Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 2: Chương 2

Hồ Đức? Tiêu Ngữ vừa ăn vừa nhớ lại cái tên này, bỗng nhiên nheo mắt.

 

Quả nhiên, trên giấy viết thư màu vàng được đưa cho nàng, chính giữa có bốn chữ cứng cáp hữu lực: Ngữ Nhi thân khải*.

 

*Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không công bố nội dung ra ngoài)

 

Sắc mặt Tiêu Ngữ trầm xuống, chỉ cảm thấy nửa bát cháo nấm tuyết vừa ăn cũng trở nên nhạt nhẽo, vô vị.

 

Bởi vì người gọi nàng là Ngữ Nhi, cả kiếp trước và kiếp này, chỉ có mình người đó.

 

“Tiểu thư, vừa nhận được nô tỳ đã giấu kỹ rồi, chắc chắn không ai thấy đâu.” 

 

Ấu Thanh nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo sự hưng phấn khó phát hiện ra.

 

Nhìn thị nữ cùng nhau lớn lên từ nhỏ thật lòng vui mừng cho mình, Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy bi ai.

 

Nàng mở phong thư, lấy bức thư ra, liếc nhìn sơ qua, cũng chỉ là mấy từ “Nhớ” ,“Mạnh khỏe”. Tiêu Ngữ đọc hết bức thư, hừ lạnh một tiếng, vo tờ giấy thành một cục rồi tiện tay ném sang một bên.

 

Chỉ là trong lòng vẫn hơi tức giận, sao kiếp trước lại không có mắt nhìn như vậy, lại bị mấy lời tỏ tình th ô tục này bắt mất hồn! Còn không bằng thoại bản của thư quán bên đường!

 

“Tiểu…… Tiểu thư?” 

 

Ấu Thanh hơi bất ngờ, sao hôm nay tiểu thư nhà mình lại khác thường như vậy?

 

Đây là thư của Nhị Hoàng tử đó!

 

Phải biết rằng, từ khi Hiển Vương điện hạ đơn phương thổ lộ tình cảm, ngày nào tâm trạng của tiểu thư nhà mình cũng vui vẻ, dù chưa nói rõ ra, nhưng mỗi khi đối phương gửi thư tới, tiểu thư đều phải đọc lại mấy lần, còn cất giữ rất cẩn thận, coi như bảo bối.

 

Nhưng lần này…… Là tình huống như thế nào vậy?

 

“Ấu Thanh,” Giọng Tiêu Ngữ lạnh lùng lạ thường, “Cầm thư đi đốt đi, sau này không cần gặp Hồ Đức nữa.”

 

Ấu Thanh bất ngờ, đại khái đã hiểu ra được bảy tám phần, tuy nghi ngờ, nhưng cũng cúi đầu đồng ý.

 

Đợi Ấu Thanh ra ngoài rồi, Tiêu Ngữ lại bưng nửa bát cháo nấm tuyết cháo đã nguội lên ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ. Nếu nàng nhớ không nhầm thì trong hội hoa đăng Trung thu năm nay, mình sẽ đáp lại tâm ý của Ninh Ký, mà mấy tháng trước đó chính là khoảng thời gian Ninh Ký chịu khó lấy lòng.

 

Khá tốt, Tiêu Ngữ nuốt thìa cháo cuối cùng, trong lòng thầm nói may mắn, may mà đầu óc mình không nóng lên, trực tiếp đồng ý tình cảm của Ninh Ký. Nếu như vậy thật thì có thể đã bị hắn nắm được nhược điểm, hết đường chối cãi.

 

Nàng cầm khăn ướt lau tay rồi xuống giường, ngồi trước án thư, bàn tay yếu ớt không xương cầm bút lên, hơi suy tư một chút, sau đó hạ bút.

 

Chữ viết thanh tú, xinh đẹp giống như chủ nhân của nó vậy, trong thời gian một chén trà nhỏ đã phủ kín một trang giấy.

 

Sau khi đóng kín, Tiêu Ngữ đặt sang một bên, thở phào nhẹ nhõm.

