Đến ngày thứ ba Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương mới tiến vào rừng. Trước lúc này, Chung Viễn Thanh đã chắc chắn Chung Lam cơ bản đã rung rinh vì lời hắn nói, đồng thời còn đưa tài liệu tương đối có ích liên quan đến Khang Hồng cho cô ta.
Dù sao, cũng từng trải qua một kiếp, Chung Viễn Thanh vẫn rất hiểu con người Khang Hồng, bao gồm cả sở thích của gã. So ra thì những tài liệu Chung Kiệt gom góp loạn được từ trên Skynet về sở thích của Tần Phi Tương, tài liệu của Chung Viễn Thanh quả thực quá có lương tâm luôn.
Mà sau khi hai người tiến vào rừng, mới kinh ngạc phát hiện, đám đồng bạn của bọn họ hình như đã biến đổi ở chỗ nào đó rồi.
Đặc biệt là khi bọn họ phát hiện, trước khi Thanh Mộc tuyên bố quyền phân tranh doanh trại, Jean và Lawson hai người ấy thế mà ỷ vào dáng người thấp bé, lén chuồn vào phòng bếp tạm thời của đối phương dựng tạm, nhân dịp họ không chú ý, rắc cả tá thứ bột gì đó không rõ nguồn gốc.
“Hai cậu đang làm gì thế?” Chung Viễn Thanh sửng sốt một chút, không nhịn được phải hỏi.
Thạch Lan vừa lật thịt dị thú thỏ mới săn được về, vừa đáp tỉnh bơ: “Ờm, đó là ít thuốc làm bọn họ chậm chạp hơn ý mà.”
“Còn chưa tuyên bố bắt đầu trận đấu, các cậu đã muốn giở trò với bọn họ trước à?” Chung Viễn Thanh hơi kinh ngạc nhìn đồng đội, những người khác cũng làm bộ dĩ nhiên giống Thạch Lam.
Du Mẫn hung hăng cắn một miếng thịt nướng: “Cái gì mà giở trò? Nếu không phải hôm trước bọn họ phá nổ đồ ăn dự trữ của chúng ta, thì giờ chúng ta phải ăn thịt dị thú săn về sao? Hừ, bà đây quyết không đứng chung chỗ với đám kia! Phi! Thịt này cũng quá cứng đấy, tí nữa thử đổi thịt lợn rừng đi, nhìn thể hình thế nào cũng thấy thịt chắc ngon đấy.”
Chung Viễn Thanh cùng Tần Phi Tương yên lặng nhìn Du Mẫn tuy không thể nói là thiếu nữ tao nhã, nhưng rốt cuộc vẫn thuộc con hàng thế gia chịu lễ nghi dạy dỗ, ấy thế mà giờ đây có thể dã man như thế, tâm lý cảm thấy thực sự như đã cách mấy đời, ba ngày này, bọn họ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì á, hình tượng cư nhiên đã biến đổi thảm thiết như thế này.
“Ha ha,” Đột nhiên, Tần Phi Tương khẽ cười nhẹ, Chung Viễn Thanh quay phắt đầu nhìn y, Tần Phi Tương ra hiệu bảo hắn nhìn mười người trước mắt: “Sự thay đổi này của bọn họ, không phải chính là thứ chúng ta cần sao? Đây mới là phong cách binh sĩ thuộc về chúng ta.”
Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ ra, tại kiếp trước, phương thức tác chiến của quân đoàn Tần Phi Tương có thể nói là dã man nhất trong tất cả quân đoàn, đồng thời cũng hung ác và có tính áp đảo nhất. Trong khi đối chiến, quân đoàn này quả thực có tính nghiền ép đối phương, hắn vốn tưởng đó là vấn đề của vũ khí, giờ xem ra, từ tướng lĩnh đến lối tác chiến, đều liên quan chặt chẽ đến nhau.
Tần Phi Tương đứng dậy, nhìn một lượt: “Vài ngày qua, hình như mọi người luôn thua nhỉ, nhưng mà, cũng học được không ít thứ. Thế nên, chẳng sao hết, từ bây giờ trở đi, đến lượt chúng ta phản kích rồi.”
