Tin truyền lưu nhiều nhất trong căn cứ C thị gần đây, có người chết bất đắc kỳ tử (X: Chết không rõ nguyên do) trong nhà, là một quản lý nho nhỏ, không có thực quyền lại luôn mò được nhiều lợi ích. Nhất thời lòng người có chút bàng hoàng, nếu có người có thể ra vào khu dân cư luôn canh phòng sâm nghiêm như chốn không người, thì có phải chứng minh tánh mạng đám người tầng quản lý đều sẽ bị uy hiếp?
Nhưng thứ nhất là chẳng tra ra hung thủ, thứ hai là không có xuất hiện thêm tình trạng trên, qua vài ngày, liền an tĩnh lại, mọi người vẫn như trước bận rộn cuộc sống của mình, giãy dụa trong sinh tử tồn vong, ai sẽ để ý tới số mệnh của một kẻ chả liên quan mình chứ?
Trái lại Mặc Huyền tiểu đội lại lần nữa rời khỏi công hội mạo hiểm giả từ đường nhỏ phía sau thì gặp được Trịnh Vũ Văn và Thư Vũ Vi. Cô gái chật vật nhào té vào lòng người đàn ông, trong lòng dâu khổ vô cùng, run rẩy không thôi: “Sao anh ta có thể đối xử với em như vậy, em luôn cho rằng ảnh yêu em, nào ngờ ảnh chỉ yêu nhà em mà thôi…”
Trịnh Vũ Văn rộng lượng ôn nhu an ủi Thư Vũ Vi, biểu tình vừa tức giận vừa thỏa mãn: “Không sao đâu, em còn anh mà…”
………
Hai người họ nếu ở bên nhau, cuộc sống tương lai của Trịnh Vũ Văn càng trở nên thú vị.
Mặc Huyền tiểu đội bình thản mắt không thèm lia tới chỗ của đôi nam nữ nào đó, Trịnh Vũ Văn lại khiếp sợ trừng to mắt, ngay cả cái tay đang nhẹ nhàng vuốt ve cô gái đều ngưng luôn: “Trang…”
Còn chưa nói xong, mọi người bước đi qua trước mặt y, chỉ để lại bóng dáng. Trịnh Vũ Văn nhìn quần áo trên người bọn họ sạch sẽ, khí thế từ nơi cao nhìn xuống; ánh mắt ảm đạm, nắm chặt đấm tay.
Bỏ qua khúc nhạc đệm này, đội ngũ dị năng giả cao cấp chia ra năm hướng rời khỏi khu an toàn, bắt đầu nhiệm vụ của mình, mọi người trong căn cứ có nhiệm vụ khác cũng bị cảnh cáo là không được quấy nhiễu hành động, không sẽ bắn.
Vốn có người còn trông cậy điểm này đi theo phía sau chiếm chút ích lợi ít nhiều gì cũng lấy được truyền thừa chi vật hay không, dù sao quyết đấu sống mái ngoài căn cứ cho tới giờ căn cứ vẫn luôn mặt kệ, nhưng mệnh lệnh này đưa ra, trong lòng mấy kẻ ngo ngoe rục rịch liền an phận không ít.
Tiểu đội Mặc Huyền tự lập đội ngũ riêng, bắt đầu từ thành đông rồi tiến sâu vào trong, có đi qua một thị trưởng giao dịch đồ cổ. Trước mạt thế, con đường đều là các cửa tiệm mua bán đồ cổ, dọc con đường cũng bày đầy quán vỉa hè, nhưng không ít người đào được thứ tốt ở nơi này.
C thị vốn là chốn xa lại, nhưng mọi người nay cả bản đồ cũng chả thèm dùng, đi theo Trang Thiển quen cửa quen nẻo một đường giết tới, khúc cong cua quẹo cực kỳ rành rọt.
“Nơi này, có một bức tranh cổ.” Trang Thiển dẫn mọi người tiến bào một khu dân cư cao cấp mười bảy tầng, mạnh bạo mở tung cửa, lấy xuống bức hàn mai đồ (X: chắc là cảnh mai mùa đông) đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Dù sao C thị cũng từng là địa bàn của cậu, tang thi không cần ngủ, không có chuyện làm thì đành phải sưu tầm truyền thừa chi vật, do đó bọn họ ngay cả khu dân cư bình dân cũng không buông tha.
