Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 125

Tối hôm đó cậu được sắp xếp ngủ lại chỗ của Hình Kỳ . Quả thực ngôi nhà rộng như thế đủ giết chết một người trong cô đơn chứ đừng nói là một đứa trẻ .

Cậu không ngủ , lặng lẽ ngồi đó kể chuyện cho Hình Kỳ nghe , hát mấy bài hát ru ngọt ngào đưa nó vào mộng đẹp .

Nhìn nhóc con say giấc nồng cậu bất giác nở nụ cười . Có một cậu em trai hoá ra cũng không tệ , nhưng cuộc sống thật sự của nhóc , ngày mai cậu mới có thể chính thức bước vào .

Khi ánh nắng đầu tiên vừa chiếu xuống , Hình Kỳ rất đúng giờ liền thức giấc .

Lâm Hàn giúp nhóc thay đồng phục mới .

Ùm , đồng phục hoàng tộc có khác , thêu chỉ vàng , đính đá quý hết sức cầu kỳ .

Thoại nhìn Hình Kỳ trông càng thêm chững chạc và đáng yêu hơn hẳn nhưng trông nhóc chẳng có gì là vui vẻ.

Cậu cũng có đồng phục gần giống vậy nhưng không rườm rà như thế .

Hai người cùng sóng vai đi bước vào phi thuyền hoàng gia để đến học viện .

Học viện hoàng gia còn có tên gọi khác là học viện quý tộc , nói cách khác thì con của những quý tộc cũng được theo học .

Những ánh mắt ác ý , khinh miệt , xem thường , cợt nhã và ɖâʍ đãng đồng loạt ném về phía hai người , nhất là Hình Kỳ . Có thể nói nhóc đã bị nhìn đến chai cảm xúc rồi , Lâm Hàn thì chả ảnh hưởng gì . Hai người cứ thế vững bước mà đi đến sân tập họp .

Những học viên khoá trêи cũng đều có mặt để dự khai giảng .

Màn khai giảng kết thúc , những học viên năm nhất bắt đầu tìm đường đi đến lớp học .

Vì thân phận là hoàng tử nên bọn họ muốn gây sự cũng phải chờ đợi thời cơ . Nhưng với một người hầu thì không nhất định .

Buổi học đầu tiên là nói về lịch sử của tinh hệ , sau đó là học những nguyên tắc cơ bản khi hoá thú hình , cách sử dụng sức mạnh , phương thức chiến đấu phù hợp cho từng dạng thú hình.

Lâm Hàn nghe đến thập phần nhập tâm , mấy cái này quả là chỉ của thú nhân mới có thể hướng dẫn chuẩn xác nhất .

Hình Thiên , cư nhiên mi quên nói thú nhân có thể tự biến lớp lông thành một lớp váy quấn anh eo để không phải trần như nhộng a. Lâm Hàn thực muốn bóp cổ nó một cái .

Mấy cái này vốn chẳng ai muốn nghe , cả đám ngồi ngủ gật hết cả . Nhưng thấy một người lại thập phần chăm chú nên người dạy càng nồng nhiệt mà giảng giải thêm những điều ít ai để ý .

Nói chung Lâm Hàn vớ được của hời nên vô cùng thỏa mãn , nhưng mấy kẻ khác nhìn đến bất mãn .

Buổi học nhanh chóng kết thúc , mấy màn chó hùa thì nơi nào chả có .

Đi ăn trưa cũng chả yên thân , nhưng bên này toàn cao thủ giả điếc , cho dù họ có gào rách họng cũng như không .

Buổi chiều vẫn là lớp lý thuyết , hướng dẫn nâng cao và hoàn thiện kỹ năng sử dụng tinh thần lực trong chiến đấu.

Sau cùng là lớp cơ giáp , cơ giáp ở đây là loại đòi hỏi tinh thần lực SSS . Đến đây chênh lệch thực lực sẽ có biến hoá rõ rệt .