Chung Viễn Thanh nhìn Tần Phi Tương đột nhiên phấn chấn tinh thần, kêu gọi những người kia. Bởi vì vẫn luôn yên lặng chọn lựa đứng bên cạnh hắn, người đàn ông này đứng trước mặt hắn, vĩnh viễn vừa im lặng mà bao dung. Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra hình như mình chưa bao giờ thấy một Tần Phi Tương như thế này, nhưng mà, làm người đàn ông có thể sánh vai với hắn của năm đó, chắc chắn sẽ không thể kém Chung Viễn Thanh hắn được.
Chung Viễn Thanh vẫn luôn nghĩ rằng, Tần Phi Tương không giống hắn, có vài người sinh ra đã thuộc về chiến trường, thuộc về chiến tranh, ví dụ như Tần Phi Tương.
“Thật đủ rắm thối.” Thanh Mộc tức giận bất bình nhìn mọi chuyện diễn ra trên màn hình, không khỏi càu nhàu ra tiếng, lại nhìn ánh mắt ngưỡng mộ Chung Viễn Thanh dành cho Tần Phi Tương, cơn tức lại tăng thêm vài phần: “Thật là càng nhìn càng thấy ghét, thằng bé Viễn Thanh chẳng nhẽ mù mắt thật sao? Sao cứ nhìn trúng cái loại như Tần Phi Tương thế?”
Trịnh Thiên Canh cạn lời vì thái độ của Thanh Mộc, mặc dù Chung Viễn Thanh thích Tần Phi Tương, đặc biệt là chuyện yêu đương giữa hai Alpha, khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, nhưng suy cho cùng Chung Viễn Thanh là con trai lão Đại, dựa theo tính của lão Đại, đến giờ ảnh còn chưa đứng ra phản đối, chứng minh lão Đại đã chấp nhận Tần Phi Tương.
Nếu đã vậy thì Trịnh Thiên Canh tỏ vẻ, bọn họ sẽ không lay động được lão Đại, lão Đại đã đồng ý, bọn họ quyết sẽ không phản đối.
Ví dụ, chuyện lão Đại để con trai tự nhập học tại trường quân đội Ares. Cho dù bọn họ có ghét trường quân đội của Harper đế quốc như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tung hoa chúc mừng Chung Viễn Thanh vào học tại đó.
Đúng, khẩu hiệu của bọn họ chính là “Lão Đại làm chủ, Thanh Mộc làm phụ.”
Thân là một thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Phá Ma, bọn hắn có nguyên tắc vậy đấy.
Còn về chuyện Thanh Mộc phản đối, trước mặt lão Đại mấy thứ này chỉ là mây bay, cho dù Thanh Mộc có địa vị cao mấy đi chăng nữa. Trong lòng đám lão làng của Phá Ma, không có người nào quan trọng so sánh được bằng lão Đại, có thể nói rằng chỉ cần làm lão Đại trở về, thì đó là tốt chẳng còn gì bằng.
Thực ra, so với việc Chung Viễn Thanh rốt cuộc thích ai, Trịnh Thiên Canh càng để ý đến chuyện Thanh Mộc sẽ để tân sinh và đám thợ săn tiền thưởng mới được gia nhập nội bộ Phá Ma tiến hành trận đấu hơn.
Suy cho cùng, thợ săn tiền thưởng và những quân nhân tương lai có xuất thân chính thống rất khác nhau, quan niệm đứng đầu của đám này là lợi ích, họ là những người có đầy kinh nghiệm phong phú, cuộc sống gần như gắn chặt với lưỡi dao, quá quen với sống chết chứ không như đám học viên Ares còn non nớt chưa biết mùi đời kia.
Trước mặt những người này, cho dù có sự gia nhập của Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương, cũng tuyệt đối không thể trở thành đối thủ của bọn họ. Mấy ngày nay kỳ thực người của Phá Ma vẫn chỉ ôm thái độ trêu chọc trẻ con tranh giành quyền được cư ngụ trong doanh địa mà thôi.
Chỉ có điều, Thanh Mộc thực sự đến giờ vẫn chưa hạ mệnh lệnh chân chính, một khi y hạ lệnh để bọn họ nghiêm túc, những đứa trẻ này chắc chắn không thể làm gì được, Trịnh Thiên Canh thật sự thấy lo lắng cho bọn chúng, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là an nguy của Chung Viễn Thanh.
