Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 71

Lúc bọn Tác Phi trở lại Long cốc đã là chạng vạng, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản ý tưởng muốn vội vạng hồi sinh Veeshan của Tác Phi.

Cơ hồ như vừa đáp xuống, Tác Phi đã xoa tay muốn bắt đầu hành động.

Vẫn là Hull nhìn tiết trời mà nói: “Năng lượng trong thần khí hồi sinh không nhiều lắm, không thể sơ ý. Nếu một lần không thành công thì sẽ không còn cơ hội sau, vẫn là nên chuẩn bị sẵn sàng, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai hẵng làm.”

Nghe Hull nói như thế, Tác Phi nhất thời vô cùng khẩn trương. Đcm, còn có xác xuất thành công và thất bại nữa hả? Có cần phải lừa đảo như vậy hay không!

Bất quá cậu cũng không dám nhiều lời. Hiện tại cậu càng không dám đắc tội với Hull. Thứ này, cậu vẫn là đừng tùy tiện thao tác, vạn nhất nếu thất bại, cậu muốn khóc cũng không có chỗ khóc.

Nếu Hull đã nói muốn nghỉ ngơi một đêm rồi mới thao tác, Tác Phi cũng liền không có ý kiến.

Tiểu Nair bụng kêu ùng ục, nhỏ giọng nói một câu: “Đói.” Hull tiếp đó muốn xuống bếp nấu cơm, Tác Phi lại nghĩ rằng bây giờ mình có việc cần nhờ người ta, hơn nữa Hull bị nhốt ở vực sâu vô tận lâu như vậy, thể lực tiêu hao quá độ, nếu còn bắt y đi nấu ăn thì không khỏi quá vô nhân đạo.

Mà Samuel… Không phải là cậu nói bậy, chứ tổng công đại nhân ngàn tốt vạn tốt, nhưng mà cái chuyện như xuống bếp này thì thật sự là không am hiểu. Tại thời điểm ở khe núi Bou, giai đoạn đầu Tác Phi vì rèn luyện thể lực của mình mà liều mạng giết hại mãnh thú, kết quả là thể lực cạn kiệt, ngay cả động cũng không động được. Vấn đề về đồ ăn cậu đương nhiên không lo liệu nổi.

Khi đó Samuel tuy rằng thuộc tính mặt than vẫn chiếm chủ yếu như trước, nhưng trong lòng lại biết đây đúng là thời cơ để thể hiện sự tốt đẹp của bản thân, bởi vậy sau khi trấn an Tác Phi, để cậu nghỉ ngơi cho tốt, hắn liền đi nấu cơm.

Samuel hỏi cậu muốn ăn cái gì. Khi đó, hai người vừa mới thu thập được một con cá voi khổng lồ, Tác Phi liền nói, ăn chút thịt cá đi. Thú con cũng vui vẻ điên cuồng gật đầu, tỏ vẻ chính mình lần này có thể không ăn đồ sống, có thể ăn đồ chín là hết sức cao hứng.

Vì thế, Samuel liền đi bận rộn.

Lúc ấy a, Tác Phi trong lòng cảm động quá trời quá đất nha. Nhìn cái đi, tổng công đại nhân của chúng ta ưu tú cỡ nào, xuất sắc cỡ nào. Thượng có thể tiêu diệt kẻ địch vô hình, hạ còn có tay nghề nấu ăn thiệt ngon. Tác Phi nhất thời cảm thấy mặc cảm.

Cũng không lâu sau, cậu mới biết chỗ nào mà tay nghề nấu ăn ngon, căn bản là một tên tay nghề phóng hỏa giỏi!

Tác Phi đang mơ hồ chợp mắt trong chốc lát đã bị ánh lửa bốc lên đến tận trời làm cho bừng tỉnh. Không đợi cậu kịp phản ứng, Samuel đã ôm lấy cậu, vèo một cái thoát khỏi hiện trường.

Sau khi rời đi, Tác Phi từ xa xa nhìn trận cháy rừng khủng bố này, lại nhìn nhìn thú con mặt mày xám tro và bạn tổng công đại nhân vẫn phong thái như cũ nhưng ánh mắt có chút trốn tránh nọ, nhất thời im lặng.

Từ nay về sau, trọng trách nấu cơm… Tác Phi cũng chỉ có thể một thân một mình gánh vác.

Khụ khụ… Nhân vô thập toàn*… Có một khuyết điểm mới cảm thấy thân thiết hơn mà ha… Thỉnh quý vị tự động não bổ xem xem Tác Phi trốn ở góc phòng âm thầm cười trộm như thế nào.

