Tuy Chung Viễn Thanh đã trả lời như thế với Chung Kiệt, thế nhưng hắn biết, một Chung Kiệt có thói ngấm ngầm mưu toan, khi không nắm chắc gã sẽ không có gan chạy ra khiêu khích với mình.
Còn chuyện vì sao Chung Kiệt nắm chắc, và nguyên nhân sâu sa bên trong thì Chung Viễn Thanh vẫn chưa rõ được, cho nên hắn đành giả bộ tức tối nhận khiêu chiến, để ngầm đoán hành vi của Chung Kiệt.
“Sao chưa ra tay? Hai người tính câu giờ?” Lindsay nhỏ giọng than thở, cô hãy tưởng mời được người lợi hại nào đến chứ, hóa ra hai người họ đứng căng thẳng cả ngày, vậy mà Chung Viễn Thanh với Chung Kiệt vẫn cứ đứng im tại chỗ, dù Chung Kiệt đã dùng khích tướng trước, song hai người hãy không hề có động tĩnh gì.
Không xong! Vừa nghe thấy tiếng nén giận của Lindsay, Chung Kiệt liền biết nguy rồi.
Quả nhiên, Chung Viễn Thanh như bắt được ngược điểm, hắn cười lạnh một tiếng: “Ai mới rồi còn đầy tự tin khuyên tôi nhận thua? Sao giờ đã không dám đánh tới rồi? Hóa ra chỉ là dạng chỉ biết nói mồm.”
Quả là, dạng phụ nữ ngu xuẩn này, không giúp được thì thôi, giờ chỉ càng vướng chân thêm.
Chung Kiệt ác độc liếc nhìn Lindsay, đẩy mạnh cần điểu khiển, bắt đầu tấn công Chung Viễn Thanh.
Hóa ra dù Chung Kiệt với Chung Viễn Thanh đều thuộc Chung gia, cha Chung Kiệt lại bị trục xuất ra khỏi Chung gia, thế nhưng gã vẫn được cha dạy cho cách thức chiến đấu của dòng dõi mình. Hơn nữa, vì đều thuộc dạng sử dụng tinh thần lực, nên gã có rất nhiều chỗ giống Chung Viễn Thanh.
Ví dụ như, sở trường của bọn họ là phòng thủ và phụ trợ chứ không phải đánh đòn phủ đầu.
Chung Kiệt khiêu khích Chung Viễn Thanh trước là để hy vọng phép khích tướng của mình thành công, làm Chung Viễn Thanh phải ra chiêu trước.
Nào ngờ, Chung Viễn Thanh không những không mắc mưu mà câu nói kia của Lindsay lại khiến Chung Kiệt phải ra chiêu trước.
Mặc dù bị mất cơ hội, song nghĩ tới Chung Viễn Thanh đang không thể sử dụng đến tinh thần lực, hắn sẽ chẳng khắc chim mất cánh, Chung Viễn Thanh sẽ không thoát khỏi kế hoạch của gã, bởi vậy nên Chung Kiệt mới dần yên tâm.
Rốt cục do không giỏi cách đánh phủ đầu, cho nên Chung Kiệt bèn áp dụng chiến thuật tiến công giáp mặt, tinh thần lực nháy mắt phát đến giá trị cao nhất để điều khiển cơ giáp, Magician cầm trường thương lấy tốc độ mắt thường khó nhìn thấy mang theo gió và sấm sét, vọt tới chỗ Chung Viễn Thanh, hòng khống chế địch trong chỉ một chiêu.
Chỉ có điều, Chung Kiệt tính toán như thế chẳng khác nào trẻ con đang giỡn trong mắt của Chung Viễn Thanh. Thời điểm khởi động, hắn đã thiết lập động tác chóc nã cho cơ giáp, nên tuy cơ giáp của Chung Kiệt có tốc độ rất nhanh, song vì cùng thuộc dòng Magician, bởi vậy mà cơ giáp của Chung Viễn Thanh đương nhiên có khả năng tóm được, hơn nữa căn cứ vào số liệu cường đại đã phân tích về khả năng của Magician, miễn chỉ cần tóm được một hành động nhỏ, Magician sẽ phân tích được hướng công kích, thời gian và cường lực của Chung Kiệt.
Chung Viễn Thanh không thèm động đậy mà chỉ nhìn chằm chằm vào số liệu phân tích trên màn hình, cùng lúc đó, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, nhập mã lệnh cho cơ giáp, nếu để người xuất thân từ phái thuần máy móc như Khang Hồng thấy được, chắc gã sẽ bị shock mất, bởi đây là trình độ của kĩ sư máy móc trung cấp mà.
Trong nháy mắt Chung Viễn Thanh nhập chỉ lệnh này, trường thương của Chung Kiệt đã đâm tới, nếu không kịp phản ứng, cơ giáp của Chung Viễn Thanh rất có khả năng sẽ bị đâm xuyên.