Ai biết, phảng phất như nghe thấy tiếng lòng của Trịnh Thiên Canh, Thanh Mộc lúc này cuối cùng cũng nói với người của Phá Ma: “Bây giờ đám nhãi con của Ares đã có mười hai người, nhân số các cậu ít hơn, nhưng mà, khi quyết đấu không được để tôi mất mặt đâu đấy.”
Lời nói của Thanh Mộc tựa như cái búa đập nát gông xiềng cuối cùng của dã thú, Trịnh Thiên Canh nghe thấy tiếng reo hò ở đầu kia của máy liên lạc, da đầu không khỏi run lên, nhịn không được hỏi: “Làm vậy liệu có ổn không? Dù sao cũng có cả Chung Viễn Thanh ở trong đó, thằng bé là con trai của lão Đại đấy.”
“Ta biết, chính bởi vì thằng bé là con trai của Chung Minh, cho nên ta mới quyết định làm vậy.” Thanh Mộc nhìn chằm chằm Chung Viễn Thanh trên màn hình, đứa trẻ này lớn lên rất giống Chung Minh năm đó, chỉ có một thứ không giống, đó hẳn có liên quan đến mẹ thằng bé, người làm Thanh Mộc ghen tị phát cuồng, song, cho dù là thế, Thanh Mộc vẫn coi Chung Viễn Thanh như con trai ruột của mình, thương yêu đến tận xương tủy, nhưng mà thương yêu này không đại biểu sẽ không cho Chung Viễn Thanh trải nghiệm một số chuyện: “Đó là con đường thằng bé chọn lựa để dần trở nên mạnh mẽ, những gì ta có thể làm vì nó, chính là giúp nó không ngừng biến mạnh.”
Được Thanh Mộc cho phép, cuối cùng có thể phát huy thực lực chân chính đối phó với đám quỷ con, đám thợ săn tiền thưởng không biết là, chỉ vài ngày tới, bọn họ phải đối mặt với một đội ngũ liên tiếp bại trận, ngoài ra còn cả tốc độ hấp thụ bài học kinh ngạc của lũ nhóc này.
***
Hoàng hôn ngày thứ mười, nhìn mười người bị trói gô nằm trên đất, bọn Thạch Lan nhìn nhau, nhận ra mọi người đều đang đứng nghiêm túc tại đó, trên mặt trên người còn đầy thương tích chưa khỏi, lúc này mới không khỏi nhếch miệng hé ra nụ cười vui mừng.
Trước khi ngày cuối cùng kết thúc, đội họ thật sự đã chiến thắng một lần.
“Ai mà ngờ được, chúng ta thực sự đã thắng.” Chung Viễn Thanh ngồi trên tảng đá lớn, nhìn mọi người lộ ra nụ cười ăn mừng, cũng không khỏi bị cuốn theo khoe ra nụ cười tươi rói nhìn Tần Phi Tương đang cúi đầu băng bó vết thương cho mình: “Trong ngày cuối cùng, rốt cuộc đã hòa được một trận, xin hỏi đại tướng quân có cảm tưởng gì không?”
Sau khi chắc chắn đã băng bó xong cho Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương bấy giờ mới ngẩng đầu, nhìn hắn, sau đó giọng điệu trầm thấp nói: “Chẳng có gì, chỉ cần sau này em đừng ra tay tùy tiện, tự làm thương mình thì tôi đã thỏa mãn lắm rồi.”
Chung Viễn Thanh bị thương là lúc nhận ra Tần Phi Tương sắp bị đánh lén, vội vàng giơ tay ra chặn, ai biết, tên kia thực sự không định ra tay nặng, kết quả Chung Viễn Thanh đột nhiên nhảy ra, khiến gã ta giật mình, phản xạ có điều kiện hạ dao xuống, cắt một đường lên cánh tay Chung Viễn Thanh, kéo thành miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
Đối với chuyện vì mình mà làm người yêu bị thương, Tần Phi Tương hiển nhiên đặc biệt để bụng, với y mà nói, điều này khó chịu hơn gấp trăm lần so với trận chiến bị thua do mình chỉ huy.
