Trong Mộng Toàn Ngân Hà

Chương 26: Em là cuối cùng

Edit: Yinting
Lúc này, Nguyễn Tinh Hà đã thấy Lâm Tịch.

Anh bước đến bên Lâm Tịch, cầm tay cô cười nói: “Em đến rồi à?”

Lận Thần cũng dừng bước, thoáng quét mắt qua Lâm Tịch sau đó mới hỏi Nguyễn Tinh Hà: “Đây là?”

Nguyễn Tinh Hà giới thiệu với Lận Thần: “Đây là vị hôn thê của tớ, Lâm Tịch.”

Trong nháy mắt “vị hôn thê” khiến Lận Thần ngơ ngẩn, ngay sau đó đã điều chỉnh cảm xúc: “Hóa ra cậu đã có vị hôn thê rồi. Tớ còn tưởng rằng, cậu thích thanh tú, quyến rũ như Tiêu Tiêu. Không ngờ rằng gu của cậu lại trở nên như vậy, quá nhạt nhẽo—”

Nguyễn Tinh Hà vừa muốn nói, thì Lâm Tịch đang lặng lẽ đứng bên anh đã cất lời trước.

Trên mặt Lâm Tịch là nụ cười vừa xa cách vừa lịch sự: “Chỉ sợ rằng cô Lận đây còn chưa hiểu hết gu của vị hôn phu của tôi.”

“Từ trước đến nay anh ấy đều nhạt nhẽo mà thích tôi như vậy đấy, chưa từng thay đổi. Tinh Hà, anh nói xem có đúng không?”

Nguyễn Tinh Hà nhìn Lâm Tịch, cảm giác như Lâm Tịch của lúc này hơi khác với mọi khi.

Chẳng lẽ là giận rồi? Hay là ghen?

Nguyễn Tinh Hà không chắc lắm, nhưng mặc kệ là gì thì trước mặt người ngoài anh vẫn nên nghe Lâm Tịch. Vì vậy cười cưng chiều: “Đương nhiên rồi. Tịch Tịch nhà anh nói gì cũng đúng.”

Nếu lúc trước Lận Thần còn cười nhạt khi nói chuyện với Lâm Tịch, thì sau khi nghe những lời của Nguyễn Tinh Hà, vẻ tươi cười trên mặt Lận Thần cũng hoàn toàn biến mất.

Lận Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Tịch, sau đó ném một câu cho Nguyễn Tinh Hà: “Xem ra gu của cậu không còn tốt như trước nữa.” Sau đó rời đi.

Sau khi Lận Thần đi rồi, nụ cười lịch sự xa cách trên mặt Lâm Tịch cũng không còn nữa. Nguyễn Tinh Hà nắm tay Lâm Tịch, đưa Lâm Tịch vào văn phòng.

Nguyễn Tinh Hà cười: “Làm sao vậy? Giận à?”

Lâm Tịch chỉ bỏ hộp cơm xuống, quay mặt đi, không để ý đến anh.

Nguyễn Tinh Hà thấy vậy bèn lì lợm la liếm Lâm Tịch, mãi đến khi Lâm Tịch không chống cự được nữa và bằng lòng mở miệng nói chuyện.

Lâm Tịch nhìn Nguyễn Tinh Hà, hờ hững hỏi: “Anh có biết, tại sao hồi cấp 3 em lại xóa thông tin liên lạc của anh không?”

Kể từ khi ở bên nhau, hai người vẫn luôn ăn ý không ai nhắc đến chuyện này.

Vốn dĩ Lâm Tịch cho rằng, cứ để chuyện cũ này cho thời gian vùi lấp cũng tốt. Dù gì thì bây giờ cô và anh đã bên nhau, mọi thứ khác đều là râu ria cả.

Chỉ là, một khắc kia khi thấy Lận Thần, Lâm Tịch phát hiện bản thân vẫn còn rất để ý.

Cực kỳ để ý.

Cô nghĩ, đã ngần ấy năm trôi qua, hóa ra vẫn cần một lời giải thích, lời giải thích từ chính miệng Nguyễn Tinh Hà.’

Nguyễn Tinh Hà im lặng một lát, rồi hỏi: “Tại sao vậy?”