Lâm Hàn không muốn ngày đầu đã đánh nhau nên mặc kệ bọn họ châm chọc , đụng chạm . Cậu da đầy nên không sợ mấy chiêu mèo quào của bọn quý tộc .

Ngày đi học đầu tiên cứ thế trôi qua , Lâm Hàn thì vô cùng thích đi học .

Nhìn cậu vui Hình Kỳ cũng vui , tuy nó không nói nhưng nhìn sâu vào đôi mắt đỏ cậu có thể cảm nhận được hết thải vui buồn hiện lên trong đó .

Lâm Viễn ở nhà lo đứng lo ngồi , sợ con trai bị ức hϊế͙p͙ .

Lúc hai người đến thăm đã thấy nhiều hơn một người .

Hình Thiết xoa đầu nhóc " Đi học thế nào ? Có gặp khó khăn gì không ?" Đôi mắt ôn nhu nhìn nhóc .

Hình Kỳ đáp " Con không sao , đi học rất thuận lợi "

Lâm Viễn cho nhóc một cái ôm siết chặt , Hình Thiết cũng ôm lấy hai người . Một gia đình có ba người .... thực hạnh phúc .

Lâm Hàn vẫn đứng ngây ngốc nhìn , như một tên hầu đúng nghĩa nhìn bọn họ cùng nhau ăn cơm , cùng nói , cùng cười . Tuy chỉ có một người cười nhưng quả thực cả gia đình thực sự là đang vô cùng vui vẻ .

Vì có Hình Thiết ở đây nên Hình Kỳ cũng không tiện rủ cậu cùng ăn cơm , nhưng chỉ cần nhìn thôi cậu cũng thấy đủ rồi .

Cậu rũ mắt che đi cảm xúc , vứt bỏ , giẫm đạp cái cảm xúc thèm khát của bản thân .

Cậu đã có một gia đình thuộc về mình rồi , không nên quá tham lam .

Dùng cơm xong , Lâm Viễn đặt lên trán Hình Kỳ một nụ hôn ngọt ngào rồi chúc nhóc ngủ ngon.

Đôi mắt Hình Thiết lướt qua cậu vài giây rồi lại trở về nhìn Lâm Viễn .

Một đêm nữa lại trôi qua , Hình Kỳ vẫn muốn nghe cậu hát . Cậu biết Cậu nhóc này đã thật sự mở lòng với cậu , dù chỉ một chút cũng đủ rồi.

Đêm tịch liêu , ánh sao buồn , gió rét từng cơn .

Lâm Hàn ngước mặt nhìn trời đêm , lòng ngổn ngan cảm xúc . Có thèm khát , có đau lòng ... có chút rối rắm .

Nhìn sắc mặt người kia quả thực không tốt lắm , nhưng cậu không biết phải giúp thế nào ?

Thời gian trôi nhanh như làn gió , mới đó mà đã nữa tháng trôi qua . Hai người vẫn ngày ngày cùng nhau đi học , những tiết lý thuyết dần thay thế bằng những buổi thực hành .

Và những lần như vậy là một cơ hội ai ai cũng muốn tranh giành.

Đơn giản là họ muốn hạ nhục Hình Kỳ , khiến nhóc nhục mặt giữa toàn trường . Họ muốn nhóc nhận bản thân là một bán thú nhân vô dụng .

Nhưng càng như thế nhóc càng thêm cố gắng , dẫu có bị đánh đến thương tích cùng mình vẫn kiên cường chống đỡ .

Bọn quý tộc thì có thể kiên dè thân phận của nhóc , nhưng đám con cháu Thân Vương thì ra tay không điểm giới hạn. Chính là muốn phế được thì phế .

Hình Kỳ không có người hướng dẫn tận tâm , không có người cùng tập luyện nên không thể chiếm được ưu thế. May mà những lão sư cũng không phải loại mất hết lý trí , nên dừng thì buộc phải dừng .

