Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 113: Đại hội luận bàn!

"Khụ khụ...cảm ơn." Hạ Thiên Tịch vô ngữ trừu khóe miệng nói, thật là không thể thích ứng được người khác nhiệt tình như vậy.

"Cho nên...này...Hạ thiếu..." ánh mắt Trần Hi tràn ngập chờ đợi nhìn Hạ Thiên Tịch muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì sao?" Hạ Thiên Tịch theo biểu tình rối rắm của Trần Hi hỏi một câu.

"Hôm nay là ngày những người trong fan club của ngươi và những kẻ chửi bới ngươi của đại viện quân khu cử hành đại hội luận bàn, cho nên ta muốn hỏi một chút ngươi có thời gian hay không? Có thể cùng ta đi nhìn một chút? Có ngươi xuất hiện, ta tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi." Trần Hi vẻ mặt kiên định nói.

Thần sắc Hạ Thiên Tịch quẫn quẫn nhìn khuôn mặt kiên định như thế của Trần Hi, đột nhiên phát hiện, người khác sùng bái cũng thực sự áp lực như núi.

Sau đó Hạ Thiên Tịch dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của Trần Hi, chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu, y đột nhiên cũng có hứng thú đi xem cái gọi là Fan club kia.

"Hạ thiếu, ta tin tưởng có ngươi cổ vũ, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, hung hăng giáo huấn những người chửi bới ngươi kia, sau đó khiến cho bọn chúng phải xin lỗi ngươi."

Dọc đường đi Trần Hi ríu rít nói không ngừng, bọn họ đều là tiểu tử choai choai, đang trong thời điểm nhiệt huyết sôi trào, thiếu niên đều sùng bái lực lượng cường đại, ở trên cao như Lăng nguyên soái và Hạ nguyên soái ở liên bang là chiến thần, đó là tồn tại mà bọn họ ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một vị thiếu niên xấp xỉ tuổi bọn họ, lực lượng lại rất cường đại, không thể không làm cho bọn họ nhiệt liệt sùng bái.

Nam nhân hữu nghị chính là như vậy, đơn giản mà lại ngay thẳng.

Trên đường đi tới, Trần Hi cũng giải thích cho Hạ Thiên Tịch nơi này gọi là đại viện quân khu, Tề Phi Dương từ lần trước bị y hung hăng giáo huấn một phen liền chưa từng xuất hiện, nhưng người trước kia luôn vây quanh Tề Phi Dương ở đại viện quân khu lại có không ít, bọn họ bình thường đều vội vàng nịnh nọt Tề Phi Dương, hiện tại không có Tề Phi Dương, bọn họ liền kiêu ngạo không nổi.

Đặc biệt chính là khi đại viện quân khu có thêm một Hạ Thiên Tịch, làm những người trước kia bị Tề Phi Dương bắt nạt đoàn kết lại với nhau, hơn nữa sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý duy trì là nhóm người trẻ tuổi của quân khu đại viện tâm phúc của Hạ Thiên Tịch.

Mà những người duy trì Tề Phi Dương đó đương nhiên không làm được, trước kia có Tề Phi Dương bọn họ ở đại viện quân khu là có thể đi ngang, hiển nhiên nếu Tề Phi Dương không hề uy hiếp đại viện quân khu, bọn họ chẳng lẽ lại muốn cụp đuôi làm người? Khác nhau như trời với đất như vậy bọn họ sao có thể cam nguyện?

Cho nên, hai bên liền nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ ra cách tổ chức đại hội luận bàn này, bên ngoài dễ nghe thì là đại hội luận bàn, trên thực tế bên trong chính là hai bên phái ra ba đại biểu tham gia thi đấu, tiến hành ba trận thắng hai, bên nào thua thì sau này nhất định phải kẹp chặt đuôi mà làm người.

Đừng xem bên trong đại viện quân khu đều là quan viên cao tầng của Liên bang, nhưng tuổi trẻ bọn họ cũng cùng sinh hoạt trong hàng ngũ đồng lứa, cho nên muốn ở khi trẻ tuổi tìm ra một nhân vật mà đám thanh thiếu niên này sùng bái làm tâm phúc.

Trước kia bọn họ sùng bái chính là Tề Phi Dương, mà hiện tại người bọn họ sùng bái chính là Hạ Thiên Tịch.

Vốn dĩ có rất nhiều người không hài lòng Tề Phi Dương, hiện tại thật vất vả xuất hiện một vị Hạ Thiên Tịch, có thể không cho bọn họ đánh nhau được sao?

Cho nên, một núi không thể có hai hổ, hai bên nhân mã lập tức liền đánh nhau, hiện tại cần phải tìm ra một người đứng đầu.

Đại hội luận bàn diễn ra tại một cái sân chuyên môn huấn luyện ở đại viện quân khu, bởi vì người nơi này cơ bản đều là chiến sĩ cơ giáp, cho nên nơi này là có người tạo nên để chuyên môn làm nhà huấn luyện.

