Để nhớ lại tình tiết câu chuyện, xin mời các thím đọc lại chương 166 ở đây:( ̄▽ ̄)ノChương 166
“Thực ra, tôi đã bàn bạc với thầy trước rồi.” Thanh Mộc vỗ vỗ vai Chung Minh: “Ông không hề có ý ngăn cản quyết định của tôi.”
“Song ông cũng không ủng hộ, đúng không?” Anh tưởng tôi không đoán ra chắc?” Chung Minh hít một hơi sâu, hắn thực sự thấy đầu đau ghê lắm, sao hai cái người này đều không làm hắn bớt lo được chứ, Chung Minh lắc đầu, giọng nói lộ ra chút mệt mỏi: “Anh biết rõ, đừng nói tham gia, chỉ cần anh bước tới nơi này thì tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào mà, vì sao anh còn phải làm vậy?”
Thanh Mộc nhìn hắn, gằn từng chữ: “Bởi vì, nếu tôi không tiếp tục kiếm tìm em, tôi sợ qua bao năm dài tháng rộng thế này, em thực sự sẽ lãng quên mất tôi. Nên dẫu chỉ có một tia hi vọng, dù có phải vào đầm rồng hang hổ, tôi vẫn sẽ đến.”
Vẻ mặt của Thanh Mộc rất chân thật, chân thật đến độ làm Chung Minh khẽ cảm động, khẽ chua xót trong lòng, và có điều gì đó không dám đối mặt với y.
Chung Minh quay mặt sang một bên khác, tránh né ánh mắt nóng rực của Thanh Mộc, cúi thấp đầu, cười khổ một tiếng: “Vì sao bây giờ mới nói những lời này? Tất cả rõ ràng đã muộn rồi.”
Đau đớn và hối hận trong lòng Thanh Mộc so ra không thể sánh bằng với của Chung Minh, y thực sự đã nợ Chung Minh quá nhiều, thực ra cả hai vốn chẳng cần gặp mặt nhau làm gì, vì lẽ đó, giờ đây có thể kề bên Chung Minh thôi đã làm y thấy may mắn rồi.
Chung Minh với Thanh Mộc cùng chìm đắm trong quá khứ đau thương, nên đương nhiên không có tinh thần nghe những lời sau đó của Blair.
Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương tất nhiên không phải hai người, hắn với y nghe cực kì rõ ràng lời phát biểu của Blair.
“Vòng loại?” Chung Viễn Thanh nhíu mày: “Không ngờ bắt đầu sớm như vậy.”
Tần Phi Tương ấy vậy mà hiểu được ý: “Dù gì lần này số lượng trường quân sự tham gia quá nhiều, tuy Ares nổi tiếng trong Đế Quốc, thế nhưng nó không thể chứng minh trường ta có sức ép quần hùng với các trường quân đội của Liên Minh Tự Do, nhất là còn cả Học Viện Hình Thiên trong truyền thuyết nữa. Ares là trường học số một của Đế Quốc, đại diện cho Đế Quốc, không chuẩn bị sớm thì không được.”
Chung Viễn Thanh gật gù: “Tôi cũng biết điều này, chỉ có điều, hạn chế tố chất? Tổ hợp tự do vượt lớp? Rõ ràng đã có tổ đội sẵn rồi, song với tình trạng này, nếu có người có tố chất kém, thì chẳng khác nào phải bị cưỡng ép tách ra và thay người khác vào, hơn nữa thời gian tập luyện chỉ có một tháng, điều này hơi bị khó cho mọi người đấy.”
“Hạn chế tố chất” và “Tổ hợp tự do vượt lớp” là điều kiện cần thiết để tham gia thi đấu, đây là chuyện mà sau khi Ares thảo luận với các trường quân đội khác, mới quyết định được.
Suy cho cùng, trận thi đấu này gần như liên quan đến tất cả các trường quân đội của nhân loại, thậm chí các cá nhân không thuộc các trường cũng được tự do tham gia, thế nên lần thi đấu vô cùng phức tạp, dù đã hạn chế về số tuổi, song số lượng người tham gia vẫn nhiều không kể xiết.
Dưới tình trạng này, để bảo đảm an toàn tính mạng cho các thí sinh, các trường mới thống nhất đưa ra điều kiện hạn chế, đầu tiên thí sinh phải vượt qua vòng tố chất, chỉ có những người có tố chất tốt mới có thể giữ được tính mạng của chính mình. Thứ hai, do mỗi người có tố chất và kinh nghiệm khác nhau, người vượt lớp phải tập luyện những gì, thực ra đó lại là nhiệm vụ tiền đề ngầm cho cuộc thi đoàn đội này.
Mà thân làm trường quân đội số một của Đế Quốc đồng thời cũng là bên đứng ra tổ chức, vì công bằng, Ares sẽ chọn ra những học viên xuất sắc nhất để dự thi, bắt đầu từ ngày mai cho đến khi hết năm học, toàn trường sẽ dự tuyển một cách công khai.
