Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 369: Rời đi

Sau một phen mây mưa, cánh tay thô tráng của Thẩm Hạo ôm lấy người trong ngực, nhìn khuôn mặt mang theo tình ý của người này, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên trán hắn.

Lancet hơi hơi thở dốc, nghỉ qua một trận sau đó ngẩng đầu cười nhìn phía sau nói: "Sao nào? Còn chưa đủ?"

Giọng nói nghẹn ngào, vừa nghe liền biết vừa rồi đủ kịch liệt.

Trong mắt hắn mang theo ý cười chế nhạo, tuy thể lực Thẩm Hạo rất tốt, nhưng khi trên giường từ trước tới nay đều không phóng đãng như người làm vương tử điện hạ hắn, nếu nói, cũng chỉ có thể nói thể lực Thẩm Hạo quá mức điên cuồng.

Chỉ một hồi mây mưa, liền muốn nửa cái mạng của hắn, thật là hưởng thụ rất nhiều cũng muốn cảm thán một tiếng thể lực cực tốt của người nam nhân này.

"Không nỡ." Thẩm Hạo kéo người vào trong lòng ngực hôn hôn lên trái hắn.

Nhìn biểu tình mệt mỏi của hắn, hắn sao nỡ?

"Được rồi, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi!" Thẩm Hạo không muốn hắn lại tốn nhiều tinh lực, cho nên bàn tay to xoa xoa gương mặt hắn, che lại cặp mắt mang theo chế nhạo, để hắn mau chóng ngủ, nghỉ tạm một chút.

Vì hắn biết, tiếp theo bọn họ còn có một hồi trận đánh ác liệt cần phải đánh, có lẽ kế tiếp có muốn nghỉ tạm như hôm nay cũng không thể, trừ khi Thứ Nguyên Tinh Tế hòa bình, không còn chiến tranh.

Nhưng mà, lúc ấy không biết qua bao nhiêu năm nữa?

Cho nên, có thể có một chút thời gian rảnh rỗi, hắn đều muốn cho ái nhân nghỉ nhiều hơn một chút.

Lancet lắc lắc đầu thoát khỏi bàn tay lớn che trên mặt mình, đôi mắt nhìn Thẩm Hạo: "Ta nghĩ tới, chúng ta cho dù mượn được binh trở lại Đế Quốc cũng không có bao nhiêu nắm chắc, nhưng nếu có người có thể tương trợ thì khác, thực lực của hai người bọn họ hiện tại cao như vyậ, nếu có bọn họ tương trợ, đối với chúng ta thủ thắng càng nhiều vài phần nắm chắc, cho nên ta muốn cùng bọn họ tới Xích Tinh tu luyện, đề cao thực lực của ta, dù sao bốn năm qua ta đều đã chờ đợi được, cũng không kém một hai năm hiện tại này."

Ánh mắt Lancet nghiêm túc nhìn Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo sửng sốt một chút, hắn vẫn luôn cho rằng Lancet sẽ coi việc phục quốc thành nhiệm vụ hàng đầu, không nghĩ tới hắn hôm nay lại nghĩ như vậy.

Kỳ thật biện pháp này, Thẩm Hạo cũng nghĩ tới, nhưng hắn không dám nói với Lancet, sợ làm Lancet cảm thấy bản thân một mình không thể phục quốc còn phải dựa vào lực lượng của người khác, thân là một vương tử điện hạ, Thẩm Hảo hiểu được lòng tự phụ của Lancet có bao nhiêu nghiêm trọng.

Như vàng, hắn có thể nghĩ như vậy, đúng là không dễ dàng.

"Được." Thẩm Hạo kích động ôm chặt Lancet: "Ta đã nói rồi, bất luận ngươi lựa chọn như thế nào, ta đều cùng ngươi."

"Vậy chúng ta ngày mai liền đi nói cho bọn họ." Lancet nói.

Thẩm Hạo gật đầu.

Ngày hôm sau, xứng với thân phận ông bố bỉm sữa, Lăng Thần sáng sớm rời giường việc đầu tiên là cho hai đứa con ăn, hai bánh bao ăn uống no đủ cảm thấy mỹ mãn nằm xuống ngủ.

Không có thanh âm kỳ kỳ quái quái ân ân a a, ngủ đúng là thoải mái.

Hầu hạ xong hai tên nhóc con, ánh mắt Lăng Thần nhìn về phía người nằm trên giường, vẻ mặt tràn ngập dịu dàng, biết ái nhân hiện tại còn muốn ngủ một hồi, hắn cho hai đứa nhỏ ăn xong liền lại lần nữa lên giường nằm cạnh y, Hạ Thiên Tịch cảm giác được cái ôm ấm áp và hơi thở quen thuộc phía sau, cực kỳ vừa lòng lăng vào trong lòng ngực Lăng Thần, dùng đầu cọ cọ ngực hắn, vừa lòng ngủ tiếp.

