Trọng Sinh Chi Tuyệt Thế Ma Kiếm

Chương 2: Thiên Tội hàng lâm

Thiên Tinh Đại Lục, Linh Tiêu Sơn.

"Đùng..."

"Ầm! Ầm..."

Trên bầu trời Linh Tiêu Sơn vang lên vô số tiếng gầm vang vọng. Sấm chớp giật liên hồi, tựa như những con giao long đang uốn lượn đan xen vào nhau.

Bên cạnh dốc núi, một lão tiều phu đang hì hục đốn củi, chợt nhìn lên trời chau mày rồi lẩm bẩm:

"Ài, sắp có bão rồi chăng? Xem ra hôm nay khí trời đặc biệt không tốt. Phải mau mau về xem lò rèn mới được."

Lão vừa nói vừa giơ tay vác bó củi lên lưng toan rời đi. Đúng lúc này, nghe "Uỳnh" một tiếng lớn, từ trên trời cao đánh xuống một tia sét xanh lè xanh lẹt, xé rách cả bầu trời. Tia sét đó đánh thẳng xuống, cày nát cả một vùng đất, chỉ cách người tiều phu chưa đến mười lăm trượng. Ngay vị trí tia sét đánh xuống, xuất hiện một đoàn lôi vân lập lòe, tiếng tích tích của lôi điện không ngừng vang lên, tạo cho người ta cảm giác ê buốt cả răng.

"Oe.. Oe.."

Chợt, một tiếng khóc hài tử bất ngờ vang lên trong hố đất kia, bay vào trong tai người tiều phu. Lão tiều phu giật mình hoảng sợ, cước bộ lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên nghe ngóng.

Tiếng trẻ con khóc vẫn văng vẳng bên tai, kết hợp tiếng sấm sét tạo nên một khung cảnh cực kỳ quỷ dị. Ngay cả người vốn dĩ gan dạ như lão tiều phu cũng không khỏi trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ thầm:

"Sao chỗ đồng không mông quạnh thế này lại có tiếng trẻ con khóc?"

Ngừng một chút, lão tiều phu quyết định tìm xem đứa trẻ kia ở đâu. Mặc dù khung cảnh cực kỳ quỷ dị, nhưng lão không hề sợ hãi. Nhiều năm đi đốn củi ở cánh rừng này, lão đã thấy vô số dã thú cho đến quái thú. Nhưng bằng lòng can đảm, lão vẫn vượt qua hết thảy. Nay chỉ vì tiếng trẻ con khóc mà dọa chạy thì thật mất mặt làm sao? Lúc này, trong hố đất kia không gian cực kỳ hỗn loạn, lôi vân lập lòe khắp nơi. Dường như xung quanh có một áp lực nặng nề, làm cước bộ của lão tiều phu chậm chạp, bất quá lão vẫn kiên trì tiến lên phía trước xem xét. Sắc trời lúc này đã bị một màn đêm đen tối bao phủ, lão rất khó khăn mới có thể duy trì tiến hành tìm kiếm.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau lão tiều phu thấy một đứa trẻ nằm lăn lóc trong đống bùn đất. Lão lật đật chạy tới bế đứa bé lên, dùng tay áo lau qua bùn đất. Hiện lên trước mắt lão là một nam hài tử tầm ba bốn tháng tuổi, hắn một thân da thịt trắng nõn bụ bẫm, trên đầu lất phất vài cọng tóc. Vốn dĩ đứa bé đang quấy khóc, được lão tiều phu bế lên dỗ dành rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ. Đứa bé ngủ rất ngon, như bỏ mặc hết tình cảnh hỗn loạn đang diễn ra.

Lão tiều phu ngơ ngẩn xuất thần mà nhìn đứa bé. Lão vốn dĩ không có vợ con, làm một thợ rèn độc vãng ở trên ngọn núi này. Tưởng chừng như suốt đời sẽ không có người bầu bạn. Nhưng hôm nay thượng thiên lại giáng lâm xuống đây một đứa trẻ làm lão mừng rỡ không thôi. Lão cũng không thèm nghi ngờ đứa bé này là con của người khác bỏ rơi. Bởi tia sét vừa nãy đánh xuống, cho dù là dã thú cũng chết chứ nói gì một đứa bé mới chào đời không lâu này. Mà cho dù bỏ rơi đi chăng nữa thì lão cũng sẽ nhận nuôi nó. Nghĩ được vậy, lão tiều phu liền cởi áo ngoài của mình ra bọc lấy cơ thể tiểu hài tử vào trong sau đó liền tìm đường quay về.

Lão vừa nựng đứa bé vừa lẩm bẩm nói:

"Thượng thiên đây là muốn ta nhận nuôi con hay sao?"

Vừa lúc lão đang bần thần mà ôm đứa bé thì phía dưới chân núi một loạt tiếng hô hoán vang lên. Lão tiều phu kinh nghi, vội ôm đứa bé ra xem xét.

