Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 144: Chói mù mắt các ngươi đi!

Phốc ――

Không nghĩ tới Lăng Thần còn có một mặt hài hước như vậy, Hạ Thiên Tịch lập tức bị chọc cười.

Mà sắc mặt Vương Nghĩa, không cần phải nói, xác định vững chắc là so với phân còn thối hơn.

Hạ Thiên Tịch nhìn Vương Nghĩa, cười đến vui vẻ nói: "Được rồi, nếu ngươi muốn bị ta đạp dưới chân, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

"Hừ, ngươi hiện tại cứ nói cho sướng miệng đi, chờ một lát nữa khi kêu cha gọi mẹ tốt nhất đừng xin tha." Vương Nghĩa hung tợn nói.

"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch nhướng mày, gợi lên khóe môi cười đến mi mắt cong cong, một chút cũng không thấy khẩn trương nói: "Ta thật đúng là rất chờ mong đến một màn tiếp theo đây!"

"Ngươi ――" Vương Nghĩa thối sắc mặt, tuyệt không nghĩ tới, Hạ Thiên Tịch cư nhiên lại độc miệng như vậy.

Kỳ thực Vương Nghĩa cũng may, người gã đối chiến không phải là Lăng Thần hoặc Lăng Nghị, nếu không, lấy trình độ độc miệng của hai người, chỉ sợ gã sẽ muốn đâm đầu vào tường.

"Vương Nghĩa, thôi, đây là yến hội Diệp gia chuẩn bị, đừng gây chuyện trong yến hội."

Lôi Lực tuy cũng không thích Hạ Thiên Tịch cho lắm, nhưng thân phận Hạ Thiên Tịch rốt cuộc cũng không lay chuyển, đến lúc đó đắc tội Hạ nguyên soái thì không hay. Hơn nữa, nhìn trình độ bảo v của Lăng Thần với Hạ Thiên Tịch, chỉ sợ nếu làm cho Hạ Thiên Tịch kêu cha gọi mẹ, Lăng Thần cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho gã.

Lôi Lực nhìn thấy rõ ràng, Lăng Thần là thật lòng bảo vệ Hạ Thiên Tịch, chỉ tiếc Vương Nghĩa mắt mù không nhìn ra, bằng không gã sẽ hối hận muốn chết cũng không được, chọc giận ngay hai vị nguyên soái, quả thực chính là tìm chết!

"Lôi Lực, này cũng phải ta cố ý gây sự, là y đồng ý với ta" Vương Nghĩa thần sắc đắc ý nhìn Hạ Thiên Tịch, trong lòng đã nghĩ tới thời điểm Hạ Thiên Tịch kêu cha gọi mẹ xin tha thì gã phải làm thế nào mới được đây.

"Các ngươi ở chỗ này làm gì?" Thời điểm hai bên giằng co, một giọng nói mang vẻ không vui truyền đến.

Mọi người sôi nổi tránh đường, một thanh niên hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt cau có nhìn mọi người, đi theo bên cạnh hắn là một thanh niên diện mạo ôn hòa, so với thanh niên cau có này, vẻ mặt ôn hòa của người thanh niên này làm người ta tăng lên thiện cảm gấp bội.

Đây là hai vị trưởng tôn dòng chính của Diệp gia, vẻ mặt ôn hòa chính là đại ca Diệp Hạo, vẻ mặt cau có như tiểu bá vương là lão nhị Diệp Tích.

"Mọi người sao không vào bên trong ngồi?" So với giọng nói khó chịu của Diệp Tích, giọng nói của Diệp Hạo càng có thể gây thiện cảm với mọi người hơn, khuôn mặt ôn hòa đang cười nhìn mọi người.

Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn, các thiếu niên gia đình quân nhân y cũng không quen biết mấy, bởi vì chưa từng tiếp xúc qua.

"Là ngươi."

Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn hai người, Diệp Tích bộ mặt cau có 250 (đồ ngốc) sáng mắt nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch rối rắm nhìn Diệp Tích, bọn họ hẳn là hôm nay mới gặp lần đầu đi! Thanh niên này giọng nói tràn đầy sùng bái là có ý gì?

"Xin chào, ta tên Diệp Tích, ngươi là..." Đôi mắt Diệp Tích sáng lấp lánh nhìn Hạ Thiên Tịch, quang mang trong ánh mắt giống như một chú cún con nhìn thấy xương khiến người bối rối.

Lăng Thần đứng bên cạnh Hạ Thiên Tịch nhíu mày một cái không dễ nhận ra, lập tức đem Hạ Thiên Tịch kéo ở phía sau mình, bản thân bước lên một bước chặn lại ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thiên Tịch của Diệp Tích.

"Lăng Thiếu, xin chào, ta là Diệp Hạo, đây là tiểu Tích nhà ta, hắn có chút không hiểu chuyện." Nhìn Lăng Thần tư thái một người bảo vệ của Hạ Thiên Tịch kéo y ra phía sau, Diệp Hạo lập tức lên tiếng ôn hòa giới thiệu hai bên, hắn cũng nhận thức Lăng Thần, sau đó ánh mắt nhìn qua Hạ Thiên Tịch nói: "Ngày hôm qua ở trên đường Q, tiểu Tích vô lễ với ngươi, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi, vì tiểu Tích sùng bái nhất chính là cao thủ đua xe, ngày hôm qua ngươi thắng tiểu Tích, cho nên hắn phá lệ sùng bái ngươi."

Một câu của Diệp Hạo lập tức đem thắc mắc trong lòng Hạ Thiên Tịch giải thích rõ ràng, ngày hôm qua trên quốc lộ, chiếc xe thể thao màu đỏ cùng Hạ Thiên Tịch thi đấu là Diệp Tích lái, hắn thích nhất là đua xe, phàm là gặp cao thủ, hai mắt luôn sẽ sáng lấp lánh lên nhìn đối phương, vẻ mặt tràn đầy sùng bái.

Màn biểu diễn của Hạ Thiên Tịch ngày hôm qua, lập tức khiến hắn bị đả kích, cho nên hôm nay nhìn thấy Hạ Thiên Tịch mới có thể lộ ra sùng bái không chút nào che dấu như vậy.

Hạ Thiên Tịch sờ sờ mũi, sao đi đến đâu cũng cảm giác được ánh sáng lấp lánh bao trùm của vai chính như vậy nhỉ!

"Xin chào, ta là Hạ Thiên Tịch." Tuy có chút không thích ứng với ánh mắt sùng bái trần trụi kia của Diệp Tích, nhưng Hạ Thiên Tịch vẫn lễ phép giới thiệu bản thân.

"Hạ Thiên Tịch?" Đôi mắt ôn hòa của Diệp Hạo nhìn Hạ Thiên Tịch, nhỏ giọng nhắc lại cái tên Hạ Thiên Tịch một lần, ngay sau đó cười: "Thì ra là Hạ thiếu, mời vào bên trong ngồi!"

Diệp Hạo ngay sau đó liền nghĩ ra Hạ Thiên Tịch là ai, chẳng qua hắn không giống người khác lộ ra vẻ khinh bỉ rõ ràng, ánh mắt hắn đặc biệt sạch sẽ, ngôn ngữ cũng không chút nào coi khinh trào phúng.

"Hạ thiếu?" Ánh mắt sáng lấp lánh của Diệp Tích nhìn Hạ Thiên Tịch, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra thân phận Hạ Thiên Tịch, nhưng hắn cũng không để ý, ngược lại ánh mắt càng thêm sùng bái nhìn Hạ Thiên Tịch, khuôn mặt không còn cau có như lúc trước, một bộ ngữ khí kích động nói: "Hạ thiếu, ngươi ngày hôm qua lộ ra bản lĩnh kia thật là quá đẹp, hôm nào ngươi có thể dạy cho ta được không?"

