Trốn Hôn Gặp Phải Tình Yêu

Chương 8

Tránh được một lúc, không thể tránh được cả đời.

Sau khi trốn nhà đi được năm tháng, rốt cuộc Khương Nghiên cũng quyết định về nhà đối mặt với hậu quả của việc trốn hôn, cô thấp thỏm đứng trước cửa nhà, tay vẫn nắm chặt chìa khóa cửa, cô vốn định tự mở cửa bước vào, nhưng không hiểu vì sao vừa bước đến chỗ này lại không có cách nào bước tiếp một bước cuối cùng.

“Có muốn anh nhấn chuông dùm em không?” Ông xã đứng bên cạnh hỏi cô.

Cô lắc đầu.

Thứ bảy là ngày nghỉ, nếu cha mẹ không ra ngoài thì bình thường vào lúc này mẹ đang ngủ trưa trong phòng, cha đang xem ti vi ở phòng khách, nói là xem ti vi nhưng thật ra là ti vi nhìn cha mới đúng. Nếu bây giờ nhấn chuông cửa sẽ ầm ĩ đến bọn họ.

“Đưa chìa khóa cửa cho anh, anh mở giúp em.” Hạ Phi Phàm đưa tay nói.

Cô lắc đầu một cái, sau đó hít sâu một hơi, bước lên trước một bước, tra chìa khóa vào ổ khóa trên cửa chính, vặn tay.

Rắc, rắc…

Khóa cửa đã được mở, cô lại hít thêm một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra, bước vào trong nhà.

Quả nhiên cha cô đang nằm ngủ say trên ghế salon trong phòng khách để ti vi nhìn mình, trong phòng khách đột nhiên có thêm hai người cha cũng không hề hay biết gì. Về phần mẹ…

Khương Nghiên quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của cha mẹ, đúng lúc đó mẹ cô cũng từ phòng ngủ bước ra, hai ánh mắt giao nhau.

Mẹ nhìn cô chằm chằm, sắc mặt vô cùng khó coi, nét mặt lạnh lẽo vô tình.

“Cô là ai? Tại sao tùy tiện vào nhà người ta? Đi ra ngoài!” Mẹ lãnh khốc vô tình đuổi người.

“Mẹ ---” Khương Nghiên khổ sở mở miệng, chưa kịp nói đã bị cắt ngang.

“Tôi nói cô đi ra ngoài, cô không nghe thấy sao? Đi ra ngoài!”

“Có chuyện gì vậy?” Cha ngủ say trên ghế salon bị tiếng ồn ào đánh thức lập tức ngồi dậy, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Cha.” Khương Nghiên quay đầu lại gọi ông.

“Tiểu…Nghiên?” Ba từ từ trợn to hai mắt, giờ khắc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Tôi nói cô đi ra ngoài, cô có nghe hay không?” Mẹ lạnh lùng nói.

“Mẹ, chúng ta nói chuyện một chút được không mẹ?” Cô khổ sở quay lại nhìn mẹ nói.

“Ai là mẹ cô? Từ lúc cô bỏ nhà đi để trốn hôn thì tôi đã không phải là mẹ của cô nữa rồi. Đi ra ngoài! Cái nhà này không chào đón cô.”

“Bà xã, bà bình tĩnh một chút, nghe xem Tiểu Nghiên muốn nói gì.” Cha nói giúp cho cô.

“Mặc kệ nó muốn nói cái gì tôi cũng không muốn nghe.” Mẹ nói xong liền xoay người bước vào phòng. “Rầm” một tiếng cửa phòng đã đóng lại.

“Tiểu Nghiên, con tới bên này ngồi đi, còn đây là?” Cha nhìn người đàn ông vẫn đứng bên cạnh cô, nghi ngờ hỏi.

“Cha, anh ấy tên là Hạ Phi Phàm, là chồng của con. Tháng trước chúng con đã đăng kí kết hôn rồi.” Khương Nghiên hăng hái giới thiệu.

“Con nói cái gì?” Cha nhất thời cao giọng, “Bà xã! Bà xã! Bà nhanh ra đây một chút, bà xã!” Ông hướng về phía phòng ngủ gọi to.