Nhìn ái nhân đáng yêu, Lăng Thần cười cười, cùng Hạ Thiên Tịch lại ngủ một giấc.

Chờ khi hai người bọn họ tỉnh lại lần nữa, đã gần giữa trưa, hai đứa con trai cũng đã tỉnh ngủ, đang nằm trên giường em bé mắt tro trừng mắt nhỏ y y nha nha, Hạ Thiên Tịch rửa mặt xong liền đi tới ôm hai đứa con tới phòng khách chơi đùa, Lăng Thần đi chuẩn bị bữa sáng.

Ngày qua ngày, cuộc sống của bọn họ đều bình đạm như vậy, nhưng lại cực kỳ ấm áp và tốt đẹp.

Thẩm Hạo và Lancet đi tới phòng khách nhìn một màn này, trong ánh mắt đều có nhàn nhạt hâm mộ, cuộc sống bình thản ấm áp tốt đẹp như vậy, kỳ thực mới là cuộc sống mà bọn họ càng mong muốn.

Một đời người chỉ có thể có hai loại cuộc sống, một là bình bình đạm đạm, một là oanh oanh liệt liệt, rất nhiều người muốn oanh oanh liệt liệt, nhưng bọn họ cả đời chỉ có thể chú định bình bình đạm đạm, mà bọn họ muốn bình bình đạm đạm, nhưng cả đời này nhất định phải oanh oanh liệt liệt.

Thật sự -- là hai loại cuộc sống khiến người ta không nói được lời nào.

Lancet đi lên trước bế lấy tiểu Lăng Duệ, tiểu Lăng Duệ vừa rời xa cái ôm ấm áp của ba ba, mặt bánh bao lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Lancet, phát hiện đây là thúc thúc thường xuyên ở nhà bọn họ, vì thế tiếp tục lãnh khốc một khuôn mặt cao quý lãnh diễm, cũng không có khóc nháo.

Ngược lại là tiểu Hạ Lê trong ngực Hạ Thiên Tịch, vừa nhìn thấy anh trai được người ôm đi, nhóc lập tức mở ra hai cánh tay nhỏ mập mạp, mắt to ngập nước nhìn Lancet, y y nha nha nhếch miệng.

Mỹ nhân ca ca, muốn ôm một cái nha!

"Ha ha!" Hạ Thiên Tịch cười cười, ngẩng đầu nhìn Lancet nói: "Nếu ngươi thích trẻ con cũng có thể sinh một đứa."

Kỳ thực ngoại trừ lúc mang thai có chút khó có thể tiếp thu, nhưng những lúc khác vẫn tốt.

Y không giống những dựng phu khác, trong thời kỳ mang thai bụng to, điểm này là thứ khiến Hạ Thiên Tịch vừa lòng nhất.

Hơn nữa, chờ hai đứa con sinh ra, y mới phát hiện, bản thân thích trẻ con như thế nào, con trai đáng yêu như vậy, thật muốn cứ như vậy luôn cùng bọn họ.

"Hừ, ta mới không thích trẻ con." Lancet ngạo kiều nói,quay đầu nhìn sang một bên, nhưng cũng không bỏ tiểu Lăng Duệ trong lòng ngực xuống.

Bánh bao nhỏ mềm mềm mại mại, kỳ thực, cũng không phải khó tiếp thu như vậy.

Hơn nữa tiểu Lăng Duệ dị thường ngoan ngoãn, không khóc không nháo, cả ngày trưng ra khuôn mặt lãnh khốc cao quý, cũng rất thảo hỉ.

Kỳ thực, nếu hắn cũng có một đứa co trai như vậy cũng không tồi nhỉ!

Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không sinh!

Hừ!

Hạ Thiên Tịch vô ngữ giật giật khóe miệng, y chỉ nói một câu mà thôi, người lộ ra biểu tình hừ hừ ngạo kiều kia làm gì?

Nếu không thích bánh bao nhỏ, vậy trả lại con cho y đi! Làm gì mà còn muốn ôm con của y?

Hạ Thiên Tịch tuy rất muốn rít gào, nhưng cũng không có nói ra.

Mọi người ăn qua cơm, lại chơi với hai đứa nhỏ một hồi, chờ tới khi hai đứa nhỏ ngủ, Lancet mới nói với hai người: "Chúng ta đã thương lượng, trước đi cùng các ngươi tới Xích Tinh tu luyện, tăng thực lực của bản thân lên."

Hạ Thiên Tịch sửng sốt nhìn Lancet.

Lăng Thần cười cười nhìn hai người: "Các ngươi thật sự quyết định?"

"Ừ." Lancet gật đầu.