Vì thế bọn họ liền định ra một khu vực huấn luyện này, chuẩn bị hôm nay phân thắng bại.

Hạ Thiên Tịch đi theo Trần Hi tiến vào nhà huấn luyện, vì ở trong nhà y cũng có một phòng huấn luyện, cho nên y không tới nơi chủ sân huấn luyện này.

Trần Hi dọc theo đường đi ha hả đem Hạ Thiên Tịch tiến vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Hạ thiếu, chúng ta đã bao cái nhà huấn luyện này rồi, ngươi đừng thấy nhà huấn luyện này rất lớn, kỳ thực rất quý, bao hết một cái khu vực này chính là tốn hết 1000 tinh tế tệ, cho nên chúng ta liền quyết định ai thua liền phải phụ trách chi phí này, hắc hắc, có ngươi cổ vũ, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ sĩ khí tăng vọt, tuyệt đối sẽ thắng."

"Ha hả......" Hạ Thiên Tịch trừu khóe miệng cười, trên thực tế trên trán hắc tuyến đã treo đầy.

Còn sĩ khí tăng vọt, ngươi cho rằng đây là đánh giặc sao?

Hạ Thiên Tịch vốn dĩ cho rằng cái gọi là đại hội luận bàn này cũng chỉ là nơi chơi đùa của trẻ con mà thôi, không nghĩ tới khi y đi tới rất xa liền nhìn thấy phía trước khu huấn luyện có hai ba mươi cái thanh thiếu niên chia thành hai đội, thậm chí ngay cả đội cổ động viên đều có.

Hạ Thiên Tịch trừu khóe miệng nhìn một màn này, y hiện tại đột nhiên thực không muốn đi ra phía trước, cảm thấy như vậy thật sự là quá mất mặt.

Chính là đã chậm, ngay khi Hạ Thiên Tịch co đầu rút cổ muốn rời khỏi, Trần Hi đã lớn tiếng ồn ào: "Thiệu hội trưởng, Hạ thiếu, Hạ thiếu tới."

Thanh âm kia có bao nhiêu kích động!

Ngay lập tức đem tròng mắt của mọi người trong khu huấn luyện đều dời lại đây.

Tuy Hạ Thiên Tịch thật ra không đến mức sợ hãi luống cuống, nhưng nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, vẫn khiến cho người ta áp lực không nhỏ.

Những người đó nhìn thấy Hạ Thiên Tịch bên cạnh Trần Hi, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi, đều không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Thiệu Đinh thực mau hồi thần lại, hơn nữa nhanh chóng chạy về phía Hạ Thiên Tịch, tốc độ thật nhanh hơn cả...

Đi tới trước mặt Hạ Thiên Tịch, cả người Thiệu Đinh đều thoáng hiện lên kích động rõ ràng, khẩn trương giới thiệu bản thân: "Xin, xin chào, ta tên Thiệu Đinh, là hội trưởng fan club của ngươi, cảm ơn ngươi có thể đến cổ vũ chúng ta, chúng ta...chúng ta nhất định sẽ thắng lợi, sẽ không khiến ngươi mất mặt!"

Hạ Thiên Tịch: "......"

Vì răng sự tình lại phát triển thành cái dạng này?

Y rõ ràng chỉ là nghĩ ra ngoài tản bộ được không?

Hạ Thiên Tịch hậm hực sờ sờ cái mũi, đột nhiên cảm thấy hôm nay đi ra ngoài tản bộ thật là một quyết định sai lầm.

Nhìn Thiệu Đinh vẻ mặt kích động cộng thêm ánh mắt sùng bái, nhìn nhìn lại những ánh mắt trần trụi trong sân huấn luyện, không chút nào che dấu sùng bái nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch cảm thấy y phải nói gì đó, ít nhất hiện tại không thể đánh mất tình cảm sùng bái của người khác đối với ngươi như vậy a!

"Ta..." Hạ Thiên Tịch vừa mở miệng định nói gì đó, đột nhiên một giọng nói thực khinh thường cùng tìm chết vang lên ――

"Nha, ta tưởng là ai tới? Thì ra là phế vật nổi tiếng toàn bộ thứ nguyên tinh tế a!" Giọng nói cà lơ phất phơ mang theo khinh thường cùng khinh miệt nồng đậm.

Hạ Thiên Tịch giương mắt nhìn lại, một nam sinh tóc vàng ung dung đi tới, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Thiên Tịch, khóe miệng toát ra tươi cười cà lơ phất phơ, vẻ mặt gây chuyện, đặc biệt kiêu ngạo dùng ngón tay thập phần ghê tởm ngoáy ngoáy lỗ mũi.

"Crewe, ngươi muốn gây chuyện sao?" Thiệu Đinh quay đầu vẻ mặt nổi giận đùng đùng trừng mắt phun hỏa nhìn nam sinh này.

Crewe cười đến vẻ mặt đáng khinh, tiếp tục dùng ngón tay ngoáy mũi, ánh mắt khinh miệt nhìn Thiệu Đinh cười đặc biệt dâm đãng, ít nhất Hạ Thiên Tịch nhìn thực sự là thật dâm đãng.

"Thiệu Đinh, ngươi đừng tưởng rằng Tề thiếu không ở ngươi liền cảm giác đại viện quân khu là của ngươi, lát nữa ta sẽ hung hăng giáo huấn cho ngươi một chút." Crewe vẻ mặt độc ác nói, ánh mắt liếc nhìn Hạ Thiên Tịch cười càng thêm đáng khinh: "Ta...ta quên mất, còn có tên phế vật này, Thiệu Đinh, không nghĩ tới ngươi cư nhiên sẽ đem một tên phế vật trở thành thần tượng, ót ngươi có phải bị lừa đá rồi hay không? Ha ha..."

Crewe vừa nói xong, lập tức khiến cho một đám người phía sau hắn ôm bụng cười to.

Thiệu Đinh tức giận đỏ mặt trừng mắt Crewe, tên Crewe này ngày thường luôn đi theo bên người Tề Phi Dương tiếp tay cho giặc, bình thường không ít bắt nạt bọn họ.

Mà Thiệu Đinh cảm thấy, bản thân bị vũ nhục thì không sao, nhưng sao có thể để Hạ Thiên Tịch thần tượng của hắn bị vũ nhục? Đặc biệt là ngày hôm nay, trước mặt Hạ Thiên Tịch, nếu hắn một đội trưởng fan club không thể bảo hộ mặt mũi thần tượng của mình, như vậy hắn còn có tư cách gì mà làm cái chức hội trưởng này?

Thiệu Đinh càng nghĩ trong lòng càng tức giận, hai mắt cơ hồ đều phun ra lửa, vốn dĩ tính tình hắn đã nóng nảy, chớp mắt định xông lên giáo huấn tên Crewe này một chút.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, xương tay rõ ràng, mười ngón tay tinh tế thon dài, tuy không mềm yếu không xương như tay nữ nhân, nhưng cũng xinh đẹp hiếm thấy.

Thiệu Đinh ngơ ngác nhìn bàn tay chặn lại mình này.

Lúc này, Hạ Thiên Tịch thanh âm nhàn nhạt của Hạ Thiên Tịch từ bên cạnh truyền tới: "Không nên vì rác rưởi mà tức giận."

Tiếng nói mát lạnh, ngữ điệu nhàn nhạt, bằng bằng có độ, căn bản không nghe được trong giọng nói của y có bất cứ phập phồng gì.

Thiệu Đinh ngẩn người, chớp mắt hiểu được lời Hạ Thiên Tịch nói, phụt cười một tiếng, lập tức nói: "Hạ thiếu nói rất đúng, chúng ta sao có thể tức giận lung tung với rác rưởi, như vậy chẳng phải là đem bản thân cùng một chỗ với đống rác rưởi hay sao!"

Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt gật đầu.

Crewe nghe hai người đối thoại, sắc mặt lập tức biến thành màu phân, dùng ngón tay chỉ vào mặt Hạ Thiên Tịch trừng mắt phun hỏa lạnh lùng nói: "Phế vật, ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh ngươi lập lại lần nữa cho ta?"

Hạ Thiên Tịch nhăn mi, ánh mắt thâm thúy như đêm không chút để ý liếc Crewe một cái, nhàn nhạt nói: "Thu ngón tay lại đi"

Crewe chỉ tay vào y, đúng là ngón tay mà gã vừa ngoáy mũi vừa nãy.

Vốn dĩ một người bị một người khác chỉ ngón tay vào mặt đã là một hành vi khiêu khích nghiêm trọng, đặc biệt chính là ngón tay ngày của Crewe, thật quá ghê tởm, làm sắc mặt Hạ Thiên Tịch lập tức lạnh xuống.

Vừa thấy Hạ Thiên Tịch tức giận, Crewe sửng sốt một chút liền cười, hiểu được nguyên nhân Hạ Thiên Tịch tức giận, vẻ mặt cười đáng khinh, lại đem ngón tay thu về moi moi lỗ mũi, đặc biệt là còn moi ra một khối cứt mũi to tướng, cứt mũi dính trên đầu ngón tay, chỉ vào mặt Hạ Thiên Tịch đặc biệt ghê tởm, cười vạn phần đáng khinh: "Ông đây chính là không thu ngón tay về đấy ngươi làm gì được ta?"

"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi, rõ ràng khuôn mặt vô hại hiền lành như vậy, lại vô duyên vô cớ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, chỉ nghe trong không khí vang lên tiếng nói: "Như vậy, ngón tay của ngươi cũng có thể vứt rồi!"

..........