Buổi họp phụ huynh trong ngày cuối của “ngày mở cửa” là một hoạt động truyền thống của Ares, với mục đích ban đầu là để phụ huynh tham quan, giới thiệu tình hình của ngôi trường con em mình theo học, cơ bản thì đều thuộc dạng rập khuôn, cho nên phụ huynh của tân sinh sẽ tích cực tham gia.
Có điều, càng về sau, buổi họp này liền biến thành cơ hội giao lưu cho các thế gia lớn nhỏ, vì dù sao có thể thi được vào Ares ngoại trừ những người có thiên phú thật sự thì đại đa số đều có xuất thân thế gia. Mà sau đó, cách dạy này tựa hồ cũng công khai trở thành xu thế của buổi họp phụ huynh. Mặc dù mang danh trường học quân đội, thế nhưng sau lưng Ares có không ít các thế gia chống đỡ, vì lẽ đó cách thức ngồi nghe đơn giản này liền thuận thế biến thành tiệc rượu.
Kiếp trước, vì trước ngày khai giảng, Chung Dương Binh đã dẫn Chung Kiệt và Chung Lam tới cửa, dẫn tới Chung Viễn Thanh hiểu lầm cha mình, do đó khi tới “ngày mở cửa” của Ares, Chung Viễn Thanh chẳng những nhất quyết từ chối không để Chung Minh đến và tham dự ngày lễ này, mà còn tránh không gặp mặt luôn.
Còn bây giờ, nhìn Chung Minh đứng đó, mặc trang phục xanh đen đại diện cho gia chủ Chung gia, Chung Viễn Thanh đột nhiên cảm thấy, có lẽ hắn thật đã hiểu quá ít về cha mình.
“Sao thế con?” Thời điểm Chung Viễn Thanh đang có suy nghĩ này, Chung Minh đã tiến về trước, phất phất tay trước mặt hắn: “Nghĩ gì thế hở con?”
“Con đang nghĩ, trông cha rất ra dáng gia chủ nha.” Chung Viễn Thanh cười hì hì nói.
Chung Minh lắc đầu, cài khuyu hình âm dương thái cực đại diện cho dòng chính Chung gia ở ngực cho con trai: “Ý con là bình thường cha không có hả? Được rồi, cha biết rồi, có phải vì phải theo cha mà không được đi cùng Tần Phi Tương, nên con có ý kiến chớ giề?”
Chung Viễn Thanh vội vàng thức thời lăc đầu: …..Đại nhân của con ơi, sao tính tình của người thay đổi dữ vậy, con không quen chút nào nha.
Tuy rằng hai cha con Chung gia đã sớm lo xong xuôi mọi việc để đến kịp giờ. Thế nhưng tới khi bọn họ tới hội trường, nơi đó đã tụ tập không ít học viên cùng cha mẹ bọn họ, tất cả đều đang túm năm tụ ba bắt chuyện với nhau.
Kiểu tiệc rượu tràn ngập hơi thở quyền quý là nơi dễ nhìn ra các đảng phái cùng sức ảnh hưởng nhất.
Với một Ares lấy quân bộ làm chủ, những thế gia xuất thân quân bộ càng thu hút nhiều sự chú ý của mọi người hơn.
Chung Viễn Thanh vừa vào đã thấy ngay Tần Phi Tương với cha y – vị nguyên soái duy nhất của đế quốc – Tần Trấn, đang bị cả một đám người vây kín.
Tính tình của Tần Phi Tương hoàn toàn khác một trời một vức với người cha của y, cùng đứng tại một nơi, Tần Trấn có thể cười nói vui vẻ, còn Tần Phi Tương chỉ nghiêm mặt câm như hến, nhất là khi càng ngày càng có nhiều ánh mắt mến mộ nhìn chằm chằm vào, Tần Phi Tương càng tỏ vẻ như không thấy, y kiểu bị hòa thượng nhập vào vậy.
“Không ngờ cậu chàng ngốc kia thu hút được không ít người nhỉ, con có thấy áp lực không con trai?” Chung Minh trêu ghẹo.
Chung Viễn Thanh liếc mắt nhìn Tần Phi Tương, lúc này tên đầu gỗ kia vẫn đứng đó không nói không rằng, nên dĩ nhiên không thấy được Chung Viễn Thanh mới bước vào, thật ngốc mà, Chung Viễn Thanh hừ một tiếng: “Có sao đâu? Có khi con còn hấp dẫn được nhiều người hơn ấy.”
