Thanh âm Lăng Sầm cất cao rồi lại thất vọng hạ thấp xuống: "Nhưng bọn họ không có khổ sở, không có bất đắc dĩ... chỉ là bàng quan nhìn em giãy giụa trong vũng bùn... dù em chìm sâu xuống bùn họ cũng không muốn gặp em!" Nếu không phải cậu may mắn thoát ra thì đã sớm bỏ mình ở Tố Nguyệt Tinh giống mẹ. Nhưng cho dù cậu giãy giụa thoát ra được cũng không còn hoàn chỉnh. Tuy nói ra có vẻ như đang đổ lỗi nhưng một phần tính cách thiện lương ngây thơ cậu đã phải vứt bỏ lại. Ôm theo tất cả những tính cách tốt đẹp cùng với mong đợi, ngày tháng cậu trải qua quá sức gian nan nên cậu phải vứt bỏ hết đi. Cậu trở thành một người không có liêm sỉ, không có điểm mấu chốt... Vì kiếm tiền mà đóng phim, vì muốn trèo cao mà nịnh bợ nhà đầu tư, cùng bọn họ tham gia tiệc tối, thậm chí cậu còn từng chủ động mời gọi Kane... Tuy rằng chưa có chuyện đồi bại nào phát sinh nhưng bản thân cậu rõ ràng, không phải lương tâm hay liêm sỉ kéo cậu lại mà là cậu muốn treo giá bản thân, muốn tìm một chỗ thật cao, thật nhiều lợi ích mới bán mình đi. Cậu chính là một con người khốn kiếp như vậy đó. Lăng Sầm muốn phát tiết cảm xúc lại phát hiện khóe mắt khô khốc, muốn khóc cũng không có nước mắt.
Kiếp trước cậu không muốn tiếp xúc với Lục Kiêu, vì trong mắt cậu anh là một người không có giá trị, từ năng lực, tướng mạo, sự nghiệp, cái gì cũng không có. Cậu muốn tìm một Alpha cường đại để bảo hộ mình, vĩnh viễn không ruồng bỏ cậu, mà Lục Kiêu ngay cả bản thân cũng không tự bảo hộ được.
Lăng Sầm rũ mi, cả người co rút, ỷ lại trong vòng ôm của Lục Kiêu. Có thể trở lại bên cạnh Lục Kiêu, lại có con của hai người là cậu thật sự quá may mắn, may mắn đến mức cậu không biết nên làm thế nào, đôi khi còn sợ hãi đây có phải chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng cậu sẽ trở lại ngày nhận được tin anh đã rời đi, bản thân chỉ còn lại một mình.
Nhưng càng không ngờ rằng vì cậu muốn bảo hộ Lục Kiêu mà Bạch Quân Thanh xuất hiện. Đây là điều kiếp trước chưa từng xảy ra. Kiếp trước dù cuộc sống của cậu tốt hay xấu, Bạch gia chưa từng xuất hiện, không ngờ lại vì điều này... Lăng Sầm thở dài...
"Em có muốn đi xuống lại không? Bạch phu nhân vẫn đợi ở dưới, nói có việc cần xử lý cho xong." Lục Kiêu ôm Lăng Sầm ngồi một lúc thì nhỏ giọng hỏi.
Về phía anh, anh đương nhiên hy vọng Lăng Sầm cứ ở trong phòng, ngủ một giấc, không cần lại xuống nhà gặp người 'dì' này, hôm nay Lăng Sầm đã gặp đủ kích thích rồi, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Lục Kiêu bực bội nhíu mày, nếu người 'dì' thật sự quan tâm Lăng Sầm, sẽ biết cậu đang mang thai. Đến vào lúc nào không được, sao cứ nhất định phải chọn lúc này. Nếu Lăng Sầm xảy ra vấn đề gì, nàng gánh nổi trách nhiệm không? Nói cho cùng cũng chỉ vì không hề có tình cảm, không hề có quan tâm mà thôi.
Lăng Sầm nắm lấy tay Lục Kiêu, kéo tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình, một lát sau mới nói: "Chồng ơi, lúc trước em vẫn luôn hy vọng gặp được người nhà của mẹ, nhưng mẹ em trước khi mất vẫn luôn dặn dò em không được phép đi tìm họ... Giờ em mới hiểu lý do. Lúc trước anh nói có chuyện muốn giấu em, là chuyện này phải không?"
Lục Kiêu hơi hổ thẹn gật gật đầu. Anh rất ít khi lừa dối người khác, lại chưa từng muốn giấu giếm Lăng Sầm bất cứ điều gì. Chỉ có chuyện này, anh cảm thấy có khả năng nếu biết còn làm Lăng Sầm tổn thương hơn là không biết mới giấu cậu. Không ngờ Bạch Quân Thạnh lại tự tìm đến tận cửa, Lăng Sầm vẫn phải chịu tổn thương.
