Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim (Hoa Nhài Của Tạ Thiếu)

Chương 28: Tiêu hết tiền

Editor: Ngưng Tâm

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Tô Mạt chuẩn bị tạm biệt với Tần Hộ Sinh, cô muốn đi tìm một chỗ thiết kế trang web, cũng không thể để cho Tần Hộ Sinh chạy tới chạy lui giúp cô mãi như vậy được.

Lời nói của Tô Mạt còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nghe được tiếng rao hàng của một người đàn ông.

"35 tệ một cái váy cao cấp đây...... Nhanh tới xem nhanh tới xem, có đi ngang thì đừng bỏ lỡ."

Thì ra trong lúc cô đi vào chọn điện thoại di động, thì trước cửa hàng đã có một người đàn ông bày một sạp ra để bán quần áo.

Ngay khi Tô Mạt và Tần Hộ Sinh từ cửa hàng bước ra thì người đàn ông bắt đầu cầm lấy cái loa rao hàng.

Tiếng rao hàng của người đàn ông thật ra hấp dẫn được không ít người qua đường, nhưng không ai muốn đứng lại để xem những chiếc váy được bày trên mặt đất đó cả, dù cho chất lượng và kiểu dáng của chúng cũng không tệ lắm.

Nơi này là chỗ người có tiền hay lui tới, cũng không biết người đàn ông này nghĩ như thế nào mà lại chạy đến đây bày sạp, có lẽ ông ta cho rằng đây là chỗ người có tiền lui tới nên sẽ bán được nhanh hơn, nhưng những cô gái có tiền đều có sĩ diện rất cao, có ai lại muốn mua ở sạp ven đường đâu chứ, cho dù chất lượng tốt thì họ cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái, giống như chỉ cần liếc nhìn một cái thì sẽ làm mất đi giá trị con người của bản thân.

Kiếp trước lúc còn học đại học Tô Mạt cũng hay mua đồ ở sạp ven đường, nhưng cũng chỉ mua một ít đồ trang sức nhỏ hoặc vài món đồ chơi nhỏ gì đó thôi. Cái sạp kia cách họ rất gần, Tô Mạt nhìn thì thấy những cái váy đó cũng không tệ.

Trong lòng Tô Mạt nảy sinh một ý tưởng, nói với Tần Hộ Sinh: "Cậu chờ tớ một lát, tớ qua đó nhìn thử một chút nhé."

Sau khi Tần Hộ Sinh đồng ý, Tô Mạt liền đi đến bên cạnh cái sạp hỏi: "Ông chủ, quần áo này của ông bán bao nhiêu?"

Người đàn ông thấy cuối cùng cũng đã có người muốn xem, nét mặt lộ rõ sự vui mừng nói: "Một cái 35 tệ, chất lượng thật sự rất tốt."

Tô Mạt ngồi xổm xuống, cầm lấy một cái váy rồi sờ thử chất vải, đúng thật là khá tốt, nhưng trên mặt cô không để lộ ra chút xíu gì, cô hoài nghi nhìn người đàn ông một cái, cố ý dò xét: "Nếu chất lượng tốt như vậy thì ông đâu cần bày bán ở sạp bán ở ven đường? Có thể bán được bao nhiêu tiền đâu chứ."

Người đàn ông thấy Tô Mạt còn trẻ, cách ăn mặc cũng không tệ nên chắc là có thể mua nổi, vì thế nói cho cô biết: "Mấy món đồ này đều là do xưởng may của chúng tôi may, tất cả đều được dùng loại vải tốt nhất, kiểu dáng cũng là kiểu thịnh hành của năm nay, lẽ ra đã có công ty mua rồi. Xưởng may của chúng tôi đã nợ rất nhiều khoản tiền, sắp phải đóng cửa rồi, chỉ dựa vào lô hàng này để kiếm ít tiền trả nợ. Những người công nhân như chúng tôi đã không vài tháng không được trả tiền lương rồi, lại không nghĩ tới công ty đặt mua đột nhiên chạy trốn, mấy ngày trước ông chủ cũng chạy luôn. Công xưởng bị đóng cửa rồi, chỉ còn lại số quần áo này, mọi người bàn bạc chia nhau số quần áo này tìm chỗ bán, số tiền mà mọi người kiếm được thì coi như là tiền lương."

Tô Mạt như có điều suy tư khi nhìn những đống quần áo này.

Người đàn ông lại nói: "Người đẹp, hay là cô mua một vài món đi? Size lớn hay nhỏ đều có đầy đủ, chất lượng quần áo cũng rất tốt, nếu mua cô tuyệt đối sẽ không bị thua thiệt."

Tô Mạt nhìn vẻ mặt thành khẩn của ông ấy, bật cười, trong lòng cô đã có một quyết định, cô lại hỏi: "Những quần áo này các ông tổng cộng có bao nhiêu cái? Đã bán từ lúc nào?"

Người đàn ông bị cô hỏi có chút mơ hồ, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Có tất cả ba trăm cái, không nói gạt cô, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi bày bán những thứ này, tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả."

Tô Mạt cúi đầu tính toán ở trong lòng một chút, cô cắn cắn môi, cho tới lúc cô ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã hoàn toàn trở nên kiên định, tựa như cô đã hạ được một quyết tâm rất lớn.

"Các ông có bao nhiêu người chia nhau đi tìm chỗ bày bán?"

"Không xa, đều ở gần đây, chúng tôi bán xong rồi mới tụ tập gặp lại nhau."

"Ông gọi bọn họ lại đây, nói với bọn họ rằng số quần áo này tôi muốn mua, nhưng về giá tiền thì cần phải thương lượng lại một chút."

Người đàn ông ngây người, há to miệng không dám tin mà nhìn Tô Mạt.

"Bọn họ có điện thoại không? Ông gọi điện thoại kêu bọn họ lại đây?"

"Không có, không có điện thoại di động." Người đàn ông trả lời không trôi chảy được nữa, bỗng dưng có người nói muốn mua ba trăm bộ quần áo của bọn họ, hơn nữa người này còn là một cô gái nhỏ vẫn chưa thành niên, thật đúng là chuyện phải khiến người khác giật mình!

"Tôi ở chỗ này chờ ông, ông đi kêu bọn họ lại đây, tôi thật sự muốn mua quần áo của mấy ông, tôi không lừa ông đâu nên ông yên tâm đi, hơn nữa tôi chỉ là một cô gái nhỏ thì có thể lừa mấy ông được cái gì." Tô Mạt thẳng thắn cam đoan.

Người đàn ông vẫn nửa tin nửa ngờ, ông ta nói: "Vậy được rồi, tôi đi nhưng cô đừng lừa tôi."

Tô Mạt cười gật đầu.

Lúc này người đàn ông đóng gói tất cả quần áo đang để trên mặt đất lại, trước khi đi tìm bạn của mình ông ta lại nói một câu, "Nếu cô không thể mua hết tất cả thì cô mua vài cái cho tôi cũng được."

Tô Mạt dở khóc dở cười, "Ông yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời hứa mà."

Đợi người đàn ông đi rồi thì Tô Mạt chạy tới chỗ Tần Hộ Sinh nói: "Tần Hộ Sinh, tớ còn chút chuyện, cậu có muốn quay về trường học trước không?"

"Chuyện gì? Cậu quen biết người kia à?"

"Không, tớ định mua hết chỗ quần áo này của ông ta, tớ đợi ông ta đi kêu bạn của ông ta đến."

Tần Hộ Sinh nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi chờ cùng cậu, rồi cùng nhau về trường học luôn."

Nói xong, Tần Hộ Sinh gọi điện thoại nói với đầu dây bên kia: "Qua đây."

Khoảng nửa phút sau, hai người vệ sĩ mặc đồ đen xuất hiện, im lặng đi đến phía sau Tần Hộ Sinh.

Tô Mạt hiểu rõ ý tứ của Tần Hộ Sinh, bỗng nhiên Tô Mạt cảm thấy Tần Hộ Sinh thật ra là một người tốt, khi tiếp xúc lâu thì sẽ nhận ra, mỗi tội cô ấy hơi ít nói và khuôn mặt hơi bị đơ mà thôi.

Có Tần Hộ Sinh và hai vệ sĩ ở cùng với cô, trong lòng Tô Mạt tự tin hơn một chút.

Trước kia luôn là cô chiếu cố người khác còn lần này thì ngược lại, cảm giác có người lo nghĩ cho mình thật là tuyệt.

Đợi cả buổi thì người đàn ông kia rốt cuộc cũng đã quay lại đây, phía sau ông ta còn có ba người đàn ông đi theo, trong tay mỗi người đều xách hai cái túi da lớn.

Sắc mặt của mấy người đàn ông kia có chút khó coi khi nhìn thấy người muốn mua quần áo là Tô Mạt.

"Ông Năm, ông nói có cô gái muốn mua quần áo của chúng ta, người đó chính là tiểu nha đầu lừa đảo này sao?" Một người đàn ông cao lớn thô kệch trong nhóm hỏi.

Ông Năm chính là người đàn ông nói chuyện với Tô Mạt trước đó trả lời: "Đúng vậy, cô ấy nói muốn mua tất cả số quần áo này của chúng ta. Vì vậy tôi mới kêu mọi người lại đây để cùng nhau thương lượng."

"Thương lượng cái gì? Muốn mua thì tiền trao cháo múc." Người đàn ông cao lớn thô kệch nói năng thô lỗ mang theo dáng vẻ không đáng tin nhìn cô, người đàn ông này chắc là người dẫn đầu của bọn họ.

Mấy người đàn ông được ông Năm kêu tới đều không tin Tô Mạt có thể mua một lúc hết ba trăm bộ quần áo của họ, dù sao thì đây cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Cô gái nhỏ này mua một hay hai bộ quần áo thì cũng là bình thường, dù cho mua mười bộ quần áo thì cũng đã mất một khoản tiền rồi, đừng nói tới trong tay của bọn họ có tới mấy trăm bộ quần áo.

"Chúng ta đừng đứng ở ven đường nói chuyện, trời nóng như vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống nước rồi cùng nhau nói chuyện, tôi mời mọi người." Kiếp trước Tô Mạt không ít lần giao thiệp với những quản lý của doanh nghiệp và nhà xưởng, những người đó khôn khéo hơn so với mấy người đàn ông trước mặt này rất nhiều nên mấy người này cô tự tin là cô có thể giải quyết được.

"Cô thật sự muốn mua tất cả chỗ quần áo này?" Người đàn ông dẫn đầu thấy cô không giống như nói giỡn, nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

Tô Mạt cười nói: "Tôi có một ý tưởng nhưng việc này vẫn cần thương lượng lại với mọi người một chút, dù sao hàng hóa cũng là của mọi người, cho nên chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện cho tốt."

Tô Mạt tìm được một quán trà, Tần Hộ Sinh ngồi trong một căn phòng trang nhã cách đó không xa còn Tô Mạt và mấy người đàn ông kia ngồi ngoài sảnh lớn, gọi mấy ấm trà.

Bọn họ có chút khát nên uống liên tục mấy tách nước trà.

Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút thì Tô Mạt đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi định mua hết ba trăm bộ quần áo này, nhưng nếu tôi mua ba trăm bộ quần áo mà thanh toán một lần thì giá cả có thể được ưu đãi một chút chứ, tôi không giảm nhiều lắm đâu, một cái 20 tệ."

Bọn họ không nghĩ tới ngay câu nói đầu tiên Tô Mạt đã giảm giá nhiều như vậy, còn nói là không giảm nhiều lắm, nhưng bọn họ chưa từng đọc sách, một cái giảm 15 tệ, giảm ba trăm bộ thì cảm giác dường như là đã giảm đi rất nhiều tiền.

"Cô giảm thế này là quá nhiều. Chất lượng những bộ quần áo này không lẽ chỉ có trị giá như thế, lúc đầu chúng tôi muốn dốc sức cung cấp hàng hóa ra thị trường lớn." Sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu không được tốt nói.

Sắc mặt của Tô Mạt vẫn bình thản, "Chính các ông cũng thấy những bộ quần áo này tuy tốt, nhưng bán thì không đáng bao nhiêu tiền, đúng là giá này không cao nhưng số tiền này mấy ông sẽ được thanh toán trong một lần."

"20 tệ quá thấp, ít nhất phải là 25 tệ."

"Nói mua ba trăm bộ quần áo đâu phải là hai hay ba mươi bộ, 20 tệ một cái thì ba trăm cái chính là 6000 tệ chẵn. Những quần áo này mọi người giữ lại có ích lợi gì, mọi người chia nhau 6000 tệ chẵn thì mỗi người có không ít đâu."

Ba người đàn ông khác nghe mấy bộ quần áo này đổi thành 6000 tệ chẵn, trong chớp mắt thì có chút há hốc mồm, lúc đầu bọn họ định cùng nhau bày sạp để bán được một vài món đồ, bán không được thì đem về cho vợ con mặc.

"Nhưng......" Người đàn ông dẫn đầu cảm thấy Tô Mạt tuổi còn nhỏ nên muốn kiếm thêm một chút tiền nữa, cho nên vẫn không chịu đồng ý.

Tô Mạt không đợi ông ta nói xong liền cười nói: "Nếu mọi người đồng ý, bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền. Nếu cảm thấy không hài lòng thì tôi cũng không còn biện pháp nào, tôi chỉ mua hai bộ quần áo của chú này là được rồi."

Tô Mạt nói xong liền đứng dậy đi về phía ông Năm, ông Năm mở túi ra lấy hai bộ quần áo đưa cho cô, cô chuẩn bị trả tiền để rời khỏi đây.

Bọn họ thấy việc đó rất rõ, có chút sốt ruột, một người đàn ông trong nhóm đẩy người đàn ông dẫn đầu một cái, sau đó hô: "Ông cả!"

Tô Mạt nghĩ thầm: Thành công rồi!