Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 347: Chuẩn bị kết hôn (7)

Lăng Thần lập tức ngoan ngoãn ôm người, vừa tỉnh đã lại hung dữ rồi.

Hạ Thiên Tịch thực vừa lòng, lập tức vùi đầu vào lồng ngực của Lăng Thần ôm chặt lấy hắn, rất có xu thế cứ như vậy ôm hắn ngủ một giấc.

"Bảo bối."

Không phải thật sự cứ như vậy ôm hắn đi ngủ chứ!

Rõ ràng hắn sắp xếp mọi thứ lãng mạn như vậy, sao có thể ngủ chứ?

Rốt cuộc là ai không có tế bào lãng mạn như vậy?

Lăng Thần có chút buồn bực.

"Câm miệng." Tiếng ra lệnh từ trong ngực truyền tới, đây hung dữ.

Lăng Thần hậm hực giơ tay sờ sờ mũi, đúng là biến dữ, chẳng lẽ có quan hệ với việc mang thai? Trước kia rõ ràng không hung dữ như vậy, ngẫu nhiên chỉ thích làm nũng tùy hứng thôi!

Nhưng mà, người yêu hung dữ cũng rất đáng yêu, đây là yêu ai yêu cả đường đi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

"Đặt tay lên." Mệnh lệnh hung dữ lại lần nữa truyền tới.

Lăng Thần dở khóc dở cười nhanh chóng đặt tay lên còn ôm chặt lấy eo của người yêu.

Quả thực không thể nghe lời hơn.

Hạ Thiên Tịch lúc này mới thỏa mãn không dữ nữa.

Nữ vương thuần dưỡng trung khuyển cần nghe lời như vậy, mới coi là thành công.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi, nếu không phải kế tiếp cần cầu hôn, Lăng Thần cảm giác cứ muốn ôm người đứng ở chỗ này ngủ một giấc cũng được, nhưng hắn còn cần cầu hôn mà!

Nhưng mà, người trong lòng ngực rõ ràng không có ý định muốn động đậy, Lăng Thần có chút muốn khóc, đem cằm đặt lên đỉnh đầu xù xù tóc của người trong ngực, thật cẩn thận gọi một câu: "Bảo bối."

"......"

Bốn phía chỉ có tiếng động thật nhỏ của đom đóm bay và tiếng lá cây sàn sạt vì bị gió thổi qua.

Lăng Thần có chút vô ngữ, không phải là thật sự muốn làm một giấc ở đây đấy chứ!

Hắn tỉ mỉ sắp xếp những thứ này chẳng lẽ cứ như vậy ngủ một giấc? Sao lại cảm thấy ngốc như vậy?

Lăng Thần lặng lẽ bắt buông tay xuống.

Người trong lồng ngực chợt ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại, mang theo ánh sáng nguy hiểm gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thần.

Thật là cực kỳ có khí thế bễ nghễ thiên hạ của nữ vương.

Lăng Thần nhanh chóng đặt tay lên, sao lại cảm thấy có chút có tật giật mình như vậy?

"Có phải ngươi không muốn ôm ta?" Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói.

"Sao có thể chứ?" Lăng Thần lập tức phản bác, hơn nữa dịu dàng dỗ dành: "Ta thích nhất chính là ôm ngươi."

Khuôn mặt đẹp trai, biểu tình chân thành, quả thực còn chân thật hơn cả kim cương.

Hạ Thiên Tịch nhìn chằm chằm vẻ mặt chân thành kia của Lăng Thần một hồi rồi mới lần nữa đem đầu vùi vào ngực hắn nhắm mắt lại.

Cứ như vậy ngủ cũng không tồi.

Chóp mũi ngửi được hơi thở quen thuộc, đầu dựa vào lồng ngực ấm áp, được người yêu ôm, cho dù không phải trên giường, Hạ Thiên Tịch cũng muốn ngủ một giấc tại đây.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hai tay của hắn còn đặt trên eo mình, chỉ cần hắn dám buông tay ra, mình liền có thể lập tức cảm giác được.

Nếu hắn dám buông mình ra trộm rời đi, tuyệt đối sẽ ―― một đao thiến hắn.

Hạ Thiên Tịch chôn đầu trong lồng ngực Lăng Thần, nét mặt quả thực hung tàn vạn phần.

May mà giờ phút này Lăng Thần không nhìn thấy, bằng không tuyệt đối sẽ gặp ác mộng ba ngày liên tục.

Lăng Thần giật giật khóe miệng, thật sự muốn ngủ ở đây à.

Vậy hắn phải làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục cầu hôn nữa hay không? Quả thực vô ngữ.

Để tránh lại lần nữa chọc tiểu tức phụ tức giận, Lăng Thần không dám nói lời nào cũng không dám buông tay ra, cứ như vậy mà ôm y thật chặt, đem cằm đặt trên đỉnh đầu người yêu, giương mắt nhìn bầu trời đầy sao bên trên, gió nhẹ từ từ thổi tới mang theo tảng lớn cánh hoa mà mùi hoa.

Thôi thôi, cùng lắm thì ngày mai hắn lại lần nữa sắp xếp là được.

Cúi đầu nhìn tiểu tức phụ ngoan ngoãn chôn đầu ở trong ngực hắn, Lăng Thần gợi lên khóe môi mang theo ý cười dịu dàng sủng nịnh, rõ ràng vì cầu hôn mà làm mình làm mẩy với hắn mấy ngày, khó lắm hôm nay hắn mới bố trí xong hết thảy lại không câu hôn được, đúng là....khiến người vô ngữ!

Cứ như vậy ôm y ngủ một giấc trước đã, chờ một lát đêm dài lộ trọng, người ngủ say rồi lại ôm y trở về!

Hạ quyết tâm, Lăng Thần cũng không nóng vội cầu hôn, lẳng lặng ôm y, không khí ấm áp mà lại tràn ngập hành phúc.

Bóng đêm càng ngày càng tối, cách đó không xa ánh đèn màu ấm cũng dần dần trở nên ảm đạm, đầy trời sao che kín bầu trời đêm, bóng đêm dần gia tăng, trong không khí có vài phần hàn khí hơi lạnh.

Sợ người trong lòng ngực bị lạnh, Lăng Thần cúi đầu nhìn người vẫn đang ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn không nhúc nhích, hẳn là đã ngủ rồi!

Lăng Thần rút một tay xuyên qua nách hắn, dùng sức bế người lên.

Hạ Thiên Tịch vốn đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đều chợt mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lăng Thần ―― nhìn chằm chằm!

Lăng Thần: "......"

Nếu không phải tâm lý đủ mạnh mẽ, bị ánh mắt sáng lấp lánh như vậy nhìn thẳng, thật đúng là có chút áp lực như núi.

"Tỉnh rồi à!" Lăng Thần gợi lên cánh môi mỏng hôn lên trán y nói: "Chúng ta trở về ngủ."

Hạ Thiên Tịch không nói chuyện, đôi mắt lẳng lặng nhìn Lăng Thần một hồi lâu rồi mới vươn tay vòng quanh cổ Lăng Thần, đầu lệch qua ngực hắn tiếp tục nhắm mắt lại.

Trái tim đang treo lên của Lăng Thần hơi buông lỏng, còn may vừa rồi không tức giận, đáng được ăn mừng.

Bước nhanh qua biển hoa, xuyên qua rừng cây nhỏ thưa thớt về đến nhà, hương hoa hồng nồng đậm lập tức quanh quẩn ở chóp mũi.

Nếu là người dị ứng mùi hoa, giờ phút này tuyệt đối sẽ thành một khối tử thi.

Còn may hai người đều không dị ứng mùi hoa phấn hoa, bằng không Lăng Thần cũng sẽ không gióng trống khua chiêng lãng phí nhiều hoa hồng như vậy để bố trí cái đêm cầu hôn lãng mạn như này.

Chẳng qua, hiện tại xem ra cầu hôn hiển nhiên thất bại!

Thật là có chút thảm!

Hạ Thiên Tịch lại mở mắt ra, đôi mắt quay tròn chuyển động một vòng nhìn hoa hồng trong phòng khách, Lăng Thần vòng qua con đường nhỏ gập ghềnh về lại phòng ngủ, đặt Hạ Thiên Tịch lên giường, Hạ Thiên Tịch ngồi dậy.

"Sao vậy?" Nhìn người hiện tại thần thái xán lạn, Lăng Thần cười cười: "Ta đi chuẩn bị nước cho ngươi tắm rửa nhé, ở bên ngoài lâu như vậy, một lát nữa ngâm nước ấm xua hàn khí."

Lăng Thần đứng dậy, Hạ Thiên Tịch lập tức túm chặt góc áo Lăng Thần, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi hôm nay bố trí những thứ này để làm gì?"

Làm hại y ở nhà đợi thời gian dài như vậy, thiếu chút nữa cho là hắn không quay về nữa, quả thực thương tâm ủy khuất.

Đương nhiên là để cầu hôn ngươi!

Chẳng qua cầu hôn đã thất bại, hiện tại nói ra chuyện này liền không có cảm giác thần bí, ngày mai hắn còn phải không ngừng cố gắng để cầu hôn nữa!

Lăng Thần ngồi xuống nhéo nhéo mũi Hạ Thiên Tịch cười: "Hôn một cái, ta nói cho ngươi."

Hai mắt Hạ Thiên Tịch lập tức nhìn Lăng Thần―― nhìn chằm chằm!

Ánh mắt cực kỳ hoài nghi!

Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?

Ánh mắt nghi ngờ lộ liễu quả thực không che dấu, Lăng Thần bất đắc dĩ mà cười cười, nghiêng thân thể hôn lên gương mặt nộn nộn của y nói: "Không tin ta à??

Ngữ khí có chút thương tâm?

Sao có thể? Vừa thấy chính là giả vờ.

Hạ Thiên Tịch không để ý đến, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm mặt Lăng Thần: "Mau nói cho ta, ngươi hôm nay bố trí những thứ này để làm gì?"

Đừng nói với y là vì hắn nhàm chán mới bố trí những thứ này, làm hại y thương tâm cả một buổi trưa, quả thực không thể tha thứ.

Nhìn bóng đêm bên ngoài, nhìn nhìn lại người đang nhìn hắn chằm chằm, rất rõ ràng rất có tư thế nếu ngươi không nói ta liền không ngủ được dẫn tới hai ta cứ thế ngồi đến bình minh, Lăng Thần chỉ phải bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên là tặng cho ngươi, thể hiện tình yêu của ta với ngươi."

Chắc chắn sẽ không nói ra là cầu hôn, bằng không quá không sáng ý.

Thật vất vả mới tạo ra được bầu không khí lãng mạn lại không cầu hôn thành công đã đủ thất bại lắm rồi, nếu lại nói ra vậy sẽ mất mặt tới mức nào? Tuyệt đối không thể nói.

Hai mắt Hạ Thiên Tịch nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Thần, vẻ mặt hoài nghi không tin.

"Bảo bối, ngươi cư nhiên không tin ta?" Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần lộ ra biểu tình bi thương chịu đả kích, khiến người nhìn quả thực đau lòng.

"Ngươi cảm thấy ta có thể tin sao?" Hạ Thiên Tịch liếc xéo đuôi mắt lườm hắn.

"Đương nhiên." Lăng Thần da mặt dày gật đầu, tự sướng khoe khoang nói: "Bảo bối, ngươi ngẫm lại, từ khi hai chúng ta ở bên nhau đến bây giờ, ta đã từng lừa dối ngươi bao giờ chưa?"

"Khi hai chúng ta ở bên nhau thì không có, còn khi hai chúng ta không ở cùng nhau thì...ta cũng không biết." Lời nói quả thực quá vô tâm, khiến người hận đến ngứa răng ngứa lợi.

Lăng Thần bỗng nhiên nhào lên phía trước đè người lên trên giường, oán hận nói: "Mặc kệ hai chúng ta ở cùng hay không ở cùng, ta đã lúc nào lừa dối ngươi?"

Trời đất chứng giám, hắn tuyệt đối không lừa gạt tiểu tức phụ bao giờ.

Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng: "Lúc này."

Lăng Thần: "......"

Ngoại trừ chưa nói cầu hôn ra, hắn làm mấy thứ này đúng là để thể hiện tình yêu mà!

"Mau nói." Vừa thấy Lăng Thần trầm mặc, Hạ Thiên Tịch lập tức nheo lại ánh mắt sắc bén hung dữ nhìn hắn: "Ngươi rốt cuộc giấu giếm ta điều gì?"

Không nói thì đêm nay tuyệt đối không cho ngươi lên giường ngủ. Không, nếu ngươi không nói, sau này cũng đừng nghĩ leo lên giường của lão tử.

Lăng Thần quả thực vô ngữ, làm sao cứ một hai phải đánh vỡ nồi niêu hỏi đến đế? Chẳng lẽ người mang thai đều khó dỗ dành như vậy?

Hắn chợt cúi đầu hung hăng hôn lên môi người dưới thân, lấp kinh cái miệng rõ ràng không định buông tha cho hắn này.

Hạ Thiên Tịch khiếp sợ mở to hai mắt giãy giụa, ngươi nha còn có thể đê tiện một chút nữa hay không?

Biết rõ tránh không khỏi, cư nhiên dùng chiêu này, quả thực vô sỉ.

Nhưng thân thể lực lượng của hai người vẫn cách nhau khá lớn, Hạ Thiên Tịch cũng không dám giãy giụa kịch liệt để tránh tổn thương tới con trai, cho nên khiến Hạ Thiên Tịch đề trên người y thực hiện được.

Kết thúc nụ hôn, toàn thân Hạ Thiên Tịch xụi lơ như bùn nằm trên giường, hai mắt mang theo hơi nước, mị nhãn như tơ, cánh môi sưng đỏ thủy nhuận, thoạt nhìn cực kỳ thơm ngọt ngon miệng, đáng tiếc không thể ăn.

Ngón tay Lăng Thần lưu luyến mơn trớn cánh môi Hạ Thiên Tịch, ánh mắt ngắm nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng, chờ hai đứa con chui ra, hắn tuyệt đối sẽ hóa thân thành sói một đêm bảy lần!

Đây là cần thiết mà.