Ninh Tuyên trầm mặt, vẫn bất động nhìn thẳng nam nhân trước mắt, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, hắn vuốt v e nhẫn ngọc trên ngón cái, nghe lời ngồi xuống, giương mắt nói: “Nói đi, điều kiện là gì.” Ninh Hàn cũng không vội trả lời, chắp tay sau lưng đi lên trước, cầm ấm trà lên, rót một chén Ninh Tuyên, lúc này mới mở miệng nói: “Long Tĩnh mới, Tứ ca nếm thử đi.” “Không cần nói mấy lời khách sáo.” Ninh Tuyên bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng đặt xuống, nói, “Rốt cuộc đệ muốn thế nào?” “Không biết lần này Tứ ca tới Bình Châu, trị thủy có thuận lợi không?” Ninh Hàn im lặng một lát, bất ngờ hỏi. Ninh Tuyên sửng sốt, sau đó giận dữ nói: “Có gì thì nói thẳng đi, đệ ——” “—— Bình Châu nằm ở hạ lưu sông Hoàng Hà, lần này lũ lụt nghiêm trọng, xác chết đói khắp nơi, dân bị nạn lưu lạc.” Ninh Hàn ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu lần này trị thủy thành công, bá tánh không cần bôn ba nữa, trẻ nhỏ sẽ không vì dịch bệnh mà chết, đây là tạo phúc cho thiên hạ.” “Mà với Tứ ca,” hắn dừng một chút, thu lại ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói, “Ngoài việc được ban thưởng trân bảo, còn được bá tánh tán dương công lao của huynh, triều thần cũng sẽ kính nể tài năng của huynh. Mà quan trọng nhất là, việc này sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng phụ hoàng.” “Hoang đường!” Ninh Tuyên đứng lên, vỗ mạnh xuống bàn, gân xnah trên cổ nổi lên: “Ta chưa bao giờ có ý nghĩ thực dụng như vậy! Ninh Hàn, ta tự nhận mình từ xưa đến nay chưa từng trêu chọc đệ, vì sao hôm nay đệ phải như vậy!” “—— thất phu vô tội, hoài bích có tội.” Ninh Hàn cũng chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào Ninh Tuyên, nói: “Cho dù Tứ ca nghĩ như thế nào, ngày mai thượng triều, phần thưởng nên có không phải là ít, mà đây điều có người muốn thấy nhất, chẳng lẽ Tứ ca không nghĩ tới sao?” Ninh Tuyên ngẩn ra. “Có người không muốn huynh được bá tánh ca tụng, không muốn huynh bị triều thần tán thưởng, càng không muốn huynh bị phụ hoàng coi trọng. Nếu việc trị thủy đã thành, đương nhiên hắn sẽ nghĩ cách khác.” Ngoài phòng, gió đêm thổi xuyên qua khe cửa sổ, chui vào căn phòng đang yên tĩnh khiến tiếng gió càng trở nên chói tai hơn. Rất lâu sau, Ninh Tuyên nhắm mắt, cười khẽ vài tiếng, lúc mở mắt lại có thêm vài phần sát khí. “Thất đệ.” Hắn mở miệng, giọng điệu cũng thoải mái hơn, “Ta đã biết từ lâu rồi, đệ cũng không phải là vật trong ao.” Ninh Tuyên phủi quần áo, lại ngồi về ghế, nói: “Ta luôn cảm thấy đệ là một người thông minh, người thông minh đương nhiên sẽ có những lựa chọn chính xác. Thất đệ, bây giờ ta chỉ muốn biết, vì sao đệ lại chọn ta?” Hắn nhấp một ngụm trà đã hơi nguội, giương mắt nhìn về phía Ninh Hàn, nhưng nội tâm lại không thể bình tĩnh như vẻ ngoài. Từ lúc ở Bình Châu nhận được mật báo từ kinh thành, Ninh Tuyên chỉ có một câu—— Mạnh Bội mất tích. Trong vụ án năm đó, gần như toàn bộ Mạnh gia đã bị diệt môn, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng có người thân nào đó đưa Mạnh Bội, vậy chỉ có thể là nàng bị phát hiện. Quan hệ giữa hắn và Mạnh Bội lúc trước cũng ít ai biết, mà người có khả năng đào lại chuyện cũ, cũng có thể phán đoán chính xác điểm yếu uy hiếp hắn, chỉ có thể là Ninh Ký. Thủ đoạn của Ninh Ký hung ác, hắn không dám nghĩ tới tình cảnh của người trong lòng, nhưng lúc này, thuộc hạ lại đưa tới một phong thư của phủ Đoan Vương. Lúc ấy Ninh Tuyên mới biết, hóa ra Mạnh Bội đã bị Thất đệ tầm thường cứu đi. Chẳng qua chỉ kinh ngạc, vui mừng trong chớp mắt, rất mau Ninh Tuyên đã bình tĩnh lại, trong lòng suy nghĩ, trong thư nói sau khi hắn trị thủy xong hãy đến phủ Đoan Vương một chuyến, cũng không cho thấy lập trường, khiến hắn nghi ngờ. Đương kim thánh thượng có tổng cộng có bốn đứa con trai, sủng ái nhất là Đại hoàng