Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 21: Cho dù có mất tất cả

Đương nhiên Khương Ngôn Mặc sẽ không muốn làm ở trong phòng tắm, dù sao đây cũng là lần đầu của cậu.

Nhưng mát xa, nới lỏng nơi đó cho cậu vẫn cần thiết, đến khi làm thật cậu sẽ không cảm thấy quá đau đớn.

Khương Ngôn Mặc vừa hôn Tần Mậu, nhẹ nhàng trấn an cậu, vừa xoa xoa cửa huyệt, cẩn thận khuếch trương cho cậu.

Tần Mậu hơi ngẩng cổ, lộ ra đường cong đẹp đẽ, trong làn sương mờ mịt như vậy, trên gương mặt trắng nõn của cậu hơi ửng hồng.

Tuy cậu cật lực chịu đựng, nhưng động tác của Khương Ngôn Mặc không nhanh không chậm, vẫn khiến cậu có hơi mất khống chế mà khẽ rên lên.

Khương Ngôn Mặc càng yêu thương mà hôn cậu, gặm cắn cần cổ thon dài của cậu, cả hầu kết nhô lên của cậu, hắn lại hôn lên xương quai xanh xinh đẹp.

Động tác vừa dịu dàng cùng cái ôm ngọt ngào khiến Tần Mậu không khỏi rùng mình.

Kinh nghiệm hai kiếp của Tần Mậu đều là do Khương Ngôn Mặc dạy cho cậu, cậu rất quen thuộc với mùi hương của hắn, trước sau đều không thể chống cự khi Khương Ngôn Mặc tiếp cận.

Khương Ngôn Mặc cố ý dùng lưỡi trêu đùa ngực cậu, phía dưới cũng bị Khương Ngôn Mặc xâm nhập từng chút.

Cậu bị kích thích đến không nói nên lời, chỉ có thể thấp giọng nức nở.

Khương Ngôn Mặc tạm thời buông tha cho hậu huyệt của cậu, hai tay nâng hai mông cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Cuối cùng Tần Mậu cũng có cơ hội để tỉnh táo lại, cậu dựa ở trên người Khương Ngôn Mặc, nặng nề thở dốc, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Có thể… Có thể, về giường…”

Khương Ngôn Mặc yêu thương mà hôn nhẹ lên gương mặt đỏ hồng của cậu: “Được.”

Nói xong, bế cậu lên.

Tần Mậu mở hai mắt ửng hồng, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa đang kiềm chế dục vọng của nam nhân, cậu nghiêng đầu ngây người một lúc, sau đó rũ mắt, hai tay chậm rãi vòng lên cổ hắn.

Khương Ngôn Mặc lập tức nở một nụ cười, khẽ hôn lên môi cậu: “Ngoan lắm.”

Lại nói, khi ở trên giường, Khương Ngôn Mặc đúng là một người tình rất dịu dàng.

Kiếp trước mặc dù hắn không yêu Tần Mậu, nhưng cũng không sử dụng đến thủ đoạn để giày vò Tần Mậu.

Mà lần này, hắn chuẩn bị trước cho Tần Mậu cũng rất tuyệt.

Vì thế Tần Mậu cũng không có quá nhiều khó chịu, mặc dù khi bị tiến vào, cậu cũng không cảm thấy quá đau, nhưng Khương Ngôn Mặc lại không ngừng hôn cậu an ủi cậu, khiến cậu không khỏi an tâm, giống như rất nhiều đêm cậu ở chung với Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước.

Khương Ngôn Mặc như biết tất cả các điểm mẫn cảm của cậu, vành tai lẫn ngực đều bị Khương Ngôn Mặc đối đãi vừa dịu dàng vừa thô bạo, hậu huyệt cũng bị Khương Ngôn Mặc hết lần này đến lần khác tiến vào nơi sâu nhất.

Cậu dần dần mất ý thức, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Đột nhiên, Khương Ngôn Mặc nâng một chân cậu lên, vừa xâm nhập sâu thêm, vừa hôn lên mặt đùi trong của cậu, cúi đầu gọi: “Bảo bối.”