Nhìn nhóc chật vật nhưng vẫn kiên cường cậu cảm thấy thương lắm , đưa tay kéo nhóc lên từ mặt sàn lạnh ngắt . Cậu cùng cậu đến phòng y tế sau đó mới trở về

.

Sau khi ăn cơm cùng Lâm Viễn , cậu dẫn nhóc ra hậu hoa viên , nơi có rất ít người qua lại .

Hình Kỳ xuyên võ phục nhìn Lâm Hàn khó hiểu nhưng nhóc không hỏi .

Lâm Hàn cũng xuyên võ phục đứng đối diện nhóc , khí chất trêи người cậu chợt thay đổi , giờ đây cậu là một trưởng quan chân chính và nhiệm vụ của cậu chính là huấn luyện cho Hình kỳ .

Cuộc huấn luyện diễn ra trong lặng lẽ , sau khi giảng giải , làm mẫu thì chính là thực chiến .

Quả nhiên Hình Kỳ rất có thiên phú , học rất nhanh , nắm bắt đúng trọng tâm .

Cấp độ tập luyện cũng được nâng đến cấp độ địa ngục nhưng nhóc vẫn bám theo rất tốt. Nhóc không nói gì nhưng đôi mắt nhìn cậu luôn tràn đầy sùng bái .

Từ lúc được bổ túc ban đêm , thực lực của nhóc được nâng cao vô cùng rõ rệt , những kẻ trước kia ngược đãi nhóc đều được đáp trả đủ .

Không kêu ngạo , không mang thù chính là cái cậu tán thưởng.

Khi buổi học kết thúc , hai người trở về phi thuyền.

Nhưng giữa đường họ bị một đám học viên năm tư bao vây . Chuyện rất dễ hiểu , em trai anh ta hôm nay bị Hình Kỳ ngược , vậy cho nên anh ta mới tìm họ để trả tư thù .

Hơi thở cường giả SSS đỉnh phong , quả là không tệ .

Hình Kỳ quả thực không phải đối thủ của anh ta .

Người nọ là Tống Ngật , tiểu thế tử của Tống thân Vương. Hắn vốn rất ghét Lâm Viễn vì đã khiến Đại ca của hắn mất đi cơ hội nên càng ra sức bắt nạt Hình kỳ .

Lúc hắn muốn ra tay , một bàn tay nắm lấy cánh tay hắn kéo mạnh " Tống Ngật ngươi điên rồi sao?

Em ngươi là đường đường chính chính bị đánh bại , ngươi lấy tư cách gì đánh cậu ta ?"

Tống Ngật gạt phăng cánh tay người kia rống lên " Ngươi thì là cái thá gì quản việc của ta ? Ta nói cho ngươi biết Bạch Mặc Ngọc , ta hôm nay chính là muốn phế hắn , ngươi cũng đừng chỏ mũi vào việc của người khác, nếu không đến ngươi ta cũng đánh "

Lâm Hàn nhướn mày , ồ hoá ra người này tên Mặc Ngọc , tên với người cũng rất xứng nhưng mà ... xin lỗi nhân phẩm của anh nát quá .

Người này chính là cái kẻ không nói được một câu công đạo ấy .

Bạch Mặc Ngọc cau mày " Ngươi ăn nói cho cẩn thận , thân làm bề tôi ngươi lại dám khi quân ? Bản thân em trai ngươi kém cỏi thì ráng mà chịu , đừng có thấp hèn giống một kẻ tiểu nhân như vậy "

Tống Ngật không nói lý lẽ lập tức lao vào đánh , đôi bên đều ngang tài ngang sức nên chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Hai nhà Bạch Tống vốn đã chẳng ưa nhau , có dịp là lại lao vào ẩu đả .

Một bên vốn là trung thần hiển nhiên không nhìn nỗi gian thần lộng hành . Nhưng quân tử sợ nhất là tiểu nhân , thấy Tống Ngật thất thế , đám quý tộc cùng vây cánh lập tức lao vào đánh Bạch Mặc Ngọc túi bụi .