Công khai toàn trường cũng có ý nghĩa gồm tất cả học viên, hễ là người học tại Ares thì đều có thể đăng kí, vòng loại cũng được bố trí y như cuộc thi, các hạng mục dự thi chia thành hai hình thức thi đấu là tổ đội và cá nhân.
Tất nhiên, điều cần đề ra ở đây cũng giống y chang cuộc thi cơ giáp thật.
Vì thế, sau khi tất cả đang hí hửng vì nghĩ mình sẽ được tham thi đấu tại cuộc thi cấp Tinh Tế, thì điều kiện thiết yếu kia như một thùng nước lạnh giội thẳng vào mọi người, người nào người nấy cũng đều rơi vào tình trạng hoang mang.
Đầu tiên chưa cần đề cập đến tổ đội vượt lớp, điều có tên hạn chế tốt chất kia ấy, chỉ cần nghĩ kĩ lại thôi đã toi rồi, có trời mới biết cái hạn chế kia cao tới đâu chớ.
“Muốn tham gia không?” Tần Phi Tương liếc nhìn Chung Viễn Thanh, thử hỏi.
Chung Viễn Thanh lắc đầu ngay, sau đó lại khẽ gật đầu: “Báo thù là chuyện quan trọng nhất của chúng ta. Nhưng mà, lần thi đấu này khó lắm mới có một lần, nếu bỏ thì tôi sẽ hối hận không nguôi mất. Hình như tôi có tham quá phải không?”
Chung Viễn Thanh thực sự đang rất mâu thuẫn, hiện giờ đừng nói chi đến người hãm hại chân chính bọn họ, mà đến Chung Kiệt thôi hai người cũng chưa tiêu diệt được, nay trái lại còn nghĩ tới việc muốn tham gia thi đấu, song, đàn ông ai chả có lòng háo thắng với hiếu chiến, không một ai không muốn bỏ qua cuộc thi này cả.
“Nếu em thấy sau này mình sẽ hối hận, vậy cứ tham gia đi, dù vòng cuối có bị loại đi chăng nữa, cũng sẽ không thấy hối tiếc.” Một khi Chung Viễn Thanh muốn thi, Tần Phi Tương y chắc chắn sẽ kiên định đứng sau lưng ủng hộ hắn: “Với lại, nghe đồn cuộc thi này cũng thu hút được quân bộ, nếu có thể tham gia, bộc lộ tài năng, biết đâu chừng sẽ lọt vào mắt quân bộ đó.”
Lời của Tần Phi Tương đã làm xao động Chung Viễn Thanh, nếu thực sự có thể lọt vào, được quân bộ thích, ắt hẳn sẽ được tốt nghiệp sớm để tiến vào quân bộ, điều này căn bản cực kì tốt với tương lai của hai người, bởi thay vì cứ ngây ngốc mười năm nay tại Ares , không bằng vào quân bộ còn hơn.
Thêm nữa, người đứng sau màn kia, hẳn dù hắn ở bất kì nơi đâu cũng sẽ chăm chỉ phái người tới hại thôi, nhỡ đâu khi danh tiếng của mình càng lớn, độ khó của người kia càng cao, biết đâu chừng người kia sẽ để lộ dấu vết chẳng hạn.
“Vậy thì tham gia.” Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, nói đầy kiên định.
“Được.” Tần Phi Tương gật đầu: “Chúng ta cùng tham gia.”
***
“Cái gì? Hai đứa muốn tham vòng loại của cuộc thi kia thật sao?”
Cuộc họp phụ huynh kết thúc cũng đồng nghĩa ‘Ngày mở cửa’ tại Ares đã chấm dứt, dù Chung Minh không đồng ý thì dựa theo quy định, Ares cũng sẽ phải khôi phục hình thức dạy học khép kín, điều này cũng có ý, không phải ngày nghỉ được quy định, Chung Minh sẽ không thể gặp được con trai bảo bối của mình nữa.
Chung Minh đã chuẩn bị đêm cuối này ngủ chung với Chung Viễn Thanh, vì thế hắn chẳng thèm nhìn ánh mắt u oán của Tần Phi Tương mà đưa con trai bảo bối mình đi, nào ai ngờ Chung Viễn Thanh lại cho hắn một kích nặng này.
Chung Viễn Thanh gật đầu, cười nói: “Dù sao nó cũng là một cuộc thi đấu, con cũng muốn thử tham gia một chút.”
“Nhưng…” Chung Minh gian nan nhìn Chung Viễn Thnah, nếu đổi là một cuộc thi khác, hắn chắc chắn sẽ không phản đối, tuy nhiên cuộc thi này, đến Học Viên Hình Thiên cũng tham gia, nhỡ may họ nhận ra Chung Viễn Thanh có điều bí mật gì đó thì….