Tần Mậu cắn chặt răng, nhất định không muốn rên rỉ.

Khương Ngôn Mặc cúi người hôn cậu, đầu lưỡi mơn trớn hàm răng, môi hôn giao triền, từ cằm chuyển sang cọ môi cậu: “Bảo bối ngoan, đừng chịu đựng, tôi muốn nghe giọng em.”

Cuối cùng Tần Mậu bị làm đến ngất xỉu.

Cậu không biết một điều, sau khi cậu ngất xỉu, Khương Ngôn Mặc nhìn khóe mắt vẫn còn vương lệ và gương mặt đẫm nước mắt, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng cỡ nào, hơn nữa còn xen lẫn chút bi thương.

Khương Ngôn Mặc gắt gao ôm Tần Mậu vào trong ngực, chặt đến mức Tần Mậu đang mơ màng cũng phải bất giác hừ nhẹ ra tiếng, mày cũng nhíu lại.

Nhưng Khương Ngôn Mặc cũng không buông cậu ra, vẫn siết chặt lấy cậu, giống như sợ cậu sẽ đột ngột biến mất vậy.

Cứ lẳng lặng nhìn một lúc lâu như vậy, ánh mắt Khương Ngôn Mặc biến động, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Vui sướng, thỏa mãn, hạnh phúc… Nhưng dường như có thể nhìn thấy sự hối hận sâu sắc từ ánh mắt hắn, mà một giây tiếp theo tất cả dường như biến mất, trong mắt chỉ còn lại quyết tuyệt.

Hắn ôm chặt Tần Mậu ở trong lòng, như đối đãi với trẻ con, yêu thương mà rất cẩn thận. Hắn hôn trán đối phương, sau đó đặt đầu cậu lại gần ngực, khẽ thì thầm: “A Mậu… Bảo bối của tôi, ngủ ngon.”

*****

Khi Tần Mậu tỉnh lại lúc nửa đêm, vị trí bên cạnh cậu trống không, trong phòng cũng yên tĩnh.

Ánh trăng ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu vào phòng, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong sân.

Tần Mậu nhíu mày, định đứng dậy, nhưng cậu vừa khẽ động, eo và chỗ phía dưới lại nhói đau.

Trước khi ngất xỉu, trong lúc mơ màng cậu vẫn biết Khương Ngôn Mặc ôm cậu vào phòng tắm để tắm rửa, còn mát xa cho cậu rất lâu, cậu còn thoải mái đến lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó liền ngủ thiếp đi.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cơn đau cũng không vì Khương Ngôn Mặc mát xa mà giảm bớt đi bao nhiêu.

Tần Mậu chống nửa người ngồi ở đầu giường, ngẩn người rất lâu, sau đó vén chăn sang một bên rồi xuống giường.

Phòng Khương Ngôn Mặc ở tầng ba, nhưng thư phòng của hắn lại ở tầng hai, Tần Mậu không chút suy nghĩ mà đi xuống dưới.

Bây giờ người hầu đều đang ngủ, toàn bộ tòa nhà chỉ có đèn trong hành lang và trong đại sảnh vẫn còn sáng lờ mờ.

Tần Mậu đi đến cửa thư phòng tầng hai, không chút do dự, trực tiếp mở cửa đi vào.

Mặc dù kiếp trước Khương Ngôn Mặc chưa bao giờ nhắc đến công việc trước mặt cậu, nhưng cậu biết một ít thói quen nhỏ của Khương Ngôn Mặc, cũng hiểu rõ cách bài trí trong thư phòng.

Khi đi đến kệ sách thứ hai, Tần Mậu dừng bước lại.

Cậu mượn ánh trăng để tìm chữ trên tài liệu, cuối cùng lấy một tập trong số đó. 

Trong tòa nhà này, vốn không có người ra vào thư phòng của Khương Ngôn Mặc, vì thế đồ vật bên trong cũng không có quá nhiều bí mật delicious peaches come.

Đương nhiên, phần tài liệu trong tay Tần Mậu, có lẽ đối với Khương Ngôn Mặc mà nói cũng không phải quá quan trọng.