"Thật xin lỗi, ta không nên gạt em."
Lăng Sầm lắc đầu, trở người tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng Lục Kiêu, dịu dàng nói: "Anh không có gì sai, chuyện này anh gạt em càng tốt, em thật hy vọng cả đời cũng không biết đến."
Có khi quá thẳng thắn cũng không phải là chuyện tốt. Tuy cuối cùng cậu vẫn phải biết mọi chuyện, không khống chế được cảm xúc nhưng cậu lại càng hiểu dụng tâm của Lục Kiêu khi muốn che giấu mình.
Lục Kiêu thở dài một hơi, anh gạt cậu chuyện lớn như vậy cậu không những không tức giận còn thấu hiểu cho anh.
"Sao em lại tốt tính thế này..." Tính cách mềm mỏng, bao dung như vậy, về sau nếu không có anh ở bên chiếu cố, người khác khi dễ cậu phải làm sao đây? Lục Kiêu có chút lo lắng, hoàn toàn quên mất trong giới giải trí Lăng Sầm có tiếng là hung hãn, không chịu thiệt bao giờ, sao anh không nhớ Đỗ Nhược từng bị đánh thành đầu heo...
Lăng Sầm híp mắt, im lặng hưởng thụ bàn tay ấm áp của Lục Kiêu xoa bụng mình.
"Để ta xuống nói với Bạch phu nhân, thân thể em không thoải mái, hẹn nàng một thời gian nữa lại đến sau." Còn chuyện 'một thời gian' này là bao lâu thì anh không biết, nửa năm, một năm, mười năm, hoặc không đến cũng được.
Lăng Sầm cười nhạt: "Thôi, ân oán của thế hệ trước vốn không liên quan đến em, nàng hận em chắc cũng do em mang dòng máu của Lăng Bình." Đến em gái ruột của mình nàng còn không thể tha thứ thì nói gì đến cậu, con của Lăng Bình. So đo với nàng làm gì. Không có hy vọng thì không có thất vọng, giờ cậu không đặt mong đợi của bản thân lên người người khác nữa thì không ai có thể làm cậu tổn thương được. Hơn nữa Lăng Sầm thật ra có thể thông cảm cho tâm tình của 'dì' vì chính bản thân cậu cũng thấy ghê tởm phần huyết mạch của Lăng Bình chảy trong thân thể mình.
"Chúng ta xuống dưới gặp nàng giải quyết dứt điểm mọi chuyện để nàng ra về." Về rồi không cần hẹn lần sau gặp lại.
Lục Kiêu hiểu ý Lăng Sầm không nói ra, thở dài một tiếng ôm chặt Lăng Sầm đang chôn đầu trong lồng ngực mình, thân mật hôn lên cổ cậu.
Lăng Sầm cực kỳ hưởng thụ nhoẻn miệng cười, một lát sau mới nói: "Hết thảy những chuyện này không liên quan đến em nữa, có anh là người thân của em, em đã đủ thỏa mãn, bây giờ chúng ta lại có thêm Hoa Hồng Nhỏ, em thật sự hạnh phúc." Cậu không cần có nhiều người thân hơn nữa.
Lăng Sầm đứng dậy, giúp Lục Kiêu giữ xe lăn để anh dịch người sang.
"Khi nãy em ném ta một mình dưới lầu, ghế sô pha quá mềm, thiếu chút nữa ta đã không lên được phòng." Khi Lăng Sầm đẩy anh ra khỏi phòng, Lục Kiêu vừa cười vừa mắng vốn.
Lăng Sầm khẽ cười, không thèm quan tâm chồng mình làm nũng: "Anh vẫn tự mình dịch qua xe lăn được đó thôi..." Chỉ là tốn nhiều thời gian hơn chút thôi. Không biết ai là người ngày trước cái gì cũng muốn tự làm không cho ai động tay.
Lục Kiêu không nghĩ đến một Lăng Sầm luôn dịu dàng với anh đột nhiên lại trả lời phũ như vậy, kinh ngạc xoay đầu nhìn cậu.
Lăng Sầm cười với anh, giờ mới dịu dàng nói: "Tối em bồi thường cho anh, ngoan!" Nói xong thì cuối người hôn lên mặt nghiêng của anh.
Người giúp việc đã đổi thêm một lần điểm tâm và hồng trà. Bạch Quân Thanh thấy hai người xuống, đặt trà lại lên bàn cười nói:
"Ta uống trà đến no." Cảm xúc của nàng đã khôi phục lại dáng vẻ hoàn mỹ, ngoài sự chuyên nghiệp nghiêm túc không nhìn ra tâm tình nào khác.