*con người ta không ai là hoàn hảo, là hoàn toàn không có khiếm khuyết cả.

Cho nên nói, tại giờ khắc này, Tác Phi liền chủ động cản Hull lại, chính mình mang theo lửa béo chạy vào phòng bếp.

Không bao lâu, cậu đã làm xong ba món mặn, một món canh đơn giản. Bởi vì suy xét đến tình trạng thân thể của Hull mà tất cả các món cậu làm đều thanh đạm. Điều này khiến nhóc thú con phi thường bất mãn, vì vậy Tác Phi đành phải nướng riêng cho nó một con lợn rừng…

Trong quá trình Tác Phi bận rộn, Samuel cầm một quyển sách ở trong phòng khách lật xem. Điều này cũng là thói quen được dưỡng thành từ khe núi Bou. Có lần Tác Phi đi chuẩn bị đồ ăn, Samuel liền đề xuất có thể cho hắn xem số sách trong túi không gian của cậu hay không, Tác Phi tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Túi không gian của cậu có một lượng sách rất lớn, đều là Veeshan lưu lại, Tác Phi trước đây còn tưởng rằng là bí tịch phép thuật gì đó, rất có hứng thú lật tới lật lui. Nhưng thực đáng tiếc, đích thật là có rất nhiều sách phép thuật, nhưng Tác Phi xem cũng như không, bởi vì không một cái nào cậu có thể tu luyện được. Nếu đem đống sách này đến thành Bennis bán đấu giá, ngược lại có thể đổi được một lượng kim tệ không nhỏ, nhưng đây là đồ Veeshan để lại cho cậu, cậu không muốn bán đi, huống chi cậu cũng sẽ không dùng đến số tiền kia.

Bởi vậy, khi Samuel muốn xem, cậu quả thực là vui mừng đến cực điểm. Nếu Samuel có thể tu luyện, sức chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên trên diện rộng. Đây chính là chuyện tốt.

Cho nên, khi Tác Phi bưng đồ ăn ra (con lợn rừng nướng đã bị thú con một ngụm nuốt sạch), nhìn thấy chính là Samuel đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, lật một quyển sách mỏng, ngón tay thon dài dừng trên trang giấy ố vàng, vẻ mặt thanh thản, bởi vì có ánh mặt trời lúc chạng vạng mà khiến cho khung cảnh này càng có vẻ thêm nhu hòa.

Tác Phi trong lòng ấm áp dào dạt. Cậu chuyển tầm mắt qua, lại nhìn thấy Hull đang ngồi trong một góc tối của căn phòng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Y tựa vào một chiếc ghế lớn, toàn thân có chút gầy yếu, mà khuôn mặt xinh đẹp ka cũng vì đang thả lỏng mà có hơi chút tiều tụy. Trước đây không hiện ra, nhưng hiện tại Tác Phi lại cảm thấy rằng y thực mệt mỏi.

Tiểu Nair đang nằm trên đùi y, úp sấp mà giang chân bốn phương tám hướng, cũng đã ngủ vô tư tới vô tâm, nhẹ nhàng ngáy khò khè.

Tác Phi vừa xuất hiện, Samuel đã ngẩng đầu về phía cậu mỉm cười. Tác Phi hướng về phía hắn chớp chớp mắt, sau đó bưng đồ ăn lên bàn.

Hull cũng không có ngủ, vừa có chút động tĩnh y đã mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là sự hỗ động thân mật giữa Samuel và Tác Phi. Y giật mình, lần thứ hai nhắm nghiền mắt, sự mệt mỏi toàn thân tựa hồ lại thâm sâu thêm vài phần.

Hai năm trong khe núi Bou, không cần phải so sánh thì trù nghệ của Tác Phi đã tinh tiến lên rất nhiều, đều là nguyên vật liệu tươi sống, vả lại còn là đặc sản của Jalands, món ăn vàng vàng xanh xanh nếu muốn mang đi bán cũng sẽ rất đắt khách.

Nếm nếm, Hull khó được lộ ra một tia ý cười, đối với Tác Phi nói: “Hương vị thật ngon.”

Tuy rằng vẫn cảm thấy Hull có chút xa cách và khó tiếp cận, nhưng lúc này Tác Phi lại nghĩ rằng y cũng không tệ lắm. Ai được nghe lời khích lệ thì tâm tình cũng sẽ vui vẻ, huống chi ngày mai cậu có thể hồi sinh Veeshan, hoàn thành tâm nguyện cậu ấp ủ bao đêm dài. Cho nên, tâm trạng  bây giờ của Tác Phi cơ hồ là nhìn thấy ai cũng cao hứng.