Đường Duẫn Triết hung phấn chạy mất: “Tôi lên lầu coi cái.”
Mạnh Viễn dọc dọc thanh kiếm ngắn vừa mới lấy được tới tay, toàn thân sẫm đen, hồng văn ẩn lộ: “ Cho tôi nha?” Khi cận chiến hắn luôn cần một thứ gì đó phòng thân, để tránh roi dài không kịp quất tới.
Mọi người chẳng ai dị nghị.
Cứ tiến tới, tang thi càng lúc càng nhiều, nhưng tang thi cấp thấp ngay cả góc áo bọn họ cũng chẳng tài nào chạm tới được, cấp ba thì tự biết không địch nổi, đều trốn ra xa. Trang Thiển cầm một viên tinh hạch mới lấy ra từ đầu tang thi cấp bốn, hơi nhăn đầu mày.
Mạnh Viễn quăng một cụm lửa, đốt trụi thi thể trên mặt đất.
“Kỳ lạ, đều đi được hơn nửa rồi…” Đường Duẫn Triết buồn bực túm túm dây cung, cậu vẫn luôn một mực gắt gao phòng bị công kích, nhưng cả một đường cậu gì cũng chưa làm, vẫn là cảm thấy có chút mất mát.
Cố Thần nhìn về phía trung tâm thành: “Một đường đều không có tang thi ngoài cấp bốn, tiếp túc tiến lên coi thử.”
Nhưng lúc tới được trung tâm thành thị, tiểu đội Mặc Huyền vẫn chưa đụng độ một con tang thi cấp năm nào. Mà truyền thừa chi vật đồ cổ một thứ cũng không có dư, chỉ còn lại một chút vật phẩm có mẻ ngoài đẹp đẽ, ở mạt thế là không đáng một đồng. Trang Thiển ngẫm nghĩ, bị lấy đi hầu như đồ cổ hàng thật cùng ngọc khí (X: các vật phẩm = ngọc), trong lòng nổi lên lo lắng.
Một quán cà phê, Úc Mộng Dao đang sử dụng máy làm đá bào cao cấp, máy phát điện mini bên cạnh grừm grừm vang lên. Những người khác vây quanh trước một cái bàn vuông, trước mặt bày điểm tâm cùng trà.
Nơi này lúc trước là một khu trung tâm buôn bán sầm uất, lầu cao nối tiếp, tang thi bình thường có thể trông thấy nơi nơi; hiện giờ chỗ của bọn họ, vòng quanh ngoài quán cà phê là một mảng rừng tang thi bình thường và tang thi bậc một, tụi nó bị hấp dẫn ở mùi hương năng lượng ngọt ngào, rít gào ngoài cửa sổ, lại bị cấm chế chặn lại phía ngoài, không thể làm gì.
Diệp Hi Văn im lặng ăn bánh ngọt chocolate, chăm chú nhìn coi tang thi ngoài cửa sổ, Diệp Cảnh Trình cạnh bên xoa xoa đầu cậu nhóc, buông tách trà trong tay xuống: “Tang thi cả đống thế mà lại chẳng có con tang thi cấp cao nào, không thể vậy được.”
Đường Duẫn Triết chọt chọt tay lên máy truyền tin: “Những tiểu đội khác cũng không đụng mặt tang thi cấp cao.”
“Có lẽ trốn ở đâu đó hay không, ví dụ như cống thoát nước?” Diệp Hi Văn mở miệng.
Trang Thiển gật đầu: “Nói cũng có lý, nhưng nhóm tụi nó đâu có lý do gì trốn tới nỗi không thấy.”
Cố Thần nhíu mày: “Đợi bọn nó tập hợp rồi tính tiếp.”
“Được rồi, vị ô mai, nè.” Úc Mộng Dao bưng một mâm đá bào đặt lên bàn, thuận tiện vén lên lọn tóc trượt xuống do khom người.