"Có thể." Cảm thấy Diệp Tích và Diệp Hạo này cũng không tồi, Hạ Thiên Tịch không chút khách khí gật đầu.

"Ha ha...ta biết ngay Hạ thiếu chắc chắn sẽ không keo kiệt, đi, chúng ta vào bên trong uống một chén." Diệp Tích đi lên trước muốn ôm lấy bả vaiHạ Thiên Tịch như anh em thân thiết, bất đắc dĩ ánh mắt Lăng Thần quá lạnh, hắn chỉ có thể xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình đứng bên cạnh Hạ Thiên Tịch kích động mà cười.

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi nói: "Xin lỗi, ta cùng người khác còn có một hồi quyết đấu phải đánh, hiện tại không thể đi theo ngươi vào trong uống một chén được."

"Cái gì quyết đấu phải đánh?" Diệp Tích lập tức nhíu mày.

Hạ Thiên Tịch ánh mắt nhìn nhìn vẻ mặt như màu phần của Vương Nghĩa, Diệp Tích lập tức hiểu ý, nhíu mày, vẻ mặt lại trở lại cau có kiêu ngạo, phi thường bất mãn nhíu mày nhìn Vương Nghĩa nói: "Vương Nghĩa ngươi có phải muốn gây chuyện ở trong yến hội của ta? Hạ thiếu là khách ta mời đến, nếu ngươi dám gây rối thì lập tức cút ra ngoài cho ta."

Diệp Tích nói chuyện trước nay đều là kiêu ngạo không chút nể mặt, tính cách của hắn luôn luôn là như thế, cho nên không có người nào dám nói cái gì.

Gia đình Vương Nghĩa căn bản không thể so với Diệp gia, nói một cách khác, nếu Diệp gia là một cây đại thụ che trời, như vậy Vương gia chính là cây cỏ nhỏ dưới gốc đại thụ này, nếu không có cây đại thụ này che chắn, đã sớm bị chết không biết bao nhiêu lần.

Cho nên Diệp Tích không nể nang như vậy bảo người cút, Vương Nghĩa chỉ có thể thối mặt cũng không dám nói gì thêm.

"Hạ thiếu, mời." Diệp Tích không thèm để ý tới Vương Nghĩa nữa, lập tức hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thiên Tịch.

Mọi người xem diễn xung quanh cư nhiên thấy Diệp Tích và Diệp Hạo đối xử với Hạ Thiên Tịch khách khí như vậy, cũng không ồn ào gì nữa.

"Diệp thiếu, Hạ Thiên Tịch đã đồng ý quyết đấu với ta, nếu y tự động nhận thua, ta sẽ không so đo." Vương Nghĩa vì có thể với tới Lăng Thần, hiện tại cũng bất chấp đắc tội Diệp Tích.

Diệp gia cùng Lăng gia, đây là không thể so sánh với.

Diệp Tích nhíu nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Vương Nghĩa, liền muốn mở miệng răn dạy, Hạ Thiên Tịch lên tiếng, gợi lên khóe môi nói: "Vậy đến đây đi!" Y nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.

Vương Nghĩa đắc ý dương dương lông mày, đây chính là Hạ Thiên Tịch tự mình đồng ý, gã không có bức ép y.

Hạ Thiên Tịch đều chủ động đi ra đình viện, Vương Nghĩa lập tức theo ra ngoài, Diệp Tích cùng Diệp Hạo không tự giác nhíu mày một chút, lúc này lập tức có người tiến lên đem sự tình xung đột phát sinh ở đại sảnh lúc nãy nói cho hai người.

Diệp Tích lập tức kinh ngạc nói: "Y cư nhiên là Hạ Thiên Tịch!"

