Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 72: Thảm án Thanh Vân

Thương Minh mới đầu còn có chút lo cho con gái, nhưng khi nghe thấy Diệt Thế sa khóc lóc nói Trọng Khuê chạy tới Thanh Vân môn, thì nhất thời yên lòng.

Nhâm Tiêu Diêu ở Thanh Vân môn, sinh mệnh của con gái sẽ an toàn không có vấn đề.

Còn nếu nó gây rắc rối, Nhâm Tiêu Diêu ắt sẽ tàn nhẫn giáo huấn nó. Trọng Khuê thân là một con Ác Long, sớm chịu giáo huấn một chút so với chậm chạm gặp dần thì tốt hơn nhiều.

Tuy Thương Minh không quá lo lắng, nhưng Mặc Ngôn luôn bất an trong lòng.

Khi nghe Trọng Khuê đến Thanh Vân môn, trong đầu toàn hiện ra kiếp trước, ở hậu điện Côn Sơn đứa nhỏ bị Thanh Vân lão tổ hút vào trong mũi.

Dòng máu cứ thế liên kết vào sâu trong nội tâm, nảy sinh cảm giác bất an.

Cho dù Thương Minh kiến nghị trước tiên hãy viết cho Nhâm Tiêu Diêu một phong thư, sau một hai năm sẽ đến Thanh Vân môn tìm con gái. Nhưng Mặc Ngôn vẫn kiên trì phải lập tức đi ngay.

Ý kiến hai người có sự bất đồng, còn chưa kịp cãi vã, ánh mắt mới chỉ giao chiến, Thương Minh đã thua trận, đành phải hóa thân thành rồng, mang theo Mặc Ngôn đi tới Thanh Vân môn.

Dọc theo đường đi, Thương Minh luôn bất mãn vì chuyện Mặc Ngôn quá mức quan tâm con gái, hắn nói: "Trọng Khuê có vậy thì cũng đừng quá kinh ngạc. Ngươi khi còn bé thật biết điều là đúng, nhưng khi ta còn bé rất tàn bạo. Ác Long biển sâu vốn là như vậy, sau một trăm tuổi tính cách sẽ ổn định."

Mặc Ngôn lắc đầu, y luôn cảm thấy bất an sâu sắc, tiếng kêu thảm thiết ở một nơi nào đó từ đáy lòng cứ vang của anh linh kiếp trước.

"Không... Không giống nhau... Ta cảm thấy nó đang gọi ta. Ta luôn cảm thấy có sự khác thường..."

Âm thanh từ đáy lòng càng ngày càng thảm thiết, càng lúc càng lớn, rốt cục bao phủ Mặc Ngôn.

"Ngôn! Ngươi không sao chứ!!" Thương Minh quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Mặc Ngôn dần dần nổi lên màu sắc đỏ tươi. Hắn đã từng gặp Mặc Ngôn như vậy một lần, là vào mấy năm trước, Mặc Ngôn bị tâm ma gây ra.

Thương Minh còn tưởng rằng tâm ma của Mặc Ngôn sẽ biến mất khi con gái sinh ra, nhưng lại khồng ngờ rằng nó vẫn tồn tại, chưa rời đi bao giờ, mà lúc này con gái đang mất tích, lại cùng Thanh Vân môn có quan hệ, không ngờ lại có xu thế dần dàn trỗi dậy.

"Không có... Ta không có chuyện gì!" Mặc Ngôn vận khởi pháp lực, cố gắng trấn áp cảm giác bất an đang bao phủ, thậm chí vì phòng ngừa không may sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, y còn phong bế giác quan thứ sáu.

Loại cảm giác con gái la hét cầu cứu đã không còn, hai mắt của y dần dần khôi phục sáng sủa.

Hai người trải qua mười ngày, đã tới chân núi Thanh Vân môn, song khi bọn họ đến sơn môn Thanh Vân môn, đã không khỏi kinh hãi!

Năm năm trước, hai người cùng nhau đến Thanh Vân môn, cẩm tú khắp nơi, Thanh Long nhiễu môn, thải phượng hiện tường.

Mà lúc này, cảnh tượng nhìn thấy làm cho hai người giật nảy cả mình.

Chỉ thấy chân núi ngang dọc tứ tung không ít thi thể, cây Mai Hồng vạn năm dưới chân núi cũng bị người nhổ tận gốc, sơn môn sừng sững cao vút trong mây cũng bị phá huỷ, thải phượng lượn quanh trên trời chạy lệ mà chết, hai Thanh Long gác cổng, cả người đầy rẫy vết thương, phơi thây trên đất.