Sau mạt thế còn chưa ăn được đá bào Đường Duẫn Triết sướng rơn đưa tay ra, sau đó trơ mắt nhìn Mạnh Viễn lấy chén đi.
………
Tóm lại, khi những người khác dọn dẹp tang thi xung quanh quán cà phê để tiến vào, nhìn thấy chính là tiểu đội Mặc Huyền nhàn nhã ngồi trước bàn, trên bàn trống trơn, trong không khí lại tỏa ra một cỗ mùi hương dịu nhẹ của hoa quả trộn lẫn với hương vị thơm mát ngọt ngào, lập tức xoang mũi được xua tan mùi máu tanh khiến bản thân thấy không khỏe.
Không ít người B thị tổ đội vài lần với Mặc Huyền tiểu đội, sau khi khóe mắt rút gân vài cái thì làm vẻ mặt bình tĩnh bước tới chọn một cái bàn ngồi xuống. Nhưng vẻ mặt của đội ngũ C thị vốn luôn hoài nghi cũng sửng sốt tới nửa ngày, sau đó mới không chết nét mặt về trạng thái thong dong rồi ngồi xuống – họ mới không phải kẻ kiến thức hạn hẹp, hiếm thấy đa quái…. (X: vì hiếm nên cảm thấy thức đó quái dị, quái lạ)
Một phen thảo luận, hai phần ba nhân thủ sẽ dò xét hệ thống ngầm, nhưng cũng chả thu hoạch được gì, trong thành trừ tang thi cấp bốn thì hệt như chả có tang thi cấp cao nào nữa. ThẬm chí bọn họ dọn dẹp xong, tới tang thi cấp bốn cũng chẳng được mấy mống.
Tất cả mọi người có chút nín lặng, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, lần này còn đặt biệt chuẩn bị một phen khổ đấu (X: đấu tranh tàn khốc) , không nghĩ tới lại là một quyền đánh vào bông.
Nhưng cũng đâu thể tay không mà về, Cố Thần vung tay phân phó mọi người thu thập vật tư.
Vật tư ở khu siêu thị trung tâm tràn đầy, trước đó vì có tang thi bậc cao, nên vẫn không ai động vào, hiện tại để nhóm bọn họ chiếm lợi.
Tiến vào siêu thị, mới nhận ra căn bản cũng không tốt đẹp như suy nghĩ.
“Không thể nào!” Đường Duẫn Triết cứng ngắt chuyển đầu, hệt như một cái máy bị gỉ sét, “Ai làm?”
Trang Thiển có chút đau đầu đỡ trán: “Này coi ra là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành?”
Đồ đạt trong siêu thị thiếu hơn nửa, còn lại cơ hồ là bị hư hao tới không sử dụng được, có lẽ trong đống quầy hàng cùng hài cốt của đống đồ hư may mắn còn sót chút, nhưng ai lại rỗi hơi lục tìm.
Rất nhanh, máy liên lạc cũng vang lên thanh âm phẫn nộ của những người khác, cả vùng trung tâm, vậy mà không có chỗ nào còn vật tư hoàn hảo.
“Còn không bằng một mồi lửa thiêu hết đi! Còn phiền nó nhiều việc nhàm chán đến thế!” Đường Duẫn Triết xốc lên thứ gì đó có lẽ là quần, hiện tại chả khác nào đống vải rách.
“Sẽ đánh rắn động cỏ.” Diệp Hi Văn khinh bỉ liếc nhìn cậu ta một cái.
Mạnh Viễn cầm lên một bộ tây trang nhàu nát lộn xộn: “Xem ra tang thi đã dời đi.”
“Ân, bọn nó còn mang đi không ít đồ dùng cùng máy móc.” Cố Thần nhớ tới mảng đen lớn trên tấm bản đồ, “Có lẽ đến M thị.”
“Tang thi dời đô ư…” Trang Thiển thu vào một số vật liệu đồ dùng còn dùng được, sắc mặt ngưng trọng.
Cho dù trước đó đã nghĩ tới, nhưng khi đối mặt với sự thật vẫn là có hơi cảm khái.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, cũng mong là con tang thi đầu lĩnh có chút đầu óc là tốt rồi.