Lâm Tịch dời ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, những tòa nhà cao chót vót, mặt trời nhô lên cao. Sau đó chậm rãi hỏi: “Anh còn nhớ hội thao năm lớp 11 không?”

Nhắc đến chuyện cũ, nó như rõ ràng trước mắt, hóa ra tất cả quá khứ canh cánh trong lòng này, Lâm Tịch đều chưa từng quên.

“Ngày đó, em thấy anh chạy đến bước cuối cùng thì té ngã. Vốn dĩ em muốn đến đỡ anh lên, chỉ la… em lại chậm một bước.”

Một bước chậm hơn này, lại khiến hai người phí hoài mất mấy năm.

“Em thấy, Lận Thần bước lên đỡ anh. Cô ấy đỡ anh lên, đưa nước cho anh uống.”

“Một cô gái, đang xem mà thấy anh té ngã thì có thể không màng ánh nhìn của mọi người xung quanh, có thể đối xử với anh như vậy, anh nghĩ xem, mối quan hệ của hai người sẽ là gì?”

“Cứ coi như xuất phát từ tình bạn bè đi, sau đó thì thế nào?”

“Cô ấy đưa anh đến nhà vệ sinh, sau đó hai người bước ngang qua em, anh đã thế nào?”

“Anh liếc nhìn em một cái, cũng không hề dừng lại, cùng cô ấy rời đi.”

“Một câu giải thích anh cũng không nói với em, anh thấy em quan sát quá trình hai người ở chung với nhau thì sẽ nghĩ thế nào?”

“Chẳng lẽ tối đó em không nên xóa phương thức liên lạc của anh sao? Dù gì thì lúc đó chúng ta đều không xác định rõ quan hệ… Em cũng sẽ không đến mức phải làm lốp dự phòng cho người khác….”

Nguyễn Tinh Hà mở miệng muốn nói gì đó, thì bị Lâm Tịch cắt ngang.

“Sau đó, quả nhiên là như vậy.”

“Anh và Lận Thần đã ở bên nhau.”

Lâm Tịch nhìn về phía mặt trời, ngẩng đầu, không muốn để nước mắt chảy ra.

“Vì vậy từ đầu đến cuối, lúc ấy, cuối cùng là anh xem em là cái gì chứ?”

Đến cuối cùng là anh xem Lâm Tịch là gì?

Đó là cô gái mà anh yêu nhất.

Nguyễn Tinh Hà không ngờ rằng, trong mắt Lâm Tịch, mọi chuyện lại là thế này.

Anh ôm chặt Lâm Tịch từ phía sau.

Anh đau lòng cho cô gái của mình.

“Từ đầu đến cuối, anh và Lận Thần chưa từng có quan hệ gì cả.”

“Lúc trước anh vẫn không rõ tại sao em lại xóa anh.”

“Sau đó ở trường truyền ra tin đồn giữa anh và Lận Thần, cũng không phải là sự thật. Đều do anh, lúc trước không làm rõ nên ai cũng tưởng đó là sự thật.”

“Thật ra anh, anh chỉ là muốn biết, em sẽ phản ứng thế nào khi nghe tin đồn đó… Thật xin lỗi, đều do anh cả.”

“Về phần lúc đó thấy em mà anh không dừng lại. Anh không nghĩ rằng em sẽ cho rằng anh và Lận Thần là… Anh cảm thấy khi có cô ấy ở đó, hai chúng ta sẽ không tiện trò chuyện, vì vậy đã đi trước. Thật xin lỗi, Tịch Tịch à, đều là do anh.”

Nguyễn Tinh Hà cảm thấy hối hận nghìn lần, cực kỳ đau lòng.

Hóa ra chỉ vì những hiểu lầm giả dối hư ảo, mà đã khiến hai người đột ngột bỏ lỡ nhau gần mười năm trời.

Sớm biết thế thì lúc trước anh đã thẳng thắn hơn một chút.

Lâm Tịch lau nước mắt, hơi nức nở: “Anh và Lận Thần thật sự không có quan hệ gì sao?”

Nguyễn Tinh Hà lập tức giơ tay thề: “Thật sự là anh và cô ấy không có quan hệ gì, dù chỉ là một hào cũng không. Lần này cũng chỉ vì cô ấy là người phụ trách của công ty đối tác nên mới gặp mặt thôi.”