tử, cũng chính là hoàng huynh cùng mẹ với hắn, nhưng đã qua đời năm bảy tuổi. Tiên Hoàng hậu ——mẫu hậu hắn sau đó luôn uất ức không vui, sau khi sinh hạ hắn được 6 năm thì mất. Trong lòng đương kim thánh thượng, cho đến ngày hôm nay chuyện này vẫn cái kim trong lòng ngài ấy, cho dù sau đó năm lần bảy lượt bị nhắc lập trữ Vương nhưng vị trí Thái Tử Đại Ngụy vẫn bỏ không. Nhưng việc này không có nghĩa là trong lòng các đại thần không có sự lựa chọn. Sức khỏe của đương kim thánh thượng cũng dần già yếu, ngoại trừ một số hoàng thất, trong triều đã chia làm hai phe. Một phe do đương kim kế Hậu cầm đầu, ủng hộ Hiển Vương Ninh Ký, một phe do mẫu tộc Triệu gia của tiên Hoàng hậu cầm đầu, ủng hộ Huệ Vương Ninh Tuyên. Đây là điều khiến Ninh Tuyên khó hiểu nhất, rõ ràng Ninh Hàn có quan hệ tốt với Ninh Ký, bây giờ có được lợi thế quan trọng như vậy, nhưng lại chọn hắn. Trên đường về, hắn vẫn luôn nghĩ về câu hỏi này. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu được. Bàn tay cầm chén trà của Ninh Tuyên hơi mướt mồ hôi, đáp án của câu hỏi này rất quan trọng với hắn, từ khi hắn bắt đầu đi con đường này, mọi quyết định đều vô cùng thận trọng. Ninh Hàn im lặng một lát, mới nói: “Ta hận Ninh Ký.” Hắn nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyên, gằn từng chữ: “Ta muốn…… Hắn phải chết.” Tuy Ninh Tuyên đã có chuẩn bị, vẫn bị lời hắn nói làm khiếp sợ. “Thất đệ, đệ……” Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời khi nhìn thấy ánh mắt của Ninh Hàn. Khi còn là thiếu niên, hắn đã từng tham gia vào một cuộc đi săn vào mùa thu, điểm nổi bật của lần đi săn đó là một con sói. Lúc ấy, một nhóm thợ săn cưỡi ngựa, cầm cung giương kiếm bao vây con sói bị thương ở chân trước. Con sói biết mình không thể chạy thoát, không hề né tránh nữa, mà cố gắng leo lên tảng đá lớn ở giữa vòng vây, ngạo nghễ hú dài. Hắn vĩnh viễn nhớ rằng, con sói kia nhìn về phía họ với ánh mắt hận ý và không cam lòng, cũng như ánh mắt của nam nhân trước mặt, không hiểu sao lại khiến hắn run rẩy. “Tính tình Ninh Ký âm hiểm, ánh mắt thiển cận, cũng không tài làm Đế vương, nếu sau này để hắn kế thừa đại thống thì sẽ rất bất lợi cho Đại Ngụy.” Ninh Hàn như nghĩ đến chuyện gì đó, cười khinh miệt, “Đương nhiên, đệ không quan tâm tới chuyện này, tứ ca, đệ chỉ muốn biết ——” “——lý do này đã đủ chưa?” Ninh Tuyên ngơ ngẩn nhìn hắn, hồi lâu sau, hắn thở dài, nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: “Bội nhi đang ở đâu? Cho ta gặp nàng.” “Trần Phúc ——” Cửa phòng được đẩy ra, Trần Phúc tiến vào: “Vương gia, có gì phân phó?” Ninh Hàn vung tay: “Đưa Huệ Vương đi gặp Mạnh tiểu thư.” “Vâng, mời Huệ Vương điện hạ đi theo lão nô.” Trần Phúc khom người tuân mệnh. Ninh Tuyên đi theo Trần Phúc tới trước cửa, đột nhiên xoay người, nói: “Thất đệ, đệ…… Bắt đầu có ý nghĩ này từ khi nào?” Sau đó lại lắc đầu, nói với Trần Phúc: “Thôi, đưa ta đi đi.” Sau khi hai người ra ngoài, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Ninh Hàn ngồi trên ghế, nhíu mày, lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn đưa bàn tay không bị thương vào trong vạt áo, lấy bình sứ nhỏ đã bị ủ ấm ra, đưa tới mũi, nhắm mắt lại ngửi mùi dược liệu phảng phất trong bình, chân mày dần giãn ra. “Vương gia.” Không biết từ khi nào, Mộ Vũ đã đứng ở bên cạnh hắn, đưa cho hắn một cái khăn lụa: “Đây là khăn đã ngâm thuốc ngủ, ngài đắp lên mắt nghỉ ngơi đi.” Ninh Hàn nhận lấy khăn lụa, nhìn hắn nói: “Còn muốn hỏi gì sao?” “Vương gia,” Mộ Vũ mím môi, cuối cùng vẫn hỏi, “Huệ Vương vẫn chưa cho ngài câu trả lời chính xác, thuộc hạ thật sự hơi lo.” “—— lo gì?” “—— lo ngài bị lợi dụng.” “—— nếu ta bị lợi dụng thì sao?” “—— ngài…… Không có được điều ngài muốn.” Ninh Hàn tựa lưng vào ghế, lặng lẽ cười, nhấc khăn lụa giơ trước mặt, nhìn về phía thuộc hạ: “Vậy ngươi có biết, ta muốn gì không?”