Nếu không Tần Mậu cũng sẽ không dễ dàng lấy được như vậy.

Tần Mậu đi đến gần bàn, bật đèn lên, cẩn thận xem tài liệu trên tay.

Rất nhanh cậu đã xem xong, sau đó tắt đèn đi, trả tài liệu về chỗ cũ.

Một loạt hành động này cậu không do dự chút nào, vẻ mặt cũng như thường, không nhìn ra cảm xúc.

Nhưng khi đi đến cửa, vừa định mở cửa, cậu bỗng khựng lại.

Có tiếng nói chuyện ở bên ngoài, có hơi bất ngờ giữa màn đêm vắng lặng.

Tần Mậu nghe ra giọng Khương Thiển, cậu ta đang nói chuyện với ai đó.

Giọng Khương Thiển cũng không cao, nghe ra một chút lười biếng, có lẽ là đang ngủ thì tỉnh giấc, cậu ta đang hỏi: “Anh hai không ngủ được ạ?”

Xem ra người còn lại là Khương Ngôn Mặc.

Trên mặt Tần Mậu xuất hiện một ít kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh lại.

Giọng Khương Ngôn Mặc lành lạnh vang lên trong màn đêm: “Sao em lại ra đây?”

Lời này không coi là chất vấn, nhưng thành công hỏi vặn lại Khương Thiển.

Khương Thiển trả lời: “Chỉ đi lang thang chút thôi.”

Hai người trầm mặc đứng đó, qua một lúc sau mới nghe thấy Khương Ngôn Mặc nói: “Vậy về phòng thôi, muộn lắm rồi.”

Tần Mậu nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, nhưng lại nghe thấy Khương Thiển hỏi: “Anh hai, sao anh không vào trong delicious peaches come?”

Khương Ngôn Mặc nghe vậy dừng lại: “Anh không hiểu ý em, anh đi vào trong làm gì?”

Lại rơi vào trầm mặc, Khương Thiển bỗng dưng cười: “Anh hai, anh làm nhiều thứ vì anh ta như vậy, có đáng không?”

Hình như Vương Tập Ngật cũng đã từng hỏi Khương Ngôn Mặc làm vậy có đáng hay không, nhưng Tần Mậu nghĩ rằng Khương Ngôn Mặc trả giá vì Khương Thiển.

Bây giờ lại nghe Khương Thiển hỏi vậy, Tần Mậu không khỏi nghi ngờ mà nhíu mày.

Khương Ngôn Mặc không trả lời, nhưng cũng không có tiếng bước chân bước tiếp trên hành lang.

Có lẽ hai người họ đang giằng co.

Một lúc sau, mới nghe thấy Khương Ngôn Mặc nói: “Cho dù có mất tất cả, anh cũng bằng lòng.”

Trong giọng nói của Khương Ngôn Mặc có chút quyến luyến và kiên quyết không thể nói rõ được, còn có cả tâm tình mất mát không thể lý giải.

Khương Thiển bị Khương Ngôn Mặc nói như vậy, rất lâu sau mới bật cười: “Anh hai rất có tâm… Nhưng anh ta có biết anh làm hết tất cả chỉ vì mình không?”

Ánh mắt của cậu ta như có như không nhìn về phía thư phòng.

Khương Ngôn Mặc thản nhiên nói: “Không sao, anh tốt với cậu ấy là được.”

Thành thật như vậy khiến Khương Thiển lại ngẩn người, cậu ta cười khổ, thu hồi tầm mắt: “Xem ra bây giờ cũng là anh cố ý…”

“Đúng.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời cậu ta, liếc cậu ta một cái, không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi về phía cầu thang.

Khương Thiển đành phải đi theo sau hắn.

Chờ bọn họ đi xa, lúc này Tần Mậu mới mở cửa, từ từ đi ra ngoài.

Cậu quay lại phòng ngủ trên tầng ba, Khương Ngôn Mặc chắc đã ở trong, nhìn thấy cậu đi vào, Khương Ngôn Mặc cười cười, nhưng cũng không hỏi cậu đi đâu delicious peaches come.