Trước Thanh Vân môn, thật giống một màn Tu La tràng sau chiến.

"Trời ạ! Ở đây có chuyện gì xảy ra!" Mặc Ngôn kinh hô.

Thương Minh tiến lên một bước, đứng trước môn thần Thanh Long còn chưa hoàn toàn tắt thở: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh Long đưa mắt nhìn Thương Minh, lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó, ánh mắt của nó rơi vào trên người Mặc Ngôn, bốn trảo của Thanh Long bốn co giật, miệng không ngừng phun máu: "Màu tím...Rồng... Con gái..."

Câu nói sau cùng còn chưa nói hết, Thanh Long liền tắt thở, Thương Minh đưa tay sờ cằm dưới Thanh Long, Long Châu bên trong không biết đã bị kẻ nào moi đi rồi.

Tình cảnh này, ngay cả Thương Minh cũng hơi hoảng sợ, hắn vọt ra giữa trời hóa thân thành rồng, kiểm tra xung quanh, hy vọng có thể phát hiện tung tích con gái, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Thanh Vân môn sừng sững tĩnh mịch, dường như không còn nửa người sống.

Vào cùng lúc đó, một vị trung niên gương mặt từ bi, như thần chỉ lâm thế, ở nơi luyện hóa cách Thanh Vân môn có hơn ngàn dặm, dùng giọng nói âm ôn nhu, cực kỳ từ ái gọi: "Trọng Khuê, Tiểu Trọng Khuê, con mau đi ra a. Ta luyện được đan dược rồi, mỗi người một nửa, con sẽ là thần tích trở thành người đầu tiên vừa mới sinh ra tròn tuổi đã phi thăng. Con không thích sao? Chúng ta đều muốn phi thăng, đều muốn trở thành cường giả số một, chúng ta mới là bạn bè tốt nhất, không phải sao? Đi ra, đi ra a!"

Nhưng mặc cho Mộc Từ Hàng hô gọi khản giọng, ôn nhu gấp trăm ngàn lần, vẫn không có bất kỳ ai đáp lại lão.

Thương Minh trước sau không tìm được dấu vết của con gái, hắn bay vọt ra giữa trời, quan sát bên trong Thanh Vân môn, hầu như phơi thây khắp nơi, không có một chỗ nào hoàn hảo, gần như đệ tử Thanh Vân môn chết hết, nếu như chưa chết, cũng bị xé bụng, lấy nội đan đi. Giống như chỉ trong một đêm, Thanh Vân môn bị tàn sát cả nhà.

Thương Minh thật sự bất ngờ, Thanh Vân môn luôn luôn thái bình, vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, Nhâm Tiêu Diêu sẽ khoan dung cho người đạp diệt Thanh Vân môn sao?

Nghĩ tới đây, Thương Minh bỗng dưng ngẩn cả người, Kiếm Tiên? Nhâm Tiêu Diêu đâu?

Mặc Ngôn ở lại chân núi, tự mình đi qua cột đá lớn sụp đổ ngay cạnh cửa Thanh Vân môn, thang trời giữa trời không biết đã bị kẻ nào đập phá tả tơi, sụp đổ nhiều chỗ.

Mặc Ngôn ngự kiếm mà đi, xoay quanh lên trời, đến thẳng Nghênh Tiên đài Thanh Vân môn.

Mà vào này, Thương Minh xoay quanh giữa trời, cũng hạ xuống Nghênh Tiên đài.

Nghênh Tiên đài đâu đâu cũng có vết máu, dựa theo vị trí thi thể môn hạ đệ tử, xem ra Thanh Vân môn vừa nghênh đón đại địch gì đó, đang kết trận tranh đấu.

Chỉ tiếc đám đệ tử hoàn toàn không phải đối thủ của người nọ, chỉ trong vòng một chiêu, đã bị kẻ khác lấy mất tính mạng. Không những như vậy, nội đan của mỗi người, bất luận to nhỏ, đều bị hút đi.

Là ai làm? Là Trọng Khuê sao?

Không! Không thể, Trọng Khuê mới sinh ra hai mươi ngày, cho dù bản tính hung tàn bất hảo, thiên phú có cao đến đâu, cũng không thể là đối thủ của đại trận Thanh Vân đệ tử!

Nhất định là Thanh Vân môn xảy ra biến cố rất lớn, mà biến cố này ngay cả Kiếm Tiên cũng không thể chống được tai hoạ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người.

