Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 13: Khả nghi

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Shine

—------------------------------------------

Sau một màn hãm hại, cuối cùng kẻ khởi xướng lại gặp báo ứng.

Tiêu Văn Thúy cũng muốn nhân cơ hội chiếm chút lợi lộc, nhưng chỉ sợ lỡ chọc giận Tiêu Khác. Bởi vậy ngay trong ngày hôm đó, Phù Dung Viện – nơi ở của Tiêu Văn Thúy có rất nhiều thủ vệ ở bên ngoài, đều là do Tiêu Khác phái tới trực tiếp giam lỏng nàng ta.

Ngay cả mẹ đẻ Tiêu Văn Thúy, chưởng gia di nương Hoàng thị mang theo trưởng nữ Tiêu Thư Đồng đến thăm cũng phải dùng mọi thủ đoạn mới có thời gian một nén nhang (*) tiến vào trong viện.

* một nén nhang: khoảng 40 – 60 phút

"Nương!"

Thấy Hoàng thị đến, Tiêu Văn Thúy đầy một bụng không cam lòng, lôi kéo Hoàng thị chửi rủa nói: "Cái đồ vụng về họ Lô kia hại ta thật thảm, còn có Tiêu Sắt Sắt, đồ ngốc đó còn dám giam lỏng ta! Nương, người phải vì ta làm chủ mà đòi lại công bằng!"

Hoàng thị ngày thường tính tình nhát gan, yếu đuối. Một mặt đau lòng Tiêu Văn Thúy, nhưng đồng thời cũng sợ sệt đẩy nàng ta ra, cẩn thận đi đến trước giữ song cửa.

Trưởng nữ Tiêu Thư Đồng tựa tiếu phi tiếu(*) nói: "Ngay cả đồ ngốc cũng có thể đem ngươi mà đùa giỡn xung quanh, Văn Thúy, ta thấy ngươi tâm tư quá nhiều, tốt nhất nên tỉnh táo thu liễm lại đi."

* Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười

Tiêu Văn Thúy trừng to hai mắt thét: "Trưởng tỷ, ta thân là muội muội của ngươi, tại sao ngươi lại nói đỡ cho đồ ngốc kia!"

"Là chính bản thân ngươi không có bản lĩnh, cần gì phải đi oán hận Tiêu Sắt Sắt." Tiêu Thư Đồng bình thản nói.

"Sao ngươi lại có thể nói với ta như vậy!" Tiêu Văn Thúy mắng.

Tiêu Thư Đồng lạnh lùng liếc Tiêu Văn Thúy, thần sắc lộ vẻ thất vọng: "Thân là nữ nhi Tiêu gia, nếu đã không thể làm rạng rỡ, mang đến vinh quang cho gia tộc thì ít nhất cũng đừng nên tìm phiền toái. Ngươi mang thêm cho phụ thân nhiều phiền phức như thế, còn muốn mọi người phải xoay quanh mình, đây không phải nói ngươi mơ mộng thì là cái gì?".

Tiêu Văn Thúy sửng sốt, hung tợn nói: "Có hại cũng không đến lượt ngươi, thật đúng là đứng nói chuyện thắt lưng không đau!"

Tiêu Thư Đồng không đáp lời, đáy mắt nàng có chút ghét bỏ.

Hoàng thị đến nay cũng chỉ có hai nữ nhi bảo bối này. Nàng ta ôm Tiêu Văn Thúy khuyên nhủ: "Thúy nhi, nương biết là ngươi chịu ủy khuất. Tiêu Sắt Sắt là con vợ cả thì đã sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa ngu dại mà thôi, sao có thể khi dễ ngươi được. Nhưng ngươi cũng thật là, cần gì phải so đo chấp nhặt với kẻ ngốc đó."

Tiêu Văn Thúy bất bình tức giận: "Ta chính là không quen nhìn nàng ta là con vợ cả! Nương, người không biết, phụ thân đưa đồ trang sức quý báu cho nàng ta, rõ ràng là bất công!"

Tiêu Thư Đồng lạnh nhạt nói: "Ngươi từng thấy qua nàng ta đeo đồ trang sức kia sao? Đó đều là đồ cưới nương nàng ta để lại."

