Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 122: Gần thêm một chút

“Các cậu dùng tay bắt cá chứ không phải dùng lưới đó chứ?” Thạch Lan nhìn mấy chục con cá, có hơi câm nín.

“Vốn còn định mò cá, nhưng bọn tôi quên mất chuyện cái đám ngốc nghếc kia bị ánh đèn thu hút nên cứ tự động chui đầu vào rọ.” Chung Viễn Thanh làm bộ bừng tỉnh đại ngộ.

Thạch Lan quay đầu trầm mặc, tiếp tục phiền muộn nhìn ba giỏ cá đầy.

Té ra, ngoại trừ mấy chục con của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, riêng Jean cũng bắt được mười mấy con, cho nên lúc cộng lại, ba người bắt được gần năm mươi con, mấu chốt là, đám các mà bọn họ bắt đều trông rất mỡ màng.

“Không đủ ăn hử?” Jean hơi thấp thỏm nhìn Thạch Lan.

“Quá đủ ấy chứ. Chúng ta có mười người, một người ăn bốn con thì mới miễn cưỡng tiêu diệt hết.” Thạch Lan không biết nói gì nhìn bọn họ.

“Mới bốn con thôi mà, tôi chắc chắn sẽ giải quyết được hết bốn con này.” Jean sờ bụng, đừng nhìn cậu ta có dáng người nhỏ bé mà lầm to, có lẽ do trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt cho nên dạ dày cậu ta có sức chức y như gấu vậy, những lúc ăn uống thì cứ phải trực tiếp xưng là dạ dày vương.

“Dù cậu có cố thì vẫn thừa rất nhiều, hơn nữa thời tiết này cũng không thể bảo quản được đám cá này qua đêm được.” Thạch Lan lắc đầu tiếc hờn : “Lãng phí chết được.”

“Chưa chắc đâu.” Chung Viễn Thanh lục lọi balo, sau đó lấy ra một túi tinh thể màu trắng: “Dùng cái này là được, ít nhất có thể cam đoan bữa sáng mai vẫn ăn được.”

“Ơ? Muối? Đây không phải là gia vị à? Dùng được hử ?” Thạch Lan nhận gói kia, mở ra, bán tín bán nghi hỏi.

“Tất nhiên. Đây là phương pháp tổ truyền của nhà tôi đấy. ” Thủa còn sống trên trái đất, Chung gia hay nên nói là dân tộc phương đông kia vẫn có thói quen dùng muối để bảo quản đồ ăn, chẳng qua đến hiện tại, bước chân của nhân loại đã vươn tới vũ trụ nên đã dần quên mất những thứ xưa cũ. Chung Viễn Thanh biết, mà kể cả hắn có nói rõ thì những người này chưa chắc đã biết, cho nên hắn cứ thẳng thừng dùng nhà mình để ngụy trang.

Thạch Lan nhìn Chung Viễn Thanh thề son sắt, Tần Phi Tương cũng chẳng có ý phản đối, dù sao cách này không có hiệu quả thì cũng vẫn vậy, thế nên thà cứ dựa theo những gì Chung Viễn Thanh nói, rửa sạch đống cá, rắc muối lên rồi phơi khô nơi thoáng mắt thì hơn.

Mặt khác, đám cá còn lại thì nấu thành một nồi canh cá lớn, bọn họ đã phải gặm bánh mì bánh quy cả ngày rồi, giờ cuối cùng cũng có thể mĩ mãn húp bánh cá cho đỡ thèm.

Sau khi cả bọn đã ăn uống no nê, Tần Phi Tương bèn đề xuất chuyện thay phiên canh gác, bởi mặc dù khả năng dị thú xuất hiện trong hầm mỏ là rất thấp, song mọi người không thể lơ là, thế nên đến giờ đi ngủ, y bèn phân công nhiệm vụ canh gác cho mọi người.

Làm chỉ huy của cả đội, Tàn Phi Tương đương nhiên phải chủ động nhận nhiệm vụ, còn Chung Viễn Thanh cũng rất tự nhiên nói phải san sẻ gánh vác với y.

Giỡn đó hả, Chung Viễn Thanh đã nói rồi, đứa nào dám phản đối nữa.