Chung Viễn Thanh cứ nghĩ mãi không hiểu vì sao cái tính gặp người lạ liền im lặng này của Tần Phi Tương lại có thể hấp dẫn được nhiều người đến vậy? Do đó, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn không ưa Tần Phi Tương tí nào ở kiếp trước.
Có điều, Chung Viễn Thanh chưa kịp nghĩ tới vấn đề này, liền đã bị một tiếng cười lớn thu hút, men theo tiếng cười, ánh mắt hai cha con Chung gia đều rơi xuống Chung Dương Bình cũng đang mặc bộ xanh đen đứng đó không xa.
Thời điểm Chung Viễn Thanh trông thấy trang phục của Chung Dương Bình, đồng tử thoáng co rút lại, trong lòng bốc lên một ngọn lửa phẫn nộ, nên biết rằng Chung gia có quy định rất nghiêm, màu xanh đen bao giờ cũng chỉ thuộc về Chung gia gia chủ.
Trước, Chung Dương Bình lấy cớ mình thích màu này, mặc chúng đi qua đi lại bệ vệ trước mặt Chung Minh tại hội nghị trưởng lão thì họ vẫn có thể cho qua, nào ngờ, lão ta dám nghiễm nhiên mặt ra ngoài.
Có vẻ con người này muốn nắm quyền đến phát điên rồi.
Chung Minh cũng trông thấy, ánh mắt lóe lóe một cái, sau đó vỗ nhẹ vai Chung Viễn Thanh: “Dù giờ rất hận Khang Hồng, thế nhưng hai nhà Chung Khang đã qua lại nhiều năm. Khang gia gia chủ cũng đến rồi, lúc này hai cha con ta có phải cũng nên nể mặt mũi họ tí, phải không?”
“Đó là lẽ dĩ nhiên.” Chung Viễn Thanh tức thì tỏ ra ngoan ngoãn: “Cha đã từng nói phải có lễ nghi chu toàn, nếu gia chủ nhà người ta đã tới, mà chúng ta để ông hai ra mặt, quả thực có hơi không phải phép.”
“Con hiểu chuyện ghê há.”
Chung Minh với Chung Viễn Thanh nhìn nhau nở nụ cười. Bấy giờ Tần Phi Tương đã trông thấy Chung Viễn Thanh, đang định hô to gọi hắn, ngờ đâu thấy ngay cảnh hai cha con nhà này cười tà ác, nhất thời run rẩy cả người, vì sao y cảm thấy sắp có người gặp xui xẻo rồi nhỉ?
“Thật bất ngờ, hóa ra Chung lão cũng tới tham dự “ngày mở cửa” đấy. Có điều, tôi nhớ không lầm thì cháu trai của ngài đã là trợ giảng của Ares rồi mà. Hôm nay ngài đến là vì?” Khang Định Anh sánh bước cùng một người phụ nữ xinh đẹp cao quý, theo sau là Khang Hồng mặc bộ tuxedo đen tuyền.
Từ lúc vào hội trường, Khang Định An đã trông thấy bên Chung Dương Bình luôn có một thiếu niên, và cả thiếu nữ ăn diện kiều diễm theo sát phía sau nữa, tức thì nhớ tới tin tức từng nghe từ chỗ Khang Hồng, sau đó giả vờ kinh ngạc hỏi: “Hai đứa trẻ này là?”
“Lão già tôi hôm nay tới đây là vì hai đứa trẻ này đấy. Nhất là đứa này.” Chung Dương Bình đang đợi chính là lúc này, lập tức đẩy Chung Kiệt đang đỡ mình ra, cười từ ái: “Đứa trẻ này tên Chung Kiệt, không phải lão già tôi mèo khen mèo dài đuôi đâu nhưng điểm nó đậu vào Ares cao lắm đấy. Một đứa trẻ cực kì ưu tú, đến cháu nội tôi cũng chưa bằng đâu. Tương lai của Chung gia có khi phải nhờ vào nó hết đấy. A Kiệt, đây là Bác Khang của cháu.”
Chung Kiệt nghe vậy, liền cười ngượng ngùng, vô cùng ngoan ngoãn xưng hô với Khang Định An: “Cháu chào bác trai Khang.”