Lâm Tịch gật đầu, xem như là miễn cưỡng tin tưởng, “Sau này nếu anh còn phụ lòng em, em sẽ không bao giờ…”

Nguyễn Tinh Hà che miệng Lâm Tịch, không cho cô nói tiếp.

“Sẽ không đâu. Những chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Từ nay về sau chúng ta sẽ không cách xa, trừ khi chết.”

///

Nửa tháng sau, Nguyễn Tinh Hà đại diện cho công ty Hoắc thị đã ký hợp đồng với công ty đối tác do Lận Thần làm đại diện.

Sau một thời gian bận rộn, cuối cùng mọi người cũng có thể thảnh thơi một lúc.

Lận Thần đề nghị hai bên công ty hợp tác tổ chức một tiệc rượu, xét về phương diện hai thương nghiệp hợp tác, Nguyễn Tinh Hà cũng không phản đối. Nhưng mà ngày diễn ra tiệc rượu, Nguyễn Tinh Hà không đến.

Anh dẫn Lâm Tịch đi xem phòng tân hôn của bọn họ.

Nhà tân hôn mà Nguyễn Tinh Hà mua là một biệt thự có phong cách cổ điển. Biệt thự này có một khu vườn rất lớn. Nguyễn Tinh Hà đặc biệt chừa ra một phần diện tích vườn, đem rất nhiều giống mai về trồng.

“Tịch Tịch, mỗi mùa đông sau này, chúng ta đều cùng nhau ngắm hồng mai được không em?”

Lâm Tịch gật đầu cười: “Vâng.”

Chỉ nguyện lòng anh như tim em, để không phụ tháng ngày nhớ mong.

Bởi vì thời niên thiếu gặp được em mà thanh xuân bỗng trở nên rực rỡ. Vì thế quãng đời sau này, dù từng gặp rất nhiều người, vẫn cảm thấy không bằng em.

May mắn thay, chờ đợi giữa dòng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng vẫn là em.—HOÀN—

///

Lời tác giả:

Mị chợt phát hiện ra khi viết tiểu thuyết thì sự phát triển của cốt truyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mị. 

Mặc dù cốt truyện của bộ này hơi khác với những gì mà mị hình dung lúc đầu, nhưng mà… ừm, cứ vậy đi.

Cỡ mấy ngày nữa mị sẽ cập nhật bộ cổ đại Minh Thị Nữ.

Tiểu thiên sứ nào có hứng thú thì cứ ghé qua xem.

Văn án đây:

Nàng là đích nữ hầu phủ, được Thánh thượng phá lệ phong thành huyện chủ.

Hắn xuất thân từ một gia đình bình dân, đỗ Tam Nguyên, trở thành người tài của triều đình.

Hai người không dính dáng gì đến nhau lại gắn kết bởi một chiếu thư kết phu thê.

Nàng nghĩ rằng hắn cưới nàng vì tuân theo mệnh của Hoàng đế, cũng giống như việc nàng gả cho hắn vậy.

Sau này mới phát hiện, việc này chính là tấm lòng của hắn.

Hắn nói: Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã cảm thấy rất giống vợ mình.

Nàng nghĩ cuộc đời này, có một người chồng như thế, thì còn mong gì hơn nữa?

///

Editor có lời muốn nói luôn:

Vậy là đã hoàn cái đoản này rồi *tung bông*. Thực ra mình vẫn còn trông chờ vào ngoại truyện ngọt ngào rồi đám cưới đồ nữa, nhưng mà tác giả hong viết. Nên không hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.

Với cả trình edit của mình còn quá phèn, nên có một số chỗ sẽ hơi khó hiểu. Hơn nữa từ ngày edit mình đã phát hiện ra nhiều điều thú dị, nói chung là góp phần tăng vốn từ cho một đứa thiếu hụt từ ngữ như mình á.

À, văn án cổ đại mình edit thô, sương sương thôi nha, chứ chưa edit cổ đại bao giờ:<

Cuối cùng thì cảm ơn các bạn đáng yêu đã đọc truyện nhà mình. Chúc các bạn luôn hạnh phúc nè. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày “không xa” khi mình hoàn truyện dài bằng tất cả nghị lực của mình. 

Bye bye~~