Cũng giống như Lộ Ảnh Niên lúc vừa đến đây, ngưng mắt đánh giá xung quanh, Tào Thanh Thiển quả thực rất thích một nơi yên tĩnh an nhàn thế này.
Ba người bước tới khu biệt viện thiết kế theo kiến trúc châu Âu, Lộ Ảnh Niên liếc mắt nhìn Ngôn Lặc Ninh, rõ ràng nhìn thấy cô ta chỉ chăm chú dán chặt mắt lên người Tào Thanh Thiển, vẻ mặt còn dấu không được khẩn trương cùng hưng phấn.
Mày nhướn đến max cỡ, Lộ Ảnh Niên vội nắm lấy tay Tào Thanh Thiển, trong lòng thì nghĩ đến phải dùng lý do gì mà kéo nàng đi đây.
Nghĩ đến Mộc Vũ từng nói Tiểu Di nhất định đối với mình có cảm giác, nhưng nhiều năm vậy rồi, Tào Thanh Thiển vẫn cứ thích né tránh cô, lại còn cùng Ngôn Lặc Ninh duy trì mối quan hệ bạn bè khuê mật, ai biết Tào Thanh Thiển có thể hay không đã đáp ứng Ngôn Lặc Ninh rồi.
Thanh Thiển của mình, thì chính là nữ nhân của mình a!
Nghiêng đầu nhìn ánh mắt có phần bất an hiện lên trong đáy mắt Lộ Ảnh Niên, cảm nhận được cái siết chặt nơi nắm tay mình, Tào Thanh Thiển chần chừ một chút, liền đem tay rút ra.
Tâm tình giật bắn tê dại, Lộ Ảnh Niên ngực bất giác phập phồng, giống như vừa bị ai đó hung hắn đánh thẳng vào tâm.
Đôi tay vô lực rũ xuống bên người, lập tức bị đả kích không muốn lại nắm lấy tay nàng nữa, tầm mắt cũng dời đi, tim có chút phát đau sau đó là trừng trận lạnh lẽo.
Không phát hiện ra giữa hai người có gì mờ ám, Ngôn Lặc Ninh vẫn giữ nguyên nét tươi cười trên gương mặt: "Thanh Thiển, nơi này cũng không tệ ha."
"Ân." Biểu tình giống như cũ, cứ như không phát hiện Lộ Ảnh Niên có điểm khác thường, Tào Thanh Thiển gật đầu, thân mình bất động thanh sắc hướng đến Ngôn Lặc Ninh.
Giơ tay xoa lấy mũi, không chút dấu vết đem thứ chất lỏng vừa chảy ra nơi khoé mắt lau đi, Lộ Ảnh Niên bỏ tay vào túi quần, bước chân không tự chủ lui về phía sau, nhìn nàng cùng Ngôn Lặc Ninh sóng vai đi phía trước, chợt cảm thấy sao mà xa xôi quá.
Bước vào bên trong, cảnh vật bày trí khá độc đáo - mới lạ, vài ba vị khách đã tới trước các nàng, đa số đều là tình lữ, Lộ Ảnh Niên nhìn Ngôn Lặc Ninh giúp Tào Thanh Thiển kéo ghế, còn Tào Thanh Thiển thì nói lời cảm tạ sau đó ngồi vào.
Cô nghiến răng, có chút kích động muốn tức khắc rời khỏi đây, nhưng vẫn cố cưỡng chế bản thân phải ngồi xuống vị trí bên cạnh Tào Thanh Thiển.
"Sao cậu lại tìm được nơi này?" Tào Thanh Thiển cùng Ngôn Lặc Ninh tuỳ ý nói chuyện phím, dư quang ánh mắt đôi lúc nhìn về phía Lộ Ảnh Niên, mi khẽ run, lộ ra nụ cười đúng chất nhân từ.
"Anh mình chỉ cho." Biết nàng thích, Ngôn Lặc Ninh trong lòng không ngừng reo mừng, cười cười đáp lời: "Tháng trước lúc anh tới thăm chính là mang mình đến đây dùng cơm...!Mình nghĩ chắc hẳn cậu cũng sẽ thích."
"Cám ơn, mình rất thích." Tào Thanh Thiển nói như vậy, Lộ Ảnh Niên ngồi bên cạnh cứ như bức tượng gỗ, thoạt nhìn giống hơi ngẩn người, Ngôn Lặc Ninh thấy vậy liền gọi phục vụ viên: "Ảnh Niên chắc cũng đói bụng rồi, chúng ta gọi món đi."
"Cậu chọn đi, đây là lần đầu tiên mình tới đây."
"Ân ân!"
Giơ tay tiếp tục xoa lấy chóp mũi, nghe thấy Ngôn Lặc Ninh gọi món hồ như toàn là những món Tào Thanh Thiển thích, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt không chút biểu cảm, tay ở trên đùi siết lại thành đấm.
Bên tai tiếng nhạc du dương nhưng tâm tình tuyệt đối không hề thả lỏng, ngực nhói đến mức không thở nổi, vô tình nhìn sang đôi tình nhân mà không khỏi cười khổ.
