Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 197: Kiêu ngạo nhục nhã! Trưởng quan đã đến

Giờ phút này, thật sự không có ai dám đi cười nhạo đám tân sinh không biết tự lượng sức nữa.

Nhìn một màn này, trong nháy mắt vừa rồi đã xảy ra việc gì? Người cười nhạo rốt cuộc phát không ra được bất luận thanh âm gì.

"Tốc độ của ngươi không được." Hạ Thiên Tịch đạm mạc tự thuật một sự thật.

Thanh âm bình đạm không có bất luận kiêu ngạo khoe khoang nào, nhưng nghe vào trong tai Hạ Cung lại tràn ngập ý vị châm chọc.

Hắn chính là chiến sĩ cơ giáp cấp 4, nhưng đối mặt với một tân sinh, lại còn là chiến sĩ cơ giáp cấp 3, tốc độ của hắn lại không bằng cái tân sinh này, thậm chí bị chỉ ra trước mặt mọi người, loại cảm giác này, không thể nghi ngờ chính là hung hăng cho hắn một cái tát vang dội ngay trước mặt công chúng.

Mọi người nhịn không được líu lưỡi, da mặt co giật.

Tốc độc không được.

Hạ Cũng chính là chiến sĩ cơ giáp cấp 4 a, đối đầu với một tên chiến sĩ cơ giáp cấp 3 mà vẫn còn không được, như vậy tốc độ của bọn họ thì sao? Ở trong mắt ngươi có phải biến thành ốc sên hay không!

Flina hai mắt tỏa sáng, ánh mắt mang theo sùng bái nhìn Hạ Thiên Tịch, thật không hổ là người nàng đi theo, Hạ thiếu quả thực quá soái.

Mấy người Tô Thanh Khê trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, đồng tử mỗi người đều co lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên sàn đấu, thậm chí còn đem bản thân đổi chỗ với Hạ Cung, nếu vừa rồi là bọn họ đối mặt với thiếu niên này, không biết có thể tránh thoát một kiếm này của thiếu niên hay không?

Tốc độ nhanh như vậy, ra tay nhanh như vậy, căn bản là khiến mọi người không nhìn ra được, ở thời điểm chiến đấu không thể nghi ngờ là một chỗ dựa rất lớn, vì trong chiến đấu, thông thường đều là tốc độ trí thắng.

"Hừ!" Hạ Cung lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt tối tăm tựa hồ đều có thể trực tiếp kết thành vụn băng, cười nhạo một tiếng nói: "Ngươi cho rằng, chỉ là dựa vào tốc độ là có thể thắng được ta sao? Ta chính là chiến sĩ cơ giáp thủy hệ cấp 4!"

Cấp bốn đấu với cấp 3, đồng thời là thủy hệ, nếu không có một chút tuyệt chiêu phòng thân, cấp 3 nhất định thua.

"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch nhướng nhướng mi, gợi lên khóe môi nhàn nhạt nói: "Vậy đến đây đi, để ta nhìn xem ngươi chiến sĩ cơ giáp cấp 4 này so với chiến sĩ cơ giáp cấp 3 ta mạnh hơn bao nhiêu?"

Lời nói bình đạm không gợn sóng, nhàn nhạt không có bất luận phập phồng, nhưng lại có thể kích thích nhẫn tâm, lời nói âm điệu bình đạm như vậy, tuy không có bất luận khiêu khích cùng kiêu ngạo gì, nhưng lại so với y vênh váo tự đắc khiêu khích càng có thể kích thích người.

Sắc mặt tối tăm của Hạ Cung như màu đại tiện, khống chế cơ giáp công kích về phía Hạ Thiên Tịch, phía trước cơ giáp vung ra một dải lụa nước màu xanh trong suốt, dải lụa từ nước này đặc biệt mềm mại, quấn lên thanh thủy kiếm của Hạ Thiên Tịch, hai người ngươi tới ta đi không cuốn theo cũng không buông tha đối phương.

Kiếm của Hạ Thiên Tịch, tuy không có mũi kiếm sắc bén, nhưng kiếm mang chợt lóe rồi lại biến mất kia sắc bén vô cùng, theo cổ tay linh hoạt của y vũ động, mang theo từng luồng kình phong thổi tóc hai người rối loạn.

Mà trong tay Hạ Cung là dải thủy lụa vũ động, giống như một con rắn độc vây quanh thanh kiếm trong tay Hạ Thiên Tịch, theo kiếm vũ động, dải thủy lụa này cũng vũ động dị thường mềm mại xinh đẹp.

Hai người ngươi tới ta đi, ngắn ngủn trong nháy mắt cũng đã đánh không dưới một trăm chiêu.Nhìn một màn này trên sàn đấu, hai mắt mọi người thiếu chút nữa đều muốn lồi ra ngoài.

Đệch! Chiêu thức hoa lệ như vậy, hai người bọn họ giờ phút này thật là đang thi đấu chứ không phải là biểu diễn xiếc phải không? Quá đẹp quá xuất sắc, nếu ai thi đấu cũng giống như hai người bọn họ, sau này có phải mua vé vào cửa bọn họ cũng nhất định phải xem!

Đối với tâm tư của đám người phía dưới, Hạ Cung cũng không biết, nhưng giờ phút này sắc mặt của hắn thật là thối đến không thể thối hơn, vì hắn cũng không làm gì được thanh kiếm trên tay Hạ Thiên Tịch, cho dù hắn là cấp 4, nhưng kiếm vũ động trong tay Hạ Thiên Tịch mang theo lực lượng tựa hồ không phân cao thấp với hắn, thậm chí còn cao hơn hắn, điều này làm cho sắc mặt Hạ Cung càng ngày càng khó coi, nếu cứ dây dưa với y như vậy, cho dù cuối cùng mình có thắng, cũng không vẻ vang.

Cũng đúng, hắn cấp bốn đấu với cấp 3, nếu hao hết thể lực của đối phương mà chiến thắng, chứ không phải một chiêu liền thắng, nói ra cũng sẽ khiến mặt mũi hắn không đầy đủ.

Sắc mặt Hạ Cung ám ám, không được, không thể cứ như vậy, hắn cần phải có biện pháp để chiến thắng nhanh chóng.

Hạ Cung lập tức thúc giục lực lượng muốn thu hồi dải thủy lụa trong tay, nhưng trong một giây này, Hạ Thiên Tịch đã nhận ra ý đồ của hắn lạnh lùng hừ một tiếng, thủy kiếm trong tay y lập tức cũng biến thành một dải thủy lụa dài màu xanh mềm mại, dải lụa trong tay y không dài bằng thủy lụa của Hạ Cung, nhưng dải thủy lụa trong tay y gắt gao quấn lấy dải thủy lụa trong tay Hạ Cung, khiến Hạ Cung nhất thời không có cách nào thoát ra được.

Nương theo tâm tính nôn nóng của Hạ Cung, Hạ Thiên Tịch hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng di động.

Mà Hạ Cung nhìn thấy Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt lại biến mất, trong lòng lập tức cảm giác không tốt, không hề dây dưa nữa, lập tức lui lại, nhưng đã chậm, Hạ Thiên Tịch đã xuất hiện ở phía sau hắn, bên ngoài cơ giáp khổng lồ nhộn nhạo gợn sóng trong suốt, những gợn sóng này ngưng tụ thành từng loại gió lốc nhỏ sau đó bắt đầu hợp thành một trận gió lốc thật lớn, điên cuồng gào thét đem cả người Hạ Cung cuốn vào, đưa lên cao trên không trung, sau đó hung hăng ném xuống đài chiến đấu bên dưới, phát ra một tiếng bịch thật lớn.

......Hiện trường lại lần nữa yên tĩnh không tiếng động.

Hạ Cung nằm trên mặt đất phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Mà lúc này, Hạ Thiên Tịch đã thu hồi cơ giáp, y nện bước nhẹ nhàng từng bước một đi xuống sàn đấu tới bên cạnh Hạ Cung, nhìn Hạ Cung sắc mặt trắng bệch hộc ra mấy ngụm máu, Hạ Thiên Tịch nhẹ nhàng cất tiếng như tự thuật một sự thật: "Ngươi quá yếu"

Mọi người: "......"Là ngươi quá mạnh được chưa?

Hạ Cung bị một câu của Hạ Thiên Tịch kích thích không thở nổi, lập tức lại phun là một búng máu.

Hạ Thiên Tịch không nhìn Hạ Cung nữa, nâng lên bước chân đi về phía Lăng Thần.

Trong nội tâm mọi người giờ phút này đã không biết phải cảm tưởng thế nào mới được. Đám tân sinh này, năm nay thực là hung hăng cho đám lão sinh bọn họ một cái tát, lại còn rất vang, nghe vào trong tai bọn họ quả thực khiến bọn họ không còn chốn dung thân.

"Ngươi thế nào? Có muốn đi tới phòng y tế xem không?" Khi mọi người đang ngốc lăng nhìn Hạ Thiên Tịch, Tô Thanh Khê cất tiếng dò hỏi Hạ Cung.

"Không cần." Hạ Cung thối sắc mặt, giãy giụa thân thể đứng lên khỏi mặt đất, bước chân lảo đảo hai bước, vừa muốn nhấc chân đi, thân thể liền mềm nhũn té xỉu trên mặt đất.

Phanh ――

Thanh âm không quá vang dội này lại lần nữa khiến mọi người chú ý, mọi người nhìn Hạ Cung té xỉu trên mặt đất, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Hạ Thiên Tịch, sôi nổi âm thầm thề trong lòng, về sau tuyệt đối không thể đi chọc hàng này, tâm trả thù của y quá lớn.

Hạ Cung không phải té xỉu ngay lúc đầu, mà là nói được mấy câu còn đứng lên được, sau đó lại lập tức té xỉu, khiến mọi người ngộ nhận Hạ Cung là thể lực hết chịu đựng nổi, càng khiến Hạ Cung hung hăng nhục nhã thêm.

Mấy người Tô Thanh Khê nhìn thiếu niên đã chạy tới trước mặt Lăng Thần, vẻ mặt cười hì hì muốn tranh công, khóe miệng đồng thời run rẩy, quả nhiên bề ngoài cho dù giống một con cừu non, nhưng bên trong thực tế vẫn là một con sói xám phải không?

Tô Thanh Khê lập tức cho người nâng Hạ Cung đang té xỉu vào phòng ý tế.

"Mấy tên tiểu tử các ngươi ở chỗ này làm gì?"

Tại thời điểm hiện trường lặng ngắt như tờ, một đám trưởng quan đột nhiên xuất hiện.

"Trưởng quan."

Mọi người vội vã cúi chào.

"Ừm." Một vị trưởng quan cầm đầu vẻ mặt nghiêm túc đi tới, phía sau hắn có vài vị trưởng quan đi theo, nhìn ra ít nhất có hơn mười người, vị trưởng quan này sắc mặt nghiêm túc, nhìn mọi người trong sân huấn luyện lập tức nói: "Các ngươi đều ở chỗ này làm gì? Nên làm gì thì làm đi? Lập tức tản ra cho ta."

Bị đôi mắt hổ của vị trưởng quan này đảo qua, mọi người tuy rất không muốn rời đi, nhưng giờ phút này cũng không thể không vội vã rời đi được.

Otis trưởng quan chính là một người trưởng quản phụ trách tất cả các trưởng quan ở ngoại viện, người của hắn giống như diện mạo, lưng hùm vai gấu, thủ đoạn trừng phạt vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong cứng rắn căn bản không có ai dám đi chọc giận hắn.

Chỉ chốc lát, các lão sinh trong sân huấn luyện đều đi hết, chỉ dư lại Tô Thanh Khê, Vân Bối Nhi cùng Eureka, ngay cả mấy người Tinh Tuyết Y bọn họ cũng không dám chọc tới Otis trưởng quan, lòng bàn chân vội vã như bôi mỡ mà rời khỏi.

Đám lão sinh bị hù dọa chạy, nhưng những tân sinh ủng hộ Hạ Thiên Tịch bọn họ lại không nhận biết Otis, tuy bọn họ bị một đôi mắt hổ đảo qua, ánh mắt sắc bén đều dọa bọn họ tiểu ra quần, nhưng bọn họ vẫn không chạy, bọn họ lựa chọn đi theo Hạ Thiên Tịch bọn họ cùng tiến cùng lùi.

Otis vừa thấy đám tân sinh còn không chạy đi, mắt hổ lại lần nữa trừng: "Đám nhãi ranh các ngươi, lập tức cút ra ngoài cho ta."

Đám tân sinh tuy rằng sợ đến thân thể run bần bật, nhưng vẫn gắng gượng cố đứng ở phía sau mấy người Hạ Thiên Tịch.

Otis tức giận lập tức đem mắt hổ trừng qua, quả thực so với chuông đồng còn lớn hơn.

"Mẹ cái chim, đám tiểu tử các ngươi có phải da ngứa hết rồi hay không?" Kyznie vừa thấy toàn bộ đều là học sinh lớp mình, tuy lời nói mang theo tức giận, nhưng người sáng suốt đều nhận ra sắc mặt của hắn không có tức giận, trên khuôn mặt nghiêm túc mang ý cười kia rõ ràng chính là kiêu ngạo cùng đắc ý.

Lúc này đây, tân sinh do hắn dẫn dắt cho hắn mặt lớn như vậy, hắn có thể không đắc ý sao!

Cho dù Kyznie trưởng quan lên tiếng, mọi người cũng không có lui ra.

"Đều lui ra cho bổn điện hạ!" Lancet một tay đang đùa nghịch mái tóc vàng của mình rơi xuống, quay đầu ánh mắt hoa lệ nhìn mọi người phía sau hắn.

"Này......" Mọi người hai mặt nhìn nhau."Các ngươi đều trước đi ra ngoài đi! Có việc gì chúng ta sẽ lại thông tri cho các ngươi." Hạ Thiên Tịch quay đầu cười nói với mọi người."Vậy Hạ thiếu, nếu là...... Nếu là có việc gì ngươi nhưng nhất định phải nói cho chúng ta biết nha!""Đúng vậy, Lancet điện hạ, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ các ngươi.""Lăng thiếu, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ các ngươi.""......"Sau khi mọi người kiên định không đổi cho thấy lập trường, mới ngoan ngoãn đi ra khỏi sân huấn luyện!

..........