Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 809: Gặp lại

Kỳ Ân nghe tiếng động liền biết chuyện gì đã xảy ra, cô hít vào một hơi sâu, nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt nói:

- Không sao đâu, là chuyện tôi tiên đoán được, cậu về đi.

Lữ Uyển Thành nhíu chặt mày, lơ mơ đáp:

- Hả? Chuyện gì cô tiên đoán được cơ?

Kỳ Ân lắc đầu, đưa tay xô đẩy anh ta về phía thang máy:

- Được rồi, nằm trong tầm kiểm soát hết, cậu mau về đi, nhanh lên.

Lữ Uyển Thành bị người phụ nữ dồn ép đến mức không thể không đi, cuối cùng đành phải bước vào trong thang máy, mang theo nỗi nghi ngờ rời khỏi đó.

Kỳ Ân thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ. Haizz, đây chính là lí do cô sẽ đưa thuốc vào ngày mai chứ không phải bây giờ đó. Bên trong căn phòng ấy đang là một "trận đại hồng thủy" của một hủ giấm chua ủ ngàn năm, cô mà vào thì chẳng khác nào tự sát? Vậy nên, bên ngoài lập đàn phù hộ cho Nhị tiểu thư bình an là tốt rồi, không nên dấn thân vào, mất công... rước họa vào người.

=====================================

Ở bên trong căn phòng....

Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc túi trên bàn không cánh mà bay với tốc độ ánh sáng đến bên tường, cô mở to mắt nhìn người đàn ông vừa ném nó đi, lớn tiếng hỏi:

- Vô Thần, anh làm cái gì vậy?

Âu Dương Vô Thần mặt mũi hầm hừ nhìn cô, cau có đáp:

- Thứ rác rưởi, anh không muốn nhìn thấy nó.

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, cô vứt chiếc khăn xuống đất, lên tiếng:

- Thứ rác rưởi gì chứ? Anh đừng có chưa nghe em nói hết đã nổi điên được không? Sự việc không phải như anh nghĩ đâu, em thực sự là ra ngoài gặp bạn, nhưng mà....

Âu Dương Vô Thần hừ lạnh, liếc mắt nói:

- Bạn? Anh biết, bạn là đàn ông chứ gì?

Dứt lời, anh mạnh tay cầm chiếc áo khoác từ trên bàn, một đường ném nó xuống đất. Cứ nghĩ đến việc Âu Dương Thiên Thiên ra ngoài gặp đàn ông, còn là với bộ dạng dễ khiến người khác "phạm tội" này, anh đã điên tiết lên rồi. Tên đó nhìn được bao nhiêu, nhìn thấy cái gì, chỉ cần tưởng tượng ra thôi cũng đủ khiến anh phát khùng.

Dám chiếm tiện nghi người phụ nữ của anh, anh sẽ móc mắt hắn ta!

Âu Dương Thiên Thiên hết nói nổi với người đàn ông đang lên cơn ghen này, cô cúi xuống, nhặt chiếc áo khoác lên và để sang một bên. Sau đó nhìn Âu Dương Vô Thần, muốn mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói gì thì anh ấy đã tiến lên, nắm lấy vai cô, thô bạo hỏi:

- Nói đi, Thiên Thiên, người đàn ông em gặp là ai? Hắn là ai?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, vùng vẫy phản kháng:

- Anh làm gì vậy? Thả em ra.

Âu Dương Vô Thần không làm theo lời cô, vẫn một mực khăng khăng hỏi tiếp:

- Nói đi, hắn là ai?

Âu Dương Thiên Thiên không thể đọ lại sức của Âu Dương Vô Thần, cô cắn môi, thầm nghĩ vài giây rồi bất chợt tỏ ra yếu đuối, hơi khụy người đáp:

- A, đau quá.

Dường như là ngay tức khắc, chiêu này liền gây hiệu quả đến người đàn ông đối diện. Âu Dương Vô Thần vô thức thả tay ra khỏi cơ thể của Âu Dương Thiên Thiên, sự hung dữ trong ánh mắt cũng tan biến không chút dấu vết, thay vào đó là sự lo lắng đầy quan tâm.

- Đau, đau sao? Em đau ở đâu?

Âu Dương Thiên Thiên thừa cơ thoát ra khỏi vòng tay của Âu Dương Vô Thần, cô nhanh như chớp giơ chân lên, đá ngay vào khoảng không giữa chân của anh.

"Hự" - Nét mặt người đàn ông ngay lập tức co rúm lại, cảm giác thốn lan rộng ra toàn thân, khiến hai chân anh mềm nhũn, bất giác quỳ xuống đất.

- Hay thật Vô Thần, hôm nay anh dám lớn tiếng với em sao? Con người anh một khi nổi điên lên đúng là không ai cản nổi mà. - Âu Dương Thiên Thiên vuốt tóc ra đằng sau, cô "hứ" một tiếng rồi xoay người đi về phía bước tường, cúi xuống cầm lấy chiếc túi.

Âu Dương Vô Thần một tay ôm nơi "ngàn vàng" của mình, ngước mắt lên nhìn cô, cố rướn cổ quát:

- Không được nhặt!