 

Không thể hành động theo cảm tình, trực tiếp xé rách mặt không khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ hy vọng phong thư này có thể dập tắt tâm tư của Ninh Ký.

 

Dù sao lúc này cũng không vội, việc quan trọng nhất bây giờ đó là hưởng thụ thời gian lấy trộm từ chỗ Diêm Vương.

 

Tiêu Ngữ mở tủ quần áo ra, nhìn xiêm y tinh xảo, đẹp đẽ đủ kiểu bên trong, chỉ cảm thấy trái tim lặng im đã mấy năm nay lại bắt đầu nảy mầm.

 

Trên đời này không nữ nhi nào không thích trang điểm, huống chi bây giờ đang là tuổi đẹp nhất.

 

Nàng chọn chiếc áo tơ lụa màu đỏ, váy eo cao vàng nhạt, sai tiểu nha hoàn chải cho chính mình búi tóc phi tiên.

 

Ngồi trước  bàn trang điểm, nhẹ nhàng bôi một ít phấn son, trong nháy mắt khí sắc của người trong gương đã tốt hơn nhiều, khóe môi nở nụ cười, đây là dáng vẻ của một thiếu nữ thiên kiều bá mị*. 

 

*Thiên kiều bách (bá) mị: Xinh đẹp tuyệt trần

 

Sau khi chỉnh trang xong thì đã gần tới trưa, Tiêu Ngữ ra khỏi phòng, vòng qua mấy hành lang gấp khúc liền nghe thấy tiếng bi bô ê a của một đứa nhỏ mới sinh trong sân.

 

Tâm trí nàng rung động…… Là An Nhi.

 

Quả nhiên, trong hoa viên nhỏ đầy ong bướm, Từ ma ma đang bế một đứa trẻ, vỗ về nhẹ nhàng.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Từ ma ma ngẩng đầu lên, cười hỏi: 

 

“Tiểu thư đã khỏe hơn chưa?”

 

“Khá hơn nhiều rồi,” Tiêu Ngữ bước nhanh tới, nhìn đứa trẻ phấn trác ngọc thế*, run giọng nói, “Ta có thể …… Ôm hắn không?”

 

*Phấn trác ngọc thế: Chỉ làn da mềm mại và trắng như tuyết, tóm lại ở đây muốn nói là

 

“Có gì mà có thể hay không chứ,” Từ ma ma cẩn thận giao đứa bé cho nàng, “Tiểu thư và thiếu gia là tỷ đệ liền tâm, ngài ôm hắn, nhất định tiểu thiếu gia cũng sẽ rất vui.”

 

Tiêu Ngữ đón lấy đứa bé, trong lòng không khỏi xúc động. Kiếp trước, lần cuối cùng nàng nhìn đệ đệ là khi hắn mới bốn tuổi, tuổi còn nhỏ đã lưu đày nơi biên cương. Lúc đó hắn còn nhỏ như vậy, ánh mắt đã không thèm che giấu hận ý, khiến cho nàng kinh hãi.

 

“Mẫu thân đâu?” 

 

Tiêu Ngữ thấy Đậu thị không ở đây liền hỏi.

 

“Phu nhân tới thư phòng, chắc là đang thương lượng với lão gia về tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia.”

 

Lúc này nàng mới nhớ ra, ngày mai là đầy tháng của An Nhi.

 

Mà hôm đó……

 

“Từ ma ma, hay là ngài tới đây đi.” 

 

Tiêu Ngữ cũng không đùa đệ đệ nữa, giao đứa bé cho bà, “Ống đựng bút lần trước phụ thân tặng cho ta hỏng rồi, ta tới tìm cha muốn cái khác!” 

 

Nói xong liền đi tới thư phòng.

 

Bước chân vội vã, ánh mắt khó nén sự lo lắng.

 

Đương nhiên không phải vì ống đựng bút!

