Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 141: Lăng Thần đối chiến Hạ Thanh

Lăng Thần đi theo sau Hạ Thanh tới sân huấn luyện của quân khu, cởi bỏ quân trang nghiêm cẩn trên người ném cho phó quan bên cạnh, nói với Lăng Thần: "Triệu hồi cơ giáp của ngươi ra, cùng ta chiến đấu một trận."

"Vâng" Lăng Thần nói xong lập tức triệu hồi ra cơ giáp của mình, chiến sĩ cơ giáp cấp 3 ở quân khu cũng không hiếm thấy.

Mà Hạ Thanh lúc này cũng triệu hồi ra cơ giáp của anh, uy áp của chiến sĩ cơ giáp cấp 7 lập tức khiến Lăng Thần cảm nhận được áp lực to lớn, nhưng loại uy áp này trong nháy mắt biến mất, Hạ Thanh cũng đem cơ giáp của mình áp chế xuống trạng thái cấp 3, nói với Lăng Thần: "Đến đây đi, dùng toàn lực của ngươi, để ta xem sức chiến đấu của ngươi."

Mặc kệ Hạ Thanh vì sao muốn đánh nhau với mình, Lăng Thần đều biết, hắn cần phải dùng hết toàn lực.

Cho dù Hạ Thanh áp chế xuống cấp 3 thì Lăng Thần cũng không dám khinh thường.

Lăng Thần khống chế cơ giáp tấn công trước, động tác nhanh như tia chớp hướng về phía Hạ Thanh, bỗng nhiên đánh ra một quyền bị hai tay Hạ Thanh ngăn cản lại.

Ánh mắt sắc bén của Hạ Thanh xuyên qua cơ giáp nhìn cơ giáp màu bạc trước mặt, ánh mắt u ám vài phần, động tác nhanh như vậy, lực cánh tay lại mạnh như vậy, có thể thấy được Lăng Thần cũng không phải giống như những công tử con nhà giàu khác. Một quyền này của Lăng Thần khiến Hạ Thanh nghiêm túc hơn, lúc này mới thực sự trở coi Lăng Thần là một đối thủ của mình, không bởi vì tuổi tác của hắn mà khinh thường hắn.

Hạ Thanh né tránh một quyền này của Lăng Thần, hơn nữa bắt đầu chủ động công kích, hai người ngươi tới ta đi bắt đầu cận chiến.

"Đó là ai? Cư nhiên có thể chiến đấu cùng Hạ nguyên soái?" Có người nhìn thấy tình hình ở sân huấn luyện, lập tức hướng bên này tới, tuy Hạ Thanh đã áp chế cấp số cơ giáp xuống, nhưng cơ giáp của anh trong quân đội các binh lính đều nhận ra. Hiện tại nhìn một chiến sĩ cơ giáp cũng cấp 3 có thể chiến đấu không phân cao thấp với Hạ nguyên soái, quả thực khiến người khiếp sợ.

Tuy tính cách Hạ nguyên soái tương đối lãnh, nhưng Hạ nguyên soái ở quân khu cũng rất có danh tiếng, đừng nói anh áp chế cơ giáp đến cùng một cấp bậc, ngay cả khi anh áp chế xuống thấp hơn một cấp thậm chí hai cấp, vẫn có thể đi ngang ở quân khu.

"Người điều khiển cơ giáp màu bạc kia thoạt nhìn rất mạnh."

Người tiến đến quan sát nhỏ giọng nghị luận.

Thời gian ngắn ngủi trong chốc lát, hai người bọn họ đã vượt qua hơn trăm chiêu, có thể kiên trì đến một trăm chiêu dưới tay của Hạ nguyên soái, liền cho thấy người này cũng là một chiến sĩ cơ giáp phi thường mạnh.

"Rất mạnh"

Một số người khác cũng sôi nổi nhận xét.

Lúc này, một chân của Lăng Thần hung hăng đá về phía Hạ Thanh, Hạ Thanh không trốn tránh, chính diện thừa nhận một chân của Lăng Thần, hai cơ giáp khí chạm vào nhau mà sát tạo ra tia lửa, sân huấn luyện truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó hai cơ giáp nhanh chóng lùi ra sau.

Toàn trường yên tĩnh, bọn họ nhìn thấy trận thi đấu kịch liệt này, tuy chỉ là cấp 3 đối chiến cấp 3, nhưng lại đại đại chấn động ngũ quan của bọn họ.

Hạ nguyên soái áp chế cơ giáp của mình xuống cấp 3, cư nhiên có thể cùng Hạ nguyên soái lực lượng ngang nhau, lực lượng không chút nào thua kém Hạ nguyên soái, quả thực khiến người khiếp sợ.

"Người điều khiển cơ giáp kia là ai? Ta sao không nghe nói trong quân đội có một vị có lực lượng ngang bằng với Hạ nguyên soái như vậy?

