Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 187: Nam nhân lòng dạ hẹp hòi ghen! Đến muộn!

Trở lại ký túc xá, Hạ Thiên Tịch liền thả tiểu Bình Quả từ trong không gian ra, đôi mắt như trái nho đen của tiểu Bình Quả ủy khuất nhìn y bán manh.

"Mẫu....mẫu thân...thân..." Tiểu Bình Quả lấy lòng thân mật dùng cái đầu lông xù xù cọ cổ Hạ Thiên Tịch.

"Ha ha...con trai, xin lỗi..." Hạ Thiên Tịch cảm giác mười phần có lỗi với tiểu Bình Quả, luôn đặt nó trong không gian, thật sự là quá tịch mịch, vì thế Hạ Thiên Tịch nhịn không được liền cùng tiểu Bình Quả thân mật một phen, đem tiểu Bình Quả từ trên vai ôm xuống dùng sức hôn hôn cái đầu lông xù của nó.

Lăng Thần đang thu thập ký túc xá, đầu tiên là hắn đem giường đệm sắp xếp xong cho Hạ Thiên Tịch ngồi hoặc đi ngủ, nhưng khi hắn liếc qua nhìn thấy động tác thân mật của Hạ Thiên Tịch và tiểu Bình Quả, nhíu nhíu mày bước tới, nâng tay trực tiếp túm lấy đám lông mềm xù xù của tiểu Bình Quả ném tới phía sau giường lớn, thuận thế đè ở trên người Hạ Thiên Tịch, đem người đè ở trên giường, hai tay chống ở hai bên sườn Hạ Thiên Tịch, giam cầm y.

Đôi mắt màu bạc của Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch không rõ nghĩa, từ trên nhìn xuống dưới, rất có điểm tác phong từ trên cao nhìn xuống.

"Này này..." Hạ Thiên Tịch đẩy đẩy thân thể Lăng Thần, cư nhiên không đẩy nổi, không khỏi trợn trắng mắt, nhìn Lăng Thần liền biết hắn lòng dạ hẹp hòi lại tái phát, không khỏi kéo kéo khóe miệng, mặt mày mang theo ý cười hì hì nhìn hắn, cười rất có điểm vô tâm vô phế, trong ánh mắt mang theo một mạt giảo hoạt.

Nhìn Hạ Thiên Tịch cười đến vô tâm vô phế, Lăng Thần nhíu nhíu mày, cúi đầu nhẹ cắn trừng phạt cánh môi Hạ Thiên Tịch một cái, tiếng nói trầm thấp hơi mang theo ủy khuất: "Ngươi là của ta."

Một con chó cũng dám đoạt người với hắn, quả thực chính là tìm chết!

Cặp mắt màu bạc của Lăng Thần không chút để ý liếc qua tiểu Bình Quả đang liếm liếm lông mình ở trên đầu giường, ánh mắt nhàn nhạt, bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại khiến thân thể nhỏ của tiểu Bình Quả hung hăng run rẩy, nhiệt độ -200 độ kia quả thực muốn đông chết hổ!

Tiểu Bình Quả oạch một cái nhảy tới mặt đất, thân ảnh nho nhỏ ẩn nấp ở trong một góc phòng,

"Ngươi là chó à!" Hạ Thiên Tịch cười cười, trên môi cũng không có cảm giác được đau đớn, Lăng Thần cũng không dám dùng sức cắn, dù sao cũng là tức phụ của mình, chính mình đau lòng.

Trên môi cảm giác ngưa ngứa, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần, bình thường ở trong mắt người ngoài đều là một lãnh diễm cao quý, hiện tại cư nhiên biến thành bộ dáng giống như cô vợ nhỏ bị đoạt mất chồng, ánh mắt ủy khuất quả thực không chịu được, nhìn đến trong lòng Hạ Thiên Tịch vui vẻ, nếu không phải sợ hắn tức giận, Hạ Thiên Tịch chắc chắn sẽ vô tâm vô phế mà cười ra tiếng.

Thật là mệt hắn, phong thái cao quý lãnh diễm thực quá không bình dân, thật là không biết hắn làm thế nào có thể giả bộ ra bộ dáng cô dâu nhỏ ủy khuất u oán như thế này!

Đôi tay lười biếng ôm lấy khuôn mặt ủy khuất của nam nhân, Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu bẹp bẹp hai cái trên má Lăng Thần, ngay sau đó lại vươn đầu lưỡi liếm liếm bờ môi của hắn, bị một tay Lăng Thần đè chặt cái ót xuống hung hăng hôn một trận, mới nỡ buông y ra được.

Hạ Thiên Tịch hơi hơi thở hổn hển, gương mặt tinh xảo ửng đỏ, khóe môi hơi nhếch lên mang theo một cỗ phong lưu, đôi mắt mang theo ý cười xuân ý, cười hì hì vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm Lăng Thần nói: "Hiện tại không tức giận."