Khương Nghiên nhìn ông xã mình một cái, im lặng chờ đợi phản ứng tiếp theo của cha mẹ đối với việc cô đã kết hôn. Hạ Phi Phàm đưa tay nắm tay cô, vừa để an ủi cô, vừa để tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Cha kích động gọi lớn thành công khiến mẹ xuất hiện một lần nữa, có điều, biểu hiện trên mặt mẹ lạnh lùng hơn vừa rồi rất nhiều. “Gọi tôi làm gì?” Mẹ vô tình nói.

“Tiêu Nghiên đã kết hôn, con bé nói con bé đã kết hôn, gả cho người đàn ông này!” Cha chỉ vào Hạ Phi Phàm, kích động báo cáo.

Nháy mắt, mặt mẹ lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng không khí trong nhà.

“Cha cô nói là thật chứ?” Mẹ lạnh lùng hỏi cô.

“Đúng. Anh ấy là Hạ Phi Phàm, là chồng của con. Tháng trước chúng con đã đăng kí kết hôn rồi.” Khương Nghiên nhắc lại rõ ràng những gì đã nói với cha mình.

“Cô còn coi tôi là mẹ sao?” Mẹ vẫn lạnh nhạt hỏi cô.

“Con xin lỗi, mẹ. Con biết con làm như vậy là không đúng, là bất hiếu ----”

“Trả lời câu hỏi của tôi, cô còn coi tôi là mẹ cô sao?” Mẹ cắt ngang lời cô.

“Vâng”

“Vậy lập tức ly hôn với cậu ta.” Mẹ ra lệnh.

“Mẹ!” Khương Nghiên không thể tin vào tai mình kêu to.

“Chỉ cần ngoan ngoãn ly hôn rồi về nhà, chuyện trốn hôn trước kia tôi có thể tha thứ cho cô, nếu không cô cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái là cô.” Mẹ nghiêm nghị nói xong, nhìn cô không chớp mắt hỏi: “Cô quyết định thế nào? Cô chỉ có một lựa chọn.”

Khương Nghiên mặt không còn chút máu, chấn động không nói nên lời.

Cô chưa từng nghĩ mẹ sẽ bức bách cô như vậy, cô cho rằng mọi chuyện đã đến nước này, mẹ cô sẽ giận, sẽ không tha thứ cho cô, nhưng sớm muộn gì nhất định mẹ cũng sẽ chịu chấp nhận chuyện này, dù sao sự thật chính là sự thật, không thể nào thay đổi được. Cô có nằm mơ cũng không ngờ được, mẹ không nói hai lời liền bắt cô phải ly hôn, hơn nữa còn mang chuyện đoạn tuyệt quan hệ mẹ con ra để ép cô!

Tại sao phải như vậy?

Tại sao phải như vậy?

Ít nhất mẹ cũng phải hỏi một chút, nghe một chút tình hình chung chứ? Ví dụ như, cô và Hạ Phi Phàm biết nhau như thế nào, anh là một người như thế nào, cô có cảm giác như thế nào với anh, cô yêu anh sao?

Yêu?

Không, cô thật ngốc, nếu như mẹ quan tâm chuyện cô có yêu đối phương hay không thì ban đầu đã không để ý đến cảm nhận của cô, cố ý gán ghép, bắt cô phải gả cho Hà Quan Đình rồi. Tại sao cô lại quên một chuyện quan trọng như vậy đây? Cô thật ngốc mà.

“Con sẽ không ly hôn.” Cô mở miệng nói.

“Tiểu Nghiên.” Ba kêu lên, trong giọng nói xen lẫn vẻ không thể tin được.

“Con sẽ không ly hôn.” Cô nhìn mẹ, nhắc lại rõ ràng một lần nữa.

“Tôi biết rồi, cô có thể đi, từ nay về sau chúng ta không có bất cứ quan hệ gì nữa, cô cũng không cần quay lại đây tìm chúng tôi.” Mẹ lãnh khốc vô tình nói với cô.

“Chờ một chút, hai người như vậy thì quá kỳ quái rồi.” Hạ Phi Phàm không nhịn được nữa liền lên tiếng, “Điều cha mẹ quan tâm nhất không phải là hạnh phúc của con cái sao? Ngay cả việc tại sao Khương Nghiên yêu con hai người cũng không hỏi, vừa mở miệng liền ép cô ấy phải ly hôn, vậy không phải quá kỳ quái rồi sao?”

“Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không cần anh là người ngoài xen vào.” Cha lạnh lùng nói.

