Tuy rằng Chung Viễn Thanh vận dụng bước nhảy vô hình, thành công phá hoại kế hoạch của ‘Ngôi Sao Đế Quốc’, nhưng mà suy cho cùng Chung Viễn Thanh chỉ có một mình.
Thời điểm hắn đi đến khu vực trung tâm, tức thì đụng phải tổ bảy người đang khổ chiến với bốn người phe kia. Cuồng chiến sĩ rốt cuộc không chịu được đòn công kích liên tục của đối phương, những đòn này tuy tạm thời không gây ảnh hưởng đến Cuồng chiến sĩ nhưng cũng rất có hiệu quả làm hắn phải chậm chân.
Đến khi Chung Viễn Thanh đang khó khăn vượt qua khu trung tâm để đuổi đến địa điểm Tần Phi Tương đang chiến đấu, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy tốc độ của Cuồng chiến sĩ đã biến đổi.
“Nhanh thế này được ư?” Bard nhìn số liệu thí nghiệm trên màn hình, có chút kinh ngạc nhếch mi: “Rõ ràng đã bị công kích, hơn nữa tốc độ cơ giáp Cuồng chiến sĩ đáng nhẽ đã đến giới hạn rồi chứ.”
Thanh Mộc nhìn chằm chằm Chung Viễn Thanh trên màn hình lớn, sau đó lắc nhẹ đầu: “Không phải, đó chỉ tốc độ tối đa của Cuồng chiến sĩ theo lý luận mà thôi, ngoài đó ra, muốn nâng cao tốc độ, vẫn còn một cách khác.”
“Cách gì?” Đương lúc ánh mắt Bard cũng nhìn Cuồng chiến sĩ giống Thanh Mộc, ông đột nhiên cảm thấy Cuồng chiến sĩ có điều gì đó bất thường.
“Vỏ ngoài, mặc dù rất tương tự, nhưng đây tuyệt đối không phải màu sắc vỏ ngoài của Cuồng chiến sĩ. Thế nhưng nếu đây không phải vỏ ngoài, chẳng nhẽ đây là lớp bên trong?” Bard nói chắc, vì để tiện đường cho công việc tính toán thống kê, màu sắc vỏ ngoài của từng cơ giáp đều được thiết kế có quy luật, màu của cơ giáp của lần dự tuyển chi đấu này đều do chính Bard tự tay sắp đặt, ông đương nhiên có thể phát hiện được sự khác biệt nho nhỏ này.
Bard thực sự không lường được, vì để nâng cao tốc độ cho cơ giáp, Chung Viễn Thanh dám tháo bỏ vỏ ngoài nặng nề của Cuồng chiến sĩ, phải biết rằng Cuồng chiến sĩ nổi danh là cỗ máy da dày thịt béo chính là vì sở hữu lớp vỏ ngoài này.
Chẳng qua, lớp vỏ này cũng hạn chế tốc độ của Cuồng chiến sĩ.
Mà sau khi vứt cái vỏ cồng kềnh ấy đi, tốc độ của Cuồng chiến sĩ được nâng cao là chuyện hết sức bình thường.
“Hừ! Sót mất để thằng bé nghĩ đến điểm lệch này.” Thanh Mộc hừ lạnh một tiếng, y không có tức vì Chung Viễn Thanh lợi dụng điểm này, cái y quan tâm hơn là, Chung Viễn Thanh cư nhiên không ngoan ngoãn chờ đợi ở hậu phương, dám điều khiển Cuồng chiến sĩ lao ra ngoài.
Dù sao, với tình hình hiện tại, một khi đã gỡ vỏ ngoài, ưu thế lớn nhất của Cuồng chiến sĩ đã nhoáng cái biến mất không còn chút gì.