"Trưởng tỷ, đến giờ ngươi vẫn giúp đồ ngốc đó nói chuyện!" Tiêu Văn Thúy mắng: "Dựa vào đâu mà nàng ta lại có vận khí tốt đến như vậy! Thế mà lại có thể được Tấn vương chọn trúng làm chính thê cho Cẩn vương!"

Tiêu Thư Đồng nhếch mép: "Ngươi gấp cái gì, chư vị hoàng tử cùng các gia tộc phía sau còn mong hôn sự này thất bại đấy, chuyện Tiêu Sắt Sắt có lấy Cẩn vương được hay không, e rằng còn khó nói."

"Chẳng may vạn nhất nàng ta thật sự thành công thì sao?"

"Ngay cả khi việc thành, một kẻ ngu dại như nàng ta, chắc chắn Cẩn vương cũng chẳng để tâm. Huống chi sau này, Cẩn vương sẽ không chỉ có mỗi nàng ta là nữ nhân, còn phi thiếp thị tì, cuối cùng cũng chỉ đem Tiêu Sắt Sắt biến thành con ma chết mà thôi."

Nghe Tiêu Thư Đồng nói như vậy, Tiêu Văn Thúy trong lòng cuối cùng cũng có chút dễ chịu, nhìn Hoàng thị nói: "Nương, ngài nhanh đi xin phụ thân đem thả ta ra ngoài, ta ở đây buồn muốn chết!"

"Ngươi yên tâm, nương cũng không mong ngươi phải chịu uất ức, nhất định nương sẽ nghĩ cách thuyết phục lão gia."

Tiêu Thư Đồng trong lòng hừ lạnh, hai mẹ con các người căn bản không nghĩ đến lúc này việc nào cấp bách hơn. Hiện tại trọng yếu không phải đi tìm phụ thân, mà nên nghĩ biện pháp đem nương lên vị trí chủ mẫu. Nương Tiêu Sắt Sắt đã chết mười mấy năm, ngẫm lại nếu chính mình không có muội muội ngu ngốc cùng mẫu thân vô năng, nàng ta đã sớm trở thành đích nữ nhà họ Tiêu.

Lại nghĩ Tiêu Văn Thúy đã hai lần rơi vào bẫy Tiêu Sắt Sắt, Lô ma ma còn bị hại cho thê thảm, Tiêu Thư Đồng híp mắt, đắn đo suy nghĩ: "Đồ ngốc kia có chút khả nghi..."

"Trưởng tỷ, ngươi vừa nói cái gì?" Tiêu Văn Thúy hỏi.

"Không có gì." Tiêu Thư Đồng bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp bâng quơ: "Hiện tại mới hai lần, nếu lại còn có lần thứ ba..." Như vậy Tiêu Sắt Sắt vốn không phải là kẻ ngốc nghếch.

Vào ngày mười một, trời càng ngày ngày càng lạnh.

Tàn cúc thưa thớt, rơi rụng cả một vùng, đều bị bọn hạ nhân lui tới giẫm đạp không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.

Đã nhiều ngày Tiêu Sắt Sắt bị Tiêu Khác ra lệnh cưỡng chế ở Thu Sắt Viện, hết thảy đều bị ngăn cách với thế gian bên ngoài, tiếng tranh cãi ầm ĩ, tiếng đưa tang thê lương, dường như chẳng liên quan gì đến Tiêu phủ.

Một khi rơi vào hoàn cảnh an tĩnh, con người liền dễ dàng nghĩ đến nhiều chuyện, bản thân Tiêu Sắt Sắt cũng đang suy ngẫm về chuyện ngọc bội.

Việc lấy lại ngọc bội là mục tiêu nàng nhất định phải làm được, nhưng Thái tử từ lâu đã ngấm ngầm đề phòng, cho dù nàng có ra ngoài Tiêu phủ thì cũng không tránh được tai mắt của đám thị vệ, càng không thể một mình đơn độc đột nhập vào phủ Thái tử.

Như vậy chỉ có thể nhẫn nhịn trước, mọi việc ắt sẽ có cơ hội.

Việc đã suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Sắt Sắt thầm quyết định trong lòng nên cùng Lục Ý ngồi cạnh chậu than thêu thùa.

Hai người các nàng lấy một đoạn tú phẩm, thêu thùa rất thành thục.

Tiêu Sắt Sắt có tay nghề thêu thùa rất khá, đều là nương Trương Cẩm Sắt lúc còn tại thế đã dạy cho nàng. Mẹ đẻ qua đời quá sớm, nàng đã gần như quên đi dung mạo của mẫu thân nhưng một thân tay nghề vẫn còn, tựa như chút kỷ vật còn sót lại của người mẹ dịu dàng đang mờ dần trong tâm trí nàng.

Nghe người ta nói, đây là hàng thêu Hồ Nam, mang về từ Tây Nam Tương quốc.

Tiêu Sắt Sắt thêu một bức chuồn chuồn lá sen, chỉ thêu chạy khắp khung thêu, chỉnh kim, tách ra, đâm vải, cuộn kim, nét thêu vô cùng khéo léo. Còn nhớ lúc trước khi còn ở cạnh Ngọc Khuynh Dương, nàng vì muốn làm cho hắn vui vẻ, ba ngày ba đêm dùng toàn bộ thời gian để thêu ra đóa thiên điệp thể hiện tình cảm phu thê ân ái, giấu ở trong phủ Thái tử. Nhưng còn chưa kịp đem ra tặng hắn thì đã bị hắn bỏ mặc một mình trong đêm động phòng.

"Tiểu thư." Lục Ý bỏ vải thêu lên bàn, oán giận nói: "Thêu đã hai ngày rồi, nô tỳ thật không dám nhìn! Khó coi như vậy, thật là muốn đem đốt đi."

Tiêu Sắt Sắt nỉ non: "Chậm rãi luyện tập là được."

"Luyện cũng sẽ không được." Lục Ý uể oải nằm trên bàn, "Nô tỳ chỉ là một nha hoàn, dáng vẻ không giống như tiểu thư, tuổi nhỏ đã học tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa, đương nhiên so với tài thêu của nô tỳ tốt hơn rất nhiều!"

Thấy Lục Ý không nghi ngờ chút nào, Tiêu Sắt Sắt cũng không cảm thấy kì quái, ngẫm lại dù sao tiểu thư Tiêu phủ kỹ năng thêu thùa cũng thuộc hàng đỉnh cao, dù cho trí lực của bản thân mình giống như trẻ nhỏ, cũng không bị ảnh hưởng đến tay nghề.

Lúc Lục Ý đi thêm than vào chậu, tỳ nữ của Tiêu Khác tìm đến.

"Nô tỳ gặp qua tứ tiểu thư." Tỳ nữ nói: "Lão gia sai nô tỳ đến chuyển lời cho tứ tiểu thư rằng Thiên Anh Đế đã ấn định ngày thành hôn cho tứ tiểu thư nhà họ Tiêu cùng Cẩn vương vào tháng chạp."

"Ta biết rồi". Tiêu Sắt Sắt tỏ vẻ đã nghe được.

"Còn có, Thiên Anh Đế hôm nay đã chọn một đám nữ tử quan lại cùng tú nữ, ban tước Trắc phi và thị thiếp, đều đưa đến Cẩn vương phủ. Lão gia bảo nô tỳ nhắc nhở tiểu thư, ngày sau nên cẩn thận những người này, không cần trở thành bằng hữu cùng các nàng."

Tiêu Sắt Sắt giật mình, đầu ngón tay bị kim đâm truyền đến đau đớn. Nàng cúi đầu, lúc này mới phát hiện ngón tay bị thương.

"Ai nha, tiểu thư người chú ý một chút!" Lục Ý chạy nhanh tìm băng gạc cùng thuốc trị thương.

"Không có việc gì." Tiêu Sắt Sắt xoa xoa ngón tay, nhìn tỳ nữ kia nói: "Ta đã hiểu, thay ta cảm tạ phụ thân đã quan tâm."

"Nô tỳ cáo lui."

Lục Ý rất nhanh tìm được băng gạc cùng thuốc trị thương, đang định băng bó, nhưng lại bị Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng gạt đi.

"Lục Ý, ta muốn đi dạo một chút, ngươi cùng đi đi."