Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 77

" Xin lỗi cậu "

Lâm Hàn tưởng mình nghe nhầm " Sao ? Anh nói cái gì cơ ?"

Tần Phong nhìn cậu chậm rãi nói lại " Xin lỗi cậu , xin lỗi vì đã để cậu chịu oan ức . Xin lỗi vì đã không đối xử tốt với cậu " đôi mắt xanh lơ chân thành nhìn cậu .

Lâm Hàn bị hụt mất một nhịp "......" tim cậu dường như đập hơi nhanh một chút.

" Chuyện ... chuyện đó ... cũng không phải lỗi của anh . Hơn nữa nó cũng đã qua lâu lắm rồi , tôi cũng không hề trách gì anh cả " Cậu đâu nhỏ nhen như thế , việc này cũng không hẳn là lỗi của Tần Phong .

Tần Phong tự trách bản thân suốt thời gian qua nên những gì cần nói anh nhất định phải nói một lần cho dứt khoát.

" Vậy cậu tha thứ cho tôi chứ ?"

" Tôi đã nói rồi , tôi không hề trách anh. Chúng ta gặp nhau vẫn là bạn kia mà "

Tần Phong cảm thấy tảng đá lớn như được trút xuống thực nhẹ nhỏm. Hiểu lầm cũng nên giải quyết luôn ngay hôm nay

" Có một việc tôi muốn nói với cậu . Việc xảy ra với cậu tôi đã điều tra và bắt kẻ đó chịu hình phạt thích đáng.

Tôi và Trần Lập một chút quan hệ cũng không có. Cậu ta với tôi chỉ đơn giản là đối tác làm ăn mà thôi. Tôi chưa bao giờ có tình cảm với cậu ta."

Lâm Hàn dỡ khóc dỡ cười " Cái đó anh nói với tôi làm gì ? Tôi vốn không để trong lòng "

Tần Phong khẽ cau mày " Nhưng tôi để tâm, tôi muốn cậu biết ... tôi trước nay chưa từng có quan hệ với bất kỳ người nào ... ngoài cậu " anh nhìn cậu thực nghiêm túc như muốn cậu đem những gì anh nói để vào trong lòng.

Lâm Hàn cứng lưỡi không biết nên trả lời thế nào "......"

Tần phong bày ra vẻ mặt đau lòng nói " Tôi thực sự mong cậu có thể xem tôi là bạn , chúng ta làm lại từ đầu . Trừ cậu ... tôi không quan tâm ai khác "

Ế ... cái vụ gì nha ??

Giọng điệu hình như sai sai ở đâu đó??

Lâm Hàn nhất thời không nghĩ ra vấn đề đành cười hì hì nói cho qua chuyện "

Haha thì chúng ta hiện tại không phải vẫn đang là bạn bè sao ? Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa tôi đã sớm quên rồi. Nhưng nếu không có chuyện đó thì tôi cũng không có cuộc sống vui vẻ như hôm nay , vậy cho nên tôi không có gì để oán trách cả. "

Tần Phong miễn cưỡng gật đầu xem như bước đầu thành công mỹ mãn.

" Hiện tại cậu có việc gì gấp cần phải làm không ?"

" À hiện tại thì không có , tôi đang theo học tại một trường quân đội và đang trong kỳ nghĩ kéo dài một tháng , chúng tôi đang đi du lịch thì tôi gặp chút xui xẻo . Tôi đã báo bình an cho các bạn , họ nói sẽ đến đón tôi " Lâm Hàn thật thà thuật lại câu chuyện .

Tần Phong không vui

" Nếu cậu xem tôi là bạn thì hãy để tôi đưa cậu trở về , dù sao từ Á Lang tinh đến đây cũng mất rất nhiều thời gian .

Chi bằng cậu đi cùng chúng tôi trở về , đi ngang tinh cầu gần nhất thì gọi bạn vậy tới đón cũng không muộn "

Lâm Hàn không ngờ anh lại muốn như vậy , thật ra ý kiến cũng rất hợp lý . Đặc Nhỉ cũng không cần tốn nhiên liệu để thực nhiều nhiều bước nhảy dài .