“Đúng vậy, Chung Viễn làm thế này khác nào mổ gà lấy trứng, đừng nói đến chuyện phối hợp với Tần Phi Tương, đợi đến khi cậu ta đuổi kịp đến vị trí của Tần Phi Tương, có lẽ cơ giáp đã báo hỏng rồi cũng nên. Một khi cơ giáp báo hỏng cũng đồng nghĩa trận chiến của nó kết thúc tại đây.” Bard lắc đầu, hơi tiếc nuối nói, tuy rằng Chung Viễn Thanh có thể nghĩ được dùng bước nhảy vô hình kết hợp với tháo lớp vỏ ngoài của cơ giáp để nâng cao tốc độ, song suy cho cùng vẫn còn quá non nớt, làm việc chưa đủ chu toàn.
Có thật như vậy không? Thanh Mộc từ chối cho ý kiến với nhận xét của Bard, ánh mắt vẫn tập trung vào Chung Viễn Thanh, không biết vì sao, y vẫn tin, càng vào thời khắc quan trọng, đứa trẻ này nhất định tạo ra kì tích ngoài dự đoán của mọi người.
Quả nhiên đúng như Bard nói, sau khi Chung Viễn Thanh quyết đoán tháo bỏ lớp vỏ cồng kềnh ảnh hưởng đến tốc độ, đồng thời cũng mất đi lớp phòng hộ kiên cố, lúc hắn kích động chạy đến bên Tần Phi Tương, Cuồng chiến sĩ đã sắp hỏng nát.
“Viễn Thanh!” Tuy rằng đang mải chiến đấu với ba cơ giáp, song Tần Phi Tương cũng không quên chú ý hành động của Chung Viễn Thanh, khi thấy hắn tháo vỏ ngoài của cơ giáp bay nhanh đến trong mưa bom bão đạn này, trái tim y đập thình thịch thấp thỏm không yên.
Mãi đến khi Chung Viễn Thanh đến bên cạnh mình, lúc này Tần Phi Tương mới thả lỏng thở phào một hơi.
“Đừng nói, chú ý kẻ địch của anh, mở khoang điều khiển ra, đừng mở quá lớn, để tôi có thể vào là được.” Chung Viễn Thanh vô cùng bình tĩnh chui ra khỏi Cuồng chiến sĩ, sau khi cực kì quyết đoán nói bỏ Cuồng chiến sĩ, lập tức xoay người yên lặng chui vào khoang điều khiển Sát thủ của Tần Phi Tương.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bao gồm cả những người của ‘Ngôi Sao Đế Quốc’ đang theo dõi trận đấu đều phải kinh hoàng.
Trong thời đại chiến tranh tinh tế hiện giờ, có thể nói cơ giáp đóng một vai trò không thể thiếu với con người, đối với một người chiến sĩ mà nói, cơ giáp của mình chính là cái xe, vũ khí chính là đồng đội. Trong chiến tranh, việc vứt bỏ cơ giáp cũng tương đương với chuyện bỏ rơi đồng đội, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người chiến sĩ.
Thế nhưng mà, cái người trước mắt này, dám to gan ngang nhiên vứt Cuồng chiến sĩ ngay giữa mắt bàn dân thiên hạ.
Lối suy nghĩ này đúng là chỉ có mình Chung Viễn Thanh mới có thể nghĩ ra nổi. Thanh Mộc nhìn tình hình, không khỏi hé ra nụ cười mỉm.
Chỉ có điều, hiển nhiên Bard không có nghĩ được như vậy, ông há miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mọi chuyện xảy ra trên màn hình, một lúc lâu sau, mới lắp bắp nói: “Cậu ta, cậu ta dám vứt cơ giáp? Chẳng nhẽ cậu ta không biết hành động có ý nghĩa gì sao?”