Thương Minh cùng Mặc Ngôn liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: Thanh Vân lão tổ!

Vừa nghĩ tới Trọng Khuê rất có thể bị Thanh Vân lão tổ bắt được, thảm kịch kiếp trước sẽ xảy ra lần thứ hai, trái tim Mặc Ngôn sắp muốn nghẹt thở đến nơi, y cùng Thương Minh tìm kiếm khắp nơi, toàn bộ Thanh Vân môn lại không nhìn thấy bóng dáng của ai.

Bọn họ xông vào phòng luyện đan lúc trước của Thanh Vân lão tổ, song bên trong rỗng tuếch, chỉ có một cái lồng sắt bẻ đứt.

Tiên khí quanh lồng sắt chưa tản, ánh sáng xanh bồng bềnh xung quanh, lại không có bóng dáng Trọng Khuê.

Lòng Mặc Ngôn chưa bao giờ nóng như lửa đốt đến mức này, y vận khởi linh thức kiểm tra xung quanh, nhưng không có thứ gì, y liền quay quanh một vòng ba gian phòng trong mật thất, gấp tới muốn rơi nước mắt.

Mà Thương Minh càng thêm táo bạo, hắn đi qua đi lại hai bước, tiện tay vung lên, lồng sắt ở giữa bay lên rồi rơi xuống, tiên khí bên trên bám vào tản đi hết sạch.

"Chuyện này... Đây là cái gì?" Khi Thương Minh đá văng lồng sắt ra, tiên khí tung bay tản đi xong, Mặc Ngôn bất ngờ nhìn thấy trên nền vị trí cũ của lồng sắt, có từng gạch dấu vết.

Y tiến lên, ngồi xổm xuống xem từ từ.

Là một ít chữ non nớt cùng tranh vẽ.

Dấu vết này được dùng móng phác hoạ mà thành, thấp kém thô ráp, mà mỗi một nét đều sâu cạn bất nhất, nhìn vào đặc biệt non nớt, nhưng đủ để Mặc Ngôn mừng như điên.

Nó được vẽ từ vuốt rồng, là dấu vết con gái lưu lại.

Trọng Khuê sinh ra mới hơn một tháng, mặc dù sẽ nói một ít từ ngữ đơn giản, nhưng Mặc Ngôn còn chưa kịp dạy cô bé nhân biết chữ. Hiên Viên đế dạy cô bé thơ ca, cũng chỉ dạy không tới một ngày, bé cũng không phải là người biết tất cả các chữ, càng thêm không biết dùng lời để diễn tả ý tứ hoàn chỉnh của bé.

Nếu cô bé muốn lưu lại cái gì đó, viết chữ xen lẫn vẽ tranh là cách tốt nhất.

Thương Minh trong lúc đá văng lồng sắt cũng nhìn thấy dấu vết trên đất, hắn đi tới, cùng Mặc Ngôn quan sát.

Bức vẽ từ trái qua phải, trình tự không loạn, ngược lại rất dễ phân biệt.

Dòng đầu vẽ một hồ lô, bên cạnh là một nam tử mặt mày diễm lệ, bụng hơi nhô lên, một con rồng nhỏ chiếm giữ ở trên bụng.

Nó được rồng con vẽ tới xiêu xiêu vẹo vẹo như con giun, không có nửa phần thần vận, nếu như không phải bên cạnh viết một chữ "Con", thì khó mà nhận ra đó là Trọng Khuê.

Nhìn tiếp, thì bức vẽ thay đổi, mặt trăng treo cao cao trên ngọn núi, một cô con gái cùng phụ thân sóng vai mà ngồi. Con gái vẽ càng thêm vô cùng thê thảm, đầu dài tới bụng, nhìn rõ mới biết, thật giống một quả cầu thịt.

Nhưng Mặc Ngôn vẫn phân biệt được bên trong vòng tròn đó là Trọng Khuê, là vì bên trong vòng tròn vẫn viết một chữ "Con".

Ý nghĩa của hai bức vẽ này rất đơn giản, Mặc Ngôn vừa nhìn liền hiểu, nhưng y hiểu tại sao con gái trước khí nói chính sự, thì vẽ hai bức này trước. Luyện tập sao?

"Không... Không phải, ngươi xem... Hẳn là trong lúc khẩn cấp, phía sau đều dùng một vòng tròn bên trong có giun xem đó là mình. Ta nghĩ... Mấy bức vẽ này con để cho chúng ta, vì sợ chúng ta xem không hiểu, nên mới vẽ hai cảnh chúng ta đều quen thuộc." Thương Minh đang trầm tư, nhìn mấy bức vẽ tiếp theo.

