*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 19: Vùng sông nước, năm.
Đầu óc của Nhiễm Văn Ninh hoạt động rất nhanh, cậu đang suy nghĩ đến một số phương pháp khác.
Ví dụ như, dùng đèn mổ y tế dùng cho việc giải phẫu thì sẽ khiến cậu không còn bóng nữa, cách này được, nhưng không có đèn mổ y tế ở đây, cách này không được.
Thứ hai, cậu có thể trốn vào dưới cái bóng của những vật khác, khiến bóng của mình hòa làm một với bóng của vật đó, cách này được, nhưng quanh cậu không hề còn cái bóng nào khác, tạm thời cách này không được.
Còn có một phương pháp nữa là nhảy lên cao cao, dưới mặt đất cũng sẽ không còn cái bóng nào nữa, chuyện này khó có khả năng thực hiện trong hiện thực, nhưng rất dễ thực hiện trong mộng cảnh, thế nhưng, rơi xuống đất như nào mới là một vấn đề lớn, hơn nữa tường vây xung quanh cậu chí ít đều cao hơn mười mét, Nhiễm Văn Ninh chưa từng nhảy đến một độ cao như vậy.
Thật ra nói hoảng thì Nhiễm Văn Ninh cũng không quá hoảng, dù sao tên này còn có một lần sử dụng đạo cụ bùa hộ mệnh nữa mà, nhưng nếu dùng cái ấy cho lần này, sau đó làm sao bây giờ.
Nhiễm Văn Ninh chắc chắn cảm thấy cậu hẳn là nên giữ lại con át chủ bài này, vừa mới bắt đầu đã dùng hết rồi thì sau này sẽ không còn đường lui nữa, nghĩ đến đây, Nhiễm Văn Ninh chợt cảm thấy vô cùng tiếc rẻ lần sử dụng kia trong "Đèn kéo quân".
Nhìn chung, Nhiễm Văn Ninh đã quyết định được một cách, bây giờ, cách khả thi nhất vẫn là nhảy đến ngoài tường rồi lẩn vào trong bóng tối, vì điều kiện tiên quyết là phải cố gắng không chiến đấu.
Nhưng độ cao của bức tường này vẫn còn ở nơi đó.
Kỉ lục nhảy cao nhất của Nhiễm Văn Ninh trước đây là khoảng bảy mét, nhưng bây giờ, kỉ lục này lại cách độ cao của cái tường ấy một chút khoảng cách, đồng nghĩa rằng cậu không thể nhảy lên được cao như thế, dĩ nhiên cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đặt chân xuống một lần nữa, sau đó mới có thể lướt qua khúc cuối.
Còn tốc độ và cách tấn công của "song cửa sổ", Nhiễm Văn Ninh không có cách nào để thử nghiệm chúng được.
Cậu chỉ có thể đạp lên bụng người ta một cái, hành động bị giới hạn trong một lần duy nhất, đồng thời cũng không thể thất bại.
Nhiễm Văn Ninh hít sâu một hơi, sau đó hạ thấp năng lực nhận biết của mình xuống khoảng 20, trong loại trạng thái căng thẳng đỉnh điểm này, tinh thần lực càng khó để tăng lên, Nhiễm Văn Ninh đành để nó ở 273, chỉ mong nó đừng rớt xuống là tốt rồi.
Lúc Nhiễm Văn Ninh hơi cong đầu gối, chuẩn bị bật nhảy, vì thân thể của cậu chuyển động, cái bóng dưới chân cậu cũng có thay đổi.
Hoa văn màu đỏ dưới chân cậu lập tức có phản ứng, chúng nó nhanh chóng tụm lại thành vòng, teo lại xung quanh cái bóng của Nhiễm Văn Ninh.
Rõ ràng chỉ là mấy đường chỉ, nhưng Nhiễm Văn Ninh rõ ràng có thể cảm thấy rằng nó đang suy tư.
Không thể để cho nó có thời gian suy nghĩ! Nhiễm Văn Ninh thật sự dùng hết sức mạnh toàn thân của mình để nhảy lên, cái bóng dưới chân cậu cũng biến thành nhỏ xíu trong nháy mắt, đồng thời theo chân Nhiễm Văn Ninh di chuyển, cậu còn để lại một vết đen nhạt nhòa hai bên tường.
Cũng gần như là đúng vào lúc ấy, mấy hoa văn hệt như tia máu kia đột nhiên rời khỏi mặt đất, từ chỗ Nhiễm Văn Ninh vốn đứng, chúng nó nổ tung lên, trông hệt như mấy dây hoa giấy được người ta mở trong tay trong mấy dịp sinh nhật vậy.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ngón út tay trái của mình bị nó đụng vào, nhưng cậu còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác mà nó mang đến, đã phải nhảy lên tường, chuẩn bị bắn người lên một lần nữa.
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể dùng tay phải chạm vào tường, trực tiếp tăng cao năng lực nhận biết, tập trung cảm giác vào trên bàn tay, sau đó dùng lực lớn để ấn tay mình xuống mượn lực, rồi lại tập trung cảm giác vào trên chân, dùng sức để trực tiếp nhảy lên đầu tường.
Ngay khoảnh khắc Nhiễm Văn Ninh đáp xuống vách tường nọ, những hoa văn quỷ dị kia trong nháy mắt đã tập trung đến nơi ấy, phụt ra từ trên tường lần thứ hai.
Hình ảnh này vốn phải là một hình ảnh rất đẹp, dưới từng ánh đèn lồng màu đỏ treo đều tăm tắp trên tường, sâu thẳm bên trong, hoa văn màu đỏ tươi che kín toàn bộ mặt tường và nền đất không ngừng chuyển động hệt như ánh đèn, đồng thời theo động tác nhảy lên của một người, chúng nở rộ, giống hệt như pháo hoa.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh lại không hề có ý muốn quan tâm đến những thứ này, lúc cậu thật vất vả mới nhảy được lên trên tường, da ngoài của hai tay và chân mà cậu dùng để chạm lên tường cứ như bị trực tiếp bôi lên 10 tấn mù tạt vậy, nóng rát vô cùng, vừa ngứa vừa đau, Nhiễm Văn Ninh sắp không nhận ra được cái thứ cảm giác này là cái loại cảm giác quỷ quái gì, tinh thần lực của cậu đã trực tiếp rớt xuống mức 252, năng lực nhận biết 104.
Lúc hoa văn vừa xuất hiện, Nhiễm Văn Ninh đứng trên cái bóng của mình cũng không hề xảy ra chuyện gì, nhưng lần thứ hai cậu chạm vào tường, bóng của cậu căn bản là vô dụng, thứ kia trực tiếp gây tổn thương ý thức trên da cậu.
Nhiễm Văn Ninh mừng thầm rằng mình lựa chọn trực tiếp rời khỏi bức tường, nếu mà ở lại lâu thêm chút nữa thì ý thức của cậu chắc nát bét luôn.
Nhưng những tia hoa văn kia không có ý muốn buông tha Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh vừa rơi xuống đấy đã cảm thấy có gì đó đang quấy phá phía sau mình, cậu nhận được thông tin từ ý thức mình truyền đến, đó là có một số lớn tia hoa văn đang nhào về hướng cậu ở.
Nhiễm Văn Ninh vội vàng tiến lên thêm vài bước, cũng không để ý cơn đau từ chân trái, định mau mau nhảy khỏi tường.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh trợn tròn đôi mắt, ngoài bức tường này cũng không phải đất bằng, cũng không có thứ gì khác ngoài một cái hồ đóng kín, xung quanh hồ vẫn là tường cao.
Không chỉ như vậy, cậu còn thấy bức tường trước mặt mình cũng có ánh sáng màu đỏ, cũng là dạng hoa văn đó bay múa trong không khí, hệt như ánh lửa bập bùng.
Thì ra cậu chỉ nhảy ra từ một cái hố lửa để vào một cái hố lửa khác.
Lòng Nhiễm Văn Ninh lúc ấy lạnh cả xuống, tinh thần lực hạ xuống 217, trong tim cậu đầy ắp nỗi niềm tuyệt vọng.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn chọn đi về phía trước, sau đó nhảy vào trong hồ.
Ngay trong giây phút cậu vừa vào trong nước, Nhiễm Văn Ninh lại nhớ đến giấc mộng mình thường mơ thấy, cậu mở mắt ra, thấy trong nước tràn ngập một màu đen, nghĩ thầm, nếu cậu lạc lối trong hồ nước thì có phải người khác sẽ khó mà tìm được cậu hay không.
Nhưng cậu vẫn còn một lần sử dụng bùa hộ mệnh nữa, cậu nghĩ bản thân mình chắc chẳng mấy chốc nữa là tỉnh lại rồi, bèn tăng thị lực của mình, muốn nhìn thử xem dưới hồ rốt cuộc có cái gì.
Dưới hồ là một mặt đất bằng phẳng, không có sỏi đá.
Không đúng, cái này không giống mặt đất, đáy hồ có màu trắng, càng giống với một tờ giấy hơn, mặt trên của nó còn có một ít hoa văn kì lạ, hẳn là đang tạo hình thành một loại sinh vật kì lạ nào đó.
Vì Nhiễm Văn Ninh thấy chúng nó chuyển động, hệt như hoa văn của cái bình hoa lúc trước vậy, nhưng lần này, chúng nó chuyển động càng có quy luật hơn, cũng không bừa bãi, hệt như là đang bận công chuyện.
Mấy bức vẽ dưới đáy hồ cũng không vì Nhiễm Văn Ninh vào trong nước mà phát sinh biến động, chúng nó vẫn hoạt động dưới ấy như bình thường, Nhiễm Văn Ninh nghĩ chúng còn khá giống như thứ trong anime.
Nhưng đột nhiên, những bức vẽ kia lại trở nên hơi gấp gáp rồi, chúng nó xoay quanh tại đáy hồ, hệt như kiến bò trên chảo nóng.
Nhiễm Văn Ninh như cảm thấy có chuyện rồi, cậu lập tức nhìn về phía sau mình, đúng thật, mấy thứ hoa văn màu đỏ kia đã kéo tới trong nước rồi, vì định luật khúc xạ ánh sáng trong nước nên lúc chúng vào nước đã có thay đổi rất lớn, chúng hóa thành mấy hình gãy khúc rất nhỏ vụn, không hề có một chút ý đẹp nào như lúc nãy.
Nhưng sau khi "song cửa sổ" vào nước, chúng nó cũng không dám vào sâu hơn.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hai phe này hệt như là đang giương cung bạt kiếm, còn cậu vừa lúc bị kẹt giữa hai phía, thật sự tiến thoái lưỡng nan, thứ bên kia cũng không phải thứ cậu có thể đối phó.
Nhiễm Văn Ninh nhìn bàn tay đã đụng vào "song cửa sổ" mới thấy bàn tay ấy đã cháy đen.
Trên mu bàn tay cậu, có từng mảnh từng mảnh màu đen rơi xuống lả tả.
Thật ra, ý thức của cậu hiện đang vô cùng khó chịu, mấy chỗ bị thương còn theo thời gian mà càng ngày càng lan rộng ra.
Nhiễm Văn Ninh thẳng thừng dùng một tay khác phủi xuống đám mảnh vỡ màu đen trên cái tay kia, sau đó cậu thấy tay của mình lập tức bị tróc đi mấy tầng da, cuối cùng, tay cậu chỉ còn sương trắng.
Thì ra, bên trong ý thức không có máu, chỉ có thứ màu trắng như vậy mà thôi.
Nhưng nếu làm thế, quá trình lan rộng của vết thương cũng không còn xảy ra nữa.
Nhiễm Văn Ninh cũng thẳng thừng làm như thế với chân của mình.
Lúc xong việc, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh đã rớt xuống 204.
Tuy bây giờ Nhiễm Văn Ninh có thời gian kéo dài hơi tàn, nhưng cậu lại bị kẹt trong cái hoàn cảnh tiến cũng chết, lùi cũng chết này, thà là chém cậu một đao cho siêu thoát luôn cho rồi.
Khoan đã, trong đầu Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lóe lên một tia sáng, mình có thể để hai thứ này đánh nhau một trận hay không? Nghĩ tới đây, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chuyện này hình như có thể lắm.
Nhiễm Văn Ninh sở hữu một ưu điểm được trời cao ban phát, đó là cậu có thể hành động trong nước hệt như bình thường, nguyên nhân chủ yếu cũng là do cậu mơ thấy giấc mộng kia quanh năm, đã sớm luyện tập nhuần nhuyễn rồi.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh bơi đến bên tường, xác định khoảng cách một chút, cậu có cảm giác mình có thể đánh ra một cái lỗ trên này, khiến nước trong hồ chảy vào trong tường.
Lúc Nhiễm Văn Ninh nhảy xuống từ trên tường, cậu đã có đoán độ dày của tường này là bao nhiêu, nó dày gần đến hai mét, rất dày, muốn đập nát nó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lần đầu cậu thử nghiệm, Nhiễm Văn Ninh đã tăng năng lực nhận biết của cậu lên đến 120.
Cậu chỉ đánh ra được một cái hố trên tường, cái hố đó có thể sâu mười cm là tốt lắm rồi.
Mãi đến lần đánh thứ hai, Nhiễm Văn Ninh mới phát hiện có một vấn đề lớn, hai tay cậu bây giờ dường như không còn có thể hóa hình thể trong mộng nữa, chỉ còn lại mỗi sương trắng, không đủ sức để tấn công, hơn nữa sau khi tăng năng lực nhận biết, một tay trong số cả hai chẳng được bao lâu đã bị tan đi mất.
Sau khi cái tay kia bị đánh tan, Nhiễm Văn Ninh cảm nhận được một cơn đau buốt óc, trong thời khắc ấy, cậu không có cách nào khiến mình tập trung suy nghĩ được.
Loại đau này không phải là đau đớn khi bị đao chém, bị chày nện, nó là loại đau đớn từ trong ra ngoài, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy tay mình thật giống như một cái bong bóng bị thổi phồng quá lớn, cuối cùng nổ tung.
Nhiễm Văn Ninh đã muốn bỏ cuộc rồi trực tiếp dùng bùa hộ mệnh luôn.
Đau đớn tứ chi là loại cảm giác mà trước đây cậu chưa từng trải qua.
Lần bị đau kia trong "Người khổng lồ say ngủ" nói trắng ra chỉ là vì cậu quá dồn sức, cảm giác đau chỉ có một, còn cơn đau bây giờ hệt như nồi lẩu thập cẩm, vị gì cũng có.
Nhưng rất nhanh sau đó, Nhiễm Văn Ninh đã phát hiện thứ cậu đang nếm không phải là nồi lẩu thập cẩm bình thường, mà lại là một nồi lẩu chứa phân trâu.
Hai loại sinh vật trong mộng cảnh vốn còn đang dè chừng nhau đã bắt đầu hành động.
Nhiễm Văn Ninh bị kẹp ở giữa, rõ ràng cảm thấy nhiệt độ của nước tầng trên đang tăng lên, tầng nước dưới tuy không thay đổi, nhưng mật độ của nó thì lại dần dần dày lên, cứ tiếp tục như thế, không chừng nó sẽ hóa thành xi măng.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình ăn phải một cái thứ quả đắng nghét.
Rất nhanh thôi, cái hồ này sẽ không còn là một cái hồ nữa, nó có thể biến thành thứ có mặt trên là dung nham, phía dưới là nham thạch, mà Nhiễm Văn Ninh lại có thể chết thảm trong tư thế một nửa thành hóa thạch một nửa hóa xi măng.
Nhiễm Văn Ninh thật sự không thể kiên trì chờ đến khi ý thức của mình bị hành hạ đến lạc lối như thế.
Bây giờ cậu mới thật sự hoảng, nỗi sợ trong cậu đã tăng lên, sắp sửa xếp sau sự cuống quít.
Nhiễm Văn Ninh rõ ràng có năng lực có thể đánh xuyên qua tường, nhưng bây giờ, thời gian không nhiều đến thế, cũng không cho phép cậu lề mề.
Mãi đến khi Nhiễm Văn Ninh đánh tan một cái tay khác, bức tường này vẫn chưa hề bị đánh cho thủng, mà sự thay đổi của hai tầng nước dường như đã ép Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình sắp sửa không hít thở được.
Thủng nhanh nhanh lên giùm tôi một cái! Nhiễm Văn Ninh vung tay đập lên tường nghe rầm rầm, lúc ấy, cậu đã lâm vào trạng thái kích động, cũng không chú ý tinh thần lực của mình đã tăng đến 307, đồng thời năng lực nhận biết đã tăng lên 298.
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh tuy không còn tay, nhưng cậu vẫn cảm thấy cánh tay cậu hệt như đã chạm đến một tấm màn sân khấu khổng lồ vậy.
Dường như cậu đã tìm thấy động lực, bèn túm cái màn sân khấu này rồi nện một cú thật mạnh lên mặt tường.
Ngay lập tức, Nhiễm Văn Ninh có cảm giác như phía sau mình hiện có một thứ sức mạnh đang đẩy cậu trôi về phía trước, vì vậy, cậu vui mừng cảm thấy bản thân đã thành công, dòng nước đang rút về một phía khác bên kia bức tường.
Lúc cái hố trên tường bị đánh mở ra thì nó không quá lớn, chỉ đủ một mình Nhiễm Văn Ninh chui lọt.
Trong lòng hố có rất nhiều đá vụn, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy lúc vọt ra ngoài, cậu đã có thêm rất nhiều vết trầy da bên ngoài cơ thể.
Sau đó ít lâu, Nhiễm Văn Ninh té lăn trên đất, toàn thân cậu đã không tài nào nhúc nhích nổi, thế nhưng, cậu đã nhìn thấy có hai bóng người đứng vững giữa phần đường sáng sủa nơi xa xa, vì vậy bèn khó khăn hộc ra hai tiếng: "Cứu mạng..."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời editor:
Nhiễm Văn Ninh lúc bị thả vô cái mộng cảnh này:
Yên tâm, thằng bé còn bị hành dài dài.
Tui còn nghĩ truyện nó ngược lắm cơ ấy, ngược nghĩa đen =)).