 

Kiếp trước, tiệc đầy tháng con vợ cả Tiêu phủ có thể nói là vô cùng long trọng, không chỉ có các quan viên ở kinh thành, mà ngay cả Ninh Ký vừa mới được phong Vương cũng tới!

 

Tuy ngoài miệng nói là tới xem An Nhi, nhưng lại có ý lôi kéo của phụ thân.

 

Kiếp trước phụ thân từ chối hắn, nhưng trong lòng Tiêu Ngữ vẫn không yên, chỉ sợ kiếp này có gì đó thay đổi, nên muốn nhắc nhở phụ thân trước, tiện thể xác nhận mọi chuyện vẫn bình thường, để tránh dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.

 

Đứng ở ngoài cửa thư phòng, nàng nhẹ nhàng gõ cửa: 

 

“Cha, là con.”

 

“Và đi.” 

 

Một giọng nói quen thuộc vọng ra từ trong, Tiêu Ngữ đẩy cửa đi vào.

 

“Sao hôm nay lại muốn tới đây gặp cha?” Khuôn mặt nghiêm nghị của người ngồi sau án thư hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng, “Lại muốn cái gì à?”

 

Tiêu Ngữ cười yếu ớt:

 

 “Cha cứ đùa, ta tới tìm cha…… Là có chuyện quan trọng sự muốn hỏi.”

 

“Ồ?” Tiêu Bỉnh tiện tay mở một quyển sổ con ra, vẫn không để ý, “Nói đi, có ‘ chuyện quan trọng ’ gì?”

 

Tiêu Ngữ im lặng một lát, tiến lên vài bước, nói: 

 

“Tiệc đầy tháng ngày mai, Nhị…… Hiển Vương điện hạ có đến không ạ?”

 

“Mấy hôm trước điện hạ đã sai người tới đưa hạ lễ,” Tiêu Bỉnh lật sổ con, nói tiếp, “Gần đây công việc trong triều bận rộn, nói sẽ không tới.”

 

“Nữ nhi cả gan muốn hỏi một câu,” Tiêu Ngữ khẽ cắn môi, cuối cùng cũng không nhịn được, “Cha nghĩ thế nào về Hiển Vương điện hạ?”

 

Nghe vậy, Tiêu Bỉnh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy sát khí: 

 

“Con nói cái gì?”

 

Trong lời nói gian hàm chứa sự tức giận.

 

Tiêu Ngữ cụp mắt: 

 

“Cha…… hiểu ý của nữ nhi mà.”

 

“Hiển Vương điện hạ th@n phận tôn quý, không phải người mà con có thể trèo cao, nhân lúc còn sớm thì hãy bỏ ngay cái suy nghĩ này đi!” 

 

Tiêu Bỉnh xanh mặt, bưng chum trà trên bàn lên nhấp một ngụm.

 

“Ngài biết con không có ý ngày……” 

 

Tiêu Ngữ còn chưa dứt lời, một tiếng choang vang lên, chum trà bằng sứ Thanh Hoa đã bị đạp vỡ tan tành.

 

“Con còn muốn như thế nào nữa!” 

 

Tiêu Bỉnh giận tím mặt, “Một nữ tử khuê các mà dám cả gan bàn luận về việc triều đình, đúng là đại nghịch bất đạo!”

 

Tiêu Ngữ ngây người.

 

Trong trí nhớ của nàng, phụ thân luôn ôn hòa, tuy nghiêm khắc, nhưng rất ít khi giận dữ như vậy, tình cảnh lúc này thực sự khiến nàng không chịu nổi.

 

Dù vậy, Tiêu Ngữ vẫn kiên trì nói cho bằng hết: 

 

“Nữ nhi không có ý gì khác, chỉ hy vọng cha không bị…… mấy lời hoa ngôn xảo ngữ* của một số người, giữ vững sơ tâm.”