Tuy nhiên đúng lúc này, cơ giáp của Chung Viễn Thanh như đã linh cảm thấy được nguy hiểm, nó nhanh chóng tránh qua, sau đó nhấc chân đạp tới cổ tay đang cầm trường thương của Chung Kiệt.
Bởi vì nơi bị đạp thuộc vào các đốt ngón tay, và cổ tay cơ giáp sẽ không chịu nổi lực mạnh như vậy, thế nên nó phản xạ có điều kiện buông lỏng ra, tiếp đó tay của Chung Viễn Thanh vẫn tiếp tục nhập mã lệnh, chỉ thấy cơ giáp bị hắn thao túng, một tay cầm trường thương, cả người loáng cái công kích thẳng tới phần lưng cơ giáp của Chung Kiệt.
Cơ giáp của Chung Kiệt lại bị đập mạnh đến nỗi phải lùi vài bước, trong khoang điều khiển, cả khuôn mặt của Chung Kiệ đều nhăn lại. Trong kế hoạch của gã, vì để tốc chiến tốc thắng, gã đã phóng ra gần ba thành tinh thần lực để đánh một kích kia, nào ngờ Chung Viễn Thanh đang không thể sử dụng tinh thần lực vừa có thể tránh được, vừa dám phản kích được gã.
Xem ra, gã đã quá coi thường Chung Viễn Thanh rồi! Cho dù không có tinh thần lực, nhưng kinh nghiệm thực chiến của người này vẫn rất dày dặn. Chung Kiệt có hơi hối hận khi chỉ điều tra qua loa về Chung Viễn Thanh, chỉ cần động não một chút rằng, một đoàn đội có thể dành hạng nhất trong kì khảo hạch, thì sao có thể khinh địch đến nỗi bị mình đả bại chứ?
Không đúng! Chung Kiệt lắc đầu, gã không thể lung lay ý chí chỉ vì một chuyện như thế này được, dù Chung Viễn Thanh có giỏi đến mấy thì nếu sức hắn không theo kịp thì sớm muộn gì sẽ bị Magician hút sạch đến chết, đến lúc đó….
Còn Chung Viễn Thanh ở bên này, so sánh với một Chung Kiệt đang tự tin đầy mình, sau một chiêu kia, Chung Viễn Thanh đã trở nên yên lặng hơn rất nhiều, nếu chỉ nhìn một cách đơn giản thì Chung Viễn Thanh đã toàn thắng trong màn tránh và đâm trường thương vừa rồi, thế nhưng chính hắn hiểu hơn ai hết, tất cả các động tác đó đều đanh dựa vào khả năng thực chiến phong phú của hắn mà thôi.
Song, những đòn Chung Kiệt công kích không đơn giản chỉ là đòn vật lý thông thường, trên trường kiếm của gã vẫn có sợi tinh thần lực li ti quấn quanh, ta sẽ không thể trông thấy bằng mắt thường, và tuy nó không gây hại đối với nhân loại, nhưng những sợi này lại có thể phá vỡ kết cấu của máy móc, một khi bị nó phá, máy móc sẽ không bao giờ có thể sửa chữa được, bởi vậy nên những sợi sáng này được xưng là “máy chết”.
Kì thực, vì nghĩ đến tính tàn khốc của thực chiến, để không vi phạm công ước của nhân loại trong tinh tế, khi chiến tranh nổ ra, con người bắt buộc phải sử dụng những cái máy chết này.
Hơn nữa, vì chỉ những người thuộc phái tinh thần lực mới có thể sử dụng những cái máy này, cho nên khi kề vai sát cánh với đám người này, tất cả mọi người đều sẽ bố trí một hệ thống phòng hộ trước tiên.
Chung Viễn Thanh cũng thuộc phái tinh thần lực, thông thường khi gặp phải tình huống này, hắn sẽ tự mình phát ra tinh thần lực, chuyển hóa được thành một lồng phòng hộ để bảo vệ cơ giáp, nên khi không thể dùng được vốn riêng của mình như hiện tại, nó cũng có nghĩa hắn không thể tự động sắp xếp hệ thống phòng hộ.
Chính bởi vậy, kể cả khi không bị tổn hại vì cú kích ban nãy của Chung Kiệt, thế nhưng những sợi sáng đó vẫn ảnh hưởng đến cơ giáp của Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh nhìn màn hình đang liên tục lóe sáng những điểm đỏ, hắn không khỏi nhíu mày, vị trí bị thương tổn nặng nhất trong cơ giáp của Chung Viễn Thanh chính là phần tay trái và chân trái, nơi va chạm phải trường thương của Chung Kiệt.
