Miêu Chính nghênh ngang đi đến, nói vậy không gặp được Miêu Khải vừa mới ra ngoài. Danh tiếng của Miêu Khải ở trong lòng mọi người vẫn luôn coi như không tồi, trong thời đại hỗn loạn này, Miêu Khải được cho là quan quân có lương tâm và lương tri.
Miêu Khải xưa nay làm việc đoan chính, không nói năng cẩu thả, tất nhiên không có gièm pha, không giống như em trai mình, quản giáo Miêu Chính tuy rằng nghiêm, nhưng không chịu nổi trong nhà nuông chiều, cho nên Miêu Khải cũng không thể quản nhiều.
Miêu Chính không làm việc đàng hoàng, tuy rằng cả người treo danh thương nhân, kỳ thật căn bản không đi bàn chuyện làm ăn, cứ ỷ vào trong nhà mình có một đại soái, cả ngày hoành hành ngang ngược làm xằng làm bậy, lại cứ làm chuyện xấu. Trong nhà từ ban đầu sợ hắn nhận tội, nghĩ cách dùng tiền lấp, càng cổ vũ Miêu Chính kiêu ngạo. Bởi vì hắn biết, vô luận là làm tai nạn chết người, hay là giết người phóng hỏa, tiền có thể giải quyết vấn đề.
Tuy rằng Miêu Chính cảm thấy tiền có thể giải quyết vấn đề, nhưng cũng sợ huynh trưởng như Miêu Khải. Dù sao Miêu Khải xuất thân quân nhân, đánh giặc súng thật đạn thật, hơn nữa không nói hai lời, nếu là thật sự làm hắn nóng này, vạn nhất lục thân không nhận làm thế nào?
Lúc Miêu Chính đến, Miêu Khải vừa lúc đi, bởi vậy Miêu Chính mới kiêu ngạo như vậy.
Thành Ôn nhìn Miêu Chính đi tới, híp mắt, quay đầu nói với Tưởng Mục Thăng và ông chủ Tạ: "Tôi đi xem, ông chủ Tạ đừng khách khí."
Ông chủ Tạ cười cười, còn phất phất tay, ý bảo Thành Ôn cứ việc đi.
Tưởng Mục Thăng thấy Thành Ôn đi ra ngoài, đang muốn đứng dậy, đột nhiên đầu vai trầm xuống, đã bị ông chủ Tạ đè lại. Ông chủ Tạ xuất thân tập võ, tuy rằng thoạt nhìn văn nhược hơn Tưởng Mục Thăng nhiều, nhưng lực tay cũng không nhỏ.
Tưởng Mục Thăng dừng một chút, ông chủ Tạ cười tủm tỉm giương mắt nhìn hắn, nói: "Tưởng Mục Thăng này, cậu và Thành Nhị gia không thân chẳng quen, dù không phải vì người trả ân tình, là thật sự nhìn trúng tài năng của Thành nhị gia, không biết là có đúng không?"
Biểu tình của Tưởng Mục Thăng rất tự nhiên, thuận thế lại ngồi về, nói: "Ông chủ Tạ có chuyện không ngại nói thẳng."
Ông chủ Tạ gắp một đũa thịt kho tàu nhét vào miệng, béo mà không ngấy, ngọt mà không nồng, mùi rất đậm, nếm là biết dùng canh loãng.
Ông chủ Tạ lúc này mới tiếp tục nói: "Tôi nào có gì muốn nói, chỉ muốn nói cho thằng nhóc cậu một tiếng, Thành Ôn nhìn người cường thế, cậu giúp cậu ta quá nhiều, ngược lại sẽ bẻ gẫy cánh người ta..."
Anh nói tới đây, cười như không cười giận dữ nói: "Theo đuổi quá dai, là mất nhiều hơn được đấy."
Tưởng Mục Thăng nhìn anh cười thâm ý, cũng từ chối cho ý kiến. Để ông chủ Tạ cảm thấy mình đang đi sai đường, Tưởng Mục Thăng chính là có năng lực như vậy, cho dù nắm bím tóc của anh, anh cũng có thể cho người ta cảm thấy anh đặc biệt thẳng thắn vô tư, kỳ thật cũng chẳng có gì.
Tiểu nhị đều là người Tưởng Mục Thăng tuyển tới, là người biết nhìn mặt, một đám đều là người tinh tế, tất nhiên nhận ra Miêu Chính. Ngày nay người đến làm khách chúc mừng lại đều là có uy tín danh dự, người tiếng thối ngàn dặm như Miêu Chính, ai không biết.
Miêu Chính vừa vào, đầu tiên là một trận ồn ào, lập tức không tiếng động gì, không ai nguyện ý trêu chọc Miêu Chính, duy nhất Du lão gia cảm thấy thực lực của mình hùng hậu, có thể mượn Miêu Chính một bước lên trời.
Du lão gia vừa thấy Miêu Chính vào, nhìn một cái khí thế lão gia này của Miêu Chính, vô cùng phú quý, đằng sau còn có bốn năm hạ nhân, riêng là khí phái này, người bên ngoài không thể so.
