Edit: Yinting
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, sau khi Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch ăn trưa xong, thì buổi chiều phải quay về Nam Thành.
Bình thường chỉ có một mình Lâm Tịch xách hành lí ra nha ga bắt xe về Nam Thành, mẹ Lâm muốn chuẩn bị nhiều đồ cho Lâm Tịch cũng sợ không có phương tiện để đem đi. Bây giờ, mẹ Lâm mặc định rằng Lâm Tịch sẽ về chung xe với Nguyễn Tinh Hà, vì vậy bao nhiêu bao lớn bao nhỏ, bà đều chất hết lên cốp xe Land Rover của Nguyễn Tinh Hà.
Nhìn thấy cốp xe đã đầy ặc, Lâm Tịch vội chạy ngăn lại: “Mẹ à, đủ rồi mà. Mấy tuần nữa là Tết Âm Lịch, con về nhà ngay ấy mà, không cần mang nhiều đồ như vậy đâu ạ…”
Mẹ Lâm nói lại: “Được, được, đây là tất cả rồi đó. Hơn nữa, cũng đâu phải là đều cho con đâu.” Mẹ Lâm chỉ vào hai bao trong đó, “Cái này là đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Nguyễn, cũng không phải là thứ gì giá trị, đều là đặc sản quê dì, ăn ngon lắm…”
Nguyễn Tinh Hà cười đồng ý: “Cảm ơn dì. Khi về con nhất định sẽ ăn thử.”
Ban đầu, Lâm Tịch đã đặt vé khứ hồi luôn rồi, nhưng bây giờ thì không thể không hoàn lại vé và cùng ngồi xe về Nam Thành với Nguyễn Tinh Hà.
Tất cả động thái này đều nằm trong lòng bàn tay Nguyễn Tinh Hà.
Lâm Tịch ngồi ở ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên đường, tuyết đã ngừng rơi. Nhưng trên mỗi nhánh cây khô, hay trên mặt đất đều có một lớp tuyết mỏng.
Một bài nhạc vừa êm dịu, vừa có lực vang lên trong xe.
When I am down and, oh my soul, so weary;
When troubles come and my heart burdened be;
Then, I am still and wait here in the silence,
Until you come and sit awhile with me.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up… to more than I can be.
…
Nguyễn Tinh Hà: “Ngại quá, thật ra anh không thường xuyên nghe nhạc, cũng không biết ca khúc nào đang phổ biến gần đây, trong xe chỉ có vài bài hát cũ.”
Lâm Tịch cười cười, tỏ vẻ không ngại: “Nhưng lại rất kinh điển, nghe hoài không chán.”
Nguyễn Tinh Hà quay đầu sang phải nhìn cô, hỏi: “Thế là em rất thích nghe mấy bài xưa xưa hả?”
Lâm Tịch hơi khó hiểu, không biết tại sao anh lại hỏi như vậy. Chỉ gật đầu, nói: “Thích chứ.”
Nguyễn Tinh Hà: “Vậy em vẫn còn thích cố nhân chứ?”
“Cố nhân?” Lâm Tịch không trả lời.
Cố nhân, tức là người xưa, đối lập với người mới.
Quen biết được anh, giống như gặp người bạn cũ nhiều năm.
Nguyễn Tinh Hà không chờ đáp án, chỉ cười khẽ: “Nghe nói những người thích bài hát xưa đều rất hoài cổ.”
“Phải không?” Lâm Tịch vẫn nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt cất lời: “Em chỉ biết, con người luôn phải hướng về phía trước.”
///
Tốc độ của xe hơi nhanh hơn xe buýt rất nhiều. Chạng vạng, khi trời chập choạng tối, Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch đã trở về Nam Thành.
Chiếc Land Rover dừng dưới khu căn hộ mà Lâm Tịch đang sống.
Khi Lâm Tịch định xuống xe, Nguyễn Tinh Hà mở miệng: “Anh đói bụng, em không định mời anh ăn cơm tối sao?”
Lâm Tịch nhàn nhạt đáp: “Tự mình giải quyết đi.”
“Anh thật sự rất đói.” Nguyễn Tinh Hà vô lại nằm dài trên ghế lái, nhắm mắt, bất động. “Lái xe lâu như thế, anh mỏi mệt quá!”
Lâm Tịch hơi bất đắc dĩ, cũng lười chọc thủng ý đồ của anh, “Được rồi. Anh muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Tinh Hà mở mắt, cười rộ lên ngay lập tức: “Ăn cái gì cũng được.”
Bởi vì Nguyễn Tinh Hà cứ khăng khăng là lái xe mệt mỏi, và không muốn lái nữa, nên Lâm Tịch đưa Nguyễn Tinh Hà đến tiệm mì Lan Châu gần đó.
Tuy quán mì không lớn, nhưng ở thời điểm này, những ngày mùa đông, thì không có bao nhiêu người, không gian lại sạch sẽ, sảng khoái.