Dùng xong cơm chiều, Hull liền chủ động nói: “Ta mang Nair đến nơi ở trước kia ngủ, sáng mai lại đây.”

Tác Phi đồng ý, Hull liền ly khai.

Ra khỏi nhà, Hull ôm Nair bay đi, không bao lâu đã trở về trước một căn nhà gỗ phi thường cao lớn. Căn nhà này là từ một khối đại thụ hoàn chỉnh mà khắc thành, xa xa nhìn thực hào phóng, đến gần mới thấy chạm trổ thập phần cẩn thận, hơn nữa một ít phù điêu quả thực trông rất sống động.

Hull lẳng lặng nhìn trong chốc lát mới đi vào nhà, lên lầu hai, trước hết sắp xếp ổn thỏa cho tiểu Nair còn đang ngủ, rồi mới vào gian phòng thứ hai bên tay phải.

Còn chưa đẩy cửa ra, thân thể y đột nhiên khựng lại, bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Hull, ngươi trở lại.”

Khí tức của giọng nói này rất quen thuộc. Hull chớp mắt, im lặng trong chốc lát mới đẩy cửa ra.

Trên chiếc ghế sofa giữa phòng ngồi một người, chiếc mũ trùm đầu màu đen kéo xuống, lộ ra mái tóc dài kim sắc thẳng tắp buông xuống tới bên hông, làm cho làn da càng trắng nõn sáng bóng. Đó là một gương mặt phi thường anh tuấn, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trong ánh mắt kim sắc hàm chứa ý cười.

Mà ở phía sau gã, lẳng lặng đứng một Yêu Tinh tóc lam, dung mạo cực kì xinh đẹp nhưng không có chút cảm xúc nào, đôi mắt lam luôn luôn trong trạng thái trống rỗng.

Hull nhìn gã một cái, nói rằng: “Salvado Brand.”

Nam tử tóc kim cười cười: “Sao lại xa lạ như vậy? Gọi ta Salva.”

Hull nhíu nhíu mày, tâm tình nguyên bản có chút thả lỏng lại tiếp tục buộc chặt. Y không lên tiếng trả lời, cũng không cự tuyệt, chỉ là trầm mặc ngồi ở phía còn lại của sofa, ngửa mặt lên nhắm mắt lại.

Salva đối với cử chỉ muốn đuổi khách rõ ràng này cũng không tức giận, gã còn nói: “Ta đã sớm kêu ngươi ở lại bảo khố, ngươi lại không nghe, cứ khư khư cố chấp. Thời điểm đó, tình hình bên ngoài là như thế nào, ngươi cũng không phải không biết, Lionel cùng đội thân vệ biến mất, làm cho cả Long tộc chúng ta đường cùng mạt lộ, Ngươi một thân một mình ra ngoài, chẳng phải là nằm trong lòng bàn tay của chúng sao. Chỉ bị nhốt tại vực sâu vô tận, đó đã là vạn hạnh trong bất hạnh”

Hull như trước không lên tiếng.

Salva tiếp tục nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho hắn, nhưng ngươi xem, hắn còn sống… Ngươi phải biết, hắn không có khả năng chết…”

Nghe nói đến đây, Hull đột ngột nhìn về phía Salva, con ngươi xanh biếc bừng lên lửa giận: “Ngươi cái gì cũng không nhìn thấy thì ngậm miệng lại!”

Salva híp mắt, cũng có tức giận nảy lên nhưng gã cưỡng chế ép xuống, cố gắng giữ tỉnh táo nói: “Hull, chúng ta đều trải nghiệm qua, Long tộc lớn như vậy chỉ còn lại chúng ta, ta không muốn tranh chấp với ngươi, cũng không muốn lại mất đi bất luận một người đồng bào nào.”

Tới phần này, Hull thần sắc ảm đạm, phần mệt mỏi kiệt sức lại tràn vào trong lòng, y nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: “Salva, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Salva cũng dừng lại, gã lẳng lặng nhìn Hull, sau đó hạ giọng nói: “Ngươi phải khiến hắn thức tỉnh!”

Hull bỗng dưng mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Salva.

Salva không chút lùi bước: “Hull, chúng ta cần có hắn!”

“Không, hắn đã làm quá nhiều.” Hull tạm dừng một chút nói. “Hắn hiện tại rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Như vậy là đủ rồi.”

Salva cười lạnh nói: “Tốt? Rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Hắn sinh ra tại Ma Vực, nhật hết tất cả khi dễ cũng áp bách. Cũng vì hắn là hắn, chứ đổi thành người khác đã sớm chết trăm ngàn lần. Chạy thoát khỏi Ma Vực lưu lạc đến Nhân tộc, lại cặp phải vô tận lần phản bội cùng không ngừng bị vứt bỏ… Điều này mà ngươi cũng trầm trồ khen ngợi?”