“Ý nghĩa gì?” Thanh Mộc liếc nhìn Bard một cái, sau đó tiếp tục nhìn cơ giáp Sát thủ đang chứa Chung Viễn Thanh:”Không ngờ từng ấy năm qua, lý luận giáo dục của Ares vẫn giống quá khứ, giữ nguyên tư tưởng đần độn trung thành đến vậy. Theo tôi thấy cái lý luận cơ giáp là bạn bè này, chỉ phù hợp với những cơ giáp có trí năng cao thôi, còn như cái loại siêu ngu đần như Cuồng chiến sĩ thì trong tình hình này, nếu vẫn kiên trì sử dụng, đó mới là tự tìm chết.”
Thanh Mộc nói tiếp: “Tôi thấy rõ Cuồng chiến sĩ đã làm hết sứ mệnh của mình, sau đó nó có một cái chết hoàn mỹ nhất, đó mới là những điều chiến sĩ chân chính phải làm. Không bỏ rơi đồng đội trên chiến trường ư, điều tiên quyết là phải suy nghĩ xem liệu có thể cùng tồn tại không đã.”
Bard không phát biểu ý kiến với lời nhận xét hoàn toàn vi phạm lý luận giáo dục của Ares. Suy cho cùng không chỉ riêng hai người bất đồng quan điểm, mà đây cũng là hai lối tư tưởng trái ngược nhau do bị ảnh hưởng của hai trường quân sự xuyên suốt qua dòng chảy lịch sử.
Vì thế, sau cuộc tranh luận ngắn ngủi, sức chú ý của cả hai lại chuyển vào trận chiến.
“Nhưng mà bây giờ rốt cuộc Chung Viễn Thanh đang tính làm gì?” Cuồng chiến sĩ tuy đã bị hư hỏng nặng nề, song cũng không có nghĩa không thể sử dụng, bây giờ Chung Viễn Thanh bỏ rơi nó, lựa chọn cùng sử dụng Sát thủ chung với Tần Phi Tương, tình huống thực sự chưa bao giờ có cả.
Nếu dựa theo tính thực chiến mà nói, có thể lý giải Chung Viễn Thanh đang lựa chọn giữ mạng cho mình.
Chỉ có điều, đây là cuộc thi dự tuyển, nên phải quyết định thế nào đây?
Đương lúc Bard vò đầu bứt tai, Thanh Mộc cực kì bình tĩnh lật mở quy tắc trận đấu cơ giáp gửi cho bọn chúng học tập. Sau đó, Thanh Mộc chỉ vào một đoạn: “Cơ giáp mất đi khả năng chiến đấu, sẽ bị coi như mất tư cách tham chiến. Cuồng chiến sĩ của tiểu Viễn Thanh vẫn chưa mất đi khả năng chiến đấu, chẳng qua, Viễn Thanh chọn cách không dùng nó nữa mà thôi. Quy tắc này không nói rõ ràng, trong trận chiến cơ giáp không được phép đổi cơ giáp khác, hoặc hai người cùng điều khiển một cơ giáp.”
Đó là bởi vì từ xưa đến nay học viên của Ares đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này được chưa? Bard im lặng nghĩ, hành vi này của Chung Viễn Thanh nói khó nghe thì là lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc thi đấu.
Nhưng mà nói đi nói lại, ai bảo lúc đặt quy tắc thì không làm chặt chẽ cơ, để Chung Viễn Thanh dễ tìm được lỗ hổng, lại còn lợi dụng triệt để nữa.
Bard yên lặng thở dài một hơi, ông không thể không thừa nhận lời của Thanh Mộc rất đúng, học viên hoặc thậm chí là huấn luyện viên của Ares đều chỉ tuân theo trường quân đội, huấn luyện viên dặn dò cha mẹ, định sẵn tương lai sau này cho tụi nhỏ.
Hành vi phục tùng mệnh lệnh một cách vô điều kiện này sẽ vô cùng thích hợp trong chiến tranh, nhưng mà áp dụng vào đời sống thực tại, thì sẽ trở thành thứ giúp sức để hoàng thất có cơ hội nắm giữ quân bộ.