Lăng Sầm đẩy xe lăn Lục Kiêu đến sát một bên ghế sô pha rồi ngồi xuống. Hai người chỉ định nói nhanh cho xong chuyện nên không cần Lục Kiêu mắc công chuyển sang ghế sô pha lần nữa.
"Ngài nói muốn gặp tôi, còn chuyện gì khác sao?" Lăng Sầm ôn hòa hỏi. Chỉ cần coi nàng là một người dưng, bỏ đi hết mọi mong đợi ở một thân nhân, Lăng Sầm cảm thấy đối mặt với nàng cũng không phải quá khó.
"Có." Bạch Quân Thanh từ không gian trữ vật lấy ra một túi văn kiện.
"Thượng tướng, có thể yêu cầu ngài..." Bạch Quân Thanh tỏ ý muốn nói chuyện riêng với Lăng Sầm.
Lục Kiêu nghiêng đầu chờ Lăng Sầm cho ý kiến. Cậu vươn tay giữ Lục Kiêu lại: "Ngài có gì cứ nói thẳng, tôi tin tưởng bản thân không có gì phải giấu chồng mình."
Bạch Quân Thanh thở dài: "Đúng là giống y như mẹ cậu..." Chỉ khác là em gái nàng gặp một tên khốn nạn, còn tình cảm chân thành cháu ngoại trai của nàng lại được đền đáp xứng đáng. "Được, nếu cậu đã nói như vậy."
Bạch Quân Thanh mở văn kiện, đẩy đến trước mặt Lăng Sầm "Đây là 10% cổ phần của tập đoạn Bercia, và một phần bất động sản... Đây là lý do ta phải đến quầy rầy cậu vào thời điểm này."
Nàng từ tốn giải thích: "Ông ngoại cậu trước khi qua đời đã nói ông tha thứ cho mẹ cậu, cũng muốn ta tha thứ cho nàng. Ta khi đó nhất định không chịu, ông ấy cũng không ép buộc ta, chỉ nói một ngày nào đó ta sẽ hiểu. Ông ấy niêm phong phần tài sản thuộc về mẹ cậu, lại định ra một thời hạn." Đây mới là tài sản thật sự, phần trang sức và quặng tinh không đáng gì.
"Đến khi nào ta đồng ý tha thứ cho nàng, ta cùng nàng ký tên, phần tài sản này sẽ có cơ quan ủy thác chuyển giao đến cho mẹ cậu... Nếu đến hạn, ta vẫn oán hận mẹ cậu, không chịu cho nàng ký tên thì phần tài sản này trên danh nghĩa thuộc về Bạch gia, toàn bộ Bạch gia là do ta sở hữu." Bạch Quân Thanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên văn kiện dày nặng cảm khái. "Cũng là ông ngoại cậu phán đoán chính xác, ta đúng là trước khi đến hạn, hiểu được tâm tư của em gái mình... Nhưng nàng đã không còn nữa." Giọng điệu và biểu cảm trên mặt Bạch Quân Thanh vẫn bình thản nhưng tay lại hơi run lên.
"Tháng sau là đến thời hạn, đến lúc đó những văn kiện này sẽ mất hiệu lực, nên ta chỉ có thể tìm đến cậu vào thời điểm này, xin lỗi đã quấy rầy cậu nhưng cậu là người thừa kế duy nhất của em gái ta, có thể thừa kế tất cả những tài sản này... Ông ngoại cậu đã phân chia rất công bằng, ta nắm giữ Bercia, mẹ cậu giữ một phần cổ phần có thể hưởng lợi tức và toàn bộ tài sản cố định, cụ thể cậu có thể cho người xác minh. Luật sư của ta cùng nhóm luật sư được ông ngoại cậu ủy thác đã chờ ở bên ngoài Lục trạch, còn đây là các giấy tờ liên quan... Cậu cũng có thể nói luật sư của Lục gia làm việc với họ." Bạch Quân Thanh lưu loát bàn giao, sau đó quay sang Lục Kiêu: "Thượng tướng, thật xin lỗi, nhưng có khả năng tôi cần thêm một điều khoản bổ sung, toàn bộ tài sản này Bạch gia chỉ giao quyền sở hữu cho Lăng Sầm, đứa con duy nhất của em gái ta. Phần tài sản này sẽ không được phép chuyển thành tài sản chung dù hai người là vợ chồng hợp pháp. Mong cậu thông cảm. Ta biết ta không phải là một trưởng bối đáng được tôn kính, ta cũng biết quan hệ tình cảm của hai người rất gắn bó, phải phân chia rạch ròi như vậy đúng là sẽ gây tổn thương cho cậu nhưng ta cần phải thay con của em gái ta tính toán." Bạch Quân Thanh có thể không nói thẳng ra những điều này, cứ âm thầm đưa vào trong hợp đồng chuyển giao tài sản thừa kế, giữ gìn lợi ích cho Lăng Sầm nhưng nàng lựa chọn thẳng thắn vì Lục Kiêu thật sự là một người đáng tôn trọng.
