Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 8

Từ lúc Tác Phi biết mình là Stefan Evans, cậu cũng đã hết sức nghi hoặc điều này. Xảy ra chuyện lớn như thế, toàn bộ gia tộc Evans đều bị giết sạch, một con gà bệnh như Stefan Evans làm thế nào có thể sống sót?

Nguyên lai là như vậy… mẫu thân của y dùng chính tính mạng mình để cứu y.

Tác Phi nằm trên mặt đất, mệt mỏi không chịu được, so với lúc vừa mới xuyên qua Jalands còn chật vật hơn.

Bây giờ nghĩ lại, cậu thật quá sơ suất.

Phép thuật truyền tống cần một nguồn sức mạnh khổng lồ, điều này cậu cũng biết, vậy mà cậu vẫn khờ dại cho là một mình Veeshan có thể khởi động trận pháp này. Từ lúc Veeshan dùng máu của bản thân vẽ nên phù trận, đáng lẽ cậu nên nghĩ đến chuyện đây là lấy máu làm vật dẫn, lấy sinh mệnh làm vật tế, kích hoạt cấm thuật.

Huống chi, Veeshan nhất quyết đem túi không gian giao cho cậu. Nếu như hai người có thể đồng thời rời đi, tại sao nàng lại không tự mình giữ lấy?

Càng nghĩ, Tác Phi càng thêm ảo não, lòng đều đau thắt lại.

Nếu cậu cẩn thận một tí, nếu cậu chịu dùng đầu óc suy nghĩ một tí.

Nếu…

Một cỗ cảm giác vô lực mãnh liệt đánh úp lại. Tác Phi bỗng nhiên nhận ra được một điều: Cho dù cậu phát hiện được thì sao? Cậu có năng lực mang Veeshan rời đi ư? Có lẽ kết quả chính là cả hai người đều bị vây nhốt ở đó mà thôi.

Dẫu rằng Veeshan có thể tự mình bỏ trốn, nhưng nàng lại vì cậu mà buông tha cơ hội này.

Tác Phi là một đứa trẻ mồ côi. Lúc cậu ba tuổi, cha mẹ đều gặp tai nạn giao thông bất hạnh qua đời, để cậu lại cho bà nội nuôi lớn. Tuy rằng gia đình khá giả, nhưng lúc bấy giờ lưu lại chỉ còn một bà già cùng một đứa trẻ, hai người sống cũng không thoải mái. Nhấp nhô vất vả đến khi Tác Phi lên đại học, đến lúc cậu đã đủ khả năng hiếu kính bà, bà lại nhắm mắt buông tay.

Từ đó, Tác Phi cô độc trên cõi đời này.

Cho nên khi xuyên qua đây, lần đầu tiên nhìn thấy Veeshan, cậu có cảm giác không chân thật. Trong ấn tượng của cậu, một người mẹ không nên trẻ trung xinh đẹp như vậy. Nhưng ở chung vài ngày ngắn ngủi, cậu nhận ra rằng: mẹ chính là mẹ, mặc dù dung mạo như thế nào đi chăng nữa thì lòng yêu con là ấm áp như nhau.

Cậu không biết Stefan Evans nguyên bản đã đi nơi nào, nhưng nếu cậu đã trở thành Stefan Evans, Veeshan đối tốt với cậu như vậy, cậu liền có nghĩa vụ bảo hộ nàng.

Tác Phi cười cười tự giễu. Cậu biết trước chuyện gì sắp xảy ra nên tự tin thề son thề sắt rằng mình sẽ ngăn cản tất cả mọi thứ sắp phát sinh, thay đổi vận mệnh người khác. Nhưng hiện thực thì sao? Cậu cái gì cũng không làm được. Vô dụng, bất lực đến khiến người bật cười.

Cảm xúc tiêu cực như hồng thuỷ trào dâng, Tác Phi càng cảm thấy cả người vô lực, không nhúc nhích nằm yên ở nơi đó, ngay cả tâm tình quan sát chung quanh cũng không có.

“Đúng vậy, có ý nghĩa gì chứ?”

“Vẫn luôn một thân một mình. Người bên cạnh ngươi đều bỏ rơi ngươi.”

“Bất luận ngươi ở nơi nào, bất luận ngươi là ai, cuối cùng ngươi đều cô độc.”

“Sống có ích gì?”

“Chỉ có một mình vậy sống làm gì?”

“Không bằng… giao cho ta…”

Tác Phi ngửa đầu, đồng tử màu bạc dần dần trở nên vô thần, lẩm bẩm lẩm bẩm: “Đúng vậy, không bằng giao…”

“GRÀO!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên như một đạo sấm rền, nổ tung bên tai cậu. Đôi mắt trống rỗng trong nháy mắt khôi phục lại thanh minh.

Tác Phi nhảy dựng lên, đề phòng nhìn bốn phía. Mẹ nó, thiếu chút nữa thì ngủm rồi. Vô dụng thế này thì sẽ làm Veeshan thất vọng!