Nhưng, hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến việc này, sau khi thảo luận xong, hành vi của Chung Viễn Thanh không hề vi phạm bất cứ quy tắc nào, bọn họ đành cam chịu, vì thế Bard không chấm dứt tư cách chiến đấu cùng hệ số điểm của hắn.
Trận đấu vẫn đang tiếp diễn.
Chung Viễn Thanh đương nhiên không biết, sau chuyện này, có biết bao người chú ý đến hành vi lỗ mãng của hắn.
Lúc này, ngồi trong khoang điều khiển của Sát thủ, tay chân của Chung Viễn Thanh rốt cuộc cũng được thảnh thơi, hết cách rồi, cảm giác bị ràng buộc rồi điều khiển cỗ máy nặng nề kia, đều đã tạo thành kí ức khó phai trong đầu Chung Viễn Thanh.
“Đi thôi.” Dưới sự chỉ huy của Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương tiếp tục lái Sát thủ, bay thẳng đến tháp Babel.
***
Thế nào gọi là không thể tránh được nhỉ?
Đó là cho dù Chung Viễn Thanh lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc, thành công tiến vào Sát thủ, cùng Tần Phi Tương tiến thẳng vào tháp Babel, liều mạng chém giết, thế nhưng vẫn không địch lại được đối thủ, vào giây phút cuối cùng, vẫn bị ba đài cơ giáp kia ngáng đường, trong trận đấu kịch liệt, mảnh nhỏ của thư mời trong tháp Babel được một trong ba đài cơ giáp kia trúng vận cứt chó tìm được.
Trận đấu đầu tiên, ‘Chiến Đội Số 1’ với ‘Ngôi Sao Đế Quốc’, ‘Ngôi Sao Đế Quốc’ đã thắng hiểm.
***
“Có kỳ tích thật rồi kìa, hôm nay còn đến sớm hơn cả chúng ta.” Sáng sớm hôm sau, trong phòng huấn luyện, Chung Viễn Thanh đẩy cửa ra, lập tức bị mười người đứng nghiêm chỉnh dọa sợ.
Đợi đến khi Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương lần lượt đi vào, bấy giờ hắn mới nhận thấy mọi người đều bất thường, hơn nữa bầu không khí trong phòng cũng có vẻ nặng nề hết sức.
Chung Viễn Thanh nhìn quanh một vòng, cảm thấy hơi buồn cười nói: “Không phải chỉ thua một trận thôi sao? Có cần như sốc nặng thế không?”
Thấy mọi người vẫn không phản ứng, Chung Viễn Thanh đành bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Phi Tương.
Tần Phi Tương thấy ánh mắt cầu cứu của hắn, nhanh chóng đi lên nói thay: “Theo tôi thấy, hôm qua các cậu đã biểu hiện rất tốt. Mà lúc cuối, đều là lỗi của tôi với Viễn Thanh. Do sai lầm của chúng tôi nên mới thua trận này.”
“Không phải lỗi của các cậu, là tại chúng tôi, chúng tôi quá yếu, vào lúc quan trọng ấy vậy mà căn bản không làm được trò trống gì.” Thạch Lan ngẩng đầu, khổ sở nói.
Bọn họ quả nhiên vẫn quá non nớt ngây thơ, khi đối mặt với một đội toàn sĩ quan cấp úy, thực lực mà bình thường mình hay kiêu ngạo cùng phương pháp chiến đấu nhất đều trở nên đầy khiếm khuyết trong mắt kẻ khác. Ngoài Norman và Lâm Dược, trung bình cả đội cần đến hai người mới đối phó được với một sĩ quan, chính bởi vì nguyên nhân này, nên mới tạo áp lực cho Tần Phi Tương.
“Bọn anh cũng có chỗ sai.” Lâm Dược cũng lên tiếng: “Ỷ vào thực lực của mình, chỉ đơn độc tác chiến chứ không phối hợp với đồng đội, gây ảnh hưởng đến tính hợp tác của cả đội ngũ.”