Cậu gật đầu sảng kɧօáϊ " ukm vậy tôi không khách khí nữa , tôi sẽ báo lại cho bọn họ "

Tần Phong đạt được mục đích lúc này mới hài lòng dùng bữa. Khoé môi khẽ cong lên một góc thực cao.

Điểm đón người đã được xác định là một tinh cầu nhỏ nằm tiếp giáp với Á Lang tinh cách đó năm ngày hành trình. Tần Phong đã cố gắng đưa tới địa điểm xa nhất để tranh thủ thật nhiều thời gian vun bồi tình cảm.

Trần Phóng vẫn thường liên Lạc với Lâm Hàn nên cái gì nên biết liền không bỏ xót chi tiết nào .

SaU khi nghe Lâm Hàn nói sơ lượt tình huống , nhìn vào bản đồ thầm cười trong bụng . Cũng không quên gửi một tin nhắn trêu chọc Tần Phong.

Tích __

Trần Phóng [ Tôi nghe nói hai người đã gặp nhau , tôi thấy hình như cậu càng lúc càng không có liêm sĩ . Mau nhặt trở về đi ]

Tần Phong lạnh lùng đáp trả một câu [ Liêm sĩ không no bụng được ]

Trần Phóng "........ đậu .. hahaha " anh không ngờ thằng bạn thần kinh thiếu hụt của mình cũng có lúc Thông minh kinh khủng .

Lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang Lên bên cạnh " Cậu có chuyện gì mà vui thế ? " Bạch Lạc Sơn hơi thở toả Hàn băng chậm rãi đến gần.

Trần Phóng nhìn anh cười đáp " Là Tần Phong , cậu ta vừa có dịp gặp lại tiểu Hàn sau đó liền không biết chạm dây thần kinh nào mà Thông minh kinh khủng . Vì theo đuổi người trong lòng liêm sĩ gì gì đó đều bị cậu ta vứt hết hahaha ... tình yêu quả thức lợi hại "

" Tôi còn tưởng cái gương mặt liệt đó sẽ khiến cậu ta ế đến già cơ .... haizd xem ra sức manh tình yêu thực lớn đến mức có thể khiến người ta sẵn sàng vứt hết liêm sĩ . Thực hâm mộ bọn họ "

Trần Phóng nói một hơi xong câu chuyện lại vùi đầu vào nghiên cứu trong tay.

Bạch Lạc Sơn mặt mày dần nghiêm túc , chân mày hơi nhăn lại.

Liêm sĩ sao ?

Anh đã nghe kể về khúc mắc giữa hai người bọn họ cho nên có thể hiểu đôi chút , mặc dù đôi bên đã gặp qua nhưng anh không ngờ rằng một người như thế lại có thể làm ra sự thay đổi kinh khủng tới vậy chỉ vì theo đuổi một người .

Bạch Lạc Sơn đăm chiu nhìn thân ảnh chuyên chú của Trần Phóng lòng tràn trề ảo não. Phải chăng anh cũng nên vứt liêm sĩ kiếm cơm ăn xem sao?

Càng nghĩ càng thấy có vẻ chí lý. Bạch Lạc Sơn lập tức gửi cho Vương Thiên Hành một tin nhắn .

Ting ___

Bạch Lạc Sơn [ muốn no bụng hãy thử vứt liêm sĩ đi ]

Vương Thiên Hành đang sử lý công văn liền bị tin nhắn làm cho tỉnh người . Anh nhanh chóng hồi đáp

[ Cậu thành công rồi ah ?]

Bạch Lạc Sơn [ Chưa nhưng tôi sẽ thử ]

Vương Thiên Hành [ Vậy chúc cậu may mắn , có kết quả nhớ báo tôi biết ]

Gửi xong tin nhắn cả hai cùng đồng loạt thở dài ...

Trêи chiến hạm , Tần Phong bắt đầu hành trình vứt bỏ liêm sĩ của mình.

Anh đích thân dẫn cậu đi dạo khắp nơi trong chiến hạm , kể cho cậu nghe những chiến công oanh liệt của quân đoàn . Buổi tối cậu sẽ đến phòng của anh để ngủ , còn Tần Phong thì rất hạnh phúc mà dọn ra phòng chỉ huy ngủ.

Thái độ nghiêng trời lệch đất khiến cho đám binh lính xuýt thì lọt cả mắt ra ngoài. Xong rồi thiểu tướng của bọn họ biết yêu rồi . Mà người kia thậm chí chỉ là một cậu nhóc còn rất nhỏ tuổi , còn là người khác tinh hệ.

Nhiều người thực hâm mộ cậu nhưng nhiều người bắt đầu ghen ghét ra mặt . Một tên oắt con của tinh hệ khác không xứng đôi với thiếu tướng nhà họ .

Từ đây liền có vài người dấn thân tìm đường chết .

Vì chiến sự đang rảnh rỗi nên Tần Phong gần như luôn có lý do dính lấy cậu.

Lâm Hàn cũng không vì thế mà thấy phiền hà vì cá tính

Của Tần Phong lại khá giống với Đặc Nhỉ , bọn hắn chỉ kiệm lời với người ngoài nhưng lại rất nhiệt tình với người nhà. Việc Tần Phong đối tốt với cậu cũng xem như là việc mà bạn bè dành cho nhau.

Còn đối với Tần Phong thì cái vẻ cao lãnh gì gì đó tuyệt đối anh không muốn liên quan, thà vứt liêm sĩ còn hơn đói chết.

Vào một thời gian cố định trong ngày hai người sẽ cùng nhau luyện tập đối chiến , đôi bên ra chiêu ở mức độ vừa phải để tránh tổn thương đối phương . Nhiều người thực không nuốt nỗi Đống cơm chó này .

Thời gian rảnh hai người sẽ cùng đến phòng chỉ huy ngồi đàm đạo , cùng nhau dùng cơm và tản bộ.

Biến hoá trêи mặt Tần Phong không nhiều nhưng Lâm Hàn có thể nhìn ra những màu sắc phong phú mà anh thể hiện trong từng câu nói . Trừ mấy chỗ hơi sai sai cậu không lý giải được

Tuy nhiên cũng có nhiều lúc anh bị buộc phải tách khỏi cậu nhưng lần này anh không lo lắng cậu sẽ bị bắt nạt , anh chỉ đơn giản nói một câu " Có ai tìm ngược thì cậu cũng không cần nể mặt tôi . Lâu rồi họ chưa được tôi giáo huấn , xem như tôi nợ cậu một ân tình vậy "

Bỏ lại một câu nói như vậy rồi rời đi ,đám lính đang hóng hớt nghe mà rùng mình , ây da có kịch hay rồi.

Đúng như dự đoán , Tần Phong vừa đi liền có vài kẻ chạy đến tìm ngược .

Lâm Hàn trở về bộ dáng vô hại chớp mắt gật đầu

" Được vậy tất cả cùng lên hay từng người ?"

Cả đám người ồ lên kinh ngạc , số khác lại cho rằng cậu ngây thơ , thiếu tướng nương tay liền nghĩ rằng mình thực sự giỏi.

Lâm Hàn trưng lên nụ cười vô hại nói " Vậy ai lên trước "

" tôi " một tên lính với những khối cơ bắp cuồn cuộn bước ra . Người vây xem đều cười ha ha bảo hắn nhẹ tay thôi kẻo cậu sẽ khóc lóc với thiếu tướng thì gã xong đời.

Gã hừ lạnh một cái rồi lấy tốc độ kinh người mà đánh tới , Lâm Hàn không tránh mà trực tiếp dùng tay trái đỡ lấy nắm đắm của gã vặn ngược ra rồi đá mạnh một cú vào đầu gối khiến gã phải quỳ ra sàn , hai âm thanh gần như cùng lúc vang lên

Rắc __ ầm ___

Gã kêu lên một tiếng đau đớn Aaaaa

Lâm Hàn buông tay nhìn gã

" Không cần hành đại lễ đâu , tôi nhận không nỗi "

Gã muốn phản đòn nhưng cả tay và chân đều không thể động " Ngươi .... khốn kiếp " ngay tức có vài người nhanh chóng hồi hồn chạy ra chặn miệng gã lôi cổ sang một bên để xem tiếp trận tiếp theo. Thật cmn Hưng phấn nha , ánh mắt của thiếu tướng thật cao , chuẩn hơn cả chuẩn .

Mấy tên gây sự mặt mày biến sắc , tên vừa nãy cũng được xem mạnh vậy mà chỉ hai chiêu liền bị hạ. Cả đám nhất thời muốn đập đầu vô miếng đậu hủ chết cho rồi . Nhưng phóng lao thì phải theo lao .

" Tất cả lên hết cho tôi , tôi không tin cậu ta có thể đánh bại được chúng ta"

Cả đám lần nữa lên tinh thần , lần lượt từng người xông lên chỉ hai chiêu liền bị đánh ngược trở về.

Trong chốc lát phòng y tế đã nằm kín người .

Lâm Hàn vận động xong tâm tình cũng thực tốt , cậu nhìn xung quanh hỏi " Có ai muốn đánh với tôi nữa không ?"

Mọi người " Không không , chúng tôi không muốn ,không muốn "

Lâm Hàn tỏ ra tiếc nuối " Vậy ah ... vậy mọi người cứ từ từ tập tôi ra kia tập một mình vậy "

Nhìn cậu thành thật đi sang một góc hít đất mọi người lúc này mới dám thở ra ,may mà họ không ngu như đám người kia .

Sau đó ... cả đám lại trợn tròn mắt nhìn cậu hít

đất bằng duy nhất một ngón tay nhẹ như không. Đã thế còn hít tận một ngàn cái .... họ triệt để đau tim rồi .

Có người lớn gan hỏi cậu

" Này anh bạn , cậu đang theo học trường quân đội nào thế ?"

Lâm Hàn dừng động tác nhìn anh ta cười đáp " Chỉ là một trường quân sự nhỏ trêи Á Lang tinh thôi "

Anh ta đáp " Tôi mới không tin , lẽ nào trường nhỏ mà cậu nói ai cũng lợi hại như vậy ah ?"

Lâm Hàn nghĩ nghĩ chốc

lát đáp " Có thể nói là như vậy , bọn họ đều rất mạnh " uk có thể nói vậy , trường học cho quái vật thì không ai yếu cả.

Tên lính không chấp nhận câu trả lời này

" Cái gì mà có thể ,cậu phải trả lời cho chắc chắn chứ "

Lâm Hàn không tập nữa , cậu lật người ngồi xuống sàn nhà gác hai tay lên đầu gối đáp " Đúng là họ rất mạnh "

" Đều mạnh giống như cậu sao ?"

Lâm Hàn hơi do dự chốc lát vì cái này thực khó trả lời

" Tôi ... so với bọn họ vẫn kém một chút " cậu vẫn là lựa chọn khiêm tốn một chút .

Nhất thời khắp phòng tập vang lên tiếng hít khí .

Một học viên bình thường nhất mà còn lợi hại như vậy ... vậy bọn họ là cái đinh gì a??

Một người khác thấy cậu dễ nói chuyện bèn nhích lại hỏi" Cậu đang học năm nhất sao ?"

Lâm Hàn cau mày " Không , tôi vừa kết thúc xong năm hai " cậu thực dị ứng câu này

" Gì ???..... thật sự nhìn không ra ? Cậu thế mà sắp lên năm ba rồi ak " tên lính nghe được chuyện thú vị liền không nén nỗi sự buồn cười

Cả đám người cũng ồ lên " Trông thực trẻ a ... đúng là rất dễ Khiến người ta nhìn lầm hahaha"

Lâm Hàn bị chọc riết cũng thành thói quen , tức quá cũng bật cười . Cậu giơ nắm tay lên trước mặt tên lính nọ cười cười " Nhưng nắm đấm của tôi thì xác định là năm hai nha , anh có muốn thử không ?"

Tên lính nọ sợ tái mặt " không hahaha tôi giỡn thôi mà . Tôi tin cậu ,tin cậu mà "

Lâm Hàn phì cười .

Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc Tan theo mây gió , mọi người nhận ra cậu kỳ thực rất dễ gần , rất thân thiện lại vui tính .

Nhưng ai muốn hỏi quan hệ giữa cậu và thiếu tướng cậu chỉ nói là bạn bè , ai vẫn không tin thì cậu liền bảo hắn đi hỏi thiếu tướng .

Không ai ngu vậy đâu nha , nhưng họ vẫn rất khôn ngoan khi liên tục nói tốt và kể những điểm mạnh của thiếu tướng cho cậu nghe.

Những tay lõi đời đều nhìn thiếu tướng chỉ mới bắt đầu Hành trình truy thê liền dứt khoát giúp đỡ một phen .

___________________

Nhưng ngày vui khá ngắn ngủi , Tần Phong chỉ vừa bên người yêu được bài ngày thì cũng sắp đến nơi giao người , tâm trạng anh ảo não không thôi .

Mặc dù tinh cầu này giáp với Á Lang tinh nhưng cũng là một nơi tương đối cô lập

, một khi bị tấn công sẽ rất có cầu cứu viện . Tần Phong thực không nỡ bỏ cậu lại nơi này.

Ngày thứ tư trong hành trình .

Tiếng còi báo động bỗng

Chốc vang lên inh ỏi.

Không ngừng có tin báo truyền đến

" Báo cáo , chúng ta vừa bị tấn công bởi một nhóm trùng tộc giản thể "

Rất nhiều tàu chiến loại nhỏ ,phi thuyền chiến đấu không người lái và cơ giáp liên tục tiến ra nghênh địch.

Trùng tộc giản thể là một nhóm những trùng tộc đơn lẽ kết bè với nhau sống lang bạc trong vụ trụ . Chúng là thế hệ còn xót lại của trùng tộc nguyên bản đã bị tiêu diệt từ vài trăm năm trước

. Nhưng ngoại hình và năng lực thì kém hơn rất nhiều . Tuy nhiên vẫn khiến tất cả tinh hệ điều phải khϊế͙p͙ sợ khi phải đụng độ với chúng .

Lớp vỏ ngoài cứng hơn cả hợp kim , nóng vuốt sắc bén và tinh thần lực mạnh khủng khϊế͙p͙ khiến chúng gần như không có kẻ địch trừ tinh hệ thú nhân. Bọn chúng thường ngao du Thông qua các lỗ đen để di chuyển , tấn công và cướp bóc thậm chí giết chóc để thoả mãn cơn khát máu mà thôi.

Từ phòng chỉ huy , Lâm Hàn có thể nhìn thấy rất rõ

Hình ảnh của trùng tộc , chính xác là bộ dạng của một con côn trùng lớn có mắt kép màu đen , miệng mọc đầy những chiếc răng dài đủ sức cắn rời một mảnh cơ giáp. Chúng có cánh và màu sắc đen tuyền như hoà làm một thể với vũ trụ tăm tối.

Tốc độ duy chuyển thực nhanh ,ra đòn nhanh - độc và chuẩn . Một con trùng tộc có thể dễ dàng hạ một cơ giáp mà không chút tổn thương nào.

Thân tàu không ngừng truyền tới chấn động , chúng đang cố gắng đánh vào bên trong.

Tần Phong vẫn bình tĩnh chỉ huy trận chiến.

Chợt ... một luồng sóng âm chói tai truyền thẳng vào phi thuyền . Đây là cộng hưởng từ rất nhiều trùng tộc tạo thành .

Đám binh lính tức khắc đau đớn ngã xuống , một vài người thất khiếu đều chảy máu Thống khổ vô cùng.

Tần Phong sắc mặt cũng nhanh chóng trắng bệch , tay anh vô thức siết chặt tay cậu đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang.