Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 311: Thời gian 3 năm!

"Tường diệp thuật."

Theo lời Hạ Thiên Tịch nói ra, cây cối ở khu rừng phía sau từng mảnh lá cây bỗng chốc rơi xuống bay vọt về phía con tang thi cấp 8 kia, tốc độ giống như một mũi nhỏ bay về phía hồng tâm.

Tang thi cuồng bạo giờ phút này đã phát cuồng mất đi lý trí, căn bản mặc kệ trên người có bị đâm thành một con nhím hay không, phẫn nộ gầm rú tấn công về phía Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch biểu tình lạnh lùng: "Dây đằng vờn quanh"

Mượn dùng cành cây của cây cối trong rừng cây, ma pháp hệ mộc trong tay thúc giục những cái cành cây này quấn lấy tang thi, thừa dịp con tang thi còn đang giãy giụa Hạ Thiên Tịch lập tức nói: "Tiểu Cửu."

Không cần Hạ Thiên Tịch phân phó, Tiểu Cửu chở Hạ Thiên Tịch nhảy thật nhanh tới trước mặt tang thi, Hồng Anh thương trong tay Hạ Thiên Tịch hung hăng đâm về phía đầu tang thi.

Tang thi đang giãy giụa tức giận trừng một đôi mắt huyết hồng, có lẽ đã nhận ra ý đồ của Hạ Thiên Tịch, gã gào thét thân hình lập tức bạo trướng.

"Gã muốn tự bạo, lui về phía sau."

Hạ Thiên Tịch không nghĩ tới con tang thi này cư nhiên lại lựa chọn tự bạo, nhìn ra ý đồ của gã, lập tức để Tiểu Cửu lui về phía sau.

Nhưng tốc độ của Tiểu Cửu vẫn là chậm một bước.

Ầm ――

Đầy trời máu thịt bị nổ thành bột phấn.

Bị ảnh hưởng Hạ Thiên Tịch từ trên lưng Tiểu Cửu bắn ngược ra ngoài, cơ thể bay lên không trung đụng vào một gốc đại thụ, y mới hung hăng rơi xuống mặt đất.

Ầm ――

Hạ Thiên Tịch bị quăng ngã ý thức lập tức đều tan rã, y hoàn toàn cảm giác được xương cốt toàn thân giống như không phải của chính mình nữa.

Phốc ――

Hạ Thiên Tịch phun ra một mồm to máu, nhắm mắt lại ý thức dần dần mất đi lâm vào trạng thái hôn mê.

Chờ tới khi Lăng Thần đuổi tới trận đánh này đã sớm hạ màn.

――――――――――――――――――

"Thiếu tướng."

"Thiếu tướng."

"......"

Trong quân khu, một nam nhân mặc quân trang màu xanh thẫm đi tới.

Dáng người nam nhân thon dài, cao khoảng gần 1m9, một bộ quân trang màu xanh thẫm mặc trên người hắn được dáng người thon dài của hắn phụ trợ quả thực uy vũ, càng lộ ra tư thế oai hùng lưu loát của một quân nhân.

Một đầu tóc bạc được buộc gọn phía sau đầu, nam nhân có được một khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt phượng màu bạc hẹp dài, nhưng trong đôi mắt kia lại mang theo lạnh lẽo khiến người không rét mà run, khuôn mặt tuấn mỹ vốn dĩ rất hấp dẫn người, nhưng vì nam nhân quá lạnh lùng, cả người tản mát ra khí lạnh đủ khiến cho người khác tuyệt đối không dám tiếp cận hắn trong phạm vi ba mét.

Khuôn mặt tuấn mỹ cả ngày ít khi nói cười, mặt vô biểu tình đến mức khiến binh lính trong quân đội rùng mình hơn cả Hạ nguyên soái.

Rất nhiều binh lính đều rất khó hiểu, rõ ràng Lăng nguyên soái là một người cả ngày cợt nhả như vậy, rất hòa đồng với binh lính, vì sao đứa con sinh ra lại còn lạnh lùng hơn cả Hạ nguyên soái?

Rất nhiều người khó hiểu, nhưng cũng không có ai dám tiến lên dò hỏi.

Lăng Thần đẩy ra cánh cửa trước mặt đi vào, nhìn trong phòng đơn sơ chỉ có một cái bàn làm việc, một cái ghế dựa và một cái giường bài trí, biểu tình trên mặt không có bất cứ biến hóa gì.

Đi tới bàn làm việc ngồi xuống, đơn giản xử lý một ít văn kiện, Lăng Thần nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên toàn bộ đều là bóng dáng của Hạ Thiên Tịch.

Ba năm.

Suốt ba năm.

Cách thời gian Hạ Thiên Tịch mất tích, đã ba năm.

Ba năm này, không có tin tức của Hạ Thiên Tịch, vô luận bọn họ điều tra như thế nào, vận dụng bao nhiêu thế lực, cũng không tìm ra sự tồn tại của Hạ Thiên Tịch.

Vào cái đêm ba năm trước, khi hắn đuổi tới nơi chỉ có thể nhìn thấy dấu vết đánh nhau kịch liệt tại hiện trường, hắn giống như nổi điên cơ hồ muốn tìm kiếm toàn bộ rừng rậm Hasa, nhưng cũng không tìm thấy thân ảnh của Hạ Thiên Tịch.

Lăng Thần tìm kiếm suốt mười ngày đêm, chỉ hận không thể đào ba thước rừng rậm Hasa lên, nhưng đều không thấy bóng dáng của Hạ Thiên Tịch.

Giây phút đó, Lăng Thần thống hận bản thân đến tận cùng, nếu hắn có thể tới sớm một chút, có phải sẽ không mất đi Hạ Thiên Tịch.

Thời khắc đó, tựa hồ Lăng Thần đều ma hóa hoàn toàn, toàn thân toát ra khí tràng lạnh lẽo ngay cả Hạ Thanh cũng không dám tiến lên an ủi hắn.

Vốn dĩ Hạ Thiên Tịch mất tích đã khiến Hạ Thanh cơ hồ là thương tâm muốn chết, thiếu chút nữa anh đã không kiên trì được, nhưng Lăng Thần lại nói, Hạ Thiên Tịch không chết.

Từ hiện trường đánh nhau kia bọn họ tra ra các tang thi ngo ngoe rục rịch, một hồi đánh nhau kia khiến cho chiến tranh giữa Liên bang và tang thi toàn diện bạo phát, Lăng Thần dứt khoát gia nhập quân đội, từ một binh lính cấp thấp đi lên, ba năm qua tiến vào tiền tuyến, mỗi một lần hắn đều đua ở đằng trước, lập được vô số chiến công, cho nên chỉ chưa tới ba năm hắn đã lên được chức thiếu tướng.

Ba năm qua, vì Hạ Thiên Tịch mất tích, tâm hắn đã dần dần trở nên lãnh ngạnh, nhưng hắn cũng không từ bỏ, bởi vì hắn biết Hạ Thiên Tịch không chết.

Khế ước giữa hắn và Hạ Thiên Tịch vẫn không bị cắt đứt, hắn có thể cảm giác được Hạ Thiên Tịch hiện tại sinh sống rất tốt, nhưng cụ thể ở vị trí nào hắn cũng không biết.

Điều Lăng Thần muốn làm hiện tại chính là hi vọng chiến tranh nhanh chóng kết thúc, sau đó có phải đi khắp mọi ngóc ngách của thứ nguyên tinh tế cũng phải tìm ra thân ảnh của Hạ Thiên Tịch.

Ba năm này, Liên bang có thể nói là loạn trong giặc ngoài, hai đại nguyên soái vì Hạ Thiên Tịch mất tích điều tra ra là tang thi làm, cho nên chiến tranh giữa bọn họ và tang thi chính thức bùng nổ, mà nội loạn ở Đế Quốc cũng vẫn diễn ra liên tục.

Nữ vương Salia bị giam lỏng hay đã bị ám sát cũng không có ai biết, Lancet vương tử mất đi tin tức, tướng quân Caesar ủng binh tự lập làm vương, hiện tại toàn bộ Đế quốc đã thuộc phạm vi khống chế của gã, mà gã tự lập bản thân thành Hoàng đế của Đế quốc, trong giai đoạn chiến tranh giữa Liên bang và tang thi bùng nổ này, việc đầu tiên gã làm cư nhiên không phải liên hợp với Liên bang tấn công tang thi mà là xuất binh tiến đánh Liên bang.

Cho nên Lăng Thần mới phải gia nhập quân đội, bằng không hắn đã sớm đi ra ngoài tìm kiếm Hạ Thiên Tịch.

Hiện tại Liên Bang bị tang thi và Đế Quốc liên hợp tấn công, hai vị nguyên soái cũng cực khổ chống đỡ, thân là con trai nguyên soái, hắn hiện tại căn bản không thể rời đi.

Khiến hắn đau lòng chính là, rõ ràng biết Hạ Thiên Tịch còn sống, nhưng y lại chưa từng xuất hiện ở trước mặt mình, điều này khiến Lăng Thần thật sự không nghĩ ra, vì sao ba năm qua y đều chưa từng xuất hiện ở trước mặt của mình?

Bản thân không thể đi tìm y, chẳng lẽ y lại không tự trở về sao?

Vấn đề này cũng khiến Lăng Thần bối rối ba năm, nhưng trước mắt hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể mau chóng kết thúc chiến tranh, tự mình đi tìm người yêu của mình mang về.

――――――――――――――――――――――――

Đinh ――

Hệ thống thông báo: Chúc mừng ngài đã thăng cấp thành trung cấp Ma Đạo Sư, kế tiếp thỉnh trong vòng 5 năm thành công thăng cấp thành cao cấp Ma Đạo Sư, khen thưởng như sau, 10 bản đan phương cao cấp, 100 cây linh thảo, 100 bình đan dược khôi phục ma pháp cao cấp, 10 bình hoàn hồn đan, 10 bình sinh cốt đan, không gian thăng cấp 500 mét vuông, mở ra cửa hàng của hệ thống.

Hạ Thiên Tịch không chút do dự lựa chọn Có, sau đó lập tức xem xét khen thưởng trong không gian, quả thật là không ít.

Ba năm này, y vẫn luôn bế quan tu luyện trong hệ thống, tâm vô tạp niệm dùng thời gian ba năm từ một Đại Ma pháp sư thăng cấp thành trung cấp Ma đạo sư, điều này tuyệt đối là ngoài ý liệu của y.

Vốn dĩ từ Đại Ma Pháp Sư thăng cấp thành Ma Đạo Sư sơ cấp rất tốn công sức, có lẽ bởi vì ba năm này mỗi ngày y đều nỗ lực tu luyện, trong đầu óc trống rỗng, tâm vô tạp niệm, cho nên tu luyện mới có thể nhanh chóng như vậy, hơn nữa nguyên tố ma pháp trong hệ thống rất sung túc, khiến y căn bản hấp thu không hết, đây cũng là một nhân tốt khiến y có thể nhanh chóng thăng cấp.

Kiểm tra xong khen thưởng trong không gian, Hạ Thiên Tịch mở to một đôi mắt sáng lấp lánh sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ, mở cái hộp nhỏ tinh xảo này ra, bên trong hộp để một đôi nhẫn, rất đơn giản, chỉ có vài nét hoa văn đơn giản, rất phong nhã đại khí, là kiểu dáng y thích.

Hạ Thiên Tịch nhìn chiếc nhẫn này nhíu nhíu mày.

Ba năm, trong đầu y vẫn là trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được, trong lòng biết bản thân chắc chắn đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng y lại không có một chút manh mối, vô luận y cố gắng cỡ nào, cho dù là nghĩ phá đầu cũng không nhớ ra được điều gì.

Đúng vậy, y mất trí nhớ.

Thời điểm cuối cùng khi con tang thi cấp 8 kia tự bạo, y bị ảnh hưởng tới.

Một tang thi cấp 8 tự bạo uy lực chắc chắn là không nhỏ, Hạ Thiên Tịch vốn dĩ đã thân bị trọng thương còn bị lan tới, cho nên y chỉ còn một hơi thở thoi thóp bị hệ thống thu vào an dưỡng, có hệ thống chữa trị, y rất nhanh liền tỉnh lại, nhưng đại não y lại trống rỗng, không nhớ được bất cứ điều gì, cho dù mình là ai cũng không biết.

Vẫn là Tiểu Cửu xuất hiện nói cho y tên của y, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ để y tự suy nghĩ, cuối cùng Hạ Thiên Tịch thật sự không nghĩ ra nổi, nên chỉ có thể tĩnh tâm ngồi trong hệ thống tu luyện.

Một lần bế quan này chính là ba năm.

Thời gian ba năm, y đem ma pháp của mình lập tức tăng lên hai cấp bậc, hiện tại nếu y lại đối đầu với một con tang thi cấp 8, cũng có tin tưởng để liều mạng.

Nếu nghĩ không ra, Hạ Thiên Tịch liền đem chiếc nhẫn này đặt lại trong không gian, cùng lắm thì hiện tại y đi ra ngoài tìm kiếm ký ức của mình là được, y cũng không tin còn không tìm được.

"Tiểu Cửu, đưa ta ra khỏi hệ thống đi!"

Khi tiếng nói của Hạ Thiên Tịch rơi xuống, cả người y lập tức xuất hiện ở một khu rừng rậm xa lạ.

Khu rừng này cũng không phải là rừng rậm Hasa, năm đó khi hệ thống thu Hạ Thiên Tịch vào tiến hành chữa trị, khi Hạ Thiên Tịch tỉnh lại đã là ở nơi khác, y không biết nơi này là nơi nào? Nhưng có thể khẳng định một điều, đây là một địa phương hoang tàn vắng vẻ.

"Tiểu Cửu, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta tự mình đi ra ngoài sao?" Hạ Thiên Tịch nhìn phía trước một cái không nhìn ra điểm cuối của rừng rậm, chép chép khóe miệng, như này y phải đi tới khi nào chứ.

"Ngươi hiện tại không phải đã có thể khống chế quyển trục ma pháp cao cấp sao?" Tiểu Cửu nho nhỏ một nắm đứng ở trên vai Hạ Thiên Tịch.

"Ta không muốn dùng, ai biết phía trước sẽ có cái gì? Ngươi vẫn là làm tọa kỵ cho ta đi!" Hạ Thiên Tịch cười mắt híp lại nhìn Tiểu Cửu đáng yêu.

Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nhảy xuống mặt đất, thân hình trong nháy mắt trở nên thật to lớn.

Hạ Thiên Tịch nhướng đôi mắt đào hoa hẹp dài, nhảy một cái ngồi lên trên lưng Tiểu Cửu cười nói: "Đi thôi!"

Tiểu Cửu chở Hạ Thiên Tịch bay nhanh xuyên qua rừng rậm.

【 Quyển 4: Thân phận bí ẩn (Hoàn)~! 】

..........