Có người nhịn không được hỏi, phàm là tướng lãnh có chút danh khí trong quân đội, bọn họ đều chiến đấu qua với Hạ nguyên soái, nhưng từ trước tới này không có người nào có lực lượng ngang bằng với Hạ nguyên soái, có thể Hạ nguyên soái và Lăng nguyên soái lực lượng ngang nhau, nhưng hai vị nguyên soái bọn họ chưa từng thi đấu qua, mà cơ giáp của Lăng Nguyên soái là màu kim hồng, không phải là màu bạc ở trước mặt này.

"Ta biết, người điều khiển cơ giáp màu bạc kia là con trai của Lăng nguyên soái."

"Chính là tiểu tử gọi là Lăng thiếu soái kia sao?"

"Đúng vậy, chính là hắn."

"Đệch! Quả nhiên không hổ là con trai nguyên soái a, gen này quả thực không tồi."

"Chứ còn gì, con trai ta mang gen của ta mà." Giọng nói vui sướng cùng tự hào của Lăng nguyên soái truyền tới đám người.

Mọi người vừa thấy vẻ mặt biểu tình đầy kiêu ngạo đắc ý của Lăng nguyên soái, đồng thời run rẩy khóe miệng, cho dù gen của con trai ngươi rất tuyệt, cũng không cần đắc ý như vậy đi!

"Nguyên soái."

"Nguyên soái......"

Mọi người sôi nổi hành lễ.

"Lăng thiếu soái vì sao lại luận bàn với Hạ nguyên soái?" Có người nhịn không được hỏi, chẳng lẽ bởi vì Hạ nguyên soái và Lăng nguyên soái không ưa nhau nên Hạ nguyên soái muốn giáo huấn con của Lăng nguyên soái một trận?

"Đó còn không phải bởi vì con trai ta bắt cóc con trai người ta sao, ha ha...." Nói đến vấn đề này Lăng Nghị liền phi thường tự hào, hai người không ưa nhau, nhưng hiện tại con trai bọn họ lại ngoài ý muốn hợp cạ, thật là khiến người khó hiểu mà!

Mọi người nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Lăng Nghị kia, nhớ tới tin đồn về con trai của Hạ nguyên soái, thật sự cảm thấy con trai ngươi bắt cóc con nhà người khác có gì để cao hứng hay sao?

Tuy Hạ nguyên soái thân phận tôn quý, nhưng con anh lại là phế vật, Lăng thiếu soái hiện tại mới còn ít tuổi mà thiên phú đã tốt như vậy, cưới một phế vật thì có gì mà cao hứng? Lại nói, Lăng nguyên soái cũng là một vị nguyên soái, căn bản là không cần phải cưới một tên phế vật để củng cố địa vị của mình đi!

Mọi người ở trong lòng nghĩ, lại đều không nói ra, dù sao bọn họ cũng không muốn đắc tội Hạ nguyên soái, tuy rằng con trai người ta là phế vật, ngươi giáp mặt nói ra khẳng định sẽ đắc tội Hạ nguyên soái.

Ở bên này mọi người tâm tư khác nhau, trong sân huấn luyện trận đấu cũng đã kết thúc, tuy Lăng Thần thiên phú không tồi, lực lượng thể thuật các phương diện cũng rất không tồi, nhưng dù sao Hạ Thanh cũng là chiến sĩ cơ giáp cấp 7, cho dù kiềm chế lực lượng, nhưng Lăng Thần cũng không phải đối thủ của anh.

Nhưng có h kiên trì đấu tới 300 chiêu với Hạ Thanh mới thua trận, cũng không tính là thua đến khó coi.

Khi trận đấu của hai người kết thúc thì Lăng Nghị liền rời đi, hắn không muốn vì mình ở đây mà làm cho Hạ Thanh nhìn con trai mình không vừa mắt, như vậy không phải con đường truy tức phụ của con trai mình càng thêm gian nan một chút hay sao!

Tuy nói là một vị nguyên soái hẳn không phải là một người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng Lăng Nghị lại cảm thấy Hạ Thanh chính là một người có lòng dạ hẹp hòi. Kỳ thực cảm giác của Lăng Nghị rất đúng, chỉ cần là việc liên quan tới Hạ Thiên Tịch, Hạ Thanh chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy.

"Không tồi." Sau khi thu hồi lại cơ giáp, Hạ Thanh lắc lắc mồ hôi trên trán, phó quan lúc này lập tức đưa lên áo ngoài, Hạ Thanh mặc xong mới nói với Lăng Thần, trong giọng nói có thưởng thức.

Lăng Thần cong cong khóe môi, chỉ cần có thể làm Hạ Thanh thừa nhận hắn là được.

"Tối mai đến nhà ta dùng bữa tối." Hạ Thanh ở đi phía trước để lại một câu.

"Vâng, nguyên soái." Lăng Thần thở một hơi, đây hẳn là được thừa nhận rồi đi!

Đi ra sân huấn luyện, nhớ tới trận chiến đấu của hai người, Lăng Thần hơi cười khổ một tiếng, xem ra lực lượng của mình vẫn là không đủ, không đủ...Hạ Thanh đều đem sức mạnh áp chế xuống cấp bậc bằng hắn, hắn cư nhiên vẫn không thắng được anh, đến cuối cùng ngang tay cũng không được, hắn cần phải gia tăng rèn luyện thêm.