Chỉ thấy đó là một đoàn người ngựa, khoảng chừng có ba mươi tên, đang rượt theo một người khác. Mà người kia bị rượt, trên tay cũng đang ẵm một đứa bé. Bọn họ kẻ chạy người truy chẳng mấy chốc đã tiến sát chân núi.Chỉ nghe, một tên truy quân giơ cung lắp tên, quát lớn:

"Vương gia, Vương Diệp Hải đại nhân. Không mau xuống ngựa chịu trói, chớ để bọn tiểu nhân phải bắn tên."

Hóa ra, người bị truy đuổi kia tên là Vương Diệp Hải. Chỉ nghe lão ta hừ một tiếng, đáp lại:

"Một đám cẩu tặc, muốn giết ta dễ lắm. Nhưng muốn ta đầu hàng thì không bao giờ!"

Đột nhiên, lại nghe "Uỳnh" một tiếng lớn. Từ trên trời một tia sét đánh ập xuống, trúng ngay giữa Vương Diệp Hải và đám truy binh nọ.

Đám ngựa sợ hãi chổng hai vó trước hí dài, hất văng đám người trên lưng xuống. Vương Diệp Hải cả mừng, cười lớn, quát:

“Xem ra trời giúp ta!”

Nhưng lão vừa dứt lời thì một mũi tên bắn nhanh tới, cắm ngay vào vai. Vương Diệp Hải hự lên một tiếng, không dám nhìn lại, vội ẵm đứa bé chạy thẳng lên núi.

Đám truy binh rút kiếm hò hét đuổi theo. Chạy được một hồi, cả đám đã đến trước mặt lão tiều phu nọ.

Vương Diệp Hải thấy có người phía trước, trông dáng vẻ già nua, trên tay cũng ẵm một đứa bé liền biết ngay không phải địch nhân. Trong bụng lão sợ hãi, tự nhủ:

“Tại sao trên núi hoang này lại có một người? Ta liên luỵ đến y mất rồi. Nếu truy binh đuổi tới không những ta và Yên nhi chịu chết mà còn hại tới người khác nữa!”

Nghĩ vậy, Vương Diệp Hải quát lên:“Lão huynh ơi, ta bị người đuổi giết. Tới nơi đây không nghĩ có người, làm liên luỵ đến lão huynh cũng tiểu tử. Quả là có tội lớn lắm. Nhân lúc bọn chúng chưa tới, lão huynh mau chạy đi thôi.”

Lão tiều phu tâm thần vốn đang kinh sợ, nghe xong liền sực tỉnh. Đang toan quay người chạy đi thì lão chợt thấy một thanh kiếm màu đen nằm trên mặt đất. Đúng ngay chỗ đứa bé nằm lúc nãy. Trong bụng lão tuy hoảng, nhưng vẫn chạy tới cầm thanh kiếm ấy lên.

Giữa lúc đó, đám truy binh đã đuổi tới nơi. Vương Diệp Hải cả sợ, ngẩng mặt lên trời, than:

“Ôi thôi, muộn mất rồi! Là ta hại chết lão huynh cùng tiểu tử!”

Lời Vương Diệp Hải vừa dứt, đám truy binh đã cầm kiếm xông tới. Hai lão già vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Đúng lúc đấy, đứa trẻ trên tay lão tiều phu khóc “oe oe” mấy tiếng. Thanh kiếm đen kia bỗng nhiên run lên bần bật, rời khỏi tay lão tiều phu rồi nhanh như chớp bắn thẳng tới đám người nọ.

Đó có lẽ là cảnh tượng mà nhiều năm về sau, Vương Diệp Hải vẫn không thể nào quên được. Chỉ thấy thanh kiếm màu đen kia bay vút lên cao, tựa như một ngôi sao băng lao thẳng tới hướng của đám truy binh. Vương Diệp Hải hai mắt trợn trừng. Bình sinh lão chưa thấy điều gì quỷ dị hơn thế nữa.Thanh hắc kiếm bay vun vút, đâm thủng đầu từng tên binh lính. Tựa như đâm vào đậu hũ.

Chỉ trong thời gian chưa đến một hơi thở, ba mươi tên truy binh đều bị một kiếm xuyên não chết tươi. Nhưng chưa dừng lại ở đó, thanh hắc kiếm rung lên từng hồi ong ong, nghe chấn động màng nhĩ. Nó quay một vòng, rồi ngắm hướng lão tiều phu mà bay vút tới. Xung quanh thanh kiếm tản mát ra từng luồng hắc khí ghê rợn. Nếu như có một cao thủ võ lâm ở đây, nhất định sẽ phải thốt lên rằng:

"Thiên Tội hàng lâm, sát khí thôn Thiên!"

Lão tiều phu thấy thanh hung binh này bay tới chỗ mình thì sợ lắm, nhưng hai chân lão đã nhũn ra không thể chạy được. Đúng lúc này, từ trên trời một tia sét đánh xuống, trúng ngay vào giữa sống kiếm. "Rắc" một tiếng, thanh hắc kiếm bị tia sét bổ làm đôi. Khi đó, hắc khí xung quanh thanh kiếm tựa như lũ trào ra bên ngoài, hình thành lên một cơn lốc xoáy cực lớn. Vô số tiếng rên khóc, tiếng kêu ai oán từ trong đó ùa ra. Như là nhân gian luyện ngục vậy!

