Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 21: Lại gọi tên anh!

Âu Dương Thiên Thiên có chút giật mình, cô hơi lùi người, mắt chớp liên tục.

Gì vậy! Âu Dương Vô Thần, sao anh ta lại nhìn cô nữa?

Ơ thế sáng nay cô bị ai ám à? Đi đâu cũng bị nhìn như vậy? Đã thế còn nhìn hẳn 2 lần nữa?

Không phải bảo là anh ta không có hứng thú với phụ nữ... à không, lậm ngôn tình nhiều quá nói nhầm, không phải bảo anh ta không có hứng thú với Âu Dương Thiên Thiên sao? Cái méo gì 1 buổi sáng nhìn 2 lần thế?

Chắc.... chỉ là trùng hợp thôi nhỉ? Chắc là do cô nhìn anh ta nên thấy anh ta nhìn lại, chứ đéo có ý gì đâu, phải không?

"..."

Nhưng mà, rõ ràng là cô cảm nhận thấy anh ta nhìn trước cô mới nhìn lại mà. Cái này là Âu Dương Vô Thần nhìn cô trước chứ!!

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, suy nghĩ trong đầu cô xoay vòng. Sau vài giây, cô quyết định nhích người qua bên phải một tí, khi thấy ánh mắt Âu Dương Vô Thần vẫn nhìn mình cô lại nhích người qua bên trái 1 tí.

Thế nhưng, dù là cô ở bên nào, đôi con ngươi người đàn ông đứng phía dưới vẫn chuyển động theo. Từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, không trật nhịp nào.

"..."

Rõ ràng là nhìn cô rồi!

Á! Báo cảnh sát, có biến thái nhìn lên phòng của cô!

Nhận thức được chuyện khủng khiếp, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức nhảy ngược vào bên trong, cô lùi người về phía giường, mở to mắt thở dốc.

Trời ạ, người đàn ông không bao giờ có nửa điểm hứng thú với Âu Dương Thiên Thiên bây giờ lại nhìn tận 2 lần trong 1 buổi sáng, cái này là dấu hiệu gì đây?

Tốt hay không tốt? Là điềm lành hay điềm xấu??

Hay là có ý gì rồi? Đen tối hay sao? Muốn làm gì cô mà nhìn như vậy chứ?

@@&^$E^*$##@$#^%^#$

1 tiếng sau....

Âu Dương Thiên Thiên xuất hiện dưới đại sảnh Âu Dương gia, nhưng với bộ dạng trông vô cùng lén lút. Cô thò đầu ra rồi nhìn qua nhìn lại, đặc biệt xét kĩ nơi đứng lúc nãy của Âu Dương Vô Thần.

Thế nhưng, lần này lại hoàn toàn vắng tanh, không có người đàn ông nào xuất hiện ở đây nữa.

Tiến về trước thêm 2 bước, Âu Dương Thiên Thiên vừa đi vừa cảnh giác, anh ta đi rồi sao? Âu Dương Vô Thần chắc đi rồi chứ?

Đang mày mò nhìn phía trước, cô gái không hề để ý đến đôi giày da sáng bóng từ lúc nào đã xuất hiện phía sau. Rồi bất giác...

- Tìm tôi sao?

Một tiếng nói vang lên làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, cô theo bản năng hét lên rồi quay đầu nhìn lại:

- Á!

Ôi trời đất thiên địa quỷ thần ơi! Giật cả mình! Ai hù cô vậy?

Há miệng thật to hét lên, Âu Dương Thiên Thiên nhìn kẻ đang đứng đằng sau mình, vốn là định nói gì đó nhưng khi nhận ra là ai, cô đột nhiên bặm môi, thu miệng mình về,

Âu Dương Vô Thần đứng chắp tay nhìn Âu Dương Thiên Thiên, anh nhướn cao mày, đôi con người sắc bén đảo một lượt trên người cô.

Âu Dương Thiên Thiên đứng hình vài giây, đang lúc cô vẫn còn ngạc nhiên, chợt miệng cô tự mở, bất giác thốt lên:

- Anh hai!

!!!!!!

Gần như là theo bản năng, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên che miệng mình, trong lòng cô hoảng hốt.

Mẹ kiếp! Lại tự gọi rồi!