Bên chân cậu là một con thú non nhìn như lai giữa hổ và báo, đang hướng về phía cậu nhe răng trừng mắt. Vừa rồi chính là tiếng gầm rú của nó giúp cậu tỉnh táo lại.

Bởi vì cậu lấy lại ý thức, thứ đang ẩn giấu trong bóng tối cũng bị bại lộ hành tung.

Một đám khói đen lơ lửng giữa không trung, không thấy rõ hình dạng nhưng phát ra hơi thở tràn đầy sự tuyệt vọng. Tác Phi híp mắt, trong đầu nhanh chóng lục lọi. Nếu cậu nhớ không lầm, thứ này phải là Yểm Ma, một thứ không có hình thể nhưng có thể ăn bất kì cái gì. Nó sẽ thừa dịp con mồi yếu ớt mà tấn công. Cho dù không thể trực tiếp xâm nhập tinh thần người ta nhưng nó có thể dẫn dắt những cảm xúc tiêu cực, để những cảm xúc này bành trướng lấn át tâm trí, điều khiển khống chế cơ thể để dâng lên cho nó ăn.

Yểm Ma không phải là một ma thú mạnh, nhưng lại cực kì ghê tởm. Chỉ cần sơ sảy một chút, dù đối thủ năng lực có cao bao nhiêu cũng sẽ chết trong vô thức.

Hơn nữa nó không có hình thể, tấn công theo cách thông thường hoàn toàn không có hiệu quả. Tuy rằng trừ việc dẫn dắt cảm xúc tiêu cực nó không còn lực công kích nào khác, nhưng mà Tác Phi trong tình trạng này cũng không có khả năng tiêu diệt nó triệt để.

Nếu không có biện pháp làm nó tiêu tán, nó sẽ luôn lởn vởn chung quanh. Trừ phi ngươi luôn giữ vững cảm xúc tích cực, tinh thần sáng láng tiến về phía trước, bằng không chỉ cần hơi lơ là một tí cũng sẽ cho nó cơ hội lần thứ hai đột kích. Nói chung, nó có thể chèn ép ngươi đến kiệt sức, vì vậy nên mới kêu là một loài sinh vật cực kì ghê tởm.

Tác Phi trong lòng bồn chồn. Đối đầu với cái thứ này thật khiến người ta sốt ruột.

“Grào grào…” Tiếng rống giận dữ khiến Tác Phi hoàn hồn. Cậu đem tầm mắt nhìn sang thú con.

Con thú chỉ bé bằng một con mèo con, nhưng lại tròn lăn. Bốn chân nhỏ nom rất rắn chắc, bộ lông  mượt mà sáng bóng, cả người cong lên, gầm rú với Yểm Ma.

Tác Phi tuy rằng hiểu biết rất rộng về sinh vật trên Jalands, nhưng con thú trước mắt này cậu hoàn toàn chưa gặp qua. Jalands rộng lớn như thế, cậu cũng không phải là nhà sinh vật học, làm sao có thể biết hết toàn bộ được.

Bất quả bạn nhỏ này tựa hồ đối với Yểm Ma hết sức có hứng thú, còn duỗi móng vuốt lên muốn quơ nó.

Mà Yểm Ma hình như… sợ nó?

Được rồi, nếu muốn nhìn xem một đám khói là do sợ hãi mà run run hay là do bị gió thổi mà run run thì hơi khó à nha.

Bất quá Yểm Ma đã bắt đầu ốc mình còn mang không nổi, điểm này Tác Phi có thể nhận ra.

Hay quá, nếu bạn nhỏ này có thể xử lý cái thứ kinh tởm này thì đúng là chuyện tốt. Vì vậy, Tác Phi chuẩn bị trợ giúp một tay.

Yểm Ma sợ cái gì? Rất đơn giản: sợ tiếng cười, sợ sự tích cực phát ra từ nội tâm, sợ tinh thần lạc quan tiến về phía trước, sợ lòng ham sống…

Mà những thứ này từ trước tới giờ Tác Phi đều không thiếu. Cha mẹ cậu mất sớm, cậu cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Cậu là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chẳng lẽ chỉ vì cuộc sống nhấp nhô mà trốn trong ngực bà nội khóc sao?

Sự hy sinh của Veeshan làm cho cậu cực kì cảm động, nhưng đồng thời cậu cũng thấy thất bại vì sự bất lực của bản thân – nhưng đó không phải là cái cớ để cậu cảm thấy chán nản.

Veeshan sống chết còn chưa biết. Nàng vẫn còn chờ cậu tới cứu. Chán nản thì làm được cái rắm gì!

Tác Phi vòng ra phía sau Yểm Ma. Chứng sợ giao tiếp của cậu chỉ phát huy tác dụng trước con người thôi nhé, còn với cái thứ quái đản này thì không hề gây trở ngại. Vì vậy, cậu chống nạnh, chuẩn bị tung sát chiêu.

Đầu tiên là cười sằng sặc: “Ôi nha, Yểm Ma bé yêu ~”. Bé Yểm Ma run run run.

Lại cười khanh khách: “Đừng có run nha, hắc hắc cục cưng ~” Bé hắc hắc hỗn độn rồi.