Không sai, thanh hắc kiếm kia chính là Thiên Tội. Một thanh hung binh, giam giữ toàn bộ tội lỗi của nhân gian. Tất cả mạng sống của những kẻ được gọi là “ác nhân” đều chết dưới thanh kiếm này. Linh hồn của bọn chúng bị giam giữ trong kiếm, chịu đủ hình phạt: “Vạn Kiếm Xuyên Tâm” ròng rã mấy ngàn năm. Bây giờ bị Thiên Lôi bủa đánh, khiến linh hồn chúng vĩnh viễn hôi phi yên diệt. Âu cũng là kết thúc một quá trình đó vậy.

Cả lão tiều phu lẫn Vương Diệp Hải đều ngây người mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ đều sợ hãi không để đâu cho hết.

Cảnh tượng một hồi lâu mới kết thúc, bầu trời vẫn đen như mực. Lúc này đây Vương Diệp Hải mới hoàn tỉnh, một tay ôm đứa bé trong ngực, vội quỳ xuống dập đầu liền ba cái, nói:

"Đa tạ ân tiền bối cứu mạng. Đa tạ ân tiền bối cứu mạng."

Người tiều phu dường như vẫn chưa hoàn hồn bởi cảnh tượng vừa rồi. Chợt thấy Vương Diệp Hải dập đầu mới giật mình, ngập ngừng nói:

"À, Không... Phải ta..."

Lão nói nhưng miệng run quá, không thốt ra thành lời.

Chợt, đứa trẻ trong tay lão lại kêu oa oa lên. Lão tiều phu giật thốt mình, liền quay người muốn chạy lên núi.

Vương Diệp Hải thấy lão quay người bỏ đi, trong bụng gấp lắm, vội hô:

"Tiền bối chậm đã."

Nói rồi Vương Diệp Hải lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội. Lão đập miếng ngọc xuống một tảng đá bên cạnh, khiến nó vỡ thành hai mảnh. Người tiều phu thấy vậy, trong lòng tiếc lắm.Chợt, Vương Diệp Hải đưa một nửa miếng ngọc cho lão rồi nói:

"Tiền bối, tại hạ là Vương gia, Vương Diệp Hải, ngụ ở Thiên Thành. Hôm nay tao ngộ binh quân nổi loạn đuổi giết. May được tiền bối cứu mạng. Ơn này khó mà trả hết. Nay đây có nửa miếng ngọc bội, là chứng phận cho thân phận của tại hạ. Ngày sau, nếu tiền bối có gì phân phó, cứ mang nửa miếng ngọc bội này đến Vương Gia ở Thiên thành. Tại hạ sẽ tận tâm báo đáp ơn này."

Nói rồi một tay dâng nửa miếng ngọc bội kia lên.Lão tiều phu thấy án mạng phát sinh, vốn muốn quay trở về. Nhưng thấy Vương Diệp Hàn dâng ngọc lên thì hơi chân chừ. Dù sao hôm này đủ chuyện kỳ quái xảy ra, trong bụng lão sớm đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Lát lâu sau, lão tiều phu thở hắt ra một cái, cầm lấy nửa miếng ngọc kia. Rồi quay người đi sâu vào núi, chỉ chốc lát đã đi mất dạng.

Vương Diệp Hải nhìn ân nhân bỏ đi, trong bụng tiếc nuối. Nhưng lại nghĩ, người ta là cao nhân ở chốn thâm sơn, cần gì để mắt tới những tầng lớp quý tộc như mình. Rồi lão lại sực nghĩ:

“Trên tay lão ân nhân có ẵm một đứa bé. Tiếng khóc nghe có vẻ là nam hài. Nếu sau này Yên nhi lớn lên mà kết đôi được với y thì tốt quá.”

Vừa nghĩ lão vừa nựng đứa trẻ trong tay. Đến bây giờ Vương Diệp Hải vẫn nghĩ cảnh tượng vừa rồi là do lão tiều phu làm ra.

Vương Diệp Hải trong đầu nghĩ vu vơ, nhưng cũng rất nhanh, lão đã tìm được một con ngựa còn sống. Ngồi lên lưng ngựa, Vương Diệp Hải quay đi. Nhưng đúng lúc ấy đập vào mắt lão là hai nửa của thanh hắc kiếm bị vỡ.

Vương Diệp Hải cả mừng, nghĩ đây là tín vật lão tiều phu để lại. Vội vàng nhảy xuống, tìm một cái túi vải cuộn hai mảnh vỡ lại cột sau lưng, rồi quày ngựa hướng phía Bắc mà đi.

Quả là may cho Vương Diệp Hải. Thiên Tội bị sét đánh, hoá giải hết oán niệm bên trong. Chứ nếu không vừa rồi lão chỉ cần cầm kiếm lên ắt bị oán linh bên trong kiếm thôn phệ tới chết. Âu cũng là người tốt ắt có điềm lành đó vậy.