Chủ quán mì là đôi vợ chồng trung niên, khẩu âm của hai người rất khác khẩu âm địa phương, tự xưng là dân bản xứ Lan Châu.
Lâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà mỗi người gọi một bát mì Lan Châu.
Nguyễn Tinh Hà đánh giá bốn phía: “Đã lâu rồi anh không đến tiệm mì nhỏ như vậy.”
Lâm Tịch lấy hai đôi đũa từ hộp đũa trên bàn, dùng khăn giấy lau một lượt rồi đưa cho Nguyễn Tinh Hà một đôi. “Không có cách nào khác, gần đây chỉ có một quán ăn nhỏ này thôi, anh cứ tạm chấp nhận một chút.”
“Không phải là tạm chấp nhận.” Nguyễn Tinh Hà duỗi tay nhận đôi đũa, ngước mắt, bình tĩnh nhìn vào mắt Lâm Tịch, “Anh vui vẻ chấp nhận.” Chỉ cần có em.
Mái tóc xoăn dài của Lâm Tịch xõa ra sau tai, che khuất nửa khuôn mặt. Lâm Tịch duỗi tay, Nguyễn Tinh Hà lại nhanh hơn một bước, đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai cô.
Ngón tay bất giác chạm vào vành tai của Lâm Tịch, mềm mại trắng nõn, vừa mềm vừa mịn. Vừa chạm vào đã chuyển sang màu đỏ.
Lâm Tịch cúi đầu.
Lúc này, hai bát mì Lan Châu được bưng lên.
Nguyễn Tinh Hà rút tay về, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, anh hỏi như thường: “Em có muốn chút sa tế không?”
Lâm Tịch lắc đầu.
“Anh tưởng giờ em đã thích ăn cay rồi.”
“Có thể ăn, nhưng không có nghĩa là em thích.”
“Thế là em vẫn không thay đổi. Trước kia đều là gạt người cả.”
Lâm Tịch khó hiểu: “Em gạt anh lúc nào?”
Nguyễn Tinh Hà: “Rất nhiều lần đấy. Ví dụ như: gày cay.”
“Cái đó hả—” Lâm Tịch ngẫm nghĩ, sau đó nói, “Thật sự ăn rất ngon.”
Khi ra khỏi tiệm, trời đã đen sì. Gió lạnh xào xạc, ánh trăng mờ ảo, có vài hạt tuyết rơi xuống. Trên đường có rất ít người qua lại.
Tuyết càng ngày càng dày.
Lâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà cùng đi về phía khu căn hộ của Lâm Tịch.
“Sớm biết như vậy thì lúc nãy em đã mang theo dù rồi.” Lâm Tịch nhỏ giọng oán giận. Quần áo cô không có mũ, mái tóc đen nhánh giờ đã lấm tấm tuyết trắng.
Cô lại nhìn sang Nguyễn Tinh Hà, anh cũng y vậy.
Nguyễn Tinh Hà cười: “Anh cảm thấy như này cũng khá tốt. Có giống như là chúng ta cùng nhau đi đến đầu bạc không?”
Muốn cùng em đứng trong sân, sánh vai ngắm nhìn những bông tuyết mịn bay lả tả. Không cần nói lời nào, chỉ cần yên lặng thế này, tưởng chừng như có thể bước đến đầu bạc răng long.
Nguyễn Tinh Hà cởi chiếc áo lông vũ trên người xuống, muốn khoác lên cho Lâm Tịch.
“Anh làm gì vậy?” Lâm Tịch vội vàng ngăn anh lại, “Mau mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh bây giờ.”
Nguyễn Tinh Hà: “Em là đang quan tâm đến anh ư?”
Lâm Tịch phủ nhận: “Không hề.” Sau đó khoác áo lên người cho Nguyễn Tinh Hà.
Nguyễn Tinh Hà không từ chối, ngoan ngoãn đứng trên nền tuyết. Dưới ánh trăng, anh chủ động vươn tay ra, để Lâm Tịch đứng trước mặt khoác áo vào cho anh.
Khi chiếc áo lông vũ vừa được mặc ngay ngắn, Nguyễn Tinh Hà đột nhiên ôm lấy Lâm Tịch.
Mất cảnh giác, không kịp phòng ngừa, toàn bộ người Lâm Tịch đều bị Nguyễn Tinh Hà khóa trong lồng ngực, hơi thở hai người dán vào nhau.
Nguyễn Tinh Hà gục đầu vào vai Lâm Tịch.
Anh để ý thấy tai Lâm Tịch lại đỏ lên.
Anh chậm rãi đưa miệng đến bên tai Lâm Tịch, trầm giọng nói:
“Tịch Tịch, em định lúc nào sẽ cho anh một danh phận đây?”
Lâm Tịch cảm thấy bên tai ngứa ngáy, cả người cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Trên bầu trời, tuyết vẫn rơi.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Tinh Hà ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng rời khỏi vai mình.