Nhưng Tần Mậu lại chủ động giải thích: “Em tỉnh dậy không thấy anh đâu, nên đi tìm anh.”

Sắc mặt cậu bình tĩnh, giống như sự thật chính là vậy.

Khương Ngôn Mặc vươn tay về phía cậu: “Lại đây.”

Hắn đang đứng cạnh cửa sổ, phía sau hắn là ánh trăng bàng bạc cùng với phong cảnh mờ ảo ẩn dưới ánh trăng xa xa.

Tần Mậu chần chừ vài giây, chậm rãi bước qua một cách thong thả.

Cách đối phương còn vài bước, Khương Ngôn Mặc đã tiến lên ôm cậu vào trong lòng.

Khương Ngôn Mặc ôm lấy cậu, kéo cậu lên trên giường, cúi đầu xuống, mỉm cười nhìn cậu: “Hóa ra bảo bối không thể rời tôi như vậy, mới có một lúc mà đã muốn đi tìm tôi.”

Tần Mậu giả vờ bình tĩnh, nhưng cậu né tránh ánh mắt của Khương Ngôn Mặc, còn có gò má hơi ửng hồng của cậu, cũng thể hiện rõ nội tâm của cậu cũng không bình tĩnh như bề ngoài như vậy.

Khương Ngôn Mặc cười hôn nhẹ lên mặt cậu, một tay đặt sau lưng cậu, ấn nhẹ: “Chỗ này không đau sao?”

Giọng hắn trầm thấp mê hoặc, động tác cũng ngày càng mờ ám, hô hấp nóng rực đều phảng phất bên tai Tần Mậu.

Tần Mậu không được tự nhiên, lùi về phía sau.

Khương Ngôn Mặc cười càng sung sướng, cọ cọ lên môi cậu, cười nói: “Ngoan, ngủ đi, tôi không trêu em nữa.”

Hắn không hỏi Tần Mậu vì sao đã nửa đêm còn rời giường, chỉ ôm lấy đối phương, siết chặt vào trong lòng.

Đầu Tần Mậu gối trên cổ hắn, suy nghĩ ngày càng loạn.

Nhưng Khương Ngôn Mặc không nói gì thêm, cậu cũng đành giả vờ như không biết cái gì, ép bản thân nhanh ngủ một chút.

Sáng hôm sau, Tần Mậu khăng khăng đòi về nhà, nói có việc phải hoàn thành.

Khương Ngôn Mặc cũng không làm khó cậu, ăn sáng xong lại đưa cậu về.

Vì chuyện tối qua, Tần Mậu ít nhiều cũng hơi xấu hổ, lúc xuống xe, cậu chỉ nói một tiếng cảm ơn với Khương Ngôn Mặc, lập tức giơ tay mở cửa xe delicious peaches come.

Không ngờ Khương Ngôn Mặc kéo cậu lại.

Thấy cậu quay đầu lại, Khương Ngôn Mặc nhìn vào mắt cậu, khẽ cười nói: “Bảo bối, không phải là em đã quên rằng chúng ta đang yêu nhau?”

Tần Mậu hoảng hốt mà trừng hắn.

Khương Ngôn Mặc sửa lại áo cho cậu, nhìn cậu cười: “Có phải đã quên đêm qua xảy ra chuyện gì rồi?”

Một câu nói đã thành công làm Tần Mậu đỏ mặt.

Tâm tình Khương Ngôn Mặc đang rất tốt, đuôi lông mày đến khóe mắt cũng có ý cười, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi lướt qua trên môi Tần Mậu: “Hôn tạm biệt.”

Tần Mậu hết cách, đành phải hôn lướt lên mặt hắn.

Làm Khương Ngôn Mặc thấp giọng cười một lúc.

Tần Mậu không thèm để ý đến hắn, vội vàng xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên nhà.

Khương Ngôn Mặc gọi cậu lại, vẫy tay với cậu, ôn nhu cười: “Sáng sớm mai sẽ đến đón em.”

Nói bóng nói gió là muốn đưa cậu đi làm.

Tần Mậu vừa định từ chối, Khương Ngôn Mặc lại bảo tài xế lái xe.

Bây giờ mới tám giờ, không có nhiều người ở trong tiểu khu, thỉnh thoảng có thể gặp phải vài thanh niên trai tráng đi tập thể dục, còn có một vài người già tập thái cực quyền.

Thời tiết dần ấm lên, cũng không có quá nhiều người muốn ra rèn luyện.

Nhưng đến tối có không ít người, tất cả mọi người đều ra ngoài tản bộ, dắt chó đi dạo, Hồ Niệm Cảnh từng cười nói mọi người trong tiểu khu nên tổ chức một đại hội thú cưng.

Tần Mậu cười hùa theo, vì cậu thích náo nhiệt, môi trường của tiểu khu này rất được lòng cậu.

Cậu đi trên con đường đá, nhìn thấy chiếc xe Land Rover đỗ ở dưới lầu, không khỏi giật mình.

Sao Đường Phẩm Hạ lại biết cậu ở đây, cậu nhớ khi chuyển nhà đã không để Đường Phẩm Hạ đi cùng.

Có lẽ là thấy cậu, Đường Phẩm Hạ mở cửa xe, cười đi đến trước mặt cậu.

Tần Mậu không kịp thu hồi kinh ngạc trong mắt.

Đường Phẩm Hạ cười: “Tôi hỏi bạn anh, anh ấy nói cho tôi biết.”

Tần Mậu trầm mặc, đột nhiên nhăn mũi: “Em uống rượu?”

Cách vài bước cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người y.

Đường Phẩm Hạ không trả lời, chỉ nhìn cậu cười.

Tần Mậu nhíu mày: “Em uống rượu còn lái xe?”

Đường Phẩm Hạ vẫn chỉ nhìn cậu, cười lắc đầu: “Tôi uống không nhiều lắm.”

Tần Mậu vẫn nhíu mày.

Đường Phẩm Hạ mỉm cười vỗ vai cậu: “Tôi lớn vậy rồi, anh đừng lo cho tôi như vậy.”

Tần Mậu trầm giọng: “Về sau uống rượu thì đừng lái xe delicious peaches come.”

Giọng cậu có chút bi thương không hiểu, Đường Phẩm Hạ ngẩn người, gật đầu theo bản năng: “… Được.”

Tần Mậu nói: “Sau này em mà còn tùy hứng như vậy, rất nhiều người lo lắng cho em.”

Đường Phẩm Hạ cúi đầu nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu: “Anh nhỏ, anh đừng khó chịu, tôi sẽ không như vậy nữa.”

Nói xong lại vỗ vỗ vai cậu.

Tần Mậu cứng đờ, nhưng không đẩy y ra, im lặng một lúc, hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”

Đường Phẩm Hạ trầm mặc vài giây, mới nhỏ giọng nói: “Tôi cãi nhau với chị hai.”

Tần Mậu nghi ngờ nhìn y: “Không phải chị hai đã đồng ý với em là sẽ cho Văn Tư đi cùng với em?”

Đường Phẩm Hạ “Ừ” một tiếng, cúi đầu nói: “Nhưng nhà Văn Tư không đồng ý.”

Tần Mậu tò mò: “Vì sao?”

Đường Phẩm Hạ nói: “Mọi người muốn chúng tôi đính hôn trước.”

Tần Mậu hiểu, cậu có thể hiểu mong muốn của gia đình Đỗ Văn Tư, dù sao cũng là một người phụ nữ, muốn cho cô theo Đường Phẩm Hạ ra nước ngoài, không có một danh phận thật sự không thể nào nói nổi.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không thì hôm nào anh đi gặp chị hai.”

Đường Phẩm Hạ ngẩng đầu nhìn cậu.

Tần Mậu cười nói: “Em đến tìm anh, không phải là muốn anh ra mặt thuyết phục chị hai à?”

Đường Phẩm Hạ cắn môi dưới, trầm mặc không nói chuyện.