Sau đó, là các chữ cái đứt quãng pha lẫn tranh vẽ.

Cô bé ở trong biển tưởng tượng hồ lô Kiếm Tiên khác với hồ lô Lạc Nhật nhai, bơi tới Thanh Vân môn, nhìn thấy tưởng tượng không như bé nghĩ, mà là hình ảnh một phái giết chóc, có hai người đang đánh nhau.

Mặc Ngôn lập tức nhận ra một người trong đó là Kiếm Tiên, bởi vì Trọng Khuê vẽ thanh kiếm dài thêm khúc đầu. Mà người còn lại, Mặc Ngôn cho tới lúc này cũng khó mà quên. Đó là dáng vẻ Thanh Vân lão tổ.

Xem ra, khi Trọng Khuê đến Thanh Vân môn, vừa vặn đụng phải hai người đang giao chiến.

Nhìn tiếp xuống dưới, một màn so với một màn càng thêm sợ hãi, Thanh Vân lão tổ đấu thắng Kiếm Tiên, mổ tim hắn ra chuẩn bị moi đan điền. Ai ngờ một con Ác Long xuất hiện ở trước, ngoài ra còn có hai con Thanh Long ở phía sau, phát động tấn công Thanh Vân lão tổ.

Kết quả sau tấn công là gì, Mặc Ngôn cùng Thương Minh đều biết. Hai con Thanh Long đã chết rồi, mà con gái thì... Con gái cũng sẽ giống hai con Thanh Long hay sao?

Trái tim Mặc Ngôn lập tức treo cao, nhưng y không được hấp tấp, bởi vì y phải nhẫn nại phán đoán cản thận, mới biết rõ con gái muốn nói gì với y.

Trong hình vẽ, con gái kéo Kiếm Tiên bị trọng thương tránh né xung quanh, trong lúc đó đã biến thành Hắc Long, ngậm Kiếm Tiên xông vào mật thất.

Bức vẽ xông vào mật thất, bên cạnh vẽ một con cá rất giống cá mập. Tuy bức vẽ đơn giản, lại được vẽ rất sinh động.

Trọng Khuê sở biết chỗ này, là vì Diệt Thế sa từng kể cho cô bé.

Bức vẽ sau đó rất rõ ràng.

Trọng Khuê kéo Kiếm Tiên chạy vào mật thất, dùng pháp lực chưa tản đi của Tỏa tiên lung làm kết giới, mà Thanh Vân lão tổ chẳng mấy chốc đã chạy tới, Trọng Khuê không tìm được nơi khác để phát tín hiệu cầu cứu, đành phải không ngừng kêu gọi phụ thân từ đáy lòng, hi vọng phụ thân có thể cảm ứng được, chạy tới cứu hai người.

Đến cuối cùng, cảm thức bị gạch đi, một dấu chấm hỏi không rõ hiện ra ở trước mắt Mặc Ngôn, dường như đang hỏi, tại sao không trả lời con, tại sao phải niêm phong giác quan thứ sáu của mình?

Mặc Ngôn nhìn dấu chấm hỏi xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn dính vết máu, làm Mặc Ngôn áy náy không dứt.

Đúng, mười ngày trước, thời gian y còn ở trên biển, thì cảm ứng được lời con gái triệu hoán, nhưng y lại cho đó là tâm ma, nên đã đóng giác quan thứ sáu lại.

Mặc Ngôn lòng đau như cắt, thậm chí y còn hoài nghi có phải con gái chạy tới Thanh Vân môn quấy rối.

Ai biết sẽ đụng phải phiền toái lớn, mà y là một phụ thân, lại không nhận ra cái nào là tín hiệu con gái cầu cứu, cái nào là tâm ma.

"Làm sao bây giờ..." Tay Mặc Ngôn đang không ngừng run rẩy, y càng nhìn xuống càng kinh ngạc, đặc biệt tới chỗ Thanh Vân lão tổ chuẩn bị đi vào mật thất, mà con gái quyết vì bảo vệ Kiếm Tiên, mà chủ động khiêu chiến Thanh Vân lão tổ, cả người y bây giờ chỉ muốn gục ngã.