“Phi Phàm không phải người ngoài, anh ấy là chồng con.” Khương Nghiên quay đầu lại nói với cha mình, cô không ngờ cha cũng tỏ thái độ như vậy.

“Tiểu Nghiên, con nên nghe lời mẹ con, ly hôn với cậu ta đi. Con còn nhỏ, không biết cái gì mới là tốt nhất với mình, cha mẹ sẽ lại giúp con tìm một đối tượng tốt –”

“Một đối tượng…giống như Hà Quan Đình sao?” Cô không nhịn được lập tức cắt ngang, giọng càng nói càng lạnh, cảm giác như tuyệt vọng.

“Con rất ngạc nhiên tại sao cha mẹ vẫn luôn cảm thấy anh ta tốt, bởi vì anh ta có tiền có thế sao? Cha mẹ cảm thấy điều tốt nhất chính là có tiền sao? Con thật sự không hiểu, rốt cuộc là cha mẹ gả con gái hay là bán con gái vậy?”

“Tiểu Nghiên! Con nói bậy bạ gì đó?” Ba khiển trách.

“Chẳng lẽ con nói sai sao?” Khương Nghiên mặt không còn chút máu cười nhạt, cô kích động nói, “Hai người có từng quan tâm đến cảm nhận của con sao? Con thích anh ta không? Con có vui không? Con có muốn không? Con có hạnh phúc không? Những câu này hai người đã từng hỏi con sao? Không có! Cho dù con từng nói rõ là con không thích, con không vui, con không muốn, con không thể nào có hạnh phúc với anh ta được, hai người cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cũng làm như không thấy. Nói thật, con thật sự hoài nghi, đến tột cùng hai người có phải cha mẹ ruột của con hay không, hay là con được nhận nuôi, hay như hai người nhặt được con ở đâu đó?”

Theo từng tiếng lòng của cô, không khí trong nhà từ từ rơi vào im lặng.

“Tiểu Nghiên, tại sao con có thể nói ra những lời này? Cha mẹ đối với con như thế nào, chẳng lẽ con lại không biết?” Một lát sau, giọng đau lòng của cha mới vang lên.

“Để cho nó đi, coi như nuôi không một đứa con gái.” Mẹ nói xong lập tức xoay người trở về phòng.

“Con đi đi, cha chưa từng nghĩ con có thể hiểu lầm chúng ta như vậy, con làm cha quá đau lòng rồi.” Ông đau lòng nói.

"Cha ——"

“Chúng ta đi thôi.” Hạ Phi Phàm bỗng nhiên lên tiếng, anh vẫn có cảm giác như mình đang xem một vở tuồng kịch.

“Ông xã?”

“Cha mẹ vợ cũng cần thời gian để tỉnh táo vào suy ngẫm lại, một thời gian nữa chúng ta quay lại sau.” Anh dịu dàng nói với cô.

Cô biết anh nói có lý, thật sự bọn họ đều cần một ít thời gian để tỉnh táo và cùng suy nghĩ lại.

Khương Nghiên hít sâu một hơi, cố nén nỗi đau, nỗi thất vọng và cảm giác khổ sở xuống đáy lòng, quay đầu nói với cha mình: “Cha, vậy một thời gian nữa tụi con sẽ quay lại.” Tỏ rõ, cô và Hạ Phi Phàm sẽ không chia rời.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà, Khương Nghiên liền rơi nước mắt.

Hạ Phi Phàm không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó ôm chặt lấy cô để cô biết, cô không phải chỉ có một mình, anh luôn luôn ở bên cạnh cô.

Thật ra, không phải anh không có lời nào để nói, mà ngược lại, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, chỉ có điều những lời đó nói ra sẽ chỉ làm bà xã của anh đau lòng hơn mà thôi, cho nên anh lựa chọn im lặng không nói.

Vừa rồi tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra, anh càng chắc chắn hơn về điều mà anh hoài nghi, rằng bà xã anh không phải là con ruột của bọn họ, bởi vì từ trên hai người kia, anh không nhìn ra sự quan tâm của cha mẹ đối với con cái, chỉ cảm thấy cô bị uy hiếp, họ muốn có lợi ích, còn có, cô phải báo đáp ân của họ.

