Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

Chương 19

Phòng Lộ Ảnh Niên, hai người bước vào trong, chậm rãi ngồi xuống mép giường, Tào Thanh Thiển không thể yên tâm đưa mắt nhìn đứa nhỏ, nhưng cô lại gần như không có chút gì là rầu rĩ buồn tủi, Tào Thanh Thiển không khỏi giật mình.

Căn bản không có chú ý đến biểu hiện Tiểu Di nhà mình, Lộ Ảnh Niên cau mày, cố gắng nhớ lại vụ án xảy ra lúc mình mười bốn tuổi năm đó.

Chuyện cũng lâu rồi, nhiều nhất cũng chỉ nhớ được vài chi tiết vặt vãnh, không quá rõ ràng.

Đứng dậy, không mảy may để tâm đến Tào Thanh Thiển, cô thẳng bước tiến vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, mặc dù biết thế nào thì ba mẹ cũng hoà giải thôi nhưng lúc này vẫn có chút không yên, đi qua đi lại trong phòng tắm một hồi thì bước ra, rảo bước lục lại trí nhớ xem sự việc đã từng diễn biến như thế nào, hoặc ít ra kết cuộc của chuyện này là gì.

"Niên Niên?" Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của đứa nhỏ, Tào Thanh Thiển bỗng dưng có chút xa lạ, hơn nữa ngày mới lên tiếng gọi Lộ Ảnh Niên, trong giọng nói phảng phất khinh nghi: "Con làm sao vậy?"

Thân thể là của đứa nhỏ mười bốn tuổi, nhưng linh hồn thì tuyệt đối không phải.

Hơn nữa, bốn năm huấn luyện đã tôi luyện tính cách cô so với kiếp trước kiên nghị vài phần, Lộ Ảnh Niên lúc trầm tư suy nghĩ không còn nữa điểm hài tử nghịch ngợm năm nào.

Nghe được giọng nói Tào Thanh Thiển, cô hồi thần, liếc mắt nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mình phản chiếu trong gương, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó ý thức được không hay, trảo một phát liền trưng ra bộ dáng trẻ nít đáng yêu, vọt phóng tới ôm lấy Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, con không sao mà ~ "

Nếu biết ba mẹ cuối cùng vẫn lại như xưa, vừa rồi còn thoáng ngây người nhìn hai người cãi nhau, hiện tại thì không còn nữa, đơn giản thừa cơ hội này ăn tí Tào Thanh Thiển đậu hủ.

"Ân." Tay khẽ vỗ về tấm lưng Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng ứng một câu, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bức tường đối diện, hiển nhiên đang suy nghĩ.

Sau một lúc, lần nữa nhu giọng nói: "Niên Niên, đừng lo lắng! Ba mẹ con nhất định sẽ hảo hợp giống như trước đây."

"Dạ!"

Bữa tối, không khí nhà họ Lộ có vẻ dị thường quỷ dị, quản gia hầm tốt canh tuyết lê từ phòng bếp mang tới, Tào Cẩn Du uống một chút thì sắc mặt lập tức khó coi nhanh chóng trở về phòng, Lộ Văn sau đó cũng bỏ xuống không muốn ăn nữa, vào phòng mang theo quần áo xuống phòng tắm dưới lầu dành cho khách.

Nâng cằm ngắm nhìn ba mẹ mình khó có được một lần giận dỗi, Lộ Ảnh Niên phát hiện một điều, con người có thành thục giỏi gian đến đâu thì đối mặt với người yêu cũng rất dễ dàng mất đi lý trí.

Cô xuất thần nhìn ba mình vào phòng ngủ dành cho khách nhân, sự kiện này mấu chốt chỉ có một người, tự nhủ có lẽ ngày mai cô phải ra ngoài âm thầm điều tra.

Tay bị nắm lấy, Lộ Ảnh Niên vừa xoay đầu, đôi mắt lập tức chống lại ánh mắt Thanh Thiển, đáy mắt nàng tràn ngập trấn an vô cùng ấm áp, Lộ Ảnh Niên cũng đáp lại Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, con nói con ổn, con ổn nga."

Kiếp này so đời trước đương nhiên bất đồng, lại biết được ba mẹ cuối cùng cũng êm xuôi, tự nhiên cũng sẽ không giống lúc trước nhào vào phòng Tào Thanh Thiển khóc rống lên, mặt mài chèm nhem nước mũi.

".....!Ân."

Đêm đến, Tào Thanh Thiển hiếm thấy cùng Lộ Ảnh Niên nằm chung một giường.

Biết nàng lo lắng bản thân mình sẽ sợ, Lộ Ảnh Niên lòng không khỏi buồn cười lại có chút cảm động, ôm lấy cổ thân thể ấm áp thơm ngào ngạt àm tràn đầy hưng phấn.

"Niên Niên....!" Bị Lộ Ảnh Niên ôm đến gắt gao, mặc dù trong phòng vặn mở điều hoà, nhưng Tào Thanh Thiển vẫn có chút nóng nhíu mi: "Con thế nào lại ôm Dì chặt vậy?"