Trong lều tạm, rất nhanh chỉ còn Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh sóng vai ngồi kề bên đống lửa, xung quanh tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi làm con người thả lỏng tâm trạng, dần dần có vài suy nghĩ gì đó.

Tần Phi Tương lén nhìn Chung Viễn Thanh, phát hiện hắn đang thất thần nhìn về phía trước, không biết đang phát ngốc gì, Tần Phi Tương âm thầm tự cổ vũ mình, y cẩn thận nhích người, thẳng đến lúc bả vai hai người chạm vào nhau.

Bị bả vai của Tần Phi Tương đụng phải, Chung Viễn Thanh mới hồi phục từ trạng thái ngẩn người, liếc nhìn Tần Phi Tương một cái.

Tần Phi Tương sợ Chung Viễn Thanh sẽ nói gì đó, y cúi đầu, làm bộ nhận sai với hắn.

Chung Viễn Thanh nhếch môi, nhịn cười, rồi giả vờ bình thường, đưa vai mình dựa vào bả vai Tần Phi Tương.

Cảm nhận thấy động tác nhỏ của Chung Viễn Thanh, mặc dù hai người chỉ đang sóng vai dựa vào nhau, nhưng bầu không khí cũng đẹp đến nỗi làm Tần Phi Tương ngây ngất.

“Cảm lạnh ?” Đột nhiên nghe tiếng hít mũi của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương săn sóc hỏi : “Có phải lúc bắt cá đã nhiễm lạnh rồi không ? ”

Giọng Chung Viễn Thanh có hơi rầu rĩ : “Chắc vậy, kì lạ thật đấy, ngày nào tôi cũng rèn luyện thân thể, thế mà giờ dễ sinh bệnh như vậy, thật khó tin. ”

“Cũng tùy thôi. Có những người rất dễ bị cảm mạo song không dễ bị bệnh nặng.” Tần Phi Tương rất tự nhiên đưa tay sờ lên trán Chung Viễn Thanh : “May không phát sốt, nếu không chắc sẽ phiền phức lớn. ”

Nói thế xong, Tần Phi Tương nghĩ nghĩ, sau đó cởi áo khoác choàng lên người Chung Viễn Thanh.

“Không cần đâu, anh quá lố rồi đó. Tôi không có yếu đuối đến mức đó đâu, tình trạng cơ thể tôi thế nào chẳng lẽ tôi không biết chắc? Thực ra tôi vẫn khỏe lắm.” Chung Viễn Thanh hơi mất tự nhiên giãy ra, ai biết vừa nói xong, hắn bèn hắt xì một cái.

Chung Viễn Thanh : “….. ”

Tần Phi Tương lặng lẽ choàng áo lên người Chung Viễn Thanh, Chung Viễn Thanh cũng không từ chối mà chỉ đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.

Qua một lúc lâu sau, Tần Phi Tương thấy Chung Viễn Thanh vẫn đang mất tự nhiên, y không khỏi cảm thấy buồn cười : “Không phải bị cảm lạnh sao? Em có cần sa sút tinh thần thế không, hay đi ngủ trước không? Ngủ một giấc đảm bảo ngày hôm sau sẽ hết bệnh ngay. ”

“Không được, tốt xấu gì tôi cũng là phó chỉ huy, anh đã chủ động thì sao tôi có thể rớt lại phía sau được, bệnh cỏn con này chẳng là gì hết. ” Chung Viễn Thanh vẫn cứ đang mất tự nhiên vì độ “yếu ớt ” của mình.

Đột nhiên một lực rất mạnh song cũng không thiếu dịu dàng ép đầu Chung Viễn Thanh đặt lên vai Tần Phi Tương, mặc dù Tần Phi Tương đã dũng cảm hành động, nhưng chưa đến nửa giây đã biến mất, giờ chỉ sót lại chút can đảm cổ vũ, y nhỏ giọng nói : “Nếu em cứ kiên trì như thế, vậy tựa vào tôi đi. Tựa vào tôi sẽ không khiến em quá mệt. ”

Chung Viễn Thanh sửng sốt một lát, sau đó vùi đầu vào cổ Tần Phi Tương, bật cười, còn Tần Phi Tương thì đã như tôm luộc đỏ từ đầu đến đuôi, may là giờ đang tối om nếu không bị hắn nhìn thấy hết thì y chỉ thực hận không thể chôn mình vào mạch nước ngấm mãi mãi không đi ra.