Sự phẫn nộ của hai người họ thật ra là vì tức giận, bọn họ đau lòng cũng là giả, họ không quan tâm đến cô một chút nào, cô rời nhà đi năm tháng sau mới trở về, bọn họ ngay cả một câu “Thời gian qua con đã ở đâu? Sống như thế nào? Có bị bệnh hay không?” cũng không muốn hỏi.

Cha anh là một thương nhân trọng lợi khinh biệt ly, sống thực tế lại ít tình cảm, cho dù là như thế, thỉnh thoảng cha anh cũng sẽ hỏi thăm, quan tâm đến con trai con gái của mình, nhưng ở hai người kia, anh hoàn toàn không cảm thấy một chút quan tâm và yêu mến.

Trừ điểm đó ra, bọn họ có thể tha thứ chuyện cô trốn hôn, chỉ cần cô lập tức ly hôn với anh, điểm này cũng làm người ta rất hoài nghi.

Bọn họ ngay cả nhân phẩm, tài sản, bối cảnh của người con rể là anh cũng không biết, vừa mở miệng liền muốn con gái họ phải ly hôn với anh, vậy không phải là rất kỳ quái sao? Chẳng lẽ là vì nhà họ Hà vẫn không muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này?

Không đúng, nếu đúng là như vậy thì vừa rồi bọn họ sẽ không nói “lại” giúp cô “tìm” một đối tương tốt.

Vậy điểm mấu chốt là gì? Tại sao bọn họ mới liếc mắt một cái đã không chịu thừa nhận anh, chẳng lẽ là vì kế hoạch nhỏ của anh? Quần áo hôm nay anh mặc không phải hàng hiệu gì, tất cả đều là đồ mua ở cửa hàng bình ổn giá, vì vậy mà bọn họ vừa nhìn đã cho rằng anh thấp kém sao?

Điều này cũng dễ hiểu, quả đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của con gái mình, thậm chí một câu cũng không hỏi đã đem chuyện đoạn tuyệt quan hệ ra để uy hiếp Khương Nghiên, muốn cô ly hôn với anh, chỉ điểm này thôi cũng đã là tội không thể tha rồi.

Khương Nghiên nói vài ngày nữa sẽ quay lại, anh sẽ không ngăn cản cô mà sẽ cùng về với cô, nhưng trừ chuyện đó ra, anh sẽ không làm gì cả, không giải thích, không nịnh nọt, cũng không chạy đến lấy lòng bọn họ để bọn họ chấp nhận anh.

Cha mẹ vợ như vậy, anh thà rằng không có. Dĩ nhiên những lời này anh sẽ không nói với bà xã của mình, tự anh biết là được rồi.

“Xin lỗi anh.” Khương Nghiên đột nhiên nói.

“Tại sao lại muốn xin lỗi anh?” Anh dẫn cô vào một công viên gần đó, đỡ cô ngồi xuống một chiếc ghế dưới tán cây.

“Em không ngờ cha mẹ sẽ phản ứng như vậy, xin lỗi anh…” Cô lại nói xin lỗi anh lần nữa.

Hạ Phi Phàm lắc đầu một cái. Giờ khắc này, điều anh lo lắng nhất là tâm trạng và cảm nghĩ của cô chứ không phải cảm nhận của bản thân.

“Em thấy thế nào rồi?” Anh dịu dàng hỏi, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt trên mặt cô.

“Không tốt.” Khương Nghiên thành thật trả lời, nước mắt vừa mới ngưng chảy giờ đã tràn đầy hốc mắt, khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.

“Em thật sự rất đau lòng, thật sự rất đau lòng.”

Anh ôm cô vào trong ngực, nghe cô vừa khóc vừa kể.

“Em cho rằng, qua việc phản kháng lần trước, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ thay đổi, có thể có chút thông cảm với việc em đã làm, có thể tôn trọng suy nghĩ của em, có thể ngồi xuống cùng em nói chuyện rõ ràng rồi mới quyết định, nhưng kết quả, bọn họ lại không thay đổi chút nào. Trước kia anh từng nói, em có thể không phải là con ruột của hai người họ, em rất khiếp sợ, em đã nói điều đó là không thể nào, nhưng hiện giờ em lại rất hoài nghi, thật ra, em có phải con ruột của họ hay không?” Nói xong, cô không kìm lại được, nước mắt lại lăn dài.