Lâm Hàn "......." hoá ra đây là lý do anh trai không dám đứng ra nói lời công bằng a.

Chậc chậc hoá ra ở nơi này muốn nói giúp ai đều phải uốn lưỡi bảy lần , uốn xong cũng chưa chắc toàn thây ra về .

Hình kỳ hét lớn " Dừng tay , tất cả dừng tay lại hết cho tôi "

Nhưng ... họ hình như bị điếc .

Hình Kỳ không nói hai lời lập tức gia nhập cuộc chiến cứu Bạch Mặc Ngọc .

Đám người càng đánh hăng hơn .

Cái quỹ gì vậy ? Bạo lực học đường chết tiệt .

Lâm Hàn thấy Hình Kỳ bị đánh cũng nổi nóng.

Lao vào đá văng mấy kẻ cản đường rồi lôi cổ Hình Kỳ ném ra , sau đó túm tên nào đó liệng ra bên ngoài .

Cuối cùng vòng vây chỉ còn mình cậu đối mặt với Tống Ngật .

Tống Ngật khoé miệng còn vương máu nhìn cậu cười cợt " Nhóc con , bản lĩnh không tồi . Nhưng rất tiếc ngươi theo nhầm chủ rồi , ngươi có muốn đổi chủ không ? Ta đây cũng không ngại ngươi có bao nhiêu bẩn thỉu "

Lâm Hàn mặt lạnh nhìn hắn đáp " Tôi không cần đổi , cũng không muốn đổi lấy thứ chủ nhân bẩn thỉu như anh "

" Ha Ha được , vậy thì ta cho ngươi chết trước rồi tiễn nó theo sau " vừa dứt lời hắn liền một trảo mang theo tinh thần lực đánh tới .

Quả nhiên cấp SSS đỉnh phong không thể xem thường được . Lực đánh thực mạnh , tốc độ , uy lực quả thực rất lớn .

Nhưng nếu so với cửu vĩ thì độ nhanh , chuẩn và tàn nhẫn lại không bằng .

Bạch Mặc Ngọc đứng nhìn mà căng thẳng gần chết , anh ta nhìn không ra thực lực của cậu .

Hình Kỳ ngược lại phi thường bình tĩnh nói " Anh cứ yên tâm , Hàn Lâm ca rất mạnh "

Qua thời gian dài được anh huấn luyện , nhóc nhận

ra anh còn mạnh hơn những người đã được mời về . Hơn nữa còn lấy nhu thắng cương một cách ngoạn mục .

Lâm Hàn vờn với hắn một lúc mới tung đòn hiểm , cậu thắng nhờ chiêu thức thực chiến chứ không dựa vào tinh thần lực và sức mạnh cơ bắp như thú nhân.

Tống Ngật bị đánh bay .

Cả đám chết đứng nhìn "......."

Lâm Hàn vờ kiệt sức chao đảo được Hình Kỳ đỡ lấy sau đó lướt qua bọn họ cùng rời đi .

Bạch Mặc Ngọc thế nhưng cũng đi theo bọn họ cốt là muốn hóng hớt .

Lâm Hàn nghẹn "...."

Anh ta đi theo thì cậu vẫn phải tiếp tục giả bộ bị thương a .

Hình Kỳ ngó lơ ánh mắt nóng rực của anh ta , nhanh chóng xử lý vết thương cho chính mình . Còn Lâm Hàn .... có bị gì đâu mà trị ? nên bỏ qua cậu rồi đưa thiết bị trị thương cho anh ta.

Lâm Hàn giả vờ suy yếu tựa vào ghế ngủ một giấc, đẩy mới rắc rối cho Hình kỳ .

Hình Kỳ "....." mặt lạnh tanh không tiếp khách , cũng nhắm mắt dưỡng thần .

