Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 323: Đòn sát thủ cuối cùng!

Tức giận! Tuyệt đối tức giận!

Hạ Thiên Tịch hậm hực sờ sờ cái mũi, nhìn Lăng Thần không chút do dự xoay người rời đi, bĩu bĩu môi chạy theo sau.

Hạ Thiên Tịch tăng tốc chạy nhanh tới gần Lăng Thần, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch, mang theo vẻ lấy lòng tuyệt đối: "Ha ha......"

Lăng Thần lãnh khốc một khuôn mặt, tuyệt đối làm lơ!

Nụ cười ngốc nghếch của Hạ Thiên Tịch cứng đờ dừng trên mặt, nhìn qua đúng là có chút ngu ngốc.

Hậm hực sờ sờ cái mũi, ai bảo mình vừa mới không nhớ ra chứ, điều này cũng không thể trách người khác, nhưng Lăng Thần tức giận...... Ngô! Trước kia làm sao không phát hiện hắn cư nhiên cũng sẽ có tiểu tính tình, cho nên hiện tại phải làm gì để dỗ dành một người nam nhân đang tức giận? Hạ Thiên Tịch trong lúc nhất thời thật đúng là đã không có chủ ý gì, đặc biệt là Lăng Thần tức giận hoàn toàn khác với mình!

Nếu mình tức giận, tuyệt đối sẽ bị hắn nói dăm ba câu liền dỗ dành xong, Hạ Thiên Tịch trộm nhìn mặt Lăng Thần, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đối không có bất cứ biểu tình gì, thập phần lãnh khốc, khiến người không rét mà run, da đầu tê dại, Hạ Thiên Tịch cũng không biết phải dỗ dành hắn thế nào mới được.

Có điểm đau bi xoa xoa đầu, Hạ Thiên Tịch nhìn nhìn Lăng Thần, cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngô cười: "Lăng...... Lăng Thần......"

Lăng Thần bỗng dừng lại bước chân, Hạ Thiên Tịch lập tức dừng lại bước chân giương mắt nhìn Lăng Thần, Lăng Thần lạnh mặt: "Ta có quen ngươi sao?"

Lạnh lùng hỏi.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Đây tuyệt đối là đang trả thù việc lúc trước y hỏi ngươi là ai.

Hỏi xong, Lăng Thần tiếp tục nhấc chân bước đi, Hạ Thiên Tịch run rẩy khóe miệng ở trong lòng nói xấu hắn, không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên cũng có lúc nhỏ mọn như vậy, nam nhân nhỏ mọn như vậy thật sự được sao? Tầm nhìn quá hạn hẹp, quả thực giống như đồ trẻ con, lòng dạ hẹp hòi....

"Trong lòng ngươi đang mắng ta lòng dạ hẹp hòi sao?"

Khi Hạ Thiên Tịch đang âm thầm mắng Lăng Thần tầm nhìn hạn hẹp, bên tai chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy cả lên, sao ba năm không gặp, hàng này đã có thêm thuật đọc tâm?

"Không có." Hạ Thiên Tịch không chút do dự lắc đầu, vẻ mặt ánh mắt chân thành nhìn Lăng Thần: "Ta sao có thể sẽ mắng ngươi lòng dạ hẹp hòi chứ?"

Tuy rằng lòng dạ ngươi vốn dĩ hẹp hòi nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.

Lăng Thần bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, tựa hồ mang theo một chút kỹ lưỡng, nhìn tới khi da đầu Hạ Thiên Tịch tê dại.

Nhưng Hạ Thiên Tịch chính là áp lực cực lớn, ngẩng mặt, vẻ mặt chân thành nhìn Lăng Thần, xin hãy nhìn ánh mắt y có bao nhiêu chân thành tha thiết, dù sao ngươi cũng không thể thật sự đem tim y đào ra để xem xét.

Ánh mắt nhìn chăm chú hồi lâu Lăng Thần mới thu hồi lại ánh mắt.

Hạ Thiên Tịch lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn nói dối trước mặt Lăng Thần thì phải có nghị lực chống đỡ áp lực.

Thản nhiên, ánh mắt Lăng Thần lại nhìn lần nữa, trái tim Hạ Thiên Tịch vừa mới thả lỏng lại lập tức lại treo lên,nghẹn lại một hơi, thiếu chút nữa hộc máu.

Còn may lúc này Lăng Thần không dùng ánh mắt chăm chú nhìn kỹ y hồi lâu, chỉ là nhìn y một cái rồi liền rời đi ánh mắt.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Ngươi chơi ta à?

Khi Hạ Thiên Tịch âm thầm nói xấu, cánh môi Lăng Thần nhơi nhếch lên một cái.

Sau khi giải quyết trận đánh này hai người lập tức liền rời khỏi nơi này, mà người trốn tránh ở bên ngoài cũng không biết bên trong đã xảy ra việc gì, thật lâu cũng không thấy bên trong truyền ra tiếng động gì, Viên Nghị mới dẫn đầu mọi người tiến vào trong sân, nhưng trong sân giờ phút này đã yên tĩnh bế mạc, thân thể Hạ Nguyên Khải trực tiếp bị thiêu rụi thành tro tàn, Hạ Thiên Tịch đã không thấy.

Vì lúc trước bọn họ trốn ở bên ngoài nên cũng không thấy Lăng Thần xuất hiện, cho nên mọi người cũng không biết thì ra còn có một người khác xuất hiện, hiện tại thấy Hạ Thiên Tịch biến mất, mọi người đều có biểu tình khác nhau.

Mặc kệ người ở đây cảm tưởng như thế nào, Hạ Thiên Tịch gắt gao mà đi bên cạnh Lăng Thần, suy nghĩ nửa ngày gấp đến độ vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cách gì để dỗ dành nam nhân khi tức giận.

Thật là, nam nhân tức giận thật là muốn mệnh.

Trong màn đêm, hai người một người bình tĩnh bước đi, một người vò đầu bứt tai lẽo đẽo theo sau đáng yêu như chú khỉ con, vẻ mặt ưu sầu, ánh mắt thường thường nhìn trộm sườn mặt nam nhân, cánh môi chu lên thật sự không biết phải nói cái gì.

"Ha hả...... Chúng ta cứ như thế này mà đi sao?" Hạ Thiên Tịch đánh vỡ bầu không khí trầm mặc giữa hai người, dùng nụ cười ngốc nghếch muốn giảm bớt xấu hổ giữa hai người.

Rõ ràng bọn họ là người yêu đã ba năm không gặp có được không? Vì cái gì sau khi gặp mặt không phải là loại hình ảnh tương thân tương ái ôn nhu quyến luyến? Mà là một bộ lạnh băng cực hạn xấu hổ tới, bọn họ thật sự là người yêu sao?

Hạ Thiên Tịch buồn rầu không thôi.

"Ngươi nếu không muốn đi theo ta, có thể tự mình rời đi." Giọng nói lạnh như băng tuyệt đối không có bất cứ chần chừ gì của nam nhân vang lên.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Cho dù là tức giận cũng không cần có thái độ như vậy đi!

Loại cảm giác này quả thực quá khó tiếp thu.

Hạ Thiên Tịch khẽ cắn môi, lập tức nhảy tới trước mặt nam nhân ngăn lại bước chân của hắn, một bộ bất chấp tất cả lớn tiếng nói: "Ta sai rồi."

Gục đầu xuống tỏ vẻ nhận sai, thiếu niên giương mắt, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài đã không còn vẻ phong lưu ngược lại chính là đáng thương hề hề, nhìn đặc biệt khiến người nảy sinh lòng thương vô bờ bến.

Hạ Thiên Tịch bĩu môi, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng, giơ tay lôi kéo góc áo Lăng Thần, vô cùng đáng thương nhìn nam nhân làm nũng nhỏ giọng nói: "Ta sai rồi."

Ngoan ngoãn nhận sai, hẳn là có thể được tha thứ nhỉ.

Xin hãy nhìn vào đôi mắt nhỏ vô hạn chân thành tha thiết của y đi, ngươi không tha thứ y thì sẽ có cảm giác có tội.

Lăng Thần giương mắt, mắt phượng hẹp dài híp lại, ánh mắt màu bạc nhàn nhạt nhìn qua Hạ Thiên Tịch đang giả bộ đáng thương, môi mỏng thẳng tắp thành một đường thẳng, thanh âm không nhanh không chậm nhàn nhạt hỏi: "Ngươi sai chỗ nào?"

"Ách......" Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt.

"Hừ......" Lăng Thần cười lạnh một tiếng: "Nếu không biết sai ở chỗ nào, vậy ngươi nhận sai cái gì?" Nói xong, nam nhân trực tiếp nhấc chân vòng qua Hạ Thiên Tịch bước đi.

Này có bao nhiêu khó ở chứ?

Hạ Thiên Tịch bực bội dùng ngón tay gãi gãi tóc, làm tóc trên đầu mình lộn xộn như ổ gà, vốn dĩ ba năm nay y chưa cắt tóc kỹ càng lần nào, cũng chỉ thấy tóc mình thật dài thì dùng kéo cắt cắt, hiện tại bị mình cào cào, lộn xộn giống như tổ chim, nếu không phải hiện tại là đêm tối, trên đường không có người, bộ dạng này của y tuyệt đối là không thể ra ngoài gặp người.

Kéo kéo khóe miệng, Hạ Thiên Tịch bực bội nhìn bóng dáng lạnh lẽo của Lăng Thần, trên trán treo đầy hắc tuyến, nam nhân tức giận thật sự không dễ dỗ dành mà!

Nhưng mà không dỗ dành hắn không được!

Hạ Thiên Tịch siết chặt hai nắm tay, âm thầm cổ vũ bản thân một phen, sau đó chạy tới trước mặt Lăng Thần, vẻ mặt tươi cười tủm tỉm so sánh với vẻ mặt khốc lãnh của Lăng Thần quả thực như hai thái cực khác nhau.

"Ta thật sự thật sự biết sai rồi." Đuổi theo Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch không chút do dự nói: "Ta không nên ở ánh mắt đầu tiên liền không nhận ra ngươi, càng không nên quên mất ngươi, cho nên, xin ngươi tha thứ cho ta, ta bảo đảm không có lần sau."

Hạ Thiên Tịch nói xong, lập tức đứng ở trước mặt Lăng Thần, cúi một cái thật sâu nhận lỗi với hắn, người không biết còn tưởng y đang khom lưng chào lãnh đạo cũng nên.

Lăng Thần ngơ ngác nhìn cái đầu xù xù và thân hình cong cong của Hạ Thiên Tịch, hồi lâu không nói gì, khi Hạ Thiên Tịch đang nghi hoặc, chân trước mặt đột nhiên rời đi, vòng qua người y tiếp tục rời đi.

Hạ Thiên Tịch: "......"

Đây là, vẫn tức giận, không chịu tha thứ cho y.

Rốt cuộc có cần phải khó tính như thế không?

Hạ Thiên Tịch hung hăng mà gõ vào đầu mình mấy cái.

Tiểu Bình Quả liền đi theo phía sau hai người, đi cách rất xa, tuy nó không quá hiểu rõ đại chủ nhân lúc trước một bộ nôn nóng muốn nhìn thấy chủ nhân, chờ gặp được chủ nhân lại như vậy, nhưng nó dựa vào trực giác nhạy bén của dã thú trời sinh biết được, mình giờ phút này nhất định không thể đi lên, bằng không nó nhất định sẽ trở thành pháo hôi.

Cho nên Tiểu Bình Quả đi cách rất xa, nó mới không muốn trở thành một tên pháo hôi.

Hạ Thiên Tịch tại chỗ dậm chân một cái, tóc đều sắp bị mình bới tung, vẫn chưa nghĩ ra được dùng biện pháp gì để dỗ dành nam nhân tức giận.

Dù sao, Lăng Thần chưa bao giờ tức giận với y, trước kia cho dù là tức giận cũng là y tức giận Lăng Thần, hơn nữa y cũng rất dễ bị dỗ, trước nay đều không khó chiều như Lăng Thần, y đã chủ động nhận sai còn muốn y làm gì nữa chứ?

Hạ Thiên Tịch một tay sờ cằm, một tay bực bội nắm lấy tóc mình, suy nghĩ hồi lâu, hay là y mời Lăng Thần một bữa ăn ngon?

Nhưng Lăng Thần cũng không phải mình, thích ăn bánh ngọt và kem, càng không phải như mình có thể dùng một lọ đường là có thể dỗ đến mặt mày vui vẻ, tưởng tượng như vậy, Hạ Thiên Tịch đột nhiên phát hiện bản thân tựa hồ cũng quá rẻ mạt, cư nhiên có thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, nơi nào giống Lăng Thần dỗ cũng không dỗ được.

Nhìn bóng dáng Lăng Thần phía trước, Hạ Thiên Tịch đột nhiên nhớ ra một chiêu, đôi mắt đào hoa hẹp dài bỗng nhiên cong thành hình trăng khuyết, cánh môi hồng nhuận, cậu nhếch lên khóe môi cười cười, trong ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt, nếu một chiêu này còn không dỗ được hắn, thì mình thật sự không còn biện pháp nào nữa.

Nhưng mà Hạ Thiên Tịch đối với một chiêu này của mình tin tưởng tràn đầy.

"Đứng lại". Hạ Thiên Tịch hô lên một câu như ra lệnh.

Lăng Thần dừng lại bước chân một chút, Hạ Thiên Tịch lập tức nhanh chóng chạy tới trước mặt Lăng Thần, vì chạy vội ngực y còn hơi hơi phập phồng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần trước mặt, gợi lên khóe môi cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, thiếu niên tinh xảo trong nháy mắt trở nên thần thái phi dương mang theo một tia câu dẫn tự nhiên.

Lăng Thần nhìn động tác liếm liếm môi của thiếu niên, hai mắt trở nên sâu thẳm rất nhiều.

Nhìn biến hóa trong mắt Lăng Thần, tâm tình Hạ Thiên Tịch lập tức trở nên sung sướng, vươn tay câu lấy cổ Lăng Thần, nhón mũi chân ngửa đầu, hung hăng hôn lên môi Lăng Thần....

..........