“Nếu bọn họ thật sự không phải là cha mẹ ruột của em, em sẽ không đau khổ như hiện giờ sao?” Anh chậm rãi hỏi.

Tiếng khóc của Khương Nghiên đột nhiên ngưng bặt, bởi vì cô bị anh hỏi đến cả người ngây ngẩn.

“Nếu như vậy sẽ dễ chịu hơn, em hãy coi như mình không phải là con ruột của bọn họ, mà là được họ nhận nuôi.” Hạ Phi Phàm nói tiếp, “Không cần họ tôn trọng em, không cần họ phải thông cảm cho việc em làm nữa, chỉ cần nghĩ bọn họ không hề có quan hệ ruột thịt gì với em, bọn họ chỉ nuôi em lớn mà thôi, vậy là đủ rồi.”

Anh tuyệt đối không muốn nói giúp hai người kia, thậm chí còn hy vọng cô có thể hận bọn họ đến mức đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau, nhưng thật sự anh không có biện pháp trơ mắt nhìn cô đau lòng và khổ sở như vậy, cho nên mới miễn cưỡng nói những lời này, lần sau không thể nói như thế này nữa.

“Em chưa từng nghĩ bọn họ không phải là cha mẹ ruột của em.” Khương Nghiên khàn khàn nói.

“Chuyện con người không nghĩ tới cũng rất nhiều, giống như anh chưa từng nghĩ em lại có nhiều nước mắt như vậy, đến quần áo của anh cũng ướt hết rồi.” Anh giễu cợt cô.

“Em bây giờ không cười nổi nữa rồi.” Cô khịt mũi một cái nói.

“Bây giờ không cười nổi cũng không sao, anh hy vọng ngày mai, ngày mốt, mỗi một ngày trong tương lai đều có thể nhìn thấy em cười.” Anh ôm chặt cô, ngừng lại một lát mới nói tiếp: “Lúc em cười nhìn em rất đẹp, anh đã từng nói với em như vậy chưa?”

“Chưa!”

“Vậy bây giờ nói với em, em cười lên nhìn rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của em anh cũng đều cảm thấy hạnh phúc. Cho nên anh có một nguyện vọng, hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười của em. Em có thể giúp anh đạt được tâm nguyện này ư, bà xã?”

“Ông xã….”

“Có thể không?” Anh lại hỏi một lần nữa.

“Được.” Cô khịt khịt mũi, cuối cùng cũng trả lời.

“Cảm ơn em.” Anh thỏa mãn nói, sau đó ôm cô đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò.”

“Hẹn hò?” Cô mờ mịt hỏi.

“Em có muốn đi chỗ nào không? Hoặc đặc biệt muốn làm chuyện gì không?” Anh hỏi cô.

Khương Nghiên lắc đầu. Cho dù là chuyện anh đột nhiên nói muốn đi hẹn hò, hay là chuyện quan hệ sau này giữa cô và cha mẹ cô sẽ như thế nào, cô đều có chung một loại cảm giác – mờ mịt.

“Nếu vậy anh sẽ quyết định nhé?”

Cô hào hứng gật đầu.

Kết quả, anh nói muốn đi dạo một vòng, còn muốn cô làm người dẫn đường, nơi nào có món ngon, có chỗ để chơi anh cũng không biết, tất cả đều do cô đề cử, thấy cái gì mới lạ hay thú vị là mua ngay lập tức mà không xem xem nó có hữu dụng hay không, hại cô chỉ có mỗi việc cản anh xài tiền bậy bạ thôi cũng bận tối mắt tối mũi.

Rốt cuộc cũng rời khỏi nơi khiến người ta đột nhiên phát bệnh thất tâm phong[1], anh còn nói muốn đi dạo tiếp, dĩ nhiên toàn bộ hành trình lại do cô làm hướng dẫn viên du lịch, nếu không sẽ nhìn thấy một con ruồi không đầu bay qua bay lại trước mặt, khiến cô vừa bực mình lại vừa buồn cười.

[1] Thất tâm phong: mất hết tâm trí

Sau đó anh lại bừng bừng khí thế nói muốn đi ngắm cảnh đêm ở núi Dương Minh, cô nói muộn lắm rồi nên về nhà thôi, thế nhưng anh lại làm ra vẻ đáng thương nói, anh đến Đài Loan nhiều năm như vậy mà chưa từng được ngắm cảnh đêm ở núi Dương Minh, hại cô không thể không thỏa hiệp, không thể làm gì khác hơn là dẫn anh đến núi Dương Minh.

