Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 159: Chia tay! Yêu điên cuồng

"Ngươi CMN có bệnh à!"

Bị Lăng Thần đè dưới thân hôn thật lâu, đôi môi của y đã bị sưng đỏ lên, Hạ Thiên Tịch được buông ra lập tức bất chấp mà thở dốc, chửi ầm lên.

"Tịch Tịch..."

"Cút..." Hạ Thiên Tịch trừ trên ghế ngồi dậy, kéo cửa xe đi ra.

"Bảo bối..." Lăng Thần sốt ruột hoảng hốt lập tức trừ trên xe đi ra đuổi theo Hạ Thiên Tịch, lại bị Hạ Thiên Tịch vung tay ném ra.

Hạ Thiên Tịch giương lên đôi mắt đào hoa sắc bén nhìn Lăng Thần, phẫn nộ nói: "Ngươi CMN lập cút ngay cho lão tử, cút..."

"Bảo bối, bảo bối..." Lăng Thần hoảng hốt nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hắn cũng không biết tại sao hắn lại yêu Hạ Thiên Tịch như vậy, yêu chính là yêu, khoảnh khắc nhìn Hạ Thiên Tịch từ trong xe đi ra, tim hắn đập thật nhanh....

Nghĩ lại thôi cũng thấy đáng sợ, hắn sợ người này đột nhiên biến mất trước mắt hắn, hắn sợ người này đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Không ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi trong nháy mắt kia cỡ nào kịch liệt, ngay cả Lăng Thần cũng không rõ, thời điểm Hạ Thiên Tịch không cho mình bất cứ cơ hội nào lúc trước, hắn chỉ có thể bá đạo cường thế chiếm hữu lấy người này, nhưng khi Hạ Thiên Tịch cho mình cơ hội, hắn lại muốn đem người này bảo vệ toàn bộ, chỉ đặt ở trong mắt của mình, chỉ cho một mình mình thấy là được.

Hắn biết, hắn có loại suy nghĩ như này chắc chắn là không đúng, nhưng hắn cũng không có bất luận biện pháp gì, hắn yêu người này không bởi một lý do gì, đặc biệt là khi ở chung lâu với Hạ Thiên Tịch như vậy, cho dù cả người Hạ Thiên Tịch đều là toàn khuyết điểm, không có bất cứ ưu điểm gì, hắn cũng vô điều kiện mà yêu y.

Huống hồ, bảo bối của hắn lại tốt như vậy, ưu tú như vậy, hắn thích y làm nũng tùy hứng với mình, cũng thích y giận dỗi với mình, càng thích y cong cong khóe môi, ánh mắt sáng lấp lánh...

Nhưng vừa rồi nhìn thấy Hạ Thiên Tịch nói chuyện về Lancet, cho dù biết giữa bọn họ đã không có tình cảm gì, tâm hắn cũng ghen ghét phát cuồng, vì bảo bối của hắn đã từng vì người kia mà tự sát, trên cổ tay của y vẫn còn dấu vết tuy rằng đã không rõ ràng, nhưng hắn nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy ghen ghét.

Ghen ghét vì bảo bối của hắn đã từng yêu người kia, ghen ghét người kia cư nhiên có thể có được tình yêu sâu đậm như vậy từ bảo bối của hắn, có đôi khi Lăng Thần thậm chí suy nghĩ, bảo bối có một ngày có thể cũng vì mình mà tự sát hay không? Tuy hắn sẽ không nỡ, nhưng hắn vẫn sẽ tưởng tượng...Nhưng, hắn tưởng tượng không ra, vì hắn cảm giác được, Hạ Thiên Tịch yêu hắn không nhiều nồng nhiệt như hắn yêu y.

Đúng vậy, Hạ Thiên Tịch không yêu Lăng Thần điên cuồng như vậy, ít nhất thời điểm hiện tại là không có.

Cho dù hiện tại y đã có thể hoàn toàn tiếp nhận Lăng Thần, thậm chí y cũng đã chậm rãi thích Lăng Thần, nhưng tình cảm của y với Lăng Thần cũng chỉ dừng lại ở thích mà thôi, chưa đến mức yêu điên cuồng.

Là một người đã từng vì tình cảm mà tự sát, đã chết qua một lần rất nhanh lại rơi vào bể tình lần nữa, nghĩ lại đã thấy phi thường không có khả năng.

Lăng Thần ghen ghét mãnh liệt như vậy, hắn trước nay đều đem hết thảy giữ trong lòng, nhưng hôm nay nhìn ánh mắt của Hạ Thiên Tịch khi nói về Lancet, hắn ghen ghét đến cuối cùng liền bạo phát, chịu đựng không được mà thương tổn Hạ Thiên Tịch.

Tiếng nói trầm thấp cùng vài phần hoảng loạn của Lăng Thần vang lên, tuy biểu tình của hắn trấn định, sắc mặt bình tĩnh, nhưng Hạ Thiên Tịch ở cùng hắn thời gian dài như vậy vẫn có tể cảm nhận được, lúc này đây y dừng lại bước chân nhìn Lăng Thần phía sau, nhíu mi nói: "Nói đi, ngươi rốt cuộc phát điên cái gì?"

Vô duyên vô cớ, Hạ Thiên Tịch cũng không hiểu vừa rồi là như thế nào? Y ở trong xe thiếu chút nữa bị Lăng Thần hôn cho ngạt thở, nếu không phải y giãy giụa ra, Lăng Thần còn chưa buông y ra đâu!

"Bảo bối, chúng ta vào trong xe rồi nói." Nhìn người đến người đi trên đường, mức độ nổi tiếng của hai người cũng không tính quá thấp, đặc biệt là Hạ Thiên Tịch, hiện tại y còn nổi tiếng hơn cả Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch lộ ra một tay ở yến hội kia, lập tức khiến mọi người kinh sợ, cái danh phế vật của y cũng từ lúc ấy bị vạch trần, cả người giống như một ngôi sao sáng chói xuất hiện ở xã hội thượng lưu, khiến cho mọi người đều biết đến sự tồn tại của y.

"Không cần, cứ đứng ở đây." Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng, ánh mắt nheo lại, sắc bén nhìn Lăng Thần cười lạnh: " Ngươi biết tính ta, nếu ta đã quyết thì có mười đầu trâu cũng không kéo nổi, Lăng Thần, ngươi hôm nay không nói rõ ràng cho lão tử, ta xem ra chúng ta vẫn là không thích hợp, hiện tại liền trực tiếp chia tay đi!"

Hạ Thiên Tịch tuy có tể chịu đựng Lăng Thần bá đạo với y, nhưng lại không chịu được Lăng Thần cường ngạnh như vậy.

Trước kia, y mềm yếu là vì y không có sức mạnh.

Hiện tại, y không còn là y trước kia nữa, nếu đối với y cường ngạnh thì không thể được.

"Bảo bối, ta không cho ngươi nói chia tay." Lăng Thần nhíu mày, đôi mắt màu bạch nguy hiểm nhìn chằm chằmHạ Thiên Tịch, thanh âm lạnh lẽo nói: "Ta không thích cái tên Lancet phát ra từ miệng ngươi."

Hắn chính là ghen tị phát cuồng, hắn chính là không thích.

Lăng Thần vừa nói, Hạ Thiên Tịch nháy mắt liền tức giận rống lên: "Ngươi CMN không biết sao? Lão tử đã từng cùng hắn kết giao qua, đó là sự thực không ai có thể thay đổi được, ngươi hiện tại so đó chuyện này là có ý gì? Hả?"

Hạ Thiên Tịch cả người kịch liệt phập phồng, nếu có thể, y thật muốn đi lên bổ đầu Lăng Thần ra xem bên trong là thứ gì?

Chuyện đã từng xảy ra, đó là việc trước khi gặp được Lăng Thần, y còn có cách nào sao?

"Nhưng ta cứ ghen tị." Lăng Thần nhíu mày, hắn cũng biết việc hôm nay hoàn toàn là do mình, nhưng sự khủng hoảng trong lòng hắn căn bản không có cách nào ngăn lại, hắn nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, môi mỏng mím lại, trầm mặc nửa ngày, sau đó bá đạo nói với Hạ Thiên Tịch: "Bảo bối, không cho ngươi về sau lại nhắc tới tên hắn trước mặt ta."

Chỉ cần không nghe thấy cái tên Lancet từ trong miệng Hạ Thiên Tịch, hắn có thể ngăn lại cái loại điên cuồng cùng sợ hãi trong lòng này.

Lăng Thần cũng không có cách nào trấn an bản thân, dấu vết trên cổ tay kia của Hạ Thiên Tịch đã thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, bảo bối của hắn đã từng yêu người khác đến vậy, đặc biệt là lần này lại còn nghe được Hạ Thiên Tịch nói muốn đi xem lễ đính hôn của hắn, trong lòng Lăng Thần liền sợ hãi vô hạn.

Hắn rất sợ Hạ Thiên Tịch vừa đi liền rời xa hắn.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo không có một tia biểu tình của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng nói: "Lăng Thần, ta cảm thấy giữa chúng ta căn bản là không thích hợp, vẫn là chia tay thôi".

Hạ Thiên Tịch y cho dù muốn có người yêu, cũng không phải muốn tìm một người yêu thời thời khắc khắc ra lệnh cho mình.

Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói ra, xoay người rời đi.

Tuy ở chung nhiều ngày với Lăng Thần như vậy rất vui vẻ, nhưng ở chung rồi phát hiện không thích hợp, y vẫn sẽ đúng lúc dừng lại. Hơn nữa y không còn là y trước kia nữa, lúc này nếu muốn chia tay y sẽ là người mở lời trước, ra đi sạch sẽ, không bao giờ vì thứ tình cảm buồn cười này mà tự sát lần nữa.

Y sẽ không bao giờ để bản thân lại là một người ngu xuẩn nữa.

"Ngươi đừng mơ!" Thanh âm có vài phần lạnh lẽo của Lăng Thần vang lên sau lưng Hạ Thiên Tịch, đôi con ngươi màu bạc của hắn đã phát ra quang mang khiến người sợ hãi, khí thế cường đại trong nháy mắt bộc phát ra ngoài, có thể ngay lập tức cảm giác được một cỗ áp lực.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng xoay người rời đi củaHạ Thiên Tịch, dứt khoát như vậy, lưu loát như vậy, y nói chia tay liền chia tay, nói đi là đi, không có một chút xíu do dự, lòng Lăng Thần giờ phút này thật sâu bị thương tổn, hắn đã biết, người này yêu hắn cũng không sâu.

Lăng Thần bắt lấy cánh tay Hạ Thiên Tịch, lại bị Hạ Thiên Tịch lạnh lùng vung ra, ánh mắt Lăng Thần run lên, trên tay mang theo vài phần lực đạo, Hạ Thiên Tịch chú ý tới nghĩ Lăng Thần muốn động thủ với mình, hừ lạnh một tiếng, trong tay liền xuất hiện một cây băng tỏa ra hàn khí, hàn băng bén nhọn đâm vào tay Lăng Thần đang vươn tới, Lăng Thần hừ một tiếng, Hạ Thiên Tịch thuận thế lập tức lui về sau.

Y hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lăng Thần nói: "Lăng Thần, ngươi muốn động thủ với ta phải không?"

Lăng Thần nhấp nhấp miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch không nói gì.

Hạ Thiên Tịch nhăn lại mày, ánh mắt nhìn mu bàn tay Lăng Thần bị băng hoa mở một miệng vết thương chảy máu, y nhíu mày một chút nói: "Nếu ngươi muốn động thủ với ta, vậy đến đi, ta cũng sẽ không sợ ngươi, nhưng ngươi nghĩ kỹ cho ta, ngươi nếu muốn động thủ với ta, từ đây giữa chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt, ngay cả bằng hữu cũng không làm."

"Ta sẽ không động thủ với ngươi." Thanh âm lạnh lẽo của Lăng Thần không mang một chút tình cảm nào, ánh mắt gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch, lời nói rất khẳng định.

Hắn sẽ không động thủ vớiHạ Thiên Tịch, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không ra tay với bảo bối của mình.

Nam nhân đánh lão bà căn bản không phải là nam nhân, hắn tình nguyện tổn thương bản thân cũng không làm tổn thương bảo bối của mình.

Không để ý tới vết thương, ánh mắt Lăng Thần nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch từng chữ từng chữ nhấn mạnh: "Ta sẽ không làm bằng hữu với ngươi."

Quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể là tình yêu, tình nhân.

Ánh mắt Hạ Thiên Tịch liếc nhìn hắn, nhìn máu chảy từ mu bàn tay xuống ngón tay thành một đường thẳng tắp, nội tâm liền có một mạt đau đớn, mím môi nói: "Ngươi trước đi băng bó tay đi!"

Lăng Thần cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương trên mu bàn tay, lắc lắc máu trên tay, gợi lên khóe môi tà khí ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tịch cười nói: "Không sao, nếu ngươi muốn chia tay với ta, cứ như vậy để máu chảy đến chết là được!"

Nếu Hạ Thiên Tịch thật sự chia tay với hắn, hắn tình nguyện cứ như vậy chết trong tayHạ Thiên Tịch cũng không muốn chia tay vớiHạ Thiên Tịch.

Người Lăng gia bọn họ chính là như vậy, hoặc là không yêu, nếu yêu liền sẽ yêu đặc biệt điên cuồng.

Trước kia Lăng Nghị là như vậy, hiện tại hắn so với Lăng Nghị càng thêm điên cuồng hơn.

..........