"Tiểu Di bây giờ không cho con ôm?" Cố tình nộn thanh nộn khí lên tiếng hờn dỗi, Lộ Ảnh Niên lén trộm liếc nhìn ngực Tào Thanh Thiển, đầu áp vào cọ cọ hai cái: Hửm? Hình như cấn cấn gì đó liền nhăn mặt: "Tiểu Di, sao ngủ Dì còn mặc nội y?"

"Ta....!" Tào Thanh Thiển nhất thời không nói nên lời, cùng đường đành vỗ nhẹ lên đầu Lộ Ảnh Niên: "Tiểu hài tử, đừng tò mò chuyện người lớn."

"Thiết! Con mới không phải hài tử đâu." Không thể tiếp xúc với hai luồng mềm mại kia, Lộ Ảnh Niên càng nghĩ càng ai oán, nhưng vẫn không chịu từ bỏ quyết định tiếp tục cọ: "Tiểu Di, như vậy ngủ sẽ không thoải mái, hay là cởi đi, con cũng cởi."

"Niên Niên?!?" Mặc dù không nhìn thấy biểu tình trên mặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển vẫn rất ngượng ngùng, cắn môi ôm lấy cô hơi xê dịch thân mình: "Con mau ngủ đi."

"Không muốn!" Nhỏ giọng oán trách, Lộ Ảnh Niên siết trụ lấy eo Tào Thanh Thiển: "Con ngủ Tiểu Di nhất định sẽ về phòng."

Vừa nói vừa làm dáng uỷ khuất, cứ y như thật: "Tiểu Di có phải chán ghét con?"

"Không có!" Nữ nhân càng trỗ mã động lòng người vừa nghe cô nói những lời này lập tức phản bác: "Dì sao lại ghét con?"

"Vậy Dì....!" Khẽ động thân mình lần nữa rút ngắn khoảng cách với nàng, tuy rằng ngực mình không lớn nhưng miễn cưỡng cũng coi như có gò có mô chứ bộ, vô tình khẽ chạm vào ngực Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên da mặt dày cỡ nào cũng ửng đỏ lên, không tiếng động nuốt khan một ngụm: "Dì trước kia.....!Sẽ không như vậy đâu."

Không lại xê dịch thân mình, Tào Thanh Thiển duy trì khoảng cách gần sát như vậy, lắng nghe tiếng hít thở của Lộ Ảnh Niên....!Qua hồi lâu, rốt cuộc giang tay đem nàng ôm chặt vào lòng, theo thường lệ thở dài: "Mau ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung, mấy ngày nay con phải hảo ôn tập đó có biết không!"

Chớp hạ mắt tựa hồ có thể cảm nhận được Tào Thanh Thiển giờ phút này tâm phiền ý loạn, Lộ Ảnh Niên cũng không muốn nàng khó xử, đầu yên lặng chôn trước ngực nàng: "Tiểu Di ngủ ngon."

"Ngủ ngon.

Niên Niên....!"

Khuya đến, Lộ Ảnh Niên lúc này đang mơ gặp chu công, Tào Thanh Thiển trong đêm tối bất giác mở to mắt, thật cẩn thận đem đứa nhỏ ngủ say đẩy ra một chút.

Cái người vẫn còn đang mơ ngủ dường như cảm giác người bên cạnh mình cố cách ra một khoảng, Thanh Thiển nhích một tí, Lộ Ảnh Niên sẽ hướng nàng ép một chút, thẳng đến khi nệm giường còn thừa hơn phân nữa, mà nữ nhân có ý đồ né tránh kia lại chút xíu nữa thôi sẽ rớt xuống giường thì hai người mới thôi chơi trò đuổi bắt.

Trong bóng tối, tiếng thở nặng nề sâu kín trầm vang, Tào Thanh Thiển nhắm lại hai mắt, rốt cuộc từ bỏ ý định trong đầu mình.

Sáng hôm sau, lúc Lộ Ảnh Niên tỉnh lại, trong phòng cũng chỉ có mình cô, ánh nắng sớm đã men theo cửa sổ chiếu vào phòng, nhượng cô khó chịu nhắm mắt lại, tay chạm khẽ bên cạnh mặt giường lạnh lẽo, lập tức mở mắt ra, nhìn lại thời gian, mím môi sau đó tay siết chặt thành nắm.

Rửa mặt thay quần áo sau đó xuống dưới lầu mới biết căn nhà trống rỗng - chỉ cô cùng Quản gia hai người, ngồi trên bàn ăn, Lộ Ảnh Niên tâm tình dị thường u ám, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Lương Di, mọi người đi đâu cả rồi?"