Nhìn cái bộ dáng câu nhân này của Hạ Thiên Tịch, tròng mắt màu bạc của Lăng Thần tối lại vài phần, hắn có thể cảm giác được máu trong người tại giờ phút này đang toàn bộ sôi trào.

Hạ Thiên Tịch cười cười, đôi mắt hàm chứa hoa đào lãng mạn, đôi tay nâng đầu Lăng Thần hôn hôn.

Tức phụ đã chủ động như vậy, hắn nếu còn không chủ động chắc chắn không phải nam nhân.

Giường đệm nho nhỏ quay cuồng hồng lãng, rên rỉ liên miên.

Trong phòng nhỏ tràn ngập không khí ấm áp mà hạnh phúc.

Vì buổi chiều còn có việc, Lăng Thần cũng không làm nhiều quá mức, chỉ một lần liền kết thúc, đơn giản tắm rửa một hồi đi ra nhìn thời gian, đến hai giờ còn nửa tiếng nữa, Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch biểu tình lười biếng nằm trên giường, kỳ thực giường sự qua đi hắn cũng không muốn cho Hạ Thiên Tịch rời giường, vì mỗi lần qua đi hắn đều cảm giác được cả người Hạ Thiên Tịch từ trong ra ngoài đều tản mát ra một loại hơi thở mị hoặc mãnh liệt, cái loại hơi thở mị hoặc này y cũng không biết hoặc là không thèm để ý, vô tình lại có thể hấp dẫn rất nhiều người.

Đương nhiên, hắn cũng muốn cho Hạ Thiên Tịch được nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhưng mà, ai bảo là nam nhân cũng đều là loại động vật nghĩ bằng thân dưới chứ!

Khi chưa gặp được Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần đối với những lời này đều khinh thường, nhưng sau khi gặp gỡ Hạ Thiên Tịch, những lời này dùng ở trên người hắn cũng coi như chính xác.

Đối mặt Hạ Thiên Tịch, ở trước mặt bảo bối âu yếm của mình, lực khống chế tự chủ của hắn trước kia luôn lấy làm tự hào đều biến mất ngay cả cặn bã cũng không còn, bị bảo bối của mình hơi trêu chọc một chút, hắn sẽ lập tức biến thành loại động vật nghĩ bằng thân dưới.

Lăng Thần đi tới trước cửa sổ cúi người sủng nịnh hôn hôn Hạ Thiên Tịch bộ dáng lười biếng, đôi mắt hẹp dài híp lại lười nhác, thật sự rất giống với loài mèo Ba Tư huyết thống quý tộc, khiến Lăng Thần trong nháy mắt mềm mại cả cõi lòng đến rối tinh rối mù, nhịn không được lại hôn hôn lên khuôn mặt tinh xảo của y.

"Được rồi, còn chưa dừng lại được à." Hạ Thiên Tịch lười biếng mở to mắt, y vốn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng Lăng Thần hắn cư nhiên còn chưa hôn cho đã.

Lão tử sắp mệt chết, còn không cho người ngủ?

Hạ Thiên Tịch tức giận quả thực không chịu được, thật là không biết y vừa rồi sao đầu óc lại nóng lên đi trêu chọc hắn chứ?

"Ha ha..." Đối với Hạ Thiên Tịch tức giận, Lăng Thần cũng không tức giận, hắn hiện tại đau lòng không kịp đâu, làm sao mà tức giận được, sủng nịnh thân mật chóp mũi Hạ Thiên Tịch hỏi: "Bảo bối, hiện tại đi tắm hay lát nữa?"

Hạ Thiên Tịch híp mắt đánh cái ngáp hỏi: "Còn bao nhiêu thời gian?"

Nhìn bộ dáng buồn ngủ không chịu được này của Hạ Thiên Tịch, trong lòng Lăng Thần có nho nhỏ đau lòng nói: "Còn có nửa tiếng."

"Vậy tắm rửa đi!" Dù sao cả người dính nhớp cũng không thoải mái, hiện tại muốn ngủ cũng không có thời gian.

Nhìn bộ dáng Hạ Thiên Tịch thật sự là mệt không chịu được, Lăng Thần thực sự đau lòng, hôn hôn chóp mũi Hạ Thiên Tịch nói: "Bảo bối, dù sao buổi chiều cũng không phải đi học, chúng ta đi muộn một chút cũng không sao, ngươi ngủ tiếp cũng được."

Tứ đại thế lực kia, hắn vốn dĩ cũng không muốn gia nhập, hiện tại lại nhìn Hạ Thiên Tịch bộ dáng như người không xương thế này, hắn cũng không nỡ khiến y mệt nhọc.

Hạ Thiên Tịch đối với việc gia nhập tứ đại thế lực không có bất luận suy nghĩ gì, y chỉ là muốn đi xem thử tứ đại thế lực tuyển chọn như thế nào mà thôi, nhưng nhưng những thứ náo nhiệt như vậy sao có thể so với việc được thoải mái ngủ chứ?

Hạ Thiên Tịch hơi hơi suy nghĩ, không nói hai lời liền đồng ý, nhưng trên người còn nhớp nháp không thoải mái, đặc biệt là thứ kia còn lưu lại trong thân thể y, càng không thoải mái, Hạ Thiên Tịch lẩm bẩm cánh môi mềm mại no đủ: "Ta muốn tắm rửa."

"Được." Lăng Thần thân mật hôn hôn gương mặt Hạ Thiên Tịch đem người từ trên giường bế lên, ôm y tới phòng tắm tắm cho y, toàn bộ hành trình hầu hạ giống như hầu hạ tổ tông.

Lúc tắm rửa Hạ Thiên Tịch liền lười biếng mà ngủ, Lăng Thần thấy y ngủ đến ngọt ngào, tắm cho người ta rồi lại nhìn thời gian sắp đến hai giờ cũng không nỡ đánh thức người dậy, may mà mình cũng lên giường đem người ôm vào trong lòng.

Theo cái không khí ấm áp trong phòng nhỏ này, thời gian cũng từng giây trôi qua, rất nhanh đã tới hai giờ chiều, thời điểm tứ đại thế lực tuyển chọn tại đại lễ đường, nhưng hai người vẫn ôn tồn trong phòng nhỏ.

"Kỳ lạ, Hạ thiếu và Lăng thiếu sao còn chưa tới a?" Flina vẻ mặt nôn nóng đứng ở cửa đại lễ đường chờ đợi, mắt thấy tân sinh đã lục tục đến đại lễ đường, nàng quả thực đều trông đến mỏi mòn con mắt.

Từ thời điểm nàng đứng ở cửa đại lễ đường bắt đầu chờ đợi, chính là đợi một giờ, ngay cả bóng dáng hai người cũng không thấy xuất hiện, Flina không chút nào nghi ngờ rằng hai người đã vào đại lễ đường rồi, vì lúc nàng đứng ở đây trong đại lễ đường cũng chỉ có vài người, nàng vẫn luôn đứng gác ở cửa, hai người nếu xuất hiện, nàng chắc chắn sẽ nhận ra.

Cho nên, hiện tại nàng thập phần khẳng định, hai người này chắc chắn là không xuất hiện. Flina nhíu mày, theo lý mà nói Hạ thiếu và Lăng thiếu đều không thể là loại người cố ý không xuất hiện, nhưng lúc này nàng thực sự đã đoán sai, hai người chính là cố ý không tới.

Kỳ thực, cũng không phải cố ý không tới, chỉ là muốn tới muộn mà thôi.

Flina truyền tin tức qua quang não cho hai người, nhưng căn bản là không được trả lời, nàng cuối cùng gọi tới dãy số của hai người, nhưng vừa mới vang lên một chuông đã bị người ngắt mất, khiến người chán nản, nàng hiện tại dám khẳng định, hai người này chắc chắn là cố ý không tới.

"Flina, ngươi sao còn đứng ở chỗ này?" Thẩm Hạo đi tới nhìn thấy Flina vẻ mặt nôn nóng, khó hiểu nhìn nàng.

"Ta đang đợi Hạ thiếu và Lăng thiếu, Thẩm Hạo, ngươi có gặp qua bọn họ không?" Flina cũng rất khó hiểu, hai người này rốt cuộc là có ý gì? Cư nhiên cố ý không tới? Như vậy nàng phải làm sao bây giờ? A~ thật đau đầu.

Flina muốn khóc!

"Không có nhìn thấy họ, bọn họ còn chưa tới sao?" Thẩm Hạo lắc đầu nói: "Ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ không có việc gì."

Lấy năng lực của hai người, chắc chắn sẽ không có việc gì.

Ta sao có thể lo lắng? Flina kỳ thực một chút cũng không lo lắng.

"Đúng rồi, Lancet cũng không tới." Thẩm Hạo như là nhớ ra cái gì nói một câu.

"Cái gì?" Flina ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo nghĩ nghĩ, mặt vô biểu tình lặp lại lời Lancet vừa mới nói: "Chỉ có nhân vật quan trọng mới có thể cuối cùng lên sân khấu, khiến cho bọn họ mở lớn mắt nhìn bổn điện hạ hoa lệ lên sân khấu đi!"

Nhìn vẻ mặt chính trực vô biểu tình của Thẩm Hạo khi lặp lại lời Lancet nói, cuộn phim cũng có thể nghĩ ra Lancet nói ra những lời này có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng từ miệng Thẩm Hạo lăp lại tới quả thực quỷ dị nói không nên lời.

Flina khóe miệng hung hăng run rẩy.

Trời cao phù hộ, Hạ thiếu và Lăng thiếu ngàn vạn cũng đừng nghĩ như vậy nha!

..........