Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 373: Thành trung tâm Xích tinh!

Mọi người đứng trên không trung, nhìn một màn này, mồ hôi lạnh sau lưng rớt đến vèo vèo.

Còn Lăng Thần, vì một chiêu này đối phó với đám bọ cạp đỏ cực kỳ hữu hiệu, lập tức chết luôn vài con, cho nên hắn cũng chỉ dùng một chiêu này, tuy một chiêu này tương đối tiêu hao lực lượng ma pháp, nhưng đối với hắn mà nói vấn đề này đều rất là nhỏ.

Dù sao hiện tại cấp bậc ma pháp của hắn đã cao như vậy, nếu chút ma pháp này đều không chống đỡ được, như vậy bọn họ thật sự không cần tiến vào Xích tinh, bằng không thật sự chỉ có chờ chết.

Đi!

Vèo!

Phụt phụt ――

Một khối gạch lớn lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu đám bọ cạp đỏ, bị Lăng thần chỉ huy, hung hăng nện lên trên người bọ cạp.

Cứ như vậy, lại chết thêm vài con bọ cạp đỏ nữa.

Dưới công kích sắc bén của Lăng Thần, đám bọ cạp đỏ này rất nhanh liền phát hiện, chúng nó căn bản không đấu lại được Lăng Thần, cho nên khi đã chết tầm 20 con bọ cạp đỏ, dư lại mười mấy con rốt cuộc ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề - chúng nó không thể đối phó, liền sôi nổi muốn chui vào hang chạy trốn.

Lăng Thần nheo lại mắt phượng sắc bén, khóe môi gợi lên mang theo một mạt tươi cười tà khí.

Đánh lén hắn, muốn dễ dàng đào tẩu trước mặt hắn như vậy sao, chắc chắn là không có việc đơn giản như vậy đâu.

Phải biết rằng, Hạ Thiên Tịch chính là vảy ngược của hắn, đây là điều ai cũng không thể thay đổi được, ngoại trừ Hạ Thiên Tịch chính là hai đứa con trai đáng yêu ở nhà của hắn, sau đó là người nhà, cho nên cho dù vừa rồi đám bọ cạp đó đánh lén không thương tổn đến Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng.

Hơn nữa, hiện tại trên chiến trường đối phó bọ cạp đỏ, chỉ là cát vàng mà không phải đất, trong cát vàng có chứa bao nhiêu vàng, điều này đối với ma pháp kim hệ như hắn mà nói quả thực là như cá gặp nước.

"Đông lại."

Theo giọng nói của Lăng Thần rơi xuống, một tảng lớn kim sắc lập tức liền bao phủ đám bọ cạp đỏ đang sôi nổi muốn chui vào cát vàng một lần nữa.

Mà giờ phút này, cát vàng dưới chân bọ cạp đỏ không còn mềm xốp mà đọng lại thành thổ địa rắn chắc hơn cả gạch, cho nên đám bọ cạp đỏ này muốn lợi đụng địa thế ưu thế  chạy trốn liền không có khả năng.

"Đi!"

Phụt phụt ――

......

Dưới sự điều khiển không chút lưu tình nào của Lăng Thần, từng khối từng khối gạch đè xuống, chưa được bao lâu, đám bọ cạp đỏ này giống như biến thành một đống bùn nhão nằm trong cát vàng, đại đa số thi thể đều bị gạch đập nát, người nhìn cực kỳ sởn tóc gáy.

Người đang đứng lơ lửng trên không trung cũng nổi hết cả da gà, cho dù đã nhìn quen cảnh huyết tinh, nhưng giờ phút này vẫn có chút không thích ứng được, bọ cạp đỏ tung hoành trong sa mạc nhiều năm như vậy, cho dù là một chiến sĩ cơ giáp cấp 6 gặp phải bọn chúng cũng chỉ có thể chạy trốn, hiện tại cư nhiên dễ dàng bị Lăng Thần hủy diệt toàn bộ như vậy.

Có cần khủng bố như vậy hay không?

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lăng Thần phía dưới.

Thi thể bọ cạp đỏ ở trên cát vàng như một đống bùn nhão đỏ lửa, kìm lớn gai đuôi độc gì đó nhìn quả thực khiến người kinh hãi run sợ, mà Lăng Thần đứng giữa đám thi thể đó, còn mang cho người ta một loại hơi thở khủng bố.

Cực kỳ giống với Tu la địa ngục tới!

Quả thực hù chết người!

Đương nhiên, những người này cũng chỉ cảm thán trong lòng một phen, cũng không có ai đi lên thương cảm cho đám bọ cạp đỏ này, bằng không nói không chừng bỏ mạng lại chính là bọn họ.