“Nếu mọi người đã tự biết khuyết điểm của mình, vậy đừng có ủ rũ nữa.” Tần Phi Tương nhìn mười người, sau đó nói to: “Thứ chúng ta cần là một đội ngũ dù có phải thất bại cũng vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chứ không phải vừa mới thất bại đã ủ rũ như thế này. Hơn nữa, nói thật, lỗi quyết định ở đây vẫn do hai chúng tôi, ngoài thực lực không đủ mạnh ra, làm sĩ quan trưởng, chúng tôi đã không nhận ra vấn đề tồn tại trong đội ngũ kịp thời, không có huấn luyện mọi người, đây là thất trách của hai chúng tôi.”
Không thể không nói, trận chiến với ‘Ngôi Sao Đế Quốc’ đã làm Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tưởng nhận ra, người mà mình đang chỉ huy không phải những binh lính có kinh nghiệm từng vào sinh ra tử trên chiến trường, mà chỉ là những tân sinh cùng sĩ quan cấp úy, bây giờ đoàn đội như một cái bè rời rạc, còn bọn họ là keo dính, chỉ có nhờ bọn họ, mới thực sự kết nối được toàn bộ đội ngũ, phát huy được khả năng kinh người của từng thành viên.
“Không tệ nha, xem ra các cậu đã nghĩ thông suốt được điểm này.” Đúng lúc này, tiếng của Thanh Mộc từ ngoài cửa vang lên.
Giữa ánh mắt thăm hỏi của mọi người, Thanh Mộc đi đến trước mặt Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh: “Về phương diện huấn luyện đội ngũ, kỳ thực ta vẫn có chút kinh nghiệm nhỏ, còn một tuần nữa mới tới trận đấu tiếp theo, thế nào, có muốn ta huấn luyện miễn phí không?”
Bởi vì chuyện của Chung Minh, Chung Viễn Thanh vẫn hơi canh cánh trong lòng với Thanh Mộc. Chẳng qua, trước đó Chung Minh đã từng nói, trong một vài tình huống nhất định hắn có thể tín nhiệm Thanh Mộc, thậm chí là có thể dựa vào.
Nếu cha đã nói vậy, Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào Thanh Mộc, rồi sau đó gật gật đầu.
Thấy Chung Viễn Thanh gật đầu, ý cười của Thanh Mộc càng sâu thêm vài phần, sau đó y lia mắt nhìn những người khác: “Tuy rằng chỉ có một tuần, song ta tin tưởng khả năng thích nghi của mọi người, nhất định có thể vượt qua bài huấn luyện đơn giản kia.”
***
Bởi vì có Thanh Mộc ra tay, Chung Viễn Thanh rốt cuộc đã thoải mái không ít về phương diện huấn luyện đoàn đội.
Ngay lúc hắn với Tần Phi Tương trở về phòng, quang não Tần Phi Tương đột nhiên hiện ra một tin tức, nhìn lướt qua tin kia, Tần Phi Tương lập tức đưa cho Chung Viễn Thanh xem.
“Có chuyện gì à?” Chung Viễn Thanh có chút tò mò nhìn tin tức kia, sau đó khẽ nhíu mày: “Chung Lam?”
Tần Phi Tương sợ Chung Viễn Thanh nghĩ nhiều, vội vàng cam đoan với hắn: “Từ sau khi họp phụ huynh kết thúc, tôi không có liên lạc với cô ta, mà trước đó cũng không có.”
“Đương nhiên là tôi biết.” Chung Viễn Thanh thả tin này xuống, cười lạnh một tiếng: “Xem ra có vài người vẫn chưa từ bỏ ý định rồi. Chỉ là cô ta chủ động đưa đến cửa như thế, tôi cũng đỡ mất công phí thời gian tìm cô ta.”