Dễ dàng nhìn ra được Lộ Ảnh Niên không vui, trực giác liền cho rằng là vì tối qua hai vị chủ nhân nhà này tranh cãi, Quản gia thở dài nói: "Đại tiểu thư cùng Ông chủ chưa ăn sáng đã vội đi rồi, Nhị tiểu thư nữa giờ trước vừa dùng xong liền rời đi, nói là có một số việc cần làm."

"Nga." Gật đầu, Lộ Ảnh Niên không nói gì nữa, vài ba phút liền giải quyết xong bữa sáng, đứng dậy ưỡn eo: "Con đến thư viện cùng bạn bè học nhóm, cơm trưa con không về ăn đâu."

"Aizzzz....!" Lần đầu tiên nghe được Lộ Ảnh Niên nói vậy, Quản gia có chút kỳ quái, bất quá nhìn cô cứ rầu rĩ không vui, đại khái ắt hẳn muốn cùng bạn bè giải sầu nên cũng không hỏi nhiều: "Vậy con chú ý an toàn."

"Dạ." Trở về phòng mang theo ba lô trên lưng, tiện tai nhét vào vài quyển tập, Lộ Ảnh Niên sau khi rời khỏi nhà nhưng là không đến thư viện mà hướng đi một hướng khác.

Trên đường đi, nhớ lại những ký ức còn tồn đọng trong đầu còn lại không quá nhiều, vừa đi vừa đá hòn sỏi dưới chân bắt đầu suy nghĩ kế hoạch.

Lấy điện thoại gọi một cuộc, vừa nghe đối phương nhấc máy, Lộ Ảnh Niên lập tức mềm giọng lấy lòng: "Huấn luyện viên, xin chào!"

Âm báo cuộc gọi tới, mới vừa rồi cùng chiến hữu vật lộn, Hoắc Phi dùng tay lau mồ hôi, vừa nghe cô nói thì cứ giống như gặp quỷ: "Nói đi, có việc gì?"

"Tôi cần một chiếc ống nhòm quân dụng." Mua đương nhiên không thành vấn đề, nhưng so về chất lượng thì đương nhiên thứ chuyên dùng trong quân đội là tốt nhất.

Mày nhướng sắc nhọn, từ lúc mười tuổi hắn đã trở thành huấn luyện viên riêng cho Lộ Ảnh Niên, vừa nghe cô nói thì biết nhất định là có chuyện cần, Hoắc Phi cũng không nhiều lời mà chỉ nhàn nhạt đáp ứng: "Cô đến Cục an ninh tình báo tìm một người họ Bạch, hắn sẽ đưa cho cô thứ mà cô cần."

"Hắc hắc! Cám ơn Huấn luyện viên." Cười hì hì nói, nghe được giọng nói xem thường của người kia qua loa điện thoại, biết rõ tính tình hắn nên Lộ Ảnh Niên cũng không để bụng: "Huấn luyện viên, Ngài tiếp tục ngược bọn họ đi, ta cúp máy đây."

"Hừm."

Đến cục tình báo, thực thuận lợi gặp được gã họ Bạch mà Hoắc Phi nhắc tới, cũng lấy được thứ mình cần, Lộ Ảnh Niên hướng gã nam nhân cư nhiên dám sờ đầu mình cố gặng ra nụ cười sáng lạng: "Nếu tôi muốn máy nghe lén Ngài có thể cho không?"

"Hửm?" Vuốt cằm đánh giá Lộ Ảnh Niên, rồi lại nghĩ đến lời Hoắc Phi, nam nhân tiêu sái cười ha hả: "Có thể, cô chờ một chút."

Chỉ là thuận miệng hỏi ai ngờ hắn đồng ý thật, Lộ Ảnh Niên ngưng mắt nhìn hắn trở vào trong, không lâu lắm liền đem máy nghe lén ra cho mình, cô không khỏi ngây người.

Chỉ là có chút kinh ngạc, có được những thứ cần thiết, tâm tình cũng vơi đi phần nào.

Sau đó lại tiếp tục gọi điện thoại dến tìm Phó cục trưởng Cục kiểm sát dò tìm địa chỉ của ai đó.

Tắt điện thoại, Lộ Ảnh Niên cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may là mọi người cho rằng mình bởi vì chuyện ba có người đàn bà khác nên mới muốn tìm đến nữ nhân kia, không thì làm sao có thể thuận lợi lấy được địa chỉ nhà riêng của cô ta đây?

Nói chẳng qua là vì Cục trưởng Cục kiểm sát hiện tại chính là mẹ mình chứ ai?

Nhìn đồ vật trong tay, ngồi taxi chiếu theo địa chỉ cô muốn đến, Lộ Ảnh Niên giờ phút này có chút hiểu ra.

Kiếp trước ngu ngốc nên không biết vận dụng những lợi thế mà mình có.

Giờ thì sống lại, tự nhiên phải tận dụng mọi thủ đoạn bảo vệ thật tốt Tào Thanh Thiển, bảo vệ những người yêu thương mình, có như vậy mới không phí sống lại một đời!

-----------------------------

-----------------------------.