Thương Minh đúng lúc bắt được Mặc Ngôn ôm chặt vào lòng, nhìn những hình ảnh cùng chữ viết trên đất, giọng nói vô cùng kiên định: "Yên tâm, Mộc Từ Hàng kiếp trước có thể nuốt ăn anh linh, vì lúc đó Trọng Khuê không có năng lực tự vệ nào cả. Hôm nay con đã sinh ra được bốn mươi ngày, còn là con gái của ta, nhất định sẽ không xảy ra chuyện! Nhất định!"

Mà cùng lúc này, Trọng Khuê trốn ở nơi luyện hóa ngàn dặm, còn không biết bản thân sẽ xảy ra chuyện.

Thật ra, cô bé rất bất ngờ, mình chỉ đến Thanh Vân môn bái phỏng Kiếm Tiên, nhìn hồ lô đựng rượu của hắn, ai biết sẽ biến thành tình trạng này.

Cô bé nghe từ miệng Diệt Thế sa kể các chuyện liên quan với Thanh Vân môn, Kiếm Tiên vung kiếm uống rượu, Thanh Long thủ hộ sơn môn, cùng mật thất, trận chiến giữa phụ thân và Thanh Vân lão tổ, khiến cô bé vô cùng ngóng trông.

Trọng Khuê nhìn cửa cung điện đang đóng chặt, Diệt Thế sa nói với cô bé phụ thân đang làm chuyện không cho phép bất luận kẻ nào chạy vào quấy rối, trời mới biết bọn họ sẽ làm bao lâu.

Nghe nói lần trước rời khỏi năm năm thì có cô bé, lần này, vẫn là năm năm sao?

Trọng Khuê cảm thấy cô đơn, phu thê Hiên Viên đế đã sớm rời đi, Nhạc Phong không có thời gian làm bạn với mình, chỉ có một mình Diệt Thế sa, nhưng cả người con cá Mập kia đều toả ra mùi thịt.

Còn không bằng, thừa dịp năm năm này, đi xem Kiếm Tiên tròn méo ra sao.

Trọng Khuê vượt qua biển rộng, nhắm hướng Đông mà bơi, qua vài ngày, thì đến Thanh Vân môn.

Nhưng cảnh tượng đập vào mắt làm cho cô bé giật nảy cả mình.

Sơn môn bị hủy, đâu đâu cũng có thây chất đầy đồng, một ít tán tiên chạy đến chất vấn đương nhiên chết hết, mà ngay cả một ít đệ tử Thanh Vân môn, cũng chết.

Hai con Thanh Long thủ vệ sơn môn còn đang hoảng hốt lo sợ, không biết phải ứng phó biến cố trên núi ra sao, lúc nhìn thấy cô bé chạy đến đã không ngăn trở.

Trọng Khuê bay lên Nghênh Tiên Đài, nhìn thấy chính là cảnh Thanh Vân lão tổ đang cùng Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu liều mạng vật lộn với nhau.

Mà việc Mộc Từ Hàng đang làm, càng làm cho cô bé kinh hãi. Đã nhận không ra lão là tiên hay ma, phàm là đệ tử lọt vào mắt lão, đều bị lão điên cuồng nuốt chửng nội đan, bất kể mạnh yếu, hay là to nhỏ.

Từng luồng khí tức màu xanh bay ra từ trên người từ đám đệ tử, bị hút vào lỗ mũi Thanh Vân lão tổ.

Ngay cả Kiếm Tiên cũng phải chịu độc thủ, Trọng Khuê cùng Thanh Long rít gào nhào tới, thừa dịp hỗn loạn cứu được Kiếm Tiên, lại không có chỗ trốn.

Cô bé nhớ Diệt Thế sa từng kể qua mật thất của Thanh Vân lão tổ, nhớ lời Hiên Viên đế đã từng nói "Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", đã quyết định ngậm Kiếm Tiên xông vào mật thất.

Cô bé ở đây hô gọi phụ thân, không ngừng mà dùng linh thức nội tâm triệu hoán, lúc cô bé còn nằm trong một mảng tối tăm, đã dùng chính cách này chào hỏi với phụ thân.

Nhưng không ngờ, giác quan thứ sáu của phụ thân tự dưng bị cắt đứt, cứu viện duy nhất theo đó mà mất đi.

Nhìn Kiếm Tiên thoi thóp, cô bé nghĩ ra một cách vẽ tranh viết chữ trên đất, dùng cách của mình để đánh dấu để lại cho phụ thân. Vì biết phụ thân nhất định đi tìm mình, chắc chắn sẽ nhìn thấy được nó. Cô bé nhất định phải đem những chuyện đã xảy ra ở đây nói cho phụ thân biết, để phụ thân biết mà phòng bị. Cô bé mới sinh ra được một tháng, nhưng có hơn hai mươi ngày du tẩu trên biển, nên không biết được nhiều chữ quá phức tạp, đành phải dùng một vài bức vẽ để diễn tả suy nghĩ của mình.