"Nhưng mà, nếu chúng ta đi Xích Tinh, còn không biết khi nào sẽ trở về?" Hạ Thiên Tịch nói chen vào, y không nghĩ tới Lancet sẽ lựa chọn như vậy.

"Không sao." Lancet lắc lắc đầu: "Ta cho bản thân thời gian 2 năm, trong hai năm này, vô luận tu luyện thế nào, ta đều sẽ trở về, dù sao ta cũng đã chờ được bốn năm rồi, cũng không kém thêm hai năm thời gian."

"Ngươi nghiêm túc sao?" Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt.

Lancet gật đầu, không chút cố kỵ nói thẳng: "Ta cần các ngươi trợ giúp, ta muốn có các ngươi, đến lúc đó đối với việc phục quốc của ta càng thêm nắm chắc, cho nên, ta muốn xin các ngươi đồng ý với ta, hai năm sau, mặc kệ chúng ta tu luyện thế nào, các ngươi cùng ta trở về thu phục Đế quốc."

"À....." Hạ Thiên Tịch cười híp mắt kéo dài âm điệu, giảo hoạt đáng yêu giống như một con tiểu hồ ly: "Xin hỏi, ngươi lấy cái gì để xin chúng ta tới giúp ngươi."

Lăng Thần nhướng đầu lông mày, dù bận vẫn ung dung nhìn Lancet.

Trong ánh mắt Thẩm Hạo có vài phần nôn nóng, không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch sẽ nói như vyậ, càng lo lắng bọn họ sẽ không đồng ý.

Lancet ngẩn người, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần nói: "Nếu ta nói, là lấy thân phận bạn bè là đồng bọn thì sao?" Hắn nhướng mày: "Không phải chúng ta là bạn bè sao? Nếu là đồng bọn sống chết có nhau, ta nhờ đồng bọn tới trợ giúp có thể chứ?"

Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi: "Này cũng có lý."

Trước kia, y vẫn luôn cho rằng Lancet người này quá mức tự phụ tự đại, hơn nữa có một thân phận vương tử điện hạ, khiến hắn vẫn cảm thấy bản thân cao cao tại thượng, cao nhân nhất đẳng, hơn nữa cực kỳ không ủng hộ đám đồng bọn bọn họ.

Hiện tại, Lancet có thể tự mình nói ra những lời này, liền chứng tỏ trong lòng hắn đã tiếp nhận bọn họ rồi, hơn nữa thừa nhận quan hệ bạn bè giữa bọn họ là sống chết có nhau.

Tin rằng, lấy sự kiêu ngạo tự phụ của Lancet, nếu hắn dám nói ra những lời này, như vậy sau này hắn sẽ không thể phản bội bọn họ.

Bọn họ cũng có thể hoàn toàn yên tâm coi Lancet trở thành bạn bè chân chính.

Huống hồ, bọn họ thân là đồng bọn vốn dĩ là một thể, chỉ cần Lancet thừa nhận bọn họ, hơn nữa từ đáy lòng chấp nhận bọn họ, đồng bọn gặp nạn, chắc chắn bọn họ sẽ không nghĩa vô phản cô.

"Vậy được, chúng ta đến lúc đó liền xuất phát đi Xích Tinh, ta hứa với ngươi, chỉ cần qua hai năm, bất luận hai năm sau thực lực chúng ta tăng lên như thế nào, chúng ta sẽ trở lại Đế quốc giúp ngươi." Hạ Thiên Tịch ánh mắt nghiêm túc nhìn Lancet trịnh trọng hứa hẹn.

"Được, ta tin ngươi." Lancet vừa lòng gật đầu.

"Nếu hiện tại đều đã quyết định đi Xích Tinh, như vậy chuyện này liền phải cho lên lịch trình."Hạ Thiên Tịch suy nghĩ một chút nói: "Vội không đuổi vãn, vậy 10 ngày sau, trong 10 ngày này ngươi an bài chuyện ở Đế quốc một chút, ta bên này cũng cần sắp xếp một chút, 1 tháng sau, chúng ta lại gặp nhau ở Xích Tinh."

"Được." Lancet cùng Thẩm Hạo cùng lên tiếng đồng ý rồi vội vàng chạy về Đế quốc, dù sao bọn họ phải rời đi hai năm, rất nhiều việc đã bố trí trước phải tạm dừng.

Chờ hai người đi rồi, Hạ Thiên Tịch thở dài một tiếng, trong ánh mắt là nồng đậm lưu luyến: "Thật là không nỡ rời xa con trai."

Dù sao con y mới hơn 1 tháng tuổi, y liền phải rời đi 2 năm, nghĩ tới một chút đã thấy lưu luyến trong lòng.

Lăng Thần ôm chặt y, nhưng cũng không nói được gì, vì bọn họ rời đi là việc phải làm.

..........