 

* Hoa ngôn xảo ngữ (花言巧语): “Hoa” (花) : (Làm cho) hoa mắt, lừa đảo ; “Ngôn” (言) : Lời ; “Xảo” (巧) : Khéo léo, giả dối ; “Ngữ” (语) : Tiếng. Tạm hiểu: “Lời lừa tiếng dối”, theo QuickTranslator thì còn là “lời ngon tiếng ngọt; lời đường mật; nói ngọt như mía lùi; lời ngon ngọt; nói ngon nói ngọt”. (Nguồn: Phong Nhã Lâu).

 

 Yên lặng hồi lâu, Tiêu Bỉnh đanh mặt, nói một câu: 

 

“…… Từ giờ trở đi, cấm túc ba ngày, không có sự cho phép của ta không được phép ra ngoài!”

 

*

 

“Tiểu thư, sao ngài lại chọc tức lão gia? Nghe Tô quản gia nói, sau khi lão gia về phòng liền uống hai tách trà lạnh hạ hoả đó!”

 

Tiêu Ngữ ngồi trước án thư, tay cẩm sách du ký xem đến mê mẩn: 

 

“Không sao, đợi cấm túc, ta sẽ đi xin lỗi phụ thân.”

 

Tiêu Bỉnh phát hỏa như vậy thì trong lòng nàng liền an tâm, với tính cách của phụ thân, nếu thực sự có tâm tư đó thì sẽ không tức giận. Chính vì không có, nên mới phẫn nộ, lo nữ nhi duy nhất sẽ đi lầm đường lạc lối, bị người khác mê hoặc.

 

Nói rồi, Tiêu Ngữ đưa tay về phía đ ĩa sứ trên: 

 

“Ơ? Sao ăn hết như vậy chứ?”

 

“Đây là điểm tâm mới à? Hương vị không tệ.” 

 

Tiêu Ngữ phửi mảnh vun trên tay, bảo Ấu Thanh, “Tới phòng bếp bưng chút nữa tới đây.”

 

“Sợ là tiểu thư đã quên rồi, đây là bánh cá,” Ấu Thanh nhìn đ ĩa sứ sạch bong trên bàn, có hơi đau lòng, “Là thức ăn mới mà Cao Lệ tiến cống, trong phủ chúng ta chỉ có mấy cái như vậy thôi, là Đoan Vương điện hạ sai người đưa tới, ăn hết rồi thì không còn nữa!”

 

“Đoan Vương?” 

 

Tiêu Ngữ nhíu mày, bây giờ nàng thận quá mức thận trọng, chỉ cần nghe tiws người có liên quan tới Hoàng gia thì không nén được sự khẩn trương, “Đó là ai?”

 

“Aiya tiểu thư! Đừng có đùa như vậy chứ,” Ấu Thanh cho rằng tiểu thư lại nghĩ ra trò gì đó để trêu chọc mình, không khỏi lớn tiếng hơn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, “Rõ ràng mấy hôm trước lúc nhắc tới điện hạ, ngài còn gọi người ta là ‘ Tiểu Hoa ’!”

 

Tiểu Hoa? Tiểu…… Tiểu Hoa!

 

Từ trong sâu thẳm ký ức hiện ra một bóng người gầy gò, luôn khoác trên mình chiếc áo choàng trắng, đi theo sau gọi nàng với giọng nói còn thơm mùi sữa: 

 

“A Ngữ!”

 

Tiêu Ngữ nhắm mắt, sao lại quên hắn chứ? Người đó chính là người bạn chơi thân thời ấu thơ, Hoàng tử nhỏ nhất của Đại Ngụy - Ninh Hàn.

 

Nhắc mới nhớ, tính ra thì nàng và Ninh Hàn cũng là thanh mai trúc mã.

 

Khi còn bé, Tiêu Ngữ ra ngoài với mẫu thân, nhìn thấy một tiểu công tử mặc áo gấm vóc, đi ủng nhung mặt lụa, ăn mặc quý khí bức người lại khóc hết nước mắt ở bên đường.

 

Khi đó, nàng thấy tiểu đệ đệ khóc đến đáng thương, liền vùng ra khỏi tay mẫu thân, tập tễnh chạy tới, đưa cái táo bánh mình đã ăn được một nửa cho hắn: 

 

“Đừng khóc, mẹ ta nói, nam tử hán đại trượng phu không được rơi lệ.”