Chung Viễn Thanh thực ra rất không để bụng, bị thương với bọn hắn mà nói đó là chuyện bình thường như cơm bữa, không cần xem trọng như vậy, hơn nữa, đàn ông có sẹo là bằng chứng chính xác nhất cho thấy Chung Viễn Thanh hắn cũng không phải dạng thích tự chăm mình thành người trắng nõn nuột nà.
Chung Viễn Thanh thấy tâm tình không tốt của Tần Phi Tương, lập tức quơ cánh tay, kết quả đụng đến vết thương, tuy rằng không tỏ ra đau đớn, song vẫn nhe răng nhếch miệng nói: “Anh nhìn đi, thực ra cũng chẳng sao đâu, vết thương này không phải rất bình thường sao?”
“Đừng nhúc nhích.” Tần Phi Tương đột nhiên lên tiếng.
“Lần sau không cho phép được như vậy.” Tần Phi Tương dở giọng ra lệnh đối với Chung Viễn Thanh, sau đó quỳ một bên gối xuống đất, trán chạm lên mu bàn tay Chung Viễn Thanh: “Tôi cũng sẽ không cho chuyện này xảy ra lần nữa.”
Tần Phi Tương đột nhiên bộc phát hơi thở cường đại khiến Chung Viễn Thanh thầm giật mình. Khi trán y chạm lên mu bàn tay hắn, truyền đến độ ấm nóng cùng dày rộng nháy mắt đã vỗ về được cõi lòng hắn.
Chỉ là cho dù bầu không khí giữa hai người như thế này tuy rất tốt!
Nhưng mà!
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh mét của Thanh Mộc, nét mặt xem kịch vui của đám người Phá Ma với vẻ hiếu kì vô cùng hóng hớt của bọn Thạch Lan, nhịn không được đẩy vai y: “Được rồi, tôi biết rồi, anh, anh mau mau đứng dậy đi.”
Tần Phi Tương nghe lời Chung Viễn Thanh, ngoan ngoãn đứng lên, ai ngờ mới quay đầu một cái đã trông thấy Thanh Mộc đang hung tợn nhìn chằm chằm mình. Thanh Mộc thấy Tần Phi Tương quay đầu, lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó mới chuyển sang nhìn Chung Viễn Thanh, hơi xum xoe nói: “Trong doanh trại có bác sĩ, cậu cứ đi khám chút đi. Sau này bị thương đừng có tùy tiện để tên đui mù không hiểu giúp băng bó, nhỡ may xảy ra vấn đề thì sao?”
“Tên đui mù” Tần Phi Tương chớp mắt, y đã miễn dịch với thái độ ghét cay ghét đắng ngấm ngầm của Thanh Mộc này rồi.
Nhưng mà tức thì tức, nên khen vẫn phải khen, Thanh Mộc điều chỉnh tốt nét mặt của mình, nói với đội họ: “Chỉ là, với trình độ khá của mấy cậu, căn cứ vào cảm giác tập luyện mấy ngày nay, chắn chắn đối phó với đám quỷ con chưa đủ lông đủ cánh của Ares, sẽ không thành vấn đề.”
Đây đâu phải trình độ khá, nói thật ra, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, nhìn đội ngũ này từ thảm bại ban đầu, dần dần có thể chống cự, phản kích, cuối cùng giành được thắng lợi. Mỗi bước tiến có thể nói đều rất thần tốc khiến người tùy tiện như Trịnh Thiên Canh cũng phải giật mình.
Những người này, không đúng, phải nói là, bọn chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ.
Không chỉ Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh, mỗi một người trong đội ngũ đều ẩn chứa thực lực kinh người, bọn chúng nhanh chóng trưởng thành, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Nói trắng ra, nếu không hiểu rõ những đứa này đều là học viên của Ares, Trịnh Thiên Canh chắc chắn sẽ không tiếc giá nào kéo chúng gia nhập vào Phá Ma, những đứa trẻ này tương lai tiếp tục phát triển, nhất định sẽ trở thành nguồn sức mạnh mạnh mẽ tươi mới.