Phế vật trong lời đồn kia, hắn trước kia còn rất khinh thường, không nghĩ tới trình độ đua xe lại tốt như vậy, người như vậy nghĩ thế nào cũng không thể là một phế vật được!

"Không cần lo, ta cảm thấy y cùng lời đồn không giống nhau." Diệp Hạo nhìn bóng dáng hai người phía trước nói một câu, Hạ Thiên Tịch thấy thế nào cũng không thể là một phế vật.

Mọi người lập tức đi theo bọn họ ra khỏi đại sảnh, đi vào đình viện, trong đình viện rất trống trải, vừa lúc thích hợp cho bọn họ thi đấu.

Hạ Thiên Tịch và Vương Nghĩa đã đứng ở trung tâm, mọi người vây xung quanh hai người, đều đang xem diễn.

Vương Nghĩa đắc ý nhướng lông mày sờ sờ cằm: "Chỉ cần ngươi hiện tại nhận thua, trận đấu này của hai chúng ta liền có thể hủy bỏ."

"Hừ, ngươi hiện tại cũng chỉ có thể nhanh mồm nhanh miệng, lát nữa đừng khóc kêu cha gọi mẹ là được rồi."

"Ngươi--" Vương Nghĩa thối sắc mặt: "Ta có thể nhường ngươi một tay."

Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi nhàn nhạt cười không nói.

Nhìn sắc mặt kiêu ngạo củaHạ Thiên Tịch, sắc mặt Vương Nghĩa thực sầu, lập tức hét lớn một tiếng công kích về phía Hạ Thiên Tịch.

Trong lòng gã nghĩ, lát nữa nhất định phải hung hăng giáo huấn Hạ Thiên Tịch một trận, khiến Hạ Thiên Tịch phải mất mặt trước nhiều người như vậy. Tuy đắc tội Hạ nguyên soái, nhưng có thể leo lên Lăng nguyên soái cũng không tồi, Lăng nguyên soái so với Hạ nguyên soái gia đại thế đại, ở liên bang tiếng nói càng cao.

Vương Nghĩa công kích trước tiên, thể thuật của gã không tồi, mỗi một chiêu đều mang theo tàn nhẫn đuổi tận giết tuyệt, mặc kệ là nắm tay, khửu tay, hay đầu gối, mỗi một chiêu thức đều đầy tàn nhẫn.

Gã chỉ dùng một tay, không chỉ động tác nhanh chóng, hơn nữa chiêu chiêu tàn nhẫn, mọi người trong lòng run sợ.

Mà nguyên bản, trong mắt mọi người Hạ Thiên Tịch căn bản không ngăn cản được công kích của Vương Nghĩa, nhưng Hạ Thiên Tịch lại lập tức khiến cho tròng mắt mọi người hung hăng mà ngã trên mặt đất.

Chỉ thấy khi Vương Nghĩa đánh vào khửu tay y, Hạ Thiên Tịch động, thân ảnh y nhanh như chớp, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh Hạ Thiên Tịch liền biến mất trước mắt mọi người, khi y lại lần nữa xuất hiện, cả người y cư nhiên đang đứng bên cạnh Vương Nghĩa, căn bản không có người nhìn thấy y di động như thế nào, y cư nhiên lặng yên không tiếng động xuất hiện bên cạnh Vương Nghĩa.

Vương Nghĩa lập tức trừng lớn đôi mắt, thân thể gã vẫn còn duy trì động tác giương khửu tay, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Hạ Thiên Tịch cong đầu gối, chính diện mà đá, chân y nâng rất cao, cho dù y thấp hơn Vương Nghĩa mấy cm, nhưng đầu gối y nâng lên vẫn trực tiếp hung hăng va chạm tới cằm Vương Nghĩa, thân thể Vương Nghĩa ngửa ra sau, nặng nề mà ngã trên mặt đất.

Hạ Thiên Tịch nhanh chóng thối lui, đôi mắt cong cong nhìn Vương Nghĩa té ngã trên mặt đất.

..........