Thân ảnh Hạ Thiên Tịch lập tức hóa thành một ngôi sao băng thẳng tắp lao về phía Lăng Thần, Lăng Thần bị đám thi thể của bọ cạp đỏ này phụ trợ quả thực quá đẹp, tuy hình ảnh có hơi thê thảm, nhưng trong mắt Hạ Thiên Tịch, đó chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!

Đẹp đến trần trụi.

Hạ Thiên Tịch không chút do dự lập tức chạy về phía nam nhân của mình.

Lăng Thần lập tức ôm lấy ái nhân giống như pháo trùng thiên đang xông tới chỗ mình, hơn  nữa giây phút Hạ Thiên Tịch lao tới lòng ngực hắn, không chút do dự cúi đầu hôn lên môi y.

Nụ hôn nồng nàn quá sức kịch liệt.

Hai người hôn đến quên trời quên đất.

Đứng giữa một đám thi thể, bức tranh này thật sự có chút thảm không nỡ nhìn, nhưng lại cực kỳ xa hoa lộng lẫy.

Đương nhiên, chủ yếu chính là phải xem từng người đánh giá như thế nào.

Mọi người:"......"

Thật là có hơi hâm mộ ghen tị hận!

Khoe ân ái gì đó, hết thảy đi tìm chết đi!

"Khụ khụ......" Lancet cố ý ho khan hai tiếng, ngắt quãng hai người còn đang hôn nồng nhiệt bên kia.

Hạ Thiên Tịch lúc này mới nhớ ra còn có người nhìn bỗng nhiễn đẩy Lăng Thần ra, gương mặt hơi hơi đỏ lên, làm trò trước mặt mọi người khoe ân ái gì đó, y cũng không phải cố ý, vừa rồi hoàn toàn chính là cầm lòng không nổi mà thôi!

Lăng Thần nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua mọi người một cái, tuy thần sắc có chút không thèm để ý, nhưng mọi người lại cảm giác được một cỗ hàn ý trong đôi mắt kia.

Cả người đều nao nao.

Ngay cả vương tử điện hạ ngạo kiều không sợ chết như Lancet, nhếch nhếch cằm lên ý bảo:" Chò dù hai người các ngươi muốn khoe ân ái, có phải cũng nên đổi một chỗ hay không?"

Lăng Thần không để ý trêu đùa trong mắt Lancet, mà là ôm lấy eo Hạ Thiên Tịch nói: "Đi thôi, chúng ta tranh thủ trước khi trời tối bay ra khỏi phiến sa mạc này."

"Được." Hạ Thiên Tịch tán đồng gật gật đầu, vì phía trước không biết là khu vực gì, cũng không biết có nguy hiểm hay không, cho nên mọi người đều không dùng quyển trục ma pháp truyền tống, chỉ có thể bay ra khỏi phiến sa mạc này.

Lập tức, mấy người liền giống như sao băng rất nhanh liền biến mất ở phía chân trời.

Mà chiến trường đầy thi thể bọ cạp đỏ này, bị đầy trời cát vàng bay lên rất nhanh bao trùm lấy, nơi này rất nhanh liền không nhìn ra một tia dấu vết đã từng đánh nhau.

Đám người Lăng Thần bay tiếp hơn năm canh giờ, cuối cùng cũng thấy được thổ địa đất đai, mà ở đất đai xa xôi phía trước, có thể mông lung nhìn ra một tòa thành thị, trong mắt mấy ngừoi đều tràn ngập vui sướng, bọn họ cuối cùng cũng bay ra khỏi phiến sa mạc này, nếu dựa theo cước trình, chưa tơi shai ngày hai đêm bọn họ tuyệt đối không có khả năng đi ra khỏi phiến sa mạc cát vàng này được.

"Đêm nay chúng ta liền nghỉ ngơi ở bên ngoài trước, ngày mai trời sáng lại vào thành." Lăng Thần nói.

"Được." Mọi người gật gật đầu.

Trời hiện tại đã tối, cũng không biết tình huống bên trong thành là như thế nào, cho nên vẫn nên vào thành vào lúc hừng đông thì tốt hơn.

Bay thời gian dài như vậy, tinh thần mọi người đã sớm có chút mệt nhọc, cho nên khi Lăng Thần nói nghỉ ngơi, mọi người lập tức ngồi xếp bằng dưới đất đả tọa tu luyện, khôi phục tinh thần lực, Hạ Thiên Tịch là người có ma pháp cao nhất trong đám người, cho nên y liền tạo một tấm kết giới.

Vì khoảng cách của bọn họ với biên giới thành cực kỳ gần, còn không biết sẽ có nguy hiểm gì tồn tại, cho nên y cũng tạo một tấm kết giới phòng ngự mạnh nhất, sau đó ngồi bên cạnh Lăng Thần, hai người cũng bắt đầu nghỉ ngơi khôi phục tinh thần lực.

Một đêm không nói chuyện, có lẽ có kết giới ngăn cản bọn họ cùng bên ngoài liên hệ, cho nên đêm hôm nay vẫn rất yên tĩnh an toàn, cũng không có thứ gì tới đây tập kích.

Ngày hôm sau, trước khi tiến vào thành mọi người đều ẩn tàng thân ảnh, vì không biết bên trong sẽ có nguy hiểm gì, cho nên bọn họ vẫn quyết định ẩn tàng đi thân ảnh đi vào tìm hiểu trước một phen.

Xích tinh là một đường ranh giới giữa nhân loại và tang thi, càng là căn cứ tang thi bùng nổ đầu tiên, cho nên tình huống bên trọng hiện tại thế nào, thật đúng là không có ai biết, nhưng đứng từ bên ngoài nhìn đám đất đai cằn cỗi không có một ngọn cỏ, lại nhìn nhìn kiến trúc cách đó không xa, kiến trúc hôi bại kia, trong mấy năm mưa gió gột rửa, trên cơ bản đều sụp xuống, rất ít có kiến trúc hoàn chỉnh nào còn tồn tại.

Sau khi mọi người tiến vào trogn thành, đi trên đường cái vắng lặng nhìn một màn hôi bại này, tâm tình đều có chút nặng nề.

Trên đường che kín xương trắng như tuyết, đám xương cốt này trải qua mấy trăm năm qua gió táp mưa sa trên cơ bản đều đã hủ bại, mà hai bên đường, ngay cả một mầm cỏ cũng không nhìn thấy, cỏ cây hoa lá ở nơi này đã sớm chết đến rễ cũng hủ bại thành bùn đất, từng tòa phòng ở, trên cơ bản đều đã sụp xuống, cho dù không sụp xuống, cũng có dấu vết hao mòn của gió mưa mấy trăm năm qua.

Nêu só sánh Đế đô tinh phồn hoa với nơi này, chênh lệch cực kỳ lớn.

"Có người." Hạ Thiên Tịch đột nhiên nói một câu.

Y là người có ma pháp mạnh nhất trong đám người, cho nên cảm quan cũng mẫn cảm nhất.

"Ở bên kia." Hạ Thiên Tịch nói một câu lập tức hướng tới một con đường phía trước đi qua, mọi người lập tức đuổi theo, chỉ một lát bọn họ cũng đều nghe thấy tiếng chạy vội vã.

Trải qua hai con hẻm ba con đường, cuối cùng bọn họ cũng thấy được một màn, một thanh niên nhân loại, nhìn qua cũng tầm tuổi như bọn họ, nhưng lại đen hơn bọn họ rất nhiều, cũng nhỏ gầy hơn nhiều, tóc cư nhiên là màu trắng, vừa thấy chính là không đủ dinh dưỡng.

Mà tiểu tử này ở phía trước chạy vội, đuổi theo sau hắn cư nhiên là một đám tang thi tầm tầm cấp 3, có mười mấy con.

Độ linh hoạt của tang thi cấp 3 nhanh hơn rất nhiều so với tang thi cấp 2, đã hoàn toàn có thể nhảy lên đuổi theo, mà trên mặt tiểu tử này không có chút hoảng loạn nào, hắn đột hiên chạy ra sau một tòa nhà phía trước, khi đám tang thi này đuổi theo hắn tới nơi này, thân ảnh tiểu tử cự kỳ nhanh hcóng nhảy lên không trung vài cái, ánh sáng trong tay hắn lập lèo, dưới thủ pháp lưu loát và thân ảnh nhanh nhẹn của tiểu tử, chỉ nghe phụt phụt vài tiếng, đầu và thân thể đám tang thi này đều dọn ra ở riêng, sau đó tiểu tử nhe răng cười, cầm thanh đao trong tay lưu loát mổ đầu đám tang thi này, móc ra tinh hạch trong đầu tang thi, sau đó mới vừa lòng rời đi.

Mấy người liếc nhau, đều không ngờ tới, ở Xích Tinh cư nhiên còn có nhân loại tồn tại?

Tuy nhìn qua nhỏ gầy như vậy, vừa nhìn là biết không đủ dinh dưỡng, nhưng trải qua mấy trăm năm gió táp mưa sa, không nghĩ tới cư nhiên còn có nhân loại tồn tại.

Cho nến mấy người lập tức lặng lẽ đi theo phía sau tiểu tử này, dù sao bọn họ ẩn tàng thân ảnh, chỉ cần linh lực dao động không lớn, không có trình độ của chiến sĩ cơ giáp cấp 6, là không có khả năng phát hiện ra bọn họ.

..........