Sau đó lại chủ động nói với người phụ nữ bên cạnh Khang Định An: “Cháu chào bác gái Khang.”
Tiếp đó nhìn sang phía Khang Hồng, gật đầu với gã: “Khang Hồng.”
Nghe cách Chung Kiệt xưng hô, người phụ nữ liền cười hiền hòa, nói với Khang Định An: “Trông đứa trẻ này thật lễ phép, giống y lời Chung lão.”
Khang Định An nghe người phụ nữ nói vậy, cũng gật đầu cười theo, thế nhưng trong mắt lại chẳng có tí ti hứng thú nào.
Chung Kiệt thấy thế, lòng nhất thời thầm vui vì tài lanh trí của mình, chỉ là gã không hề phát hiện, mặt Chung Dương Bình đã lạnh tanh vì hành động chủ động kia của mình.
“Ồ, lần đầu tôi biết có một người phụ nữ không danh không phận được đến dự hội phụ huynh đấy. Được một tiểu bối nịnh hót một hồi đã tự nhận mình là nữ chủ nhân của Khang gia mà dương dương tự đắc.” Đúng lúc này, giọng nói của Khang Phùng đột nhiên vang lên từ sau bọn họ. Khác với dáng dấp bé ngoan của Khang Hồng, tuy Khang Phùng diện comple màu trắng, cầm ly rượu rất ra dáng một quý ông tao nhã, song chút chững chạc, ngang ngược với lưu manh vì phải sống trong quân đội ẩn chứa trong anh, khiến dù đã tuyên bố có vị hôn thê song quanh anh vẫn thu hút người mến mộ không thua kém gì Tần Phi Tương.
Nghe thấy giọng điệu này của Khang Phùng, người phụ nữ đang cười tươi kia bỗng tái mặt, bà nắm chặt tay Khang Định An, móng tay thon dài đâm vào khiến thần kinh Khang Đình An nảy lên.
“Khang Phùng! Chú ý lời nói của con!” Mặt Khang Định An nhăn lại, nhìn con lớn nhà mình, so với chuyện Khang Phùng nói móc Ngải Đứa Lâm, thì ông ta càng để ý chuyện mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người hơn, còn thêm cả móng tay Ngải Đức Lâm đâm đau da ông nữa.
Khang Phùng phảng phất như không coi lời trách của Khang Định An ra gì, anh đi thẳng tới trước mặt Chung Kiệt, cúi người vuốt cằm nhìn một hồi lâu. Chung Kiệt cảm thấy tuy Khang Phùng trông cà lơ cà phất, thế nhưng ánh mắt nhìn người mang chút sắc bén kia thật sự khiến người khác phải hoảng sợ, gã không khỏi lùi về sau nửa bước, Khang Phùng trông thấy hành động này của gã, không khỏi cười giễu cợt, sau đó xoay qua nói với Chung Dương Bình: “Chung lão, hình như ngài đã giới thiệu sai rồi chăng? Tôi nhớ không lầm người có thành tích số một năm nay là Chung Viễn Thanh đấy nhé. Với lại, Chung Viễn Thanh là con trai cưng của chú Chung, nên hẳn phải nói tương lai Chung gia phải đặt trên vai cậu ấy mới phải.”
“Hừ, thành tích tốt thì sao?” Khang Phùng vừa nhắc tới Chung Viễn Thanh, Chung Dương Bình liền nổi sùng, lão vẫn ghi thù mối nhục hôm đó ở tổ trạch Chung gia: “Có thực tài đấy, nhưng chỉ có thể lý luận suông, có cũng như không.”
“Ai bảo Chung Viễn Thanh không có thực tài?” Khang Phùng lắc đầu: “Chẳng nhẽ ngài không biết đoàn đội do cậu ấy chỉ huy đứng nhất trong kỳ sát hạch tổng hợp sao? Không biết người mà ngài tán đồng này, tên gì ấy nhỉ, à Chung Kiệt có thành tích thế nào?”
Mặt Chung Dương Bình với Chung Kiệt tức thì sạm lại.
Khang Định An thấy con trai lớn cứ một mực nói giúp cho Chung Viễn Thanh, không khỏi giật mình, ông nhớ rõ trước kia Chung Viễn Thanh có quan hệ rất tốt với Khang Hồng, mà nay Khang Hồng lại im lặng khác thường, tựa như hai đứa đã đổi vai cho nhau vậy.
“Vậy thì sao? Tuyển chọn vị trí Chung gia không cần đến thành tích học tập, hừ, thằng nhãi vô lễ đó có tài năng gì chứ?” Nhận thấy Chung Viễn Thanh hình như ưu tú đến nỗi Chung Kiệt phải hít khói, giờ khắc này Chung Dương Bình không khỏi có chút thẹn quá hóa giận.
“Tuyển chọn gia chủ?” Khang Phùng gãi đầu: “Lẽ nào chuyện này không phải do chú Chung quyết định sao? Cháu nói đúng chứ? Chú Chung.”
Nghe thấy câu cuối này của Khang Phùng, tất cả mọi người đều giật nảy, nhìn theo tầm mắt của Khang Phùng.
Đứng cách Chung Dương Bình không xa, Chung Minh với Chung Viễn Thanh đều đang cầm một khay đồ ăn, nom cái tướng như đang xem kịch vui.
Thấy tất cả rốt cuộc đã chú ý tới mình, Chung Viễn Thanh rất tự giác thả đĩa của mình xuống, rồi quay qua giật lấy cái đĩa không nỡ buông của Chung Minh.
“Chú Chung, ban nãy cháu nói có đúng không á?” Khang Phùng cười tươi, gật đầu với Chung Minh, nhân dịp không ai chú ý, anh nháy nháy mắt mấy cái với Chung Viễn Thanh.
Ngắm sắc mặt hết xanh lại trắng của vài người nào đó, Chung Viễn Thanh phải tự Like cho Khang Phùng, biệt tài đào hố này, quả thực là dân chuyên mà!
Chung Minh nghiêm túc gật đầu: “Dựa theo phép tắc thì gia chủ đời kế tiếp phải do gia chủ đời trước, cũng có nghĩa là chú quyết định. Hội trưởng lão chỉ nêu ý kiến thôi.”
“Hừ, phép tắc? Tôi đây từng này tuổi mới biết cái phép tắc lạc hậu đó đấy, thảo nào Chung gia cứ vẫn không thể phát triển được.” Chung Dương Bình thở phì phò nói, trông cái vẻ đau lòng này thật giống như lão lo cho tương lai Chung gia lắm vậy.
Tiếc thay, màn kịch của lão đã quá lố rồi, mấy người Khang gia đều không có ý tán thành.
Giữa lúc bầu không khí đang gượng gạo, Chung Viễn Thanh đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Ông hai à, xem ra ông cao tuổi mắc bệnh chóng quên thật rồi. Đừng kể Chung gia, rất nhiều thế gia đều do gia chủ tiền nhiệm lựa cho đời kế tiếp. Cháu nói không sai chứ, bác Khang.”
Chung Viễn Thanh nói đều là sự thật, hơn nữa dạng người độc quyền như Khang Định An, sao có thể tha thứ cho những người chỉ tay năm ngón về chuyện này chứ? Thân làm bậc trưởng bối của Khang gia, Khang Định An rất ủng hộ, sau đó nói với Chung Dương Bình với thái độ cực kì lạnh nhạt: “Viễn Thanh nói đúng. Có điều nghe lão gia ngài nói vậy, xem ra sự phát triển Khang gia chúng tôi sắp lụi tàn rồi. Bởi chúng tôi đều dựa theo phép tắc mà.”
Chung Dương Bình thấy Khang Định An nói vậy, lão lập tức hoảng hốt, lão chỉ muốn chèn ép Chung Minh trước mặt người khác thôi chứ nào muốn mất lòng Khang Định An. Thế nhưng, nếu giờ lôi kéo Khang Định An, thì chả khác nào tự nuốt lời ban nãy, vậy có khác gì lão đã tự tát vào mặt mình đâu?
Tình hình này, dẫu làm thế nào đi nữa thì người mất mặt đều là lão.
Tất cả chuyện này đều tại Chung Viễn Thanh. Mới tí tuổi đầu đã ác như vậy!
Nghĩ tới đây Chung Dương Bình bèn oán hận lườm Chung Viễn Thanh.
Chung Viễn Thanh căn bản chẳng quan tâm sẽ bị Chung Dương Bình oán hận thế nào, trái lại dẫu Chung Dương Bình có lườm thêm nữa cũng chẳng lườm chết được hắn.