Âu Dương Thiên Thiên ngược lại không để tâm đến, vẫn cầm chiếc túi đứng lên, rồi quay đầu đi về chỗ cũ. Đặt nó lên bàn, cô khoanh tay nhìn người đàn ông đang đau khổ quỳ dưới chân mình, chậm rãi ra lệnh:

- Anh đứng lên đi.

Âu Dương Vô Thần cau nhúm mặt mày, cố gắng chống tay đứng dậy theo lời của cô gái. Áp chế cơn đau, anh nói:

- Thiên Thiên, em...

- Em cái gì mà em? Im lặng đi! - Bất chợt quát lớn một tiếng, Âu Dương Vô Thần ngay lập tức ngậm miệng, hai mắt chớp chớp đầy vẻ vô tội nhìn cô gái trước mặt.

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, lạnh lùng lên tiếng:

- Sao nào? Thấy oan ức hả? Vậy thì anh đáp trả lại đi? Lớn lối không cho ai nói giống như lúc nãy ấy? Làm đi, làm nhanh lên!!

Âu Dương Vô Thần kinh sợ trước những lời phát ra từ Âu Dương Thiên Thiên, anh vô thức bặm môi, im bặt không dám ho he thêm một chữ nào.

Tình thế bây giờ đột nhiên bị đảo ngược, Âu Dương Thiên Thiên ở thế bị động chuyển sang thế tấn công, vô cùng mạnh mẽ đến áp chế người rất hung dữ vừa rồi.

- Trong mắt anh, em đã bao giờ tự ý để mình thân thiết với người đàn ông nào chưa? Chỉ nhìn lâu ai đó một chút thôi là anh đã khó chịu ra mặt rồi, anh nghĩ em dám đi gặp đàn ông vào ban đêm sao? Khi vẫn ở chung một phòng với anh? Không có, em không ngu ngốc đến mức ấy đâu!

- Nhưng mà, điều khiến em thấy tức giận không phải là điều này, mà chính là cách làm của anh trong khi còn chưa phân rõ sự việc với em đấy. Tại sao anh không cho em giải thích? Tại sao anh không nghe em nói? Cứ một mực nhận định suy nghĩ của anh lên đầu em, anh làm như thế có thấy công bằng hay không hả?

Nghe Âu Dương Thiên Thiên hỏi, Âu Dương Vô Thần nhẹ lắc đầu, như thầm trả lời cô. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền nói tiếp:

- Thấy không công bằng chứ gì? Vậy thì bây giờ anh im lặng, và nghe em giải thích tường tận mọi việc đây, có được không?

Âu Dương Vô Thần mím môi, sau vài giây, anh gật đầu đồng ý.

===========================================

Ở một diễn biến khác, Lữ Uyển Thành sau khi bị đẩy vào thang máy vẫn đứng ngây ngốc trong đó, dường như chưa thể tiêu hóa hết chuyện vừa xảy ra.

Lắc đầu, không nghĩ ra được gì, anh liền bỏ qua nó. Lúc này, đột nhiên một hành động lọt vào mắt của anh. Do đứng phía sau cùng và lợi thế về chiều cao, nên tầm nhìn của Lữ Uyển Thành có chút rộng, bao quát gần hết mọi ngóc ngách trong thang máy. Vì thế nếu ai làm chuyện gì anh đều nhìn thấy hết, thế nhưng không ngờ đến... lại có một chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt.

Người phụ nữ đang đứng cách anh một hàng, cúi thấp đầu như rất ngượng ngùng, dáng đứng lại có chút run rẩy, hai tay nắm chặt vào nhau, cả thân thể đều tỏ ra rất không thoải mái. Nhướn cao mày, Lữ Uyển Thành nhìn thấy trên mông cô ta có một bàn tay đặt lên, theo hướng tay đó, anh nhìn đến người đàn ông trung niên đứng phía trước mặt mình, chính là ông ta - một kẻ sàm sỡ!

Không những thế, lại còn là tên sàm sỡ công khai, dám giữa thanh thiên bạch nhật mà ra tay sờ một người phụ nữ? ông ta tưởng không ai thấy sao?

Nheo đôi mắt nguy hiểm, Lữ Uyển Thành tiến về phía trước một bước, muốn lên tiếng vạch trần người đàn ông kia, thế nhưng, ngay lúc đó, một giọng nói khác đã vang lên nhanh hơn anh:

- What are you doing?

(Ông đang làm cái gì thế?)

Cùng lúc, cánh tay của người đàn ông trung niên đó vô thức rụt lại, nhưng hành động đó đã không thành công. Một cánh tay mảnh mai đã kịp thời vươn ra, giữ chặt lấy, khiến ông ta không thể nhúc nhích được.

Lữ Uyển Thành bất ngờ nhìn về phía phát ra tiếng nói, bây giờ, anh mới để ý đến người đứng bên cạnh mình, đó là... một cô gái.

Nhưng mà khoan đã, tại sao ngũ quan này lại quen như vậy? Cô ta... không phải là Bạch Oa Oa sao?

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*