Du lão gia lập tức cười, kéo con gái của mình đứng lên. Du Tịnh Dao không tình nguyện, cô hiện tại cả trái tim đều nhào vào trên người Tưởng Mục Thăng, sao có thể coi trọng Miêu Chính không diện mạo không tài năng chứ.
Du Tịnh Dao bị cha mình kéo đi qua. Miêu Chính vừa thấy Du Tịnh Dao, ánh mắt lại bắt đầu đăm đăm. Hắn thích loại nhã nhã nhặn nhặn, ôn nhu nhược nhược này, Du Tịnh Dao và Du Tịnh San thoạt nhìn đều văn tĩnh nhỏ bé và yếu ớt, Miêu Chính tất nhiên thích, Thành Ôn vừa vặn cũng là cái dạng này. Nhưng Miêu Chính lần trước ăn khổ từ Thành Ôn, không nghĩ tới người nhìn ôn hòa thế còn biết cắn người, bị hắt đầy rượu lên mặt.
Du Tịnh Dao không tình nguyện vấn an Miêu Chính, Du lão gia cười nói: "Ông chủ Miêu, ngài cũng tới sao!"
Ánh mắt Miêu Chính giống như là dính vào trên người Du Tịnh Dao, miệng nói: "Ừ ừ ừ, Du đại tiểu thư, chào em."
Nói xong hắn còn vươn tay, sờ soạng mu bàn tay Du Tịnh Dao hai cái. Du Tịnh Dao bị sờ soạng, nhất thời hất tay Miêu Chính ra, một chút mặt mũi cũng không cho, hét to một tiếng, tựa hồ đối phương làm cô ta sợ hãi, "bình bịch" lui về phía sau ba bước, vừa lúc thấy Thành Ôn đi xuống.
Du Tịnh Dao thấy người phía sau là Thành Ôn, nhất thời tránh sau Thành Ôn, hai tay bắt lấy tay áo Thành Ôn, khóc lóc kể lể nói: "Thành... Thành Ôn, anh... anh cứu em."
Thành Ôn lập tức đau đầu, tuy rằng nên nể mặt Miêu Chính, nhưng hành động này của Du Tịnh Dao là vả mặt Miêu Chính trước công chúng, lại còn điềm đạm đáng yêu kéo cả mình vào.
Quả nhiên sắc mặt Miêu Chính không dễ nhìn, Du lão gia vội vàng pha trò cười nói: "A... ông chủ Miêu, đừng nóng giận đừng nóng giận, con gái tôi thích nói giỡn, ngài đừng coi là thật, nó đang đùa đấy!"
Miêu Chính hừ lạnh một tiếng, nói: "Du lão gia nghiêm trọng hóa, tôi không quen người ầm ĩ sao? Hôm nào tôi còn muốn đến bái phỏng Du lão gia, đừng không chào đón tôi là được."
Du lão gia vừa lau mồ hôi, vừa kéo con gái của mình, liên tục gật đầu, nói: "Được được, hoan nghênh, nhất định hoan nghênh. Ông chủ Miêu, tôi còn có việc, đi trước, không quấy rầy chính sự, ngài bận rộn!"
Miêu Chính ngoài miệng nói mình không phải không vui, kỳ thật trong lòng không vui, mắt lạnh nhìn Du lão gia và Du Tịnh Dao đi ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng dáng Du Tịnh Dao, tựa như nghiến răng, dường như ăn tươi Du Tịnh Dao mới được.
Thành Ôn ho khan một tiếng, thay nụ cười của người làm ăn, nói: "Ông chủ Miêu có thể tới, thật sự là nể mặt Thành Ôn."
Miêu Chính quay đầu lại, hôm nay Thành Ôn ăn diện rất được, trang trọng hơn xưa nay, nhưng cũng sẽ không khoa trương, áo dài tôn lên eo gầy của Thành Ôn, tựa hồ gầy yếu không nắm chặt, nhưng lại có độ cong của đàn ông, cái loại cảm giác trong nhu có cương này, sợ là Du Tịnh Dao cũng không thể bằng.
Miêu Chính lúc này vứt Du Tịnh Dao ra sau đầu, ánh mắt trượt đi trượt lại trên người Thành Ôn, mang theo biểu tình rõ ràng, cười nói: "Aiz da là ông chủ Thành. Ông chủ Thành khai trương cửa hàng, sao tôi có thể không nể mặt? Hôm nay ông chủ Thành tốt nhất, em và tôi quá xa lạ, lần trước tôi đến Thành gia bái phỏng, vừa vặn ông chủ Thành thật sự bận quá, không bằng hôm nay chúng ta ôn chuyện, thế nào?"
Ánh mắt của Miêu Chính làm Thành Ôn cảm thấy ghê tởm, nhưng Thành Ôn cũng không phải không biết thế sự như Du Tịnh Dao. Cậu đã sống hai đời, làm thương nhân hai đời, cái gì cũng chôn ở trong đầu, không có khả năng lộ ra mặt.