Không muốn nghe thấy Thanh Thiển cùng Ngôn Lặc Ninh nói chuyện nữa, Lộ Ảnh Niên ly khai tầm mắt nổ lực đem mọi sự chú ý đặt sang cảnh sắc xung quanh, rồi lại như bị sự nhu tình của chúng kích thích, chỉ biết thở dài, xoay người lại.
Chỉ là vừa xoay người, lơ đãng nhìn thấy nam nhân ngồi cách đó không xa, rõ ràng là đang chăm chú quan sát Tào Thanh Thiển, cô không khỏi nhăn mày.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Lộ Ảnh Niên nhìn mình, gả nam nhân đang ngồi một mình bỗng chốc tự rót một ly rượu hướng nhìn đến cô, giả vờ nâng cốc giơ lên ý cười.
Gả này sao lại có chút quen mắt, Lộ Ảnh Niên gắt gao nhìn hắn, nhưng có thế nào cũng không nhớ ra được đã gặp ở đâu, trong lòng có chút giật thót, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Hắn là ai, đã từng gặp khi nào? Kiếp trước? Hay là sau khi mình sống lại?
Tuy là vẫn luôn cùng Ngôn Lặc Ninh nói chuyện, nhưng lực chú ý vẫn đặt trên người Lộ Ảnh Niên, nhận ra được cô có chút không thích hợp, Tào Thanh Thiển rốt cuộc xoay đầu nhìn qua, ngay sau đó hướng theo tầm mắt cô nhíu mày.
"Niên Niên, con biết người đó?" Từ lúc đến đây, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển ánh mắt nổi lên nghi hoặc: "Hay là đã gặp qua rồi."
"Tiểu Di cũng cảm thấy hắn quen mặt?" Tạm thời bị vẻ lãnh đạm của Tào Thanh Thiển đánh úp, trong lòng không rõ thân phận của gả kia, nhưng không thể nào lấn át sự bất an, Lộ Ảnh Niên gắt gao cau mày: "Con nghĩ con chưa từng gặp qua hắn."
"Ân...!" Tào Thanh Thiển liếc mắt nhìn người nọ, thấy hắn đột nhiên gật đầu nhìn mình, tuy nói có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu chào hỏi.
"Thanh Thiển, cậu biết An Nhạc?" Giống như Lộ Ảnh Niên lúc này bất an, Ngôn Lặc Ninh liếc mắt nhìn gả nam nhân ăn mặc tây trang, có chút dự cảm không lành, vội vàng mở miệng hỏi.
"An Nhạc?" Nghi hoặc lập lại cái tên này, Tào Thanh Thiển nhẹ lắc đầu: "Không biết."
"Nga!" Cẩn thận quan sát Tào Thanh Thiển, xác định nàng chính là nói thật, Ngôn Lặc Ninh lúc này mới thở phào: "An Nhạc chính là chủ nơi này...!Vốn dĩ đây là biệt thự riêng của hắn, nhưng hắn nói nơi này cảnh sắc không tồi nên cải tạo thành một nhà hàng lãng mạn như vậy."
"Ưhm." Nghĩ rồi lại nghĩ, xác định mình quả thực chưa từng biết đến một nhân vật như vậy, Tào Thanh Thiển lại gật đầu, Ngôn Lặc Ninh tiếp tục cười nói: "Mình còn nghe nói An Nhạc nổi tiếng trăng hoa, nhìn lịch sự nhã nhặn vậy chứ không phải loại công tử gia giáo!"
Nói một chút thì dừng, vẻ mặt đề phòng, Ngôn Lặc Ninh tiếp tục nói: "Nếu hắn ngồi một mình, kỳ thực chính là đang nhìn ngó xung quanh xem nếu có ai vừa mắt liền sẽ lập tức tiếp cận...!"
Lúc này phục vụ viên cũng đã mang thức ăn lên, còn có thêm hai chai rượu đắt tiền xa xỉ.
"Chúng tôi không gọi thứ này?" Ngôn Lặc Ninh lúc gọi món ăn, Lộ Ảnh Niên với kiến thức ăn chơi phong phú ở kiếp trước thì đối với loại rượu này cũng có chút hiểu biết, được phục vụ mang ra thì không khỏi nghi hoặc.
"Đây là ông chủ phân phó." Hắn hình như tập mãi thành quen, rất lễ phép nói, chuyên nghiệp đặt ly xuống: "Ông chủ nói là muốn mời vị Tiểu Thư xinh đẹp này."
Tiểu thư xin đẹp? Hiển nhiên đúng là Tào Thanh Thiển.
Ngôn Lặc Ninh cùng Lộ Ảnh Niên sắc mặt lập tức biến đổi, Tào Thanh Thiển nhăn mày: "Tôi và ông chủ các anh không quen biết, đem rượu đi đi, chúng tôi không dùng tới."