Lục Kiêu gật đầu, anh hiểu nàng nói ra vì muốn nhận hết trách nhiệm về bản thân, đây là nàng yêu cầu, Lăng Sầm không có quyền quyết định, ngày sau anh không được đụng vào tài sản của Lăng Sầm, cũng không được trách móc, giận chó đánh mèo với cậu.
Lăng Sầm quay sang Lục Kiêu, hai người bốn mắt nhìn nhau, hướng đi của cuộc nói chuyện hôm nay hai người thật không ngờ tới. Ban đầu Lục Kiêu nghĩ Bạch gia muốn tiến quân đầu tư vào thị trường Liên Bang, chắc có việc cần nhờ vả mới tìm đến tận cửa... Nhưng khi gặp mặt, Bạch Quân Thanh lại thể hiện ra thái độ chán ghét rõ ràng với Lăng Sầm chứng tỏ không có yêu cầu hay nhờ vả gì ở đây... Không ngờ kết cục là nàng đến để trao quyền thừa kế. Lục Kiêu đúng thật không biết phải nói cái gì vào lúc này. Bạch gia là gia tộc giàu số 1, số 2 ở Ike Liên Bang, nếu ông ngoại Lăng Sầm thật sự giống như lời Bạch Quân Thanh nói, phân chia tài sản một cách công bằng, Bạch Quân Thành thừa hưởng tập đoàn Bercia, tài sản còn lại là của mẹ Lăng Sầm, vậy bây giờ tài sản Lăng Sầm được thừa kế phải là một con số lớn khủng khiếp.
Lăng Sầm trầm mặc nhìn chằm chằm phần văn kiện trên bàn, không biết muốn nhìn xuyên qua phần văn kiện này để thấy được điều gì.
"Ta thật chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ngồi một chỗ, tâm bình khí hòa đối mặt trò chuyện với con của Lăng Bình..." Bạch Quân Thanh nói đến đây hơi dừng lại, tựa như lựa lời, cũng khẽ cười: "Kỳ thật nhìn cậu rất giống em gái ta, cũng giống người nhà chúng ta..."
Lăng Sầm cũng khẽ cười, không khí buông lỏng hơn chút. Dù không đến mức dám làm người nhà, ít nhất không có trở thành kẻ thù, không oán hận lẫn nhau đã đủ rồi.
Một lát sau, Bạch Quân Thanh nói tiếp: "Lăng Sầm, trước đây khi cậu giãy giụa khổ sở, Bạch gia khoanh tay đứng nhìn không giúp đỡ, hiện tại cậu có cuộc sống tốt đẹp, Bạch gia cũng sẽ không dính đến cậu... Bạch gia có chi nhánh ở Đế Tinh, nếu cậu vui lòng đến thăm, chúng ta coi như là quan hệ bạn bè qua lại, nếu cậu không muốn, chúng ta có thể tiếp tục làm người xa lạ..." Giọng điệu bình thản hờ hững như nói chuyện đi mua cân đường, bó rau.
Lăng Sầm cuối cùng cũng mở miệng đáp: "Chuyện này tôi sẽ suy xét lại, còn phần văn kiện này... Tôi nghĩ tôi sẽ không ký."
Lục Kiêu cùng Bạch Quân Thanh đều sửng sốt, Lục Kiêu vẫn đỡ, Bạch Quân Thanh thì lập tức khuyên nhủ: "Cậu... Có lẽ còn chưa rõ. Những thứ này xứng đáng thuộc về cậu, hơn nữa, có những thứ này, ở Lục gia địa vị của cậu sẽ càng thêm vững chắc, sẽ không có ai dám coi thường cậu."
Vì có Lục Kiêu ở đây, lại đang ở trong nhà chính Lục gia, Bạch Quân Thanh cũng không tiện nói thẳng. Nhưng Lục Kiêu và Lăng Sầm đều hiểu ý nàng, Lục gia cây to, nên cũng sẽ đón gió lớn, không ai có thể đảm bảo mọi thứ vĩnh viễn bất biến. Nếu giữ lại khoản tài sản kếch xù này dù có gì xảy ra Lăng Sầm vẫn có thể sống thoải mái, hơn nữa vĩnh viễn không cảm thấy đang sống phụ thuộc vào nhà người khác.
Lăng Sầm vẫn lắc đầu: "Thôi, tiên sinh nhà tôi đối với tôi tốt lắm, dù có xảy ra chuyện gì, tôi và anh ấy sẽ cũng nhau trải qua, ngài cứ yên tâm..."