Thành Ôn bất động thanh sắc, như cũ vẫn duy trì tươi cười, nói: "Mấy ngày trước thật sự là bận quá, tôi nhận tội với ông chủ Miêu."
"Nhận cái gì mà nhận, nào nào, trên lầu có phòng trang nhã không. Dưới này người quá nhiều, chúng ta một mình, đúng, một mình, đi ôn chuyện!" Miêu Chính giả mù sa mưa xua tay, lúc rũ tay thuận tay sờ soạng tay Thành Ôn một phen. Thành Ôn run lên, cảm thấy đồ ăn buổi sáng cũng phải nôn ra, hận không thể đi rửa tay.
Miêu Chính còn muốn muốn nắm chặt tay Thành Ôn sờ nữa, nhưng Thành Ôn phản ứng nhanh, lúc này lùi ra sau một bước, làm ra động tác mời, cười nói: "Mời ông chủ Miêu, trên lầu có chỗ ngồi."
Miêu Chính không nắm được, cảm thấy hết sức đáng tiếc, nhưng nghĩ lại, đến lúc đó lên lầu, một mình, đây còn không phải là cái gì cũng nghe chính? Mình muốn làm gì thì làm đó.
Miêu Chính lúc này trên mặt treo tươi cười háo sắc, ánh mắt một khắc cũng không nguyện ý rời khỏi Thành Ôn, chậm rãi bước lên thang lầu, lên lầu hai.
Trong phòng lầu hai, ông chủ Tạ nghe có tiếng bước chân đi lên, đứng dậy đi qua đóng cửa lại, chỉ chừa một khe nhỏ, tựa hồ là không muốn cho Miêu Chính phát hiện.
Miêu Chính cùng Thành Ôn lên lầu, Thành Ôn dẫn hắn vào phòng cách vách Tưởng Mục Thăng, còn chưa vào cửa, Thành Ôn mới đẩy cửa ra, Miêu Chính nhìn Thành Ôn đưa tay cong thắt lưng, thân hình tinh tế thon dài bị áo dài bao vây, theo động tác, eo có vẻ phá lệ chói mắt.
Ánh mắt Miêu Chính thòm thèm, cũng chờ không nổi cất bước đi vào, tiến lên một bước "xoạch" một tiếng đẩy Thành Ôn lên ván cửa.
Thành Ôn dựa vào ván cửa, Miêu Chính cách cậu rất gần, loại cảm giác này làm Thành Ôn muốn một cước đá qua, nhưng cũng may nhịn được.
Miêu Chính một tay nắm khung cửa, một tay đè nặng đầu vai Thành Ôn, cười nói: "Thành Nhị gia, lần trước tao tìm mày hồi lâu, mày còn giả thanh cao, đứng đắn, lúc này thế nào? Biết nghe lời tao rồi à? Phải biết Tuyền Giang chúng mày chỉ to bằng cái nắm tay, không bằng đi theo tao, cho mày nổi tiếng, còn có thể... hầu hạ mày thoải mái. Mày chờ đấy đi, người như mày ông đây chơi nhiều rồi, thành thành thật thật thì thoải mái, không thành thật đến lúc đó còn không phải khóc cầu tao đ*t à?"
Hắn càng nói càng khó nghe, trên mặt Thành Ôn lại thờ ơ, không thấy sợ hãi, cũng không thấy tức giận, chỉ có khóe miệng tươi cười nhợt nhạt, Miêu Chính thật sự là càng xem trong lòng càng ngứa, hận không thể cởi quần ở hành lang lầu hai.
Thành Ôn đưa tay về sau, vừa lúc nắm ván cửa, liếc mắt nhìn phòng bên cạnh, cười khẽ một tiếng, cười làm lòng Miêu Chính ngứa ngáy.
"Ông chủ Miêu, nói xong rồi?"
Miêu Chính không biết cậu hỏi câu này là có ý gì, chẳng qua ngay sau đó, tay nắm cửa của Miêu Chính đau nhói, Thành Ôn kéo ván cửa ra một chút, ván cửa vừa lúc kẹp ngón tay Miêu Chính.
Miêu Chính "Á" hô to một tiếng, thê lương vô cùng, hắn đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên quỳ xuống đất, ôm ngón tay kêu to không ngừng, tay nhất thời chảy máu.
Thành Ôn bình tĩnh, lại làm bộ như kinh ngạc, vội vàng nói: "Ông chủ Miêu, ngài làm sao thế, không cẩn thận như vậy, kẹp móng tay rồi à?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 101 phương pháp ăn Thành Tiểu Ôn Đồ ăn chiêu bài của dược thiện phường: Thành Tiểu Ôn cay Cách nấu: Thành Tiểu Ôn lột sạch, bỏ thêm ớt tùy khẩu vị. Mùi vị: hương diễm, chủ động, cay, thích! Người ăn: Tại sao vẫn là ông chủ Tưởng!