Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 62: Sao cô lại ở đây?

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng làm Âu Dương Thiên Thiên khó chịu thức dậy. Cô tỉnh giấc trong mơ màng, chớp chớp mắt nhìn xung quanh.

Theo thói quen xoay người, cô quay đầu sang bên phải, lúc này, đột nhiên mắt mở to khi phát hiện có người nằm bên cạnh mình.

- A!

La nhỏ lên một tiếng, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng thụt đầu và lùi người lại, nhưng cô không biết thân thể mình bị quấn quanh bởi chiếc chăn dày, vì vậy thuận thế mà lăn đùng xuống đất, rớt khỏi giường.

"Rầm" - Âu Dương Thiên Thiên nằm sóng soài trên mặt sàn, mắt cô mở to, chớp chớp nhìn trần nhà, biểu hiện như vô cùng ngạc nhiên.

Gì vậy? Cô mới thấy cái gì đấy? Đàn ông? Đàn ông nào nằm bên cạnh cô vậy?

Thân thể Âu Dương Thiên Thiên bị bọc lại kín mít như một cái bánh tét, cô ngọ nguậy thân thể, cố tìm cách chui ra khỏi nó.

Sau khi thoát ra được cái chăn dày, cô ngóc đầu, chậm rãi rình đến chỗ thành giường.

Nhô cái đỉnh đầu nho nhỏ nhìn lên, hai mắt Âu Dương Thiên Thiên mở lớn, nhớn mày lên cao, nhìn người nào đó đang nằm trên giường.

Rồi như nhận ra khuôn mặt quen thuộc, cô nhíu mày, thốt lên thành tiếng:

- Anh hai?

Vừa nói xong, Âu Dương Thiên Thiên liền đưa tay lên bụm miệng mình, hai mắt cô chớp chớp, đứng hình nhìn người đàn ông, dường như sợ sẽ đánh động tới giấc ngủ của anh.

???

Ê, khoan đã, tại sao anh ta lại ở đây? Còn nằm bên cạnh cô nữa, biến thái hả? Đừng có nói nhân lúc cô ngủ lẻn vào đây nha!

À nhưng mà...

Nghĩ xong, Âu Dương Thiên Thiên mới đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cô ngạc nhiên khi nhận ra cách bày trí và đồ đạc hoàn toàn thay đổi, bây giờ, cô mới biết...

Đây không phải phòng cô, đây là phòng của Âu Dương Vô Thần!

"..."

Mặt Âu Dương Thiên Thiên cứng nhắc, đơ full 5 giây... vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

O.O

Nói vậy, là cô đang ở phòng anh ta, chứ... Không phải là anh ta ở phòng cô?

O.O

Cô là biến thái vào đây, chứ anh ta không phải biến thái?

"...."

AAAAAAAAA

Đầu óc Âu Dương Thiên Thiên xoay như chong chóng, cô liếc mắt, chợt cúi xuống người mình, phát hiện bản thân vẫn đang mặc đồ hôm qua, không có dấu hiệu gọi là "rung rời" cúc áo hay gì hết, tâm trạng lại càng hỗn loạn thêm nữa.

Rốt cuộc là, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô lại ở đây??