Bạch Mặc Ngọc lặng lẽ hộc máu , cmn chuyện sốt dẻo mà hỏi không được thử hỏi có tức không á . Anh chống càm nhìn hai người suốt quãng đường .

Trở về Phủ , vì hôm nay thừa ra môt tên hóng hớt cho nên họ không luyện tập ban đêm , chỉ cùng nhau nói chuyện phím , sau đó nhanh chóng đuổi người .

Đêm nay , Hình Kỳ có tâm sự .

Nhóc không ngủ mà một mình tản bộ suy tư .

Lâm Hàn vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh .

Chợt nhóc lên tiếng " Cảm ơn anh "

Lâm Hàn ngạc nhiên hỏi " Vì sao ?"

Nhóc quay mặt nhìn cậu , đôi mắt đỏ thoáng chốc dâng lên một chút xao động có vui , có buồn đáp " Vì ... anh cho em cảm giác được anh trai bảo vệ .

Từ nhỏ em đã luôn ước mơ mình cũng có một người anh trai để yêu thương , để chơi đùa .

Bọn họ ... ai cũng có anh trai . " ánh mắt nhóc thoáng đượm buồn rồi quay mặt đi .

" Lúc bị bắt nạt họ luôn có anh trai đứng ra bảo vệ "

Nhóc nói đến đây thì im bặt .

Trong ký ức là những tháng

ngày cô độc , ngày ngày bị hϊế͙p͙ đáp , xem thường , ngay cả những kẻ được mời đến dạy nhóc học cũng thường ở trước mặt khinh bỉ , ghê tởm nhóc ra mặt vì họ cho rằng nhóc còn nhỏ nên sẽ không hiểu , mà hiểu thì cũng chẳng sao . Nhóc là bán thú nhân nên tư chất kém là chuyện hiển nhiên .

Lâm Hàn bước đến bên cạnh , ấn đầu cậu vào ngực . " Ngốc , có anh trai , có khi anh trai sẽ tranh giành tình thương , tranh giành vương vị với cậu "

Hình Kỳ đáp " Sẽ không , em sẽ cho anh trai tất cả miễn baba có thể khỏe lại , miễn gia đình có thể xum vầy hạnh phúc bên nhau là đủ rồi . Vương vị em không cần "

Lâm Hàn khẽ cười , nhóc con này thật quá đơn thuần . Nhưng đêm nay nhóc nói nhiều như vậy ắt hẳn là đã rất rất buồn và cậu đã mở được cánh cửa bước vào tâm hồn của nhóc .

Cậu xoa đầu Hình Kỳ , trái tim như có dòng nước ấm chảy qua.

Bất chợt cậu lên tiếng hỏi " Nhóc nói Baba không khỏe , vậy đã tìm được cách chữa trị chưa ? Tôi nhìn ngài ấy ... vẫn rất ổn mà "

Hình Kỳ rũ mắt buồn hiu đáp " Baba không khỏe đâu , baba thường che giấu rất tốt , tốt đến nỗi bệnh trở nặng thì mọi người mới phát hiện.

Mỗi đêm baba đều khóc trong mơ , có đôi lúc tuyệt vọng đến không còn tinh thần gì cả . Ngay cả ăn cũng muốn cự tuyệt , nhưng vì ... em baba mới gắng gượng được đến hôm nay ."

" Tuy bên cạnh luôn có người túc trực nhưng baba vẫn thường bỏ bữa . Chính vì vậy ..." nên nhóc mới đều đặn tới tìm .

Lâm Hàn vuốt ve máy tóc mềm mại trong lòng hỏi nhỏ " Vì sao mọi người vẫn cứ muốn mòng chờ vào một người có thể đã chết ? Nếu người đó không về mọi người vẫn sẽ tự gạt chính mình như vậy sao ?"

Hình Kỳ im lặng thực lâu .