Tuy nhiên, Chung Viễn Thanh cứ ghé vào vai mình cười, quả thực làm Tần Phi Tương rất khó hiểu, y lắp bắp hỏi : “Em….cười cái gì ? ”

Chung Viễn Thanh cực tự nhiên tựa lên vai Tần Phi Tương, mặt đối diện với sườn mặt của y, thổi một hơi vào tai Tần Phi Tương, khiến y không tự chủ mà run rẩy một chút : “Tôi cười anh đó. Vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, thảo nào trước kia có rất nhiều người thầm mến ở Ares đến thế, giờ tôi hiểu cả rồi. ”

“Tôi, tôi sẽ không cư xử dịu dàng với người khác đâu.” Tần Phi Tương nhanh chóng mở miệng giải thích, tất cả dịu dàng ở kiếp trước y chỉ dành trọn cho duy nhất một người mà thôi.

“Đương nhiên rồi. ” Chung Viễn Thanh làm bộ dĩ nhiên, lại gần bên tai Tần Phi Tương : “Anh biết rồi đấy, nếu tôi phát hiện anh hối hận hoặc phản bội tôi thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. ”

“Tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy. ” Tần Phi Tương lập tức quay đầu, chăm chú nhìn Chung Viễn Thanh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt đối phương, nhất là Chung Viễn Thanh, hắn đã hiểu ra, cái gì gọi là ánh mắt dịu dàng có thể giết chết người. Tình cảm chân thành ẩn chứa trong đôi mắt của người nam nhân này có lẽ sẽ khiến hắn chết chìm trong đó.

Có điều, dù có là vậy thì hắn cũng thấy rất vui vẻ.

Chỉ là trái ngược với hai con người đang đắm đuối nhìn nhau kia, có hai người khác vừa chui ra khỏi lều đang bất động nhìn chằm chằm hai kẻ kia, ờm trong đó còn một người còn bị bịt miệng nữa.

Thạch Lan mặt méo sệch nhìn Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, mà Lance đang bị bịt mồm giãy dụa, mặt khiếp sợ nhìn hai người kia.

Vừa rồi nếu không do Thạch Lan nhanh tay lẹ mắt thì phỏng chừng Lance có EQ thấp hơn cả Chung Viễn Thanh, sẽ bị dọa đếu kêu ra tiếng mất.

Thạch Lan không dám nghĩ thử nếu Lance kêu ra tiếng phá hoại thời khắc lãng mạn của hai người thì sẽ thế nào….chắc là cực kì cực kì kinh tủng.

Nhưng mà, bịt mồm Lance được nửa tiếng rồi đó, đến Thạch Lan cũng có chút mất bình tĩnh.

Hai các cậu nhìn đủ lâu chưa đó hả!!!

Rốt cục là có muốn đổi người canh không!!!

Còn bọn tôi ở đây này, muốn trao đổi tình cảm thì cứ về lều mà trao đổi, chứ làm trò giữa ban ngày ban mặt thì phát rồ mất thôi !!!

“Em có tâm sự à? Vừa nãy cứ phát ngốc mãi.” Tần Phi Tương không nén nổi hỏi.

Chung Viễn Thanh không hề đáp lại, nghĩ ngợi một lát, hắn mới giơ tay, chỉ thấy một sợi tinh thần lực màu bạc thoát ra khỏi đầu ngón tay Chung Viễn Thanh, nhìn bề ngoài thì không có mấy khác biệt song Tần Phi Tương tinh tế phát hiện, sợi tinh thần lực này không những hình như đã nhạt bớt màu mà nó đã mềm đi không ít, tựa hồ chỉ cần một trận gió là có thể thổi mất.

“Chuyện gì đây?” Tần Phi Tương tò mò hỏi.