Chết tiệt! Sao phần bị chấn thương lại thuộc về phần quan trọng nhất như tứ chi cơ chứ! Chung Viễn Thanh buồn bực nghĩ, chuyện này sẽ dẫn tới khả năng hắn phải hành động một cách nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên dù cho thế, Chung Viễn Thanh vẫn đứng im lườm Chung Kiệt, tựa hồ nhưng đang đứng nghĩ xem nên xử lí gã thế nào. Hiện tại phải tính toán với một tên xấu bụng như Chung Kiệt, chẳng may bị gã phát hiện ra, có lẽ gã sẽ nghĩ cơ giáp hỏng hóc là do hắn không thể sử dụng được tinh thần lực cũng nên.
Nếu chuyện này mà bị Chung Kiệt phát hiện….
Chung Viễn Thanh nheo mắt, hôm qua Chung Minh đã cố tình cảnh cáo hắn, giai đoạn bình cảnh sẽ không thể sử dụng được tinh thần lực, hắn nhất định phải giữ bí mật không cho ai biết, nhất là người Chung gia, ví dụ như nếu để Chung Dương Bình hay Chung Kiệt biết được, bọn họ sẽ ngày ngày ngóng trông thời khắc hai cha con hắn bị kéo xuống nước. Để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn phải hành động thật nhanh, tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể để gã nhìn ra manh mối gì.
Hơn nữa, nếu thật sự bị Chung Kiệt tìm ra, Chung Viễn Thanh sẽ không ngại để người này không sống nổi cho đến lúc tốt nghiệp.
Chung Viễn Thanh khẽ quay trường thương một vòng, thời điểm dừng lại, nó đã đối mặt với Chung Kiệt cách đó không xa.
Lần này, đổi thành Chung Viễn Thanh tấn công trước, nhìn từ tư thế, tựa hồ Chung Viễn Thanh đang sử dụng đúng chiêu công kích ban nãy của Chung Kiệt.
Chung Kiệt nhìn hành động của Chung Viễn thanh, gã không khỏi lộ ra nụ cười chiến thắng, một động tác giống nhau, gã tự tin gã cũng bắt trước được.
Chẳng qua, khác với Chung Viễn Thanh tay không, Chung Kiệt nhanh tay bổ xuống một chiêu xạ kích, gã phải dạy dỗ lại Chung Viễn Thanh, cho hả nỗi nhục vừa rồi!
Chỉ có điều, Chung Kiệt đã không biết rằng, ngay trong chớp mắt Chung Viễn Thanh giơ trường thương đánh tới, ngón tay của hắn đang không ngừng lướt nhanh trên bàn phím trong khoang điều khiển.
Ngón tay thon dài nay đã không còn nhẹ nhàng như một chú bướm nữa, mà giờ đây từng phút từng giây như mang sức mạnh, tiếng ầm ầm của bàn phím không ngừng vang lên.
Tuy nhiên Chung Viễn Thanh lúc này không rảnh để bận tâm nữa, mắt hắn đang nhìn chăm chằm vào vùng đất ngăn cách giữa hai người, cả cơ giáp như một dòng thép nung chảy rực lửa, khiến máu trong người sôi trào lên, trong đầu hắn vừa như đang hừng hực một mảng, vừa như trống rỗng, và chỉ riêng hai tay Chung Viễn Thanh đang không ngừng dừng lại.
Nếu giờ có người trong khoang điều khiển, hẳn sẽ trông thấy một cảnh tượng, quanh quẩn giữa các ngón tay của Chung Viễn Thanh không biết là hơi nước hay vì tốc độ quá nhanh nên dần sinh ra tàn ảnh mỏng manh như lụa!
Chung Kiệt đứng chờ theo hướng Chung Viễn Thanh phải công kích, gã đã định nổ súng vài lần đấy, song mỗi lần giơ súng lên nhắm, cơ giáp đang trong tầm phạm vi của gã đều xẹt thành một đường hình cung, loáng cái đã hiện diện ở bên kia.
Chẳng nhẽ, Chung Viễn Thanh đang sử dụng bước hình cung đó ư?
Bước hình cung là một trong những động tác cơ bản của cơ giáp trong chiến đấu, nó không yêu cầu quá nhiều thao tác, Chung Kiệt ở Ares nên đương nhiên cũng đã được học qua.
Muốn dùng một động tác cơ bản để qua mắt gã ư? Không ngờ sẽ có ngày Chung Viễn Thanh lại ngây thơ như thế.
Chung Kiệt không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đối phó với bước hình cung không hề khó, bởi mỗi người có một thói quen, nên độ cong, chiều ngang với thời gian dừng lại sẽ có một quy tắc riêng, kẻ địch chỉ cần quan sát cẩn thận, thì chắc chắn sẽ tìm ra được nhược điểm