Lâm Tịch nhìn người trước mắt, người ngày có đôi mắt đẹp nhất trên đời.
Lâm Tịch mở miệng: “Em…” Một chữ cũng chưa nói cho trọn, đột nhiên môi bị chặn lại.
Trên môi ẩm ướt và mềm mại.
Đến khi Lâm Tịch phản ứng lại với chuyện vừa xảy ra, thì Nguyễn Tinh Hà đã rời môi đi.
Nguyễn Tinh Hà nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch: “Anh không chấp nhận bất cứ đáp án phủ định nào đâu.”
Lâm Tịch vừa thẹn vừa bực: “Anh…”
Nguyễn Tinh Hà vẫn không để cho Lâm Tịch nói hết, lại dán môi lên.
Sức lực của nam nữ khác xa nhau, toàn bộ cơ thể Lâm Tịch đều nằm trong vòng tay của Nguyễn Tinh Hà, không có cách nào thoát, cũng không thể thoát ra.
Lần này, Nguyễn Tinh Hà không chạm một cách nhẹ nhàng đơn thuần như ban nãy nữa.
Anh dùng lực, hôn cô.
Khiến cô chỉ có thể trầm luân.
Lâm Tịch dần dần nhắm hai mắt lại.
Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.
Dưới ánh trăng mờ ảo, tuyết trắng bay tán loạn, trong vòng tay của anh, người trong tim là người trong vòng tay. Lâm Tịch biết lòng mình cố thủ bao lâu nay lại lần nữa thất thủ.
Ai có thể tin được một đoạn nhạc đệm nho nhỏ thời niên thiếu có thể làm người ta khó quên sau nhiều năm như vậy? Ai có thể ngờ rằng, hai người trong đoạn nhạc đệm ra có thể gặp lại sau nhiều năm xa cách?
Nếu lần này lại bỏ qua anh, cuộc sống sẽ diễn ra rất bình thường. Nhưng cuộc sống này, gian nan biết chừng nào.
Khi đôi môi anh rời khỏi cô, anh nghĩ, anh đã biết đáp án.
Đáp án của cô.
Nhưng mà, anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Lâm Tịch nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tinh Hà, không trốn tránh.
Sau đó nhoẻn miệng cười: “Ngay bây giờ.”
Ngay bây giờ, cho anh một danh phận bạn trai.
Bạn trai của em.
Khoảng khắc nghe thấy đáp án, Nguyễn Tinh Hà bật cười.
Chỉ là thoáng qua, như pháo hoa rực rỡ.
Nụ cười này, khác hẳn với bất cứ nụ cười nào kể từ khi hai người gặp lại.
Nó xuất phát từ sự chân thành, thoải mái, bay bổng.
Dường như là một chàng trai mới biết yêu, chỉ cười khi thấy cô gái mình thích.
Gặp nhau năm 13 tuổi, năm 15 tuổi bắt đầu thăm dò tâm ý, cuối cùng năm 27 tuổi chính thức bên nhau. Quãng đời còn lại, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.
Điều hạnh phúc nhất trên đời này là người bạn thích, cũng tình cờ thích bạn. Điều đáng quý nhất là, giữa thế gian vội vã hỗn loạn, chọn được một thành phố để sống quãng đời còn lại, gặp được một người cùng đi đến đầu bạc răng long.
///
Trên đường trở về, Nguyễn Tinh Hà vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Tịch. Hai người cứ thế lặng lẽ bước đi trên nền tuyết trắng.
Lâm Tịch bỗng nhiên cười rộn lên, cười thành tiếng.
Nguyễn Tinh Hà rất hiếm khi thấy bộ dáng hoạt bát của Lâm Tịch, vì vậy thấy lạ: “Em cười gì thế?”
“Không có gì. Chỉ là em—” Lâm Tịch nhìn Nguyễn Tinh Hà, “Thực sự rất vui, rất hạnh phúc.”
“Em đã vô số lần tưởng tượng, có một người có thể cùng em tản bộ dưới ánh trăng, trong những ngày tuyết… Sau đó, em sẽ đọc một bài thơ cho người đó.”
“Em từng nghĩ rằng điều này sẽ không thực hiện được.”
“Nhưng không ngờ, vòng đi vòng lại, ngần ấy năm trôi qua, cuối cùng vẫn là anh.”
Sau đó, Nguyễn Tinh Hà nghe thấy giọng nói trong trẻo mà trìu mến của Lâm Tịch:
Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời
Đất bằng trải ra trắng xoá
Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc
Còn bạn mỉm cười đi về phía tôi
Giữa ánh trăng và ánh tuyết
Bạn là tuyệt sắc thứ ba.
///
Lời tác giả:
Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời
Đất bằng trải ra trắng xoá
Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc
Còn bạn mỉm cười đi về phía tôi
Giữa ánh trăng và ánh tuyết
Bạn là tuyệt sắc thứ ba.
Đây là trích từ thơ của Dư Quang Trung.