Bởi, tuy Chung Viễn Thanh kế thừa tinh thần lực cường hãn của Chung gia, thế nhưng song song với đó, trên người Chung Viễn Thanh cũng chảy dòng máu của Thanh Mộc. Ngay từ đầu, Thanh Mộc đã có sự thân thiết vô danh với Chung Viễn Thanh, điều này đã khiến Chung Minh hắn thấy hơi lo rồi, nếu nhỡ may những người của Học Viện Hình Thiên của năm đó đều tụ tập lại, nói không chừng chuyện của hắn sẽ lộ mất. Mà để bọn họ biết được thân phận của Chung Viễn Thanh, vậy Điểm Điểm sẽ….
Đúng vậy, Chung Minh vẫn chưa sẵn sàng nói cho Thanh Mộc biết thân phận thật của Chung Viễn Thanh, hắn vẫn muốn giấu diếm tiếp.
Chung Minh suy nghĩ một lát, nói: “Sau tất cả, nó cũng là một thi có quy mô lớn, cao thủ chắc chắc sẽ nhiều như mây, tuy tinh thần lực của con đã đột phá mức 3000, có điều khi đối đầu với họ, con vẫn chưa là gì cả, tham gia một thi như vậy liệu có quá nguy hiểm hay không?”
Chung Viễn Thanh nhìn vẻ mặt u buồn của cha, hắn đáp: “Nhưng, con vẫn muốn tham gia cha à.”
Nom cái vẻ mặt đáng thương vô cùng của con trai, Chung Minh suýt nữa đã bị dao động.
“Tại sao không để hai đứa nó tham gia? Có tôi ủng hộ chúng nó này.” Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Mộc vang lên từ phía sau:“Dẫu Ares có xuất sắc đến mấy thì qua bao năm, hình thức dạy học của họ đã trở thành hình thức hóa rồi. Còn lần thi đấu này thực ra chính là một cuộc giao lưu, so với việc quan sát, thà tham gia thực tế có khi gặt hái được nhiều hơn đó.”
Lời của Thanh Mộc loáng cái làm mắt Chung Viễn Thanh lóe sáng, đúng rồi á, không ngừng tăng cao thực lực không phải là một trong những mục đích hắn hồi sinh hay sao? Có cơ hội giao lưu tốt thế này, nếu bỏ thật thì hắn hối hận điên mất thôi.
Do đó, ánh mắt Chung Viễn Thanh trông về Chung Minh càng thêm đáng thương.
Chung Minh sao có thể chịu ánh mắt công kích này của con trai chứ, hắn đã tan tác ngay tức khắc, thôi, thôi, dù bị người của Hình Thiên phát hiện đi chăng nữa, chỉ cần hắn chết cũng không thừa nhận, bọn họ dám làm gì được nào? Hừ! Năm đó, bọn họ nợ hắn đây hơi bị nhiều đấy! Dám mang con trai của hắn đi đó hả, cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi há!
“Thôi, con muốn thì cứ tham gia đi.” Chung Minh nhìn Chung Viễn Thanh lộ ra vẻ thắng lợi, hắn đành khua tay không gây khó dễ nữa.
“Ngày mai phải về rồi à?” Nhìn Chung Viễn Thanh vui sướng, Thanh Mộc nhân cơ hội chạy tới bên Chung Minh, hỏi nhỏ.
Chung Minh gật đầu : “ Bên Chung gia còn không ít chuyện cần tôi xử lý. Có vài chuyện Điểm Điểm hiện giờ chưa cần phải ra mặt, gia chủ tôi đây đã nghỉ ngơi quá lâu rồi, cũng nên làm vài việc. ”
“Vậy tôi đi cùng với em.” Thanh Mộc nhanh chóng mở miệng.
“Anh dám?” Chung Minh liếc nhìn Thanh Mộc, Thanh Mộc vội vàng ngoan ngoãn đứng yên, chỉ có điều cái bản mặt đầy uất ức với điệu bộ kia trông y chang cái dáng Chung Viễn Thanh ban nãy, giờ bảo hai người này không phải cha con, đố ai tin được đây?
“Anh từng nói chuyện gì cũng nghe tôi còn gì?” Chung Minh thật sự không chịu được cái mặt giả đáng thương kia, hắn ho nhẹ một tiếng.
Thanh Mộc vội vàng gật đầu : “Đúng đúng.”
“Nếu anh đã kiếm được chức vụ huấn luyện viên tại Ares, tôi mong anh có thể lợi dụng toàn bộ chức vụ này, chăm lo Điểm Điểm hộ tôi.” Chung Minh nói tiếp: “Tôi cứ cảm thấy, có vài nhân tố nguy hiểm, không yên ổn bên cạnh nó. ”