"Việc này...!" Phục vụ thần tình có chút cả kinh, chần chừ xoay người nhìn về phía An Nhạc, nhìn hắn đảo mắt ra lệnh, tên phục vụ lần nữa mở miệng rồi sau đó liền lui xuống: "Chúc các ngài thưởng thức ngon miệng."
Giữ nguyên biểu tình có chút khó chịu, Tào Thanh Thiển lần nữa nhìn về phía hắn, hắn vẫn giống như vừa rồi nở nụ cười nhàn nhạt, rồi lại tiếp tục nâng ly như như mời gọi, môi khẽ động khẩu hình: Cheers
Thu một màn này vào trong mắt, Lộ Ảnh Niên tâm tình nơm nớp lo sợ.
Nam nhân này nếu đã từng cùng Tiểu Di quen biết, không lý nào mình không nhớ hắn.
Nhưng...!xác thực một chút ấn tượng cũng không, nếu chỉ là một chút ấn tượng cũng không có, cô tại sao cảm giác không giống như đối với Ngôn Lặc Ninh cùng Nhị thúc hoàn toàn bất đồng, đặc biệt bất an.
Không hề động tới hai chai rượu vang xa xỉ, Ngôn Lặc Ninh cùng Tào Thanh Thiển tiếp tục trò chuyện, rất nhanh đem mọi việc lắng xuống, duy độc chỉ có Lộ Ảnh Niên không ngừng suy nghĩ, rồi lại tốn công vô ích.
"Mình thấy thời gian không còn sớm." Sau khi ăn xong, các nàng vẫn ngồi trong chốc lát, Tào Thanh Thiển rốt cuộc mở miệng nói chuyện, Lộ Ảnh Niên từ trong cơn hốt hoảng bừng tỉnh: "Chúng ta đi thôi, Niên Niên còn phải trở về học."
"Ah....!" Ngôn Lặc Ninh hồi phục tinh thần, nhìn thấy Tào Thanh Thiển đứng dậy, cũng vội vã đứng lên: "Thanh Thiển, chờ đã.".
Truyện Nữ Cường
"Ân?" Tào Thanh Thiển mạc danh nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"Cậu...!Có thể cùng mình đến một nơi không.
Chỉ...!Chỉ mình cậu thôi?" Lúc này sắc trời đã sớm hôn ám, đình viện bầu không khí có vẻ cực kỳ ái muội, Ngôn Lặc Ninh trên mặt một mạt sắc hồng, có chút nói không ra lời: "Mình...!Mình có việc muốn nói cùng cậu...!"
Tào Thanh Thiển hơi chút trầm mặc, ngắm nhìn Ngôn Lặc Ninh, tay lại chợt bị bàn tay lạnh lẽo nào đó nắm trụ.
Nghiên đầu nhìn lại, Lộ Ảnh Niên đang trừng mắt nhìn đến, vô cùng phức tạp, tựa hồ có muôn vàn cảm xúc không nói thành lời.
Tay khẽ run, phảng phất như nhớ ra gì đó, Tào Thanh Thiển cắn cắn môi, rút lại cánh tay đang bị Lộ Ảnh Niên nắm trụ nhẹ nhàng gật đầu.
Ngôn Lặc Ninh tức thì kinh hỉ: "Mĩnh dẫn cậu đến một nơi, cậu nhất định sẽ thích."
"Ân." Nhẹ giọng đáp đối một câu, sau đó theo sau Ngôn Lặc Ninh, Tào Thanh Thiển ánh mắt nhìn đến tiểu hài tử lúc này mặt ủ mày chau: "Niên Niên, ở đây chờ ta."
Lộ Ảnh Niên không nói gì, chỉ ngưng mắt nhìn nàng, nữa ngày cũng không chút động tĩnh.
Lúc này Ngôn Lặc Ninh bước tới vài bước, phát hiện Tào Thanh Thiển không đuổi kịp mình, cô xoay người gọi nàng, Tào Thanh Thiển trả lời liền muốn cất bước, tay lần nữa bị kéo lại.
"Thanh Thiển." Phát hiện giọng nói non nớt có chút run rẩy, Tào Thanh Thiển không nhìn đến cô, rũ mi: "Niên Niên, con không nên gọi Dì như vậy."
"Thanh Thiển." Thanh âm vẫn run run, ngữ khí mang theo chút cầu xin, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy nhìn đến nàng, cố chấp gọi tên nàng: "Đừng cùng nàng đi."
"....!" Há miệng suyễn hắt, Tào Thanh Thiển đứng yên tại chỗ, tuỳ ý Lộ Ảnh Niên lôi kéo tay mình, cũng không biết qua bao lâu, lại một lần nữa thoái lui khỏi cánh tay đang không ngừng run rẩy của Lộ Ảnh Niên.
"Ở đây chờ ta."
"Thanh Thiển...!" Ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng dần xa, Lộ Ảnh Niên đứng trân như bị yểm huyệt, rất lâu sau đó, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng nữa, mới suy sụp ngồi phịch xuống trên ghế.
- -------------------------
- -------------------------.