Tiếp theo là cười hô hố: “Chúng ta đi chơi đi, vụ vụ bé bỏng ~” Bé vụ vụ khóc oa oa oa.

*hắc hắc: chỉ màu đen. vụ vụ: đám khói/ sương. Tác Phi đang dùng đặc điểm của Yểm Ma để đặt tên cho nó.

Đến kích trí mệnh cuối cùng, Tác Phi phá ra cười ha ha ha như một thằng thần kinh, còn Yểm Ma tội nghiệp héo bà nó rồi. Mà lúc này, thú con vẫn đang chờ thời cơ một bên lập tức vồ lên, nuốt cả đám khói đen vào trong bụng.

Yểm Ma teo rồi. Tác Phi cười muốn rút gân, nhìn vẻ mặt thoả mãn của bạn thú non, nhất thời sinh ra tình đồng chí hoạn nạn có nhau.

Con thú này nhìn rất manh nha, bộ lông sáng bóng lại mềm mại. Tác Phi dù là đàn ông chuẩn men cũng thấy ngứa tay, thật muốn sờ mấy cái.

Ai ngờ đâu con thú thực ngạo kiều, Tác Phi vừa tới gần, nó liền lăn một phát tránh đi rồi hướng cậu nhe răng trợn mắt. Còn lâu nó mới coi cái tên thần kinh này là bạn bè cách mạng nhá.

Tác Phi cười hì hì, biểu hiện sự thân thiện của mình. Ai ngờ đâu cậu càng cười, thú con lại càng đề phòng.

Cuối cùng nó đơn giản hất mặt lên, một bộ dáng cao cao tại thượng, trực tiếp không thèm nhìn Tác Phi.

Nhìn cái bộ dáng cao ngạo của bạn nhỏ này, Tác Phi quả thực câm nín. Lão tử là người rộng lượng, không thèm chấp nhặt với động vật, hứ.

Vết thương trên người cậu đã không đau nữa. Vết chém từ bả vai đến eo thật dài, máu đọng lại nhìn vô cùng hung hiểm, nhưng kỳ thật cũng chỉ là vết thương ngoài da, hơn nữa nhờ thuật khép lại của Veeshan mà đã không còn chảy máu, chậm rãi kết da khôi phục.

“Ọc ọc…” Tác phi ôm bụng. Bị hành hạ nửa ngày, cậu phát hiện mình đã đói không chịu được.

Đánh giá xung quanh, Tác Phi phát hiện mình đang ở một nơi không xác định được. Nơi đây thoạt nhìn như là ở trong rừng, cây cối san sát, lùm cây um tùm, nhưng lại có một khu đất trống rất lớn, chính là nơi cậu đang đứng.

Chỗ này có vẻ thực bình thường. Địa phương như vậy ở Jalands, nếu không đến hàng vạn thì cũng là mấy ngàn…

Trong tức khắc không có cách nào phân biệt phương hướng, bụng kêu òng ọc cũng không thể mặc kệ. Tác Phi nhìn thấy túi không gian màu hồng nhạt trước ngực, giật mình, cuối cùng mới thở dài mở ra.

Không gian trong túi còn rộng lớn hơn trong tưởng tượng của cậu, nhưng vô cùng bừa bộn, đại khái là vì lúc ném đồ vào Veeshan muốn tiết kiệm thời gian nên quăng bừa, không kịp sắp xếp.

Tác Phi di chuyển mấy thứ to lớn lỉnh kỉnh sang một bên, liền nhìn thấy đồ vật được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề phía sau, chắc hẳn là Veeshan đã chuẩn bị tốt trước đó.

Tác Phi nhìn lướt qua. Có mấy cái rương lớn chồng chất đặt cùng một chỗ, bên cạnh còn là một cái giá lớn đặt đầy sách, với một chút đồ vật này nọ rải rác ở trên.

Cậu không xem xét kĩ lắm vì đã đói đến hoa mắt rồi. Tinh mắt nhìn thấy đồ ăn ở trong góc, cậu lập tức lao tới. Là bữa sáng chưa kịp ăn, tất cả đều là bánh ngọt tinh xảo, bị Veeshan vơ tất vào không gian cùng với cái bàn. Đáng tiếc mấy li nước đều trống không, một giọt cũng chẳng còn.

Tác Phi ăn lang thôn hổ yết. Cũng may đều là đồ ngọt, tuy rằng không chóng no như thịt cá, nhưng có thể chống đói, dễ tiêu hoá, ngừa hạ đường huyết.

Cậu bên này ăn ngon lành, còn bạn nhỏ vẫn đang ưỡn ngực ngẩng đầu cao cao tại thượng kia lại có chút chịu không nổi nữa rồi.

Tác Phi đã lửng bụng, lại muốn trêu ghẹo nó một chút. Cậu vừa chậm rãi gặm một khối bánh, vừa xấu xa đánh mắt qua thú nhỏ.

Ai bảo ngươi không thèm nhìn lão tử, nhóc con ngươi có bản lĩnh thì cố gắng nhịn nha, ngàn vạn lần đừng có vì một miếng bánh mà cúi đầu đó!