Cô bé còn chưa viết xong hết suy nghĩ của mình, thì nghe được tiếng cửa mật thất bị mở ra.

Tỏa tiên lung đã bị tổn hại không thể ngăn được bước chân của Thanh Vân lão tổ, Trọng Khuê nhìn mình, cùng Kiếm Tiên đang nằm trên đất.

Cô bé không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên chặt đứt tiếng lòng cầu cứu, cảm thấy khổ sở, nhưng cô bé tin chắc phụ thân nhất định sẽ tới cứu mình.

Chỉ là... Dường như cô bé sẽ không chờ được đến lúc ấy. Trong mật thất có Kiếm Tiên cùng tranh vẽ để lại cho phụ thân, quyết không thể để Thanh Vân lão tổ phát hiện.

Khí tức Mộc Từ Hàng càng ngày càng gần, Trọng Khuê xê dịch Nhâm Tiêu Diêu đến cạnh cửa lớn, lại dùng một ít cỏ dại tinh linh phủ trên người hắn, còn cô bé thì đứng trong tù, cao giọng nói: "Mộc Từ Hàng! Ngươi biết ta là ai không?"

Mộc Từ Hàng còn đang đuổi theo sư huynh, muốn đoạt nội đan của hắn nhằm giúp lão tu luyện, nhưng lão chẳng ngờ được, khi lần theo dấu vết, sẽ đuổi được một bé gái.

Mộc Từ Hàng còn cho đó là trò lừa, không dám đi vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta tên Trọng Khuê, đến đây khiêu chiến ngươi! Ta sẽ là cường giả số một, mà ngươi, ta muốn giết ngươi."

"Ha... Ha ha! Một con nít ranh..."

"Ta có hai phụ thân, một là thượng cổ thần chỉ, một là Ác Long Ma giới Ác. Trên người ta chảy máu của họ, ngươi cho rằng, ta không có tư cách khiêu chiến ngươi sao?" Giọng của cô bé vang lên lanh lảnh, còn rất non nớt, nghe hơi buồn cười, nhưng đủ để Thanh Vân lão tổ động tâm.

Thanh Vân lão tổ nhìn vào trong mật thất, cái lão thấy chỉnh là một bé gái, đứng bên cạnh lồng sắt, một tay của bé biến thành móng vuốt, đang vẽ trên đất cái gì đó.

Đó là câu hòan chỉnh cuối cùng Trọng Khuê lưu lại cho Mặc Ngôn: Đừng lo lắng, con sẽ cố gắng ứng phó đại bại hoại, chờ cha đến.

"Con nít ranh mà thôi, bản lĩnh của mi lớn bao nhiêu?" Trái tim Thanh Vân lão tổ đập gia tốc, nếu như lão bắt được đứa bé gái này, để luyện đan nuốt ăn, chẳng phải sẽ càng hữu hiệu so với nội đan sư huynh Nhâm Tiêu Diêu.

Nhưng... Lời nó nói có tin được không? Hai phụ thân của nó, thật sự không ở bên cạnh?

Thanh Vân lão tổ cảnh giác nhìn kỹ xung quanh, nhưng chẳng có gì ngoại trừ cỏ dại tinh linh chất đống ở cửa, khi lão đang muốn kiểm tra đống tạp vật kia, thì cô bé trong mật thất hóa thân thành rồng, mang theo đốm đốm linh quang, rít gào ở giữa không trung.

"Ta đây thừa dịp hai vị phụ thân không chú ý đã chạy ra ngoài! Ta muốn khiêu chiến ngươi, ta muốn phi thăng tức khắc!"

"Ngươi? Phi thăng?!" Mộc Từ Hàng tận mắt nhìn thấy cô bé hóa rồng, càng thêm khẳng định thân phận của cô bé. Huống chi, bé gái này lớn lên không khác Mặc Ngôn là mấy, nhìn sơ qua cũng nhận ra được.

Lão liền bỏ qua nội đan Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu, rất rõ ràng, so với sư huynh có tu vi nhiều năm, lại có kinh nghiệm chiến đấu, tiểu cô nương này sẽ dễ đối phó hơn nhiều.