Hull ngẩn người. Những thứ này cậu không biết.

Salva còn nói: “Ngươi cho là Tinh Linh kia thật tâm với hắn? Đừng nói giỡn, ngươi thế nhưng vẫn còn khờ dại tin tưởng những kẻ xâm lấn đó. Bọn chúng tham lam, phóng túng, xem ích lợi là trên hết, đối với chúng ta là sự căm thù ăn sâu bén rễ. Dưới tình huống như vậy, ngươi cho là Tinh Linh kia thật lòng thích hắn? Bất quá chỉ là lợi dụng! Thứ đang chờ đợi hắn chính là sự phản bội càng thêm nặng nề.”

Nói xong, Salva thả âm thanh mềm nhũn: “Hull, hắn là đồng loại của ngươi, ngươi làm bạn với hắn lâu như vậy, chỉ cần hắn thức tỉnh, như thế nào sẽ lại để ý tên Tinh Linh kia? Tình cảm ngàn năm giữa các ngươi chẳng lẽ không sánh bằng bất quá là vài năm nhận thức cùng một kẻ xâm lấn?”

Những lời này như từng nhát dao sắc bén chém thẳng tắp vào tim Hull, y cảm thấy trước ngực từng đợt quặn đau, hồi ức dài lâu cùng sự tưởng niệm bao ngày trong khoảnh khắc đó cơ hồ không ức chế được nữa. Nhưng mà…

Hull nhắm mắt lại, trong đầu quanh quẩn đoạn cảnh tượng ngắn ngủi hắn cùng Tinh Linh ở chung. Vẻ mặt như vậy, ánh mắt như vậy, Hull chưa từng thấy qua. Y vẫn luôn cho rằng hắn là người không có tình cảm, cho nên chằng sợ mình đã ám chỉ nhiều lần mà hắn vẫn không nhận ra, Hull đều lạc quan nghĩ, chính mình với hắn mà nói đã là đặc biệt, không cần tham lam nghĩ nhiều.

Nhưng mà… hiện tại y lại thấy được một Lionel bất đồng, một Lionel hoàn toàn bất đồng.

Nhìn thấy mới biết trước kia mình đã lừa mình dối người tới cỡ nào…

Một cảm xúc khó có thể diễn tả nảy lên trong lòng y, Hull chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi. Y ngăn trở ánh mắt, thanh âm thật thật nhỏ, phi thường gian nan nói:

“Salva, hắn yêu Tinh Linh kia.”

Nói ra những lời này, y cực lực nhịn xuống, nhưng hốc mắt lại không khắc chế được mà đỏ lên. Đây như một thanh trường kiếm bén nhọn đâm thẳng trái tim y, đem những lời an ủi bản thân phá hỏng, lộ ra hiện thực khiến y vô lực đối mặt. Ngàn vạn năm yên lặng bảo hộ, tỉnh cảm sớm đã xâm nhập cốt tủy đó vào thời khắc này rốt cuộc đã nhận thức được rằng, hết thảy đều là tự mình đa tình.

Đáy mắt Salva hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng ngữ khí của gã không chút nào thể hiện. Gã nhẹ giọng nói: “Hull, ngươi cần thanh tỉnh một chút. Hắn yêu Tinh Linh kia thì sao, tên đó căn bản không đáng có được tình cảm của hắn. Ngươi hiện tại mặc kệ bọn họ, ngươi cho là đang thành toàn cho hắn, nhưng trên thực tế ngươi là đang hại hắn!”

Salva dừng một chút, lại tăng thêm ngữ khí nói: “Những kẻ xâm lấn đó tính nết là như thế nào, ngươi so với ai khác càng nên hiểu rõ. Bọn chúng chính là ham mê lực lượng của hắn, tài phú của hắn, hoặc là… bộ dạng của hắn. Đợi cho đến lúc càng có nhiều ích lợi thật lớn đặt trước mắt, bọn chúng sẽ không chút do dự vứt bỏ hắn, phản bội hắn. Ngươi suy nghĩ một chút, sau khi chân chính giao ra tình cảm lại bị phản bội, hắn sẽ phải chịu đựng thương tổn như thế nào? Đây không phải là điều có thể nhìn thấy một cách hiển nhiên sao?”

Salva nói rất nhiều, Hull đều nghe được rõ ràng. Trong đầu y nhớ lại bộ dáng Tác Phi, cẩn thận nghĩ nghĩ, lại đột nhiên nắm chắc được một điểm mấu chốt.

Y nhìn về phía Salva, híp mắt nói: “Vì sao ngươi lại biết hắn sinh ở Ma Vực, lưu lạc ở lãnh địa Nhân tộc, cùng với những sự tình hắn gặp phải?”

Salva có chút ngạc nhiên. Gã không ngờ rằng ở dưới trạng thái như vậy, Hull còn có thể hỏi sắc bén như thế.

Hull theo dõi hắn, chất vấn: “Ngươi nếu biết hắn ở nơi nào, tại sao còn để hắn gặp được những chuyện đó? Mặc dù ngươi vô pháp thức tỉnh hắn, nhưng ngươi hoàn toàn có thể ngăn cho những việc này phát sinh, nhưng mà ngươi lại thờ ơ lạnh nhạt! Salva, ngươi có ý tứ gì?”

Bị trực tiếp chọc thủng như vậy, Salva nguyên bản đang đổ người về phía trước lại ngả ra sau, trở nên lười nhác mà lại tùy ý: “Ngươi nên biết ta là vì cái gì.”

Sắc mặt Hull càng trở nên khó coi.

Salva hừ lạnh một tiếng, kim sắc trong mắt là sự cừu hận thấu xương: “Ta sẽ không cho hắn tình cảm dư thừa. Sự tình mà bọn xâm lấn làm ra vĩnh viễn không thể tha thứ được. Lionel trọng sinh, ta biết, nhưng mà ta không có cách nào thức tỉnh hắn, cho nên ta muốn để hắn bảo trì phần cừu hận này. Hắn nên hận bọn chúng, phải hận!”

“Cho nên ngươi liền thờ ơ lạnh nhạt? Nhìn hắn nhận hết cô độc, khi dễ cùng phản bội? Salva, ngươi quên là ngươi làm thế nào mà còn sống à?”

“Ta đều nhớ rõ! Nhưng ta tìm không thấy ngươi, ta nghĩ ngươi đã chết. Ngươi chết liền không còn người nào có thể khiến hắn thức tỉnh, ta không thể để cho hắn quên đi cừu hận. Ta tin tưởng, hắn nếu tỉnh lại, nhất định có thể lý giải ta.”

Hull theo dõi gã, rồi không nhìn sang nữa mà nói: “Ta sẽ không để cho hắn thức tỉnh. Hắn không tất yếu lại phải gánh lên lưng những điều này. Đã đủ rồi.”

Salva đột ngột đứng lên: “Hull, đừng để cho ta bức ngươi!”

Hull nhớ lại từng chút một đoạn đường hôm nay, cùng với lúc chạng vạng Lionel dưới ánh mặt trời tùy ý mà lật sách, phần bữa tối đơn giản kia, đây tuyệt đối là tình cảm chỉ trong lúc vô ý mới có thể toát ra được, còn có ánh mắt tại thời điểm hắn nhìn Tinh Linh kia…

Y hiểu rất rõ hắn, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng. Sự rõ ràng này khiến tim của y đau đến không chịu nổi, đồng thời so với ai khác cũng càng minh xác cảm nhận được.

Hull rũ mi mắt xuống, thanh âm rất thấp nhưng thực kiên định: “Hắn quả thực rất tốt, vậy là được rồi.”

Vừa dứt lời, Salva đã phóng về phía trước, một tay chế trụ cổ Hull, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ngươi cái tên nhu nhược này!”

Hull bình tĩnh nhìn gã, không phản kháng cũng không đáp lại. Trạng thái toàn kiện của y cũng không phải là đối thủ của Salva, lại càng không cần nói hiện tại. Hơn nữa… y không có khả năng động thủ với Salva… Đây là tộc nhân của y…

Salva nhìn Hull chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ngươi không đáp ứng, ta liền không có cách nào làm hắn thức tỉnh?”

Hull ngẩn người, có chút không thể tin.

“Hull, ngươi biết ta sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi không đồng ý thì khó tránh khỏi chịu chút đau khổ.”

Salva liếc về phía sau một cái, thấp giọng nói: “Hans!”

“Vâng, chủ nhân.”  Hans lập tức tới gần, cả người ôm Hull vào trong ngực.

Sự kinh ngạc trong mắt Hull còn chưa thối lui, y đã cảm giác được một cỗ lực lượng vô pháp bài xích xâm nhập vào trong cơ thể.

Không bao lâu, Hull đã biến mất vô tung vô ảnh.

Sự tàn khốc trong mắt Salva rút đi, gã thở dài, nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, đã là mái tóc dài phỉ thúy, ánh mắt xanh biếc – cư nhiên đã biến thành bộ dáng Hull.