" Không , anh trai sẽ không chết . Anh ấy là hy vọng duy nhất của baba , của cả nhà "

Giọng nói Hình Kỳ nghẹn dần , chính nó biết bản thân là đang tự dối lòng , nhóc đã chờ ... chờ thực lâu . Chờ đến bản thân nhóc cũng tuyệt vọng , mệt mỏi trong cô đơn , trong sự khinh miệt trắng trợn của mọi người .

Vì hai người quan trọng nhất , nhóc luôn không ngừng nổ lực để trở nên cường đại để dùng bờ vai này gánh vác phụ cha .

Nhưng có một thứ nhóc không gánh nỗi đó là sự tuyệt vọng .

Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài rồi rơi xuống mặt đất .

Lâm Hàn ngước nhìn trời cao nuốt xuống những xao động không tên đang không ngừng lớn mạnh dần lên từng ngày .

Sự kiện đánh nhau ầm ĩ ngày hôm đó tựa hồ chưa hề diễn ra , nhưng mọi người lại hiện rõ sự e dè khi đối mặt với Lâm Hàn . Những ánh mắt ác ý cùng những lời nói cay độc hướng về Hình Kỳ giảm đi không ít . Họ cũng không muốn bị đánh đâu , may mà họ biết Hình Kỳ không ghi thù cho nên mới lộng hành , nhưng giờ bên Hình Kỳ có mãnh hổ , hổ không cắn không có nghĩa là hổ không răng .

Tiết học ngày hôm nay tương đối thú vị , chính là thực chiến với dị thú .

Cấp bậc dị thú trên

Tinh hệ của thủ nhân thì hơi ngược một chút . Bắt đầu từ cấp thứ năm mươi đếm ngược lên , con mạnh nhất xếp hàng thứ nhất.

Mà hạng đầu chính là cái bạn cửu vĩ hồ đã mất tích cách đây rất lâu , thấy thế nó chính là một dị thú khác có sáu đuôi .

Xếp thứ hai là Lôi khuyển cũng đã mất tích và thay thế là một con hỏa khuyển đỉnh cấp . Còn bà con của Lôi khuyển vì sao không tranh vé : vì cấp bậc tinh thần lực không thể theo kịp tiểu Lôi .

Đám nhóc mỗi người một con dị thú cấp năm mươi cùng giao đấu . Hình Kỳ trước đó được Lâm Hàn chỉ điểm nên rất bình tĩnh đối phó , sau đó nhẹ nhàng chiến thắng trong khi đám còn lại chật vật thấy thương .

Lâm Hàn đừng bên ngoài khoanh tay đứng nhìn em trai mình tỏa sáng , cảm thấy thực hãnh diện vô cùng .

Nhóc hoàn thành xong trận đầu của mình liền bước nhanh về phía cậu , tâm tình hiện rõ lên đôi mắt " Khen em đi "

Cậu bật cười , đưa tay xoa đầu nhóc nói " Làm rất tốt "

Hình Kỳ ưỡng ngực hài lòng gật đầu mặc dù mặt liệt nhưng lỗ tai đều đỏ hết rồi .

Chợt , có một dị thú phát điên , không biết từ đâu xông vào , nó hướng về phía Hình Kỳ muốn phóng lôi điện .

Lâm Hàn kéo Hình Kỳ ra phía sau lưng , bản thân cậu chắn trước rồi trừng con dị thú . Thả nhẹ chút uy áp cảnh cáo .

Dị thú ngay lập tức như lâm đại địch , giả điên không nỗi lập tức cụp đuôi bỏ chạy còn nhanh hơn cả lúc đến .

Mọi người "......."

Thầy giáo "........"

Hình Kỳ "......." nhóc ở gần nhất nên nhóc cảm nhận rõ nhất , hai tay vẫn còn run rẫy đây này .

Lâm Hàn chớp chớp mắt vỗ ngực " Doạ tôi sợ gần chết ..."

Cái kẻ cố ý thả dị thú muốn hộc máu , dị thú của hắn mới bị dọa gần chết đây này . Đậu xanh ....mi còn tiểu lên chân ta ....aaaaaa