Chung Viễn Thanh lắc đầu : “Tôi không biết, từ lúc tinh thần lực đột phá lên tới 2000, tôi dần dần nhận ra tinh thần lực bắt đầu biến thành dạng này. Cái lần làm theo lời của Thanh Long ấy, rồi làm nhiệm vụ tiền thưởng, đột phá bình cảnh xong cũng không có mấy tác dụng.” Chung Viễn Thanh nhíu mày: “Kì lạ nhất là, giá trị tinh thần lực của tôi vẫn không ngừng tăng cao, nhưng có thể phóng xuất ra tinh thần lực thực sự thì ngày càng ít. Hình như những tinh thần lực này đang tích lại trong người tôi, không thể phóng xuất ra được. ”

“Vậy tình trạng cơ thể em thế nào rồi ?” Tần Phi Tương biết khá rõ khi tinh thần lực được nâng cao thì tố chất cơ thể cũng sẽ dần được tăng cao, bằng không quá nhiều tinh thần lực sẽ đem lại gánh nặng cho cơ thể, cho nên y có hơi chút lo lắng.

Chung Viễn Thanh lắc đầu : “Giờ thì chưa có chuyện gì, tôi chỉ hy vọng có thể sớm tìm ra nguyên nhân. ”

Tần Phi Tương hiểu những lúc này chỉ an ủi thôi sẽ không giải quyết được phiền não của Chung Viễn Thanh, y đành cúi đầu nghĩ cách.

“Thực ra, tôi vẫn có một ý.” Tần Phi Tương cân nhắc nửa ngày, sau đó mở miệng : “Mặc dù Thanh Long hoặc là người phía sau Thanh Long rất lợi hại, nhưng dựa vào cách dạy, tôi nghĩ người đó hẳn phải thuộc phái thể thuật. Nói không điêu thì phương pháp của người ấy rất phù hợp với tôi, còn với em thì vẫn còn bất đồng. Thêm nữa, Chung gia thuộc thế gia sử dụng tinh thần lực, bác trai còn là gia chủ Chung gia, hẳn bác trai phải có uy tín về mặt này, cho nên không bằng đi hỏi bác trai thì hơn. ”

Cha ư?

“Thực ra…. ” Chung Viễn Thanh rốt cục không kiềm nổi nói ra suy nghĩ của mình.

Nói thực thì không phải Chung Viễn Thanh không muốn đi hỏi Chung Minh, chỉ có điều, chuyện Chung Minh ốm mất năm đó đã vô duyên vô cớ để lại nhận định tất cả là tại hắn, cảm giác áy náy khiến hắn không dám đi đối mặt với Chung Minh. Còn về chuyện bản thân gặp phải mấy vấn đề này, lo nghĩ đến cơ thể luôn không tốt của Chung Minh, nên Chung Viễn Thanh cũng không dám gây phiền cho Chung Minh.

Tần Phi Tương nghe Chung Viễn Thanh nói vậy, y không khỏi buồn cười : “Đây là lần đầu tôi phát hiện, em có hơi lo nghĩ quá mức đó. Bác trai là cha của em, chuyện bác trai quan tâm là chuyện rất bình thường. Ngược lại em không nên gạt bác ấy.. Mà chuyện xảy ra năm đó không phải lỗi của em, dù sao chuyện kia còn chưa xảy ra, mọi chuyện hãy còn cứu vãn được, đây chẳng phải lí do chúng ta được trùng sinh hay sao?”

Đúng vậy, lời của Tần Phi Tương như đã đánh thức Chung Viễn Thanh, nghĩ tới tháng nào Chung Minh cũng liên lạc với mình, Chung Viễn Thanh cảm thấy có lẽ hắn nên thay đổi nỗi áy náy trong lòng một chút, chính như những lời của Tần Phi Tương, chỉ cần mọi chuyện chưa xảy ra thì tất cả hãy còn kịp.

Chuyện năm đó? Cứu vãn? Trùng sinh?

Hai người kia đang nói chuyện gì vậy?

Dù Thạch Lan có bình tĩnh thế nào thì lúc này cũng như có người nện một tảng đá vào lòng hắn, khiến trời long đất lở, hồn bay phách lạc, nên cũng buông lỏng Lance.

Vì thế, cuối cùng Lance có được tự do “không phụ mong đợi của mọi người ” đá một phát vào hòn đá, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương lập tức quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh.

Thạch Lan nhịn xuống cảm xúc muốn đấm Lance, tên kia lúc này còn biết giả chết, Thạch Lan run lẩy bẩy đi ra : “Chỉ huy trưởng, ừm, đến giờ thay ca rồi. ”