Chỉ có điều…. Chỉ có điều…

“Đây mà là hẹn hò sao? Chính là người nước ngoài muốn tham quan Đài Bắc thì có!” Ngồi trong một quán cà phê trên núi Dương Minh, Khương Nghiên tỏ vẻ bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn ông xã ngồi bên cạnh hỏi.

“Anh là người nước ngoài sao?” Hạ Phi Phàm cười mị mị trả lời.

“Ý của em là, không phải anh nói muốn đi hẹn hò sao? Sao em lại cảm thấy mình như hướng dẫn viên du lịch dẫn người nước ngoài đi tham quan Đài Bắc chứ? Đây gọi là loại hẹn hò gì?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh đầy kháng nghị.

“Hướng dẫn viên du lịch làm sao có thể cùng khách du lịch xưng hô ông xã, bà xã được, còn được hưởng thụ miễn phí toàn bộ mọi thứ nữa.” Anh cười tủm tỉm nói.

“Cái này mà gọi là hưởng thụ sao? Ngược lại em cảm thấy em đang làm không công thì đúng hơn.” Cô hừ hừ phản bác.

“Vậy muốn anh trả lương cho em sao?” Anh nhíu mày hỏi.

“Một trăm vạn.” Cô đưa tay đòi tiền. [Khoảng ba mươi mấy triệu VND gì đó! Keke~]

“Được, thứ hai lập tức chuyển tiền vào thẻ của em.” Anh gật đầu đồng ý.

“Kiếm tiền thật là dễ.” Khương Nghiên tươi cười nói, vẻ mặt hài lòng.

“Vui như vậy sao? Vậy sẽ chuyển toàn bộ tiền trong tài khoản của anh cho em.”

“Ai muốn anh cho chứ, tự mình kiếm mới có cảm giác thành tựu. Hôm nay kiếm được một trăm vạn, em thật sự lợi hại.” Cô hả hê nói.

“Thật sự rất lợi hại a!” Hạ Phi Phàm mặt dở khóc dở cười, nhưng đáy mắt lại vô cùng dịu dàng và tràn đầy cưng chiều.

Hai người im lặng tựa sát vào nhau, lẳng lặng nhìn cảnh đêm Đài Bắc ngoài cửa sổ, chợt Khương Nghiên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, ông xã.”

“Cảm ơn anh chuyện gì?”

“Đã phí tâm tư rời đi lực chú ý của em.”

“Em biết?”

“Em vừa mới nghĩ thông suốt, nếu không làm sao lại bị anh đùa giỡn quay vòng vòng như vậy chứ?” Cô nói xong, tức giận quay đầu trừng mắt liếc anh một cái.

“Anh chỉ không hy vọng em vẫn đắm chìm trong ưu thương và phiền não mà thôi.”

“Cho nên em mới nói cảm ơn anh.”

“Tâm trạng em có khá hơn chút nào không?”

“Ừ. Ít nhất sẽ không khóc nữa, dù sao khóc cũng không thể làm nên chuyện gì, cũng không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì.” Cô không nhịn được mà cười tự giễu, dừng lại một lát lại ngượng nghịu nói với anh: “Thật ra em rất ít khi khóc, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, thật ngại quá.”

“Anh tình nguyện để em phát tiết hết đau khổ trong lòng ra ngoài, chứ không muốn em cứ đè nén nó trong lòng, có biết không?” Anh cúi đầu hôn lên huyệt Thái Dương của cô.

“Em biết.” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, tiếp tục hỏi anh, “Chúng ta không phải nên về nhà rồi hả?”

“Là nên về nhà!” Hạ Phi Phàm nhìn đồng hồ đeo tay, mười phút nữa là mười một giờ rồi.

Hai người nắm tay nhau tới quầy tính tiền, sau đó lái xe xuống núi.

Đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa sắc trời lại đen như mực, Hạ Phi Phàm lái xe cực kỳ cẩn thận cho nên không phát hiện ra Khương Nghiên ngồi bên cạnh mình chân mày càng ngày càng nhíu chặt, đôi mắt lúc đóng lúc mở, có vẻ cô rất không thoải mái.

Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, lại rất muốn ói, tám phần là say xe rồi.

“Ông xã, có thể dừng xe nghỉ ngơi một chút được không?” Cô vẫn nhịn đến khi xe chạy đến vùng đất bằng phẳng mới hỏi anh.

“Em sao vậy?” Anh quay đầu hỏi cô.

“Em bị say xe.”

“Sao lại như vậy?” Anh kinh ngạc nói, nhanh chóng lái xe vào ven đường rồi dừng lại. “Rất không thoải mái sao?” Anh cởi dây an toàn ra, nhíu chặt chân mày, hỏi: “Anh nhớ em nói với anh em không bị say xe mà.”

Ở trên núi Dương Minh anh đã hỏi cô, hơn nữa lúc lên núi cũng không thấy cô bị say xe, tại sao lúc xuống núi lại say xe đây?

“Em nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.” Khương Nghiên nhắm mắt lại nói, nhìn cô không còn chút sức lực nào.

Cô chưa từng bị say xe, cũng không biết cảm giác khi say xe lại khó chịu như vậy. Nhưng mà đang yên đang lành, tại sao đột nhiên cô lại bị say xe? Có phải trong cà phê hoặc bánh kẹp cô mới ăn có chất gì đó không hợp với cô không, nếu không tại sao lúc lên núi cô không bị say xe, ăn những thứ đó xong, vừa xuống núi lại bị say xe cơ chứ?

Không thoải mái, thật sự rất không thoải mái, còn rất muốn ói nữa.

Khương Nghiên bất giác đưa tay che miệng, đồng thời không ngừng cố nuốt phần nước miếng đang muốn trào ra xuống, cô muốn nén cái cảm giác muốn ói này xuống, nhưng lại hoàn toàn vô dụng.

“Ông xã, em muốn ói.” Cô mở miệng nói, thanh âm chưa dứt người đã nhanh chóng đẩy cửa xe chạy ra ngoài, vịn vào gốc cây rồi ói.

Hạ Phi Phàm cả kinh, cũng nhanh chóng xuống xe, nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ có thể đứng một bên nhìn cô ói hết những thức ăn vừa mới ăn ở trên núi ra ngoài.

Một lát sau, anh nâng cô mặt không còn chút máu lên xe, ánh mắt vô cùng lo lắng, anh đưa tay sờ lên trán của cô, lại sờ sờ tay của cô, có chút lạnh lẽo.

“Em có muốn đi bệnh viện không?” Anh nhíu chặt chân mày hỏi, tuy rằng chỉ vì say xe mà vào phòng cấp cứu thì có phần hơi cường điệu quá, nhưng nhìn dáng vẻ cô như vậy, thật sự anh không đành lòng.

“Không!” Cô có chút không tin được nhìn anh, “Sau khi ói xong, em thấy tốt hơn nhiều rồi, không còn khổ sở như trước nữa.”

“Có thật không?” Anh vẫn lo lắng hỏi lại.

“Thật mà.” Cô đảm bảo.

“Vậy chúng ta tìm một nhà nghỉ có gara ô tô rồi nghỉ lại một đêm, ngày mai chúng ta mới về nhà.”

“Được.” Sau khi suy nghĩ một lát, Khương Nghiên gật đầu lên tiếng.

Từ đây về nhà phải mất hai giờ đồng hồ, cô không thể đảm bảo trên đường về nhà cô sẽ không ói nữa, chi bằng nghe lời của anh, ở Đài Bắc nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai quay về. Cũng may, ngày mai là chủ nhật, không cần phải đi làm.

Sau khi quyết định ở lại Đài Bắc nghỉ ngơi một đêm, Hạ Phi Phàm lập tức mở google tìm địa chỉ nhà nghỉ ở gần đây, anh tìm được một nhà nghỉ được đánh giá là cũng không tệ lắm, có gara để xe hơi.

Bọn họ đều cho rằng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, tình trạng nôn mửa do say xe sẽ tự nhiên biến mất, thân thể cũng sẽ khỏe lại, nào ngờ sau khi Khương Nghiên tỉnh dậy, không những không có cảm giác thoải mái mà ngược lại còn ói thảm thiết hơn đêm hôm trước.

Hạ Phi Phàm bị dọa đến luống cuống chân tay, lập tức trả phòng bằng tốc độ nhanh nhất rồi chạy xe như bay chở cô đến phòng cấp cứu của bệnh viện.