Cô nhớ rõ lúc trước cô cũng bị dáng vẻ dịu dàng ôn nhu này của Ninh Thư Thiến lừa gạt, Ôn Hinh Nhã hơi rũ đầu xuống, che giấu toàn bộ hận thù trong mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên cười: “Dì Ninh, cháu có chút không thoải mái, không có khẩu vị.” Ninh Thư Thiến nhìn nụ cười trên mặt cô, đơn thuần mang theo nhút nhát, giống hệt lúc trước, xem ra là bà ta nghĩ nhiều: “Không thoải mái ở đâu, có muốn mời bác sĩ tới đây xem không?” Ôn Hinh Nhã lắc đầu nói: “Không sao, có thể bởi vì uống lên ít rượu, dính mùi rượu, cháu đi nghỉ ngơi sẽ không có việc gì.” Ninh Thư Thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nụ cười trên mặt cũng giãn ra: “Không sao thì tốt, xem cháu người đầy mùi rượu, nếu để ông bà nội biết cháu chạy ra ngoài uống rượu, khẳng định sẽ không vui.” Nếu là trước đây nhