Xưa nay Tả Trạm Vũ giấu núi giấu sông, lúc này cũng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc. Hắn nhìn ánh mắt thản nhiên, nét mặt mang theo thiện ý của Lâm Hạo Sơ, nhịn không được nhíu mày.
“Cám ơn.” – Mấy giây sau, hắn cuối cùng cũng thốt ra được một câu nói từ tận đáy lòng với Lâm Hạo Sơ, nhưng đồng thời cũng không tính toán hỏi xem vì sao người kia lại xuất hiện ở đây.
Trực giác nói cho Tả Trạm Vũ biết Lâm Hạo Sơ xuất hiện ở đây chả liên quan cái lông gì đến hắn, mà hắn vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, trực giác của hắn chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Nhưng bất kể lý do vì sao Lâm Hạo Sơ xuất hiện tại nhà ga, lúc này Lâm Hạo Sơ lại nói muốn đưa hắn đi thành phố G, luôn luôn không quan tâm chuyện thắng thua, chưa có chuyện gì hay bất kể ai có thể ảnh hưởng đến hắn, đây chính là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ và may mắn khi gặp được một người.
Thành phố G phát triển tương đối tương đối lạc hậu, giao thông vẫn luôn trở ngại, không nói đến đường xá xóc nẩy, lại còn cách thành phố H rất xa, rất nhiều tài xế xe taxi đều không muốn đi, có trả nhiều tiền bọn họ cũng không đồng ý, bởi vậy Tả Trạm Vũ khi nãy là đang tính toán xem nên dùng thủ đoạn đen tối nào để bắt một tài xế taxi xui xẻo đưa hắn đến thành phố G, nên chọn cách đơn giản nhưng hơi thô bạo là trực tiếp cướp xe, hay đi đường khác thì tốt hơn, tóm lại trong hôm nay hắn nhất định phải đến nơi.
(vừa yêu thương được tí thì Boss lại đen thùi lùi rồi =)))))Nếu Lâm Hạo Sơ đoán không lầm, từ khi muốn đến thành phố G nhưng vì sự cố giao thông mà bị kẹt tại thành phố H, từ đầu đến cuối Tả Trạm Vũ đều không tỏ ra gấp gáp, kỳ thật phải nói là vô cùng bình tĩnh…
Lâm Hạo Sơ dừng xe tại cửa nhà ga, sau khi xác nhận Tả Trạm Vũ đã cài xong dây an toàn, mới chú ý tới Tả Trạm Vũ hôm nay không mang theo hành lý.
Lâm Hạo Sơ không khỏi tò mò, Tả Trạm Vũ đến tột cùng vì cái gì mà nhất định phải đến thành phố G.
Kỳ thật hắn vốn là chưa bao giờ nghĩ qua sẽ giúp Tả Trạm Vũ, nhưng nếu hôm nay hắn đã gặp Tả Trạm Vũ ở đây, như vậy vươn tay giúp đỡ một chút, cũng không phải không tốt.
Thuần thục khởi động xe, Lâm Hạo Sơ một đạp hung hăng nhấn chân ga, chiếc Maserati màu trắng lập tức như mũi lao nhanh ra ngoài.
Tả Trạm Vũ bởi vì quán tính mà cả người đập lên ghế tựa sau lưng, ngay sau đó liền kinh ngạc phát hiện người lái xe đang lấy một tư thế kiêu ngạo mà vượt qua xe cộ phía trước, tốc độ nhanh như đang bay.
Nghiêng đầu không mặn không nhạt nhìn người đang ngồi trên ghế lái một cái, Tả Trạm Vũ không cần nghĩ cũng biết xe bọn họ nhất định đã chạy quá tốc độ rồi. Hắn không nói gì, tim đập vẫn bình thường, cho dù thân thể bởi vì xe thỉnh thoảng chuyển hướng mà nghiêng trái nghiêng phải.
Lâm Hạo Sơ ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian, vô cùng khẳng đinh rằng hành động lao nhanh luồn lách của mình trên đường cái lúc này khẳng định khiến cho mọi người và cảnh sát giao thông chú ý, nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ. Hắn nhìn về phía trước không chớp mắt, mặc dù kinh ngạc vì Tả Trạm Vũ đến bây giờ vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng hắn vẫn nghĩ có nên trấn an hành khách của mình hay không.
“Không cần lo lắng, tốc độ này với tôi cũng chỉ như ăn sáng!” Giọng điệu của hắn, hoàn toàn không giống giọng điệu mà một lái xe nên có.
Muốn nói Lâm Hạo Sơ trước và sau trọng sinh cùng với đám hồ cẩu bằng hữu suốt ngày ăn chơi thì luyện ra được cái bản lĩnh gì, chỉ sợ chính là bản lĩnh đua xe điêu luyện. Trên đường đua xe, hắn luôn một đường đi thẳng không phanh, mà ngay cả tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp cũng không phải đối thủ của hắn.
Tốc độ bây giờ tuy rằng đối với người bình thường là nhanh đến kinh người, nhưng so với tốc độ hắn từng chạy trước kia thì lại chậm hơn rất nhiều.
Bởi vậy, cho dù hiện tại chạy xe trên đường cái, Lâm Hạo Sơ cũng có tự tin rằng mình sẽ không gây tai họa.
Tả Trạm Vũ lẳng lặng ngồi ở ghế phó lái, thân thể thật ra bị rung lắc đến khó chịu, day an toàn thít chặt không thoải mái, nhưng hắn vẫn như trước không hề lên tiếng. Hắn quay đầu nhìn Lâm Hạo Sơ, lúc này khóe mắt Lâm Hạo Sơ hơi hơi nhướn lên, khóe miệng cũng không tự giác giương cao, mặt mũi mang theo một chút ngang ngược cùng với thần thái sáng láng trước nay chưa từng có.
Đổi chắn, nhấn ga, xoay tay lái, phanh lại, mỗi một động tác Lâm Hạo Sơ đều làm đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Chỉ thấy hắn thần sắc chăm chú nhìn về phía trước không chớp mắt, trong mắt lại phát ra cảm xúc mãnh liệt cùng hưng phấn.
Tả Trạm Vũ vẫn im lặng nhìn chằm chằm người bên cạnh, không thể không thừa nhận rằng Lâm Hạo Sơ lúc này rất hấp dẫn người khác…
Từ thành phố H đi về phía bắc, vẫn luôn chạy từ nam đến bắc, Lâm Hạo Sơ cũng không biết phải là do hắn may mắn, hay Tả Trạm Vũ may mắn, tóm lại dọc đường không hề gặp đèn đỏ, một đường thông thuận.
Xe đến dưới chân một cao ốc thì dừng lại, Lâm Hạo Sơ nhìn thời gian, thế nhưng mới có mười lăm phút. Hắn cúi đầu nhìn ra ngoài, thấy hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, liền chỉ chỉ tầng thượng tòa nhà nói: “Đến.”
Tầm mắt Tả Trạm Vũ nhìn theo hướng ngón tay Lâm Hạo Sơ chỉ lên trên, ngoài ý muốn nhìn thấy trên sân thượng, một chiếc trực thăng đang lơ lửng giữa không trung.
“Cậu tự đi lên đi, đến thành phố G sẽ có xe đợi sẵn đưa cậu tới điểm đến. Tốc độ máy bay trực thăng có thể lên tới 380km/giờ, đến thành phố G chưa tới ba tiếng, hiện tại bảy giờ mười lăm phút, nếu nhanh chút, có lẽ sẽ kịp tham dự trận đấu buổi chiều.” Lâm Hạo Sơ nhìn trực thăng giữa không trung nói.
Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ, mới biết được Lâm Hạo Sơ không chỉ muốn đưa hắn đi thành phố G, còn muốn hắn tham dự trận đấu buổi chiều, mà đó cũng là nguyên nhân một đường lao xe khi nãy.
Hai mắt không khỏi nheo lại, Tả Trạm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, nhưng không thể tìm ra được một chút ý đồ nào trên mặt người nọ. Lâm Hạo Sơ, thế nhưng thật sự chỉ là muốn thuần túy giúp hắn mà thôi…
Cuối cùng, Tả Trạm Vũ cởi bỏ dây an toàn, xuống xe cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng lên tòa nhà…
Lâm Hạo Sơ vẫn luôn ngửa đầu nhìn lên sân thượng, không quá mấy phút sau liền nhìn thấy một bóng người, đang nhanh chóng chạy về phía máy bay trực thăng. Khóe môi hắn khẽ nhếch, nhớ tới cuộc thi điện tử đời trước, quốc gia của hắn cử ba người đi tham dự cuộc thi quốc tế, nhưng cuối cùng ngay cả vị trí thứ tư cũng không ai giành được.
Không biết cả đời này, Tả Trạm Vũ có thể thay đổi lịch sử ngành điện tử của nước nhà hay không?
Trong lòng Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên không kìm nén được sự hưng phấn.
Kỳ thật sau khi trọng sinh, hắn đã nhặt lại được toàn bộ lương tâm bị chó ăn mất ở đời trước, điều này có nghĩa, hắn thường thường sẽ vì vài hành động trước kia của mình dày vò. Hiện tại hắn không muốn sống theo cách lãng phí tài nguyên nữa, để không trở ngại xã hội cùng, phải sửa chữa a. Tiện thì trợ giúp người khác, nói không chừng còn sẽ cống hiến cho quốc gia đó, có thể không dâng trào cảm xúc sao?
Lâm Hạo Sơ nhất thời cảm thấy vô cùng sung sướng, theo bản năng bật radio trong xe, ngay lập tức trong xe tràn ngập giai điệu nhạc lãng mạn ấm áp. Tay Lâm Hạo Sơ đặt trên vô lăng thỉnh thoảnh như có như không đánh theo nhịp điệu, cuối cùng đạp chân ga đi về phía trước…
Trên trực thăng, Tả Trạm Vũ dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ quan sát phía dưới. Trực thăng lên càng cao, toàn bộ thành phố H cũng nằm gọn trong tầm mắt hắn, nhà cao san sát, núi song đan xen, còn có vô số những điểm đen đang không ngừng di chuyển. Hắn biết, trong số những chấm đen đó có một chiếc xe, trong đó, nhất định có một chiếc là của Lâm Hạo Sơ.
Trong đầu Tả Trạm Vũ không khỏi hiện ra hình ảnh nắng sớm bao phủ lên nửa gương mặt của Lâm Hạo Sơ, sạch sẽ tuấn tú, đột nhiên cảm giác người này khác xa so với những lời đồn thổi trước đây.
Hắn biết rõ, cho dù Lâm gia có tiền có thế, nhưng muốn thuyên chuyển trực thăng cũng không phải dễ dàng..
Tả Trạm Vũ nhớ tới Lâm Hạo Sơ nói muốn đưa hắn đi thành phố G một cách đạm nhạt, nhớ tới hắn thong dong ngang ngược chạy xe trên đường cái, nhớ tới hắn nói với mình, nhanh một chút, có lẽ còn đến kịp trận đấu buổi chiều…
Đến tột cùng là đã trải qua chuyện gì mới có thể khiến cho một con người thay đổi nhanh chóng như vậy? Hắn không phải người nhàn rỗi đi quản chuyện người khác, cũng là lần đầu tiên hắn thấy tò mò vì một người…
Tả Trạm Vũ nhắm mắt lại, cũng không biết có phải vì mình vẫn có thể tham gia trận đấu buổi chiều, hay vì cái gì khác, khóe miệng của hắn không ngừng giương cao…
Vì có thêm thời gian ôn tập, Lâm Hạo Sơ không lái xe về nhà, mà dừng lại ven đường mua bánh bao và sữa đậu nành sau đó đi thẳng đến trường học.
Nhà hắn cách ga tàu không xa, nguyên bản hắn dự định đưa lão Vương đi xong sẽ về nhà, nhưng trước khi xuất phát, hắn vẫn đem sách vở cần thiết đặt lên băng ghế sau, sự thật chứng minh hắn có dự kiến với tương lai rất chuẩn.
Cơ sở nhỏ của đại học H có không ít sinh viên đã đến trước, Lâm Hạo Sơ dọc theo đường đi nhìn đến mấy chiếc xe thể thao lao như bay xẹt qua mình, thậm chí có một tên vừa lái xe vừa nhô đầu ra ngoài, hình như đang cười nhạt với hắn.
Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc mà nhìn lướt qua đồng hồ trên xe, tốc độ xe không nhanh lắm. Hắn nhìn mấy chiếc xe thể thao rất nhanh đã không còn bóng dáng phía trước, vẫn tiếp tục duy trì tốc độ ban đầu.
Nếu là đời trước, hắn cũng sẽ giống mấy người này, lái xe nhanh như bay trong sân trường. Những người này là đang khoe xe hay khoe kỹ thuật lái hắn không biết, tóm lại hắn không làm như vậy. Hắn kỳ thật rất thích cảm giác khi đua xe, hắn thích cái loại cảm giác lao như bay hệt như không còn ở trên mặt đất nữa, bởi vì khi đó hắn sẽ chú tâm vào cảm giác của mình khi đang bay, có thể tạm thời quên mất sự đau xót vốn có.
Hiện tại ngẫm lại, hắn lúc trước có lẽ muốn quên đi thực tại. Hiện giờ, hắn sẽ không giống đời trước muốn làm gì thì làm, dù sao nơi này là vườn trường, trên đường lui tới đều là học sinh, mà hắn cũng không có lý do gì để tăng tốc, buổi sáng đưa Tả Trạm Vũ đi là ngoại lệ, hắn nghĩ mình sẽ không lái xe theo cách nguy hiểm như vậy nữa, dù sao mọi người ai cũng có trách nhiệm với tính mạng của mình và của cả người khác.
Bên cạnh lại có một chiếc xe thể thao mui trần phóng lướt qua, Lâm Hạo Sơ thản nhiên nhìn những chiếc xe càng lúc càng xa phía trước, đột nhiên nhớ lại đời trước, trường học của bọn họ hình như từng xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, người gây tai nạn cùng người bị hại đều là học sinh, nghe nói người gây tai nạn là con trai của một gia đình nhà giàu mới nổi, lúc ấy đang lái xe trong sân trường thì tăng tốc lao nhanh rồi đâm phải một học sinh đang mải mê chơi đùa cùng các bạn, người bị hại bị hất tung lên cao, tử vong tại chỗ.
Lâm Hạo Sơ không tự giác nhíu chặt lông mày.
Hắn nhớ rõ, vụ tai nạn này sẽ xảy ra vào một tháng sau. Thật may mắn hắn vẫn nhớ ra kịp lúc, hắn nghĩ mình nên nhanh chóng góp ý với ban giám hiệu nhà trường, chẳng hạn như nên ra thêm luật khi lái xe trong trường sinh viên nên giảm tốc độ.
Lâm Hạo Sơ cứ như vậy lái xe không nhanh không chậm, khi đi đến cạnh hồ thì nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi xổm cạnh đó, đỡ chân của mình, mặt vặn vẹo thành một đoàn, nhìn qua chắc là bị sái chân.
Lâm Hạo Sơ theo bản năng dừng xe, cởi dây an toàn xuống xe hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Nữ sinh nghe tiếng ngẩng đầu, khi thấy rõ người trước mặt thì tim bỗng đập nhanh, sắc mặt một mảnh ửng đỏ.
Lâm Hạo Sơ mặt múi giống Lâm Khánh Diệp bảy tám phần, khi Lâm Khánh Diệp còn sống có thể coi như là một mỹ nam, hiển nhiên Lâm Hạo Sơ cũng xinh đẹp không kém.
Hôm nay Lâm Hạo Sơ mặc áo ngắn tay màu kem đơn giản, cùng với quần jeans xanh, tuy rằng đã rất điệu thấp, nhưng chất vải quần áo rất tốt, mặc vào trông rất có tinh thần. Dáng người hắn cũng không tệ, hai chân rất dài, mà khi hắn còn nhỏ Lâm Khánh Diệp rất chú trọng dạy dỗ hắn các lễ nghi, nên trên người hắn mang đến cảm giác quý khí.
Cho nên Lâm Hạo Sơ thật sự là một soái ca, nếu như hắn trước kia không luôn tự cho là đúng, hắn có lẽ đã được các nữ sinh khác tôn vinh thành nam thần rồi …
Hết chương 17.
_________________
Con xe hàng hiệu nè:v nhà Sơ giàu thật =))))))))))))))))))))) xe này đèo giai thì đã lắm
Xe hàng hiệu của Tiểu Sơ:v Maserati trắng