"Ta đã ăn một trăm tên tu sĩ trung thổ, hàng ngàn con Diệt Thế sa biển sâu, luộc Huyền Vũ thượng cổ thành canh để uống! Ngươi không phải đối thủ của ta, đầu hàng chịu thua, ta không giết ngươi!" Rồng con màu tím đậm rít gào giữa phòng, lộ ra hàm răng sắc bén cùng vẻ mặt dữ tợn.

Nhưng chuyện này không đủ doạ ngã Thanh Vân lão tổ, trái lại làm lão tin chắc một chuyện.

Đó chính là, Ác Long nhìn có vẻ khá nhỏ yếu này, không những huyết thống thượng giai, còn nắm giữ linh khí khiến người ta thèm nhỏ dãi. Mộc Từ Hàng tin chắc nếu lão có được cô bé này, chắc chắn tức khắc phi thăng.

Cho nên, khi con Ác Long xoay quanh ở giữa không trung, thoát khỏi mật thất rêu rao muốn khiêu chiến đấu pháp, chỉ sau một chiêu, liền bay thẳng ra ngoài chạy trốn, Thanh Vân lão tổ cũng không kịp nhớ trong mật thất có thứ gì khả nghi không, liền đuổi theo.

Rồng rống từng tiếng bên ngoài, mang theo sấm rên chớp giật, mà Kiếm Tiên chỉ cố bò ra khỏi mật thất, thì hoàn toàn mất sức.

Hắn rất vui mừng lúc mới bắt đầu Thanh Vân lão tổ không xuống tay ác độc, không đánh lén hắn để moi nội đan. Hắn càng thêm vui mừng ở trong giây phút nguy hiểm, sẽ có một con Ác Long nhảy ra cứu giúp. Dù hắn không biết, Ác Long nhìn rất hung ác nọ, vì sao ở thời khắc mấu chốt giúp hắn.

Những gì vừa trải qua, hắn đều nhìn thấy rõ ràng, hóa ra đó là con gái Thương Minh cùng Mặc Ngôn.

Chỉ tiếc, tu vi cô bé còn thấp, tuyệt đối không phải đối thủ của sư đệ Mộc Từ Hàng.

Nhâm Tiêu Diêu chống đỡ một hơi, vận chuyển pháp lực chốc lát thì đành từ bỏ.

Lần này bị thương quá nặng, Mộc Từ Hàng thừa lúc hắn mất cảnh giác tiêu hủy Tỏa tiên lung, đánh lén một kích thành công.

Vết thương cỡ này, ít nhất phải cần nửa tháng may ra mới phục hồi được như cũ, cùng Mộc Từ Hàng giáp mặt. Thế nhưng hiện giờ, hắn dùng sức hút vài hơi khí, mởi chỉ bảo đảm miễn cưỡng đứng được, còn đi thì rất khó khăn.

Mà giữa bầu trời, Ác Long còn đang cùng Mộc Từ Hàng đấu pháp.

Nhưng Ác Long hoàn toàn không phải đối thủ của Mộc Từ Hàng, cô bé dựa vào ưu thế Long Tộc triệu hồi sấm sét, dựa vào linh hoạt né tránh ở trong sấm sét, nhưng không đủ lực lượng đánh trả.

Cuối cùng, Ác Long ẩn thân sau một luồng tia chớp, biến mất đột ngột.

Nhâm Tiêu Diêu ngẩng đầu, nhìn dưới luồng tia chớp, gương mặt sư đệ bị tia chớp rọi sáng mặt, vẻ mặt dữ tợn chưa từng có.

"Sư đệ, ta ở đây! Rồng con tu vi thấp, đối với ngươi không có tác dụng gì..." Sau khi Nhâm Tiêu Diêu bị thường thì lời nói ra không thể truyền đi quá xa, nên phải lớn tiếng la lên, nhưng lời của hắn còn chưa nói hết, một con Cự Long màu tím dài khoảng trăm mét giáng xuống từ trên trời, ngậm hắn vào trong miệng, bay loạn về phía chân trời.

Trọng Khuê vốn tính dẫn dụ Thanh Vân lão tổ theo mình, nhưng lại không ngờ, Kiếm Tiên đúng lúc há mồm hô to.

Xem ra, hai người phải cố mà cùng nhau thoát thân!

Thanh Vân lão tổ đuổi ở phía sau, Trọng Khuê mang theo Kiếm Tiên, vọt xuống đáy biển, bay lẫn trong mây, nhưng khó né tránh được Thanh Vân lão tổ, trong lúc cô bé bó tay hết cách, gấp tới sắp khóc, Kiếm Tiên ở trong miệng thở dốc nói: "Phía Đông, thẳng phía Đông... Vạn Động nham có thể trốn được, chờ ta khôi phục..."