 

Ninh Hàn mới năm tuổi nghe xong, lại bất ngờ ngừng khóc, cái mũi xụt xịt, cũng không nói câu nào, cái miệng nhỏ ăn bánh táo trong tay.

 

Sau đó khi lão thái giám thở hổn hển chạy tới, Tiêu Ngữ mới biết hóa ra tiểu công tử là tiểu Hàng tử. Lúc bị đưa lên xe ngựa, Ninh Hàn bướng bỉnh ngoái đầu nhìn lại, lưu luyến rời đi.

 

Từ đó, hai người coi như là quen biết nhau. Ninh Hàn thường chạy tới phủ Tướng quân, thành cái đuôi nhỏ của Tiêu Ngữ, Tiêu Ngữ đi đâu thì hắn theo đó.

 

Tiêu Ngữ buông thoại bản xuống, khẽ thở dài. Rõ ràng là bạn tốt khi còn nhỏ, rốt cuộc từ khi nào bên cạnh mình đã không còn bóng dáng của hắn?

 

Có lẽ là thất vọng về nàng rồi?

 

Kiếp trước, năm Tiêu Ngữ mười tuổi, theo mẫu thân tiến cung tham gia yến tiệc ngắm hoa. Ngày hôm đó, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ninh Ký, hắn đứng bên cạnh Hoàng Hậu, khí thế hiên ngang khẽ mỉm cười với nàng, đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của nàng.

 

Bắt đầu từ ngày hôm đó, phủ Tướng quân lại có thêm một vị khách thường xuyên tới chơi. Lúc đó ngày nào Tiêu Ngữ cũng thấy vui vẻ, luôn nhìn về phía Ninh Ký với ánh mắt đầy tình ý, dàng lại bỏ qua một ánh mắt khác vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, thẹn thùng mà dịu dnafg.

 

Tiêu Ngữ lắc đầu, lại thở dài lần nữa. Lúc trước cho dù thế nào đi nữa cũng không thể ngờ được, một người thẹn thùng như vậy lại có tình cảm sâu nặng với nàng.

 

Ninh Hàn ái mộ nàng mười hai năm.

 

Đây là điều mà Ninh Hàn chính miệng nói với nàng vào đêm Trung thu hôm đó ở kiếp trước.

 

Lúc đó mặt hắn đầy ngượng ngùng, trong ánh mắt mang theo sự mong đợi, môi mím chặt, chờ đợi câu trả lời của nàng.

 

Mà Tiêu Ngữ lại hoàn toàn không coi đó là sự thật, nàng vừa mới lén gặp Ninh Ký xong, trong lòng rất phấn khích, chỉ nghĩ Ninh Hàn đang nói đùa, nhẹ nhàng từ chối hắn, còn lặng lẽ nói cho hắn biết bí mật của mình:

 

“Ta và Ninh Ký ca ca ở bên nhau, hắn nói hắn muốn cưới ta!”

 

“Ngươi phải giữ bí mật cho ta đó, không được nói cho người khác!”

 

Đêm đó, trước cửa Tiêu phủ, gương mặt thiếu nữ ửng hồng cười vẫy tay với Ninh Hàn, xoay người xách tà váy, chạy vào cửa.

 

Không có ai nhìn thấy, trong khoảnh khắc Tiêu Ngữ xoay người, đầu gối thiếu niên khuỵu xuống, thân thể lung lay sắp đổ.

 

Hắn gạt mọi người, lén chạy tới phủ Tướng quân, muốn hẹn ý trung nhân cùng đi ngắm đèn, khi biết nàng không ở đó, liền đứng một góc đợi hai canh giờ, sợ sẽ bỏ lỡ mất.

 

Nhưng mà lời của thiếu nữ đã phá vỡ ảo tưởng của hắn, hắn đã chờ đợi nhiều năm, đầy thâm tình.

 

Thế nhưng chưa bao giờ có người để ý.