Buổi tối Lăng Thần lại gọi video trò chuyện với Hạ Thiên Tịch, cũng không nhắc tới việc ban ngày hắn đi gặp Hạ Thanh, cũng không nói cho y hai người chiến đấu với nhau, chỉ là như cũ dặn dò y: "Ăn cơm đừng kén chọn, cũng đừng ăn quá nhiều món khẩu vị nặng, cho dù muốn ăn, trước đó cũng phải ăn thứ khác lót dạ rồi mới được ăn, buổi tối đi ngủ phải đóng kỹ cửa sổ, nửa đêm đừng đạp chăn....:

"Được rồi, được rồi, ta đã biết." Hạ Thiên Tịch quả thực không còn kiên nhẫn trợn trừng với trần nhà, trước kia còn không cảm thấy Lăng Thần phiền người như vậy, sao hiện tại lại cảm thấy Lăng Thần so với gà mẹ còn dài dòng hơn?

Hai người mỗi ngày đều trò chuyện với video, Lăng Thần càng thường xuyên hơn, sáng sớm rời giường kêu y dậy rèn luyện, trước khi ăn cơm dặn dò y đừng kén ăn, ăn cơm xong nhắc y tản bộ, một ngày Lăng Thần có thể gọi cho y mười mấy lần, quả thực khiến lỗ tai Hạ Thiên Tịch sắp mọc ra mấy cái kén đến nơi.

Từ trước tới nay đều không có ai suốt này dặn dò y những thứ này, hiện tại Lăng Thần mỗi ngày đều nói làm y thực phiền.

Tuy rằng thần phiền, nhưng y lại không nỡ cắt đứt video trò chuyện, chỉ cần nhìn hắn, nghe hắn dặn dò, trong lòng Hạ Thiên Tịch cũng tràn đầy ngọt ngào.

Y nghĩ đây chính là tư vị tình yêu chân chính đi!

Tuy có chút không tiếp thu được trình độ dông dài lải nhải nhưng lại không nỡ cắt đứt, thật đúng là mâu thuẫn.

Hạ Thiên Tịch nằm trên giường lấy ra một quả táo trong không gian gặm, đôi mắt nhìn Lăng Thần trong video cười: "Sắp Tết rồi, nhà người không bận sao?"

"Rất bận" Là một gia đình nguyên soái, ngày thường các loại mở tiệc chiêu đãi, người tới tặng lễ không ít, mà hắn tuy rằng tuổi mới thành niên, cũng đã bắt đầu các loại xã giao, vì đây là Lăng Nghị đang bồi dưỡng hắn, muốn cho hắn vững bước chân ở xã hội thượng tầng Liên bang, tham dự những hoạt động này là nguyên tố cần thiết.

Cho dù là nhà nguyên soái cũng không thể khinh thường những quý tộc trong xã hội thượng lưu đó.

Mà đây cũng là vì sao Hạ Thanh và Lăng Nghị đều là nguyên soái, nhưng uy danh của Lăng Nghị lại sâu hơn Hạ Thanh.

Bởi vì Hạ Thanh rất ít xuất hiện ở những hoạt động xã giao đó, không có một chút giao tế, chỉ là đứng vững bước chân trong quân cũng được những đệ tử thế gia nâng đỡ

"Ta một lát nữa phải tham gia một cái yến hội, nếu ta trở về muộn thì không gọi lại ngươi nữa, ngươi ngoan ngoãn đi ngủ biết không?"

"Ừ ừ!" Hạ Thiên Tịch gặm quả táo, vừa thấy đã biết là không nghiêm túc nghe.

Lăng Thần nhíu nhíu mày, đột nhiên nói: "Ngươi có muốn tham gia với ta không?"

Tuy hai người mỗi ngày đều nói chuyện qua video, nhưng hắn còn muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, muốn ôm y, cũng muốn hôn y.

"Không muốn." Hạ Thiên Tịch không chút do dự cự tuyệt: "Cùng mấy tên con nhà giàu đó có gì vui chứ!"

"Người tới tham gia yến hội đều là đệ tử gia tộc quân đội, ngươi đi gặp xã giao đối với ngươi sau này tiến vào quân đội có chỗ tốt, đi cùng ta có được không?"

Hạ Thiên Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ......

"Ta nhớ ngươi." Giọng nói nhè nhẹ của Lăng Thần mang theo sự nhớ nhung từ bên kia video truyền đến.

"Chúng ta không phải đang ở video sao!" Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt nhìn trời, khóe miệng lại hơi nhếch lên, đôi mắt cười cong cong, trong miệng ngạo kiều hừ hừ: "Đây chính là ngươi cầu ta ta mới đi nha!"

"Ừ, ta cầu ngươi." Lăng Thần thấy y vui vẻ, cũng vui vẻ theo: "Ta hiện tại đi đón ngươi."

"Ừ" Hạ Thiên Tịch gật đầu, cắt đứt video, cảm thấy vẫn là đi nói một tiếng với phụ thân mới được.

............