Trọng Khuê bay vọt càng cao hơn đến phía chân trời, nhằm phía càng Đông hơn so với Thanh Vân môn mà bay.

Thanh Vân lão tổ ở sau lưng nó cười lạnh, lão đưa tay ra, giữa trời đập xuống một chưởng, thẳng vào hướng rồng con đang bay thoát thân.

Thân rồng bị đánh trúng, nhất thời rơi từ trên trời xuống, rơi xuống dãy núi lửa bên dưới.

Rồng con rơi tới gần miệng núi lửa thì hóa thành hình người, Cự Long thô bạo hung ác lúc trước, hai mắt lúc này tỏa sáng lấp lánh, gương mặt xanh chỗ này tím chỗ kia, khóe miệng còn dính máu, hậm hực mà nói: "Vẫn trốn không thoát, ta biết ngay là chiêu kia của Hắc Long không có tác dụng..."

Nhâm Tiêu Diêu đưa tay xoa xoa bụi bẩn trên mặt cô bé, nói: "Cháu không cần để ý tới ta, hãy tự trốn đi."

Trọng Khuê không rõ nhìn Nhâm Tiêu Diêu, nháy mắt một cái: "Tại sao?"

"Cháu bị hắn bắt được, sẽ chết!"

"Chết? Chết là gì..." Trọng Khuê mờ mịt, lập tức học khẩu khí của phụ thân Mặc Ngôn an ủi: "Tiêu Diêu thúc thúc, ngài đừng lo lắng, phụ thân Hắc Long ta tuy rất ghét ta, nhưng Mặc cha nhất định sẽ tới cứu chúng ta. Còn nếu cha rất bận vậy thì không còn cách nào... Nhưng ta có thể bảo vệ ngài, thật ra có chết cũng không phải chuyện đáng sợ, ta không sợ chết."

Nhâm Tiêu Diêu đưa tay xoa xoa gương mặt Trọng Khuê, thở dài nói: "Chỉ mong... Nhưng, chúng ta không thể chạy tới Vạn Động nham phía Đông, lại rơi vào chỗ luyện hóa này... Thật sự là... Ý trời."

Trọng Khuê nghiêng đầu nhìn trời, đang suy nghĩ lời Nhâm Tiêu Diêu nói có nghĩa gì.

Nhâm Tiêu Diêu nhìn này con rồng còn nhỏ tuổi một lúc, dùng ống tay áo của mình lau lau máu khóe miệng của cô bé, hỏi: "Cháu tới làm gì? Thì tại sao cứu ta... Ai quên đi, đừng nói... Thừa dịp cơ hội này cháu hãy chạy nhanh đi, có lẽ ta sẽ ngăn cản hắn được một lúc..."

Trọng Khuê lắc đầu.

"Cháu đi đi, giờ phải tranh thủ cơ hội, ta thu hút sự chú ý của hắn, rồi cháu nhân cơ hội chạy đi, biết không?"

Trọng Khuê nói: "Ta không biết."

"Nhìn thấy ngọn núi to như lô đỉnh kia không? Ở đó là nơi luyện hóa đáng sợ nhất, mặc kệ là ai, kể cả là phụ thân cháu đi vào, cũng sẽ bị luyện thành đan dược! Chính kẻ xấu kia đang tìm cháu ném vào trong đó, cháu có sợ không? Sợ thì mau đi nhanh!"

"Ta không biết có sợ hay không "

"Cháu cứ quấn lấy ta, rất phiền, cút đi, cút về tìm cha cháu đi, biết không?"

"Ta không biết."

Kiếm Tiên suýt chết vì ngộp thở, hắn nhìn cô bé khoản chừng năm, sáu tuổi, nhưng sự thật chưa tới trăm ngày tuổi, đành phải thở dài: "Cháu cái gì cũng không biết, học từ ai vậy?"

Trọng Khuê suy nghĩ một chút, nói: "Chân núi có bốn con rùa đen, chúng nó nói nếu ta học được từ "Ta không biết", sẽ cho ta ăn canh Ô Quy."

Kiếm Tiên ngẩn ra, không nhịn được hỏi: "Cháu ăn thật?"

Trọng Khuê lắc đầu: "Thì ra chúng nó gạt ta, rồi chạy. Chỉ có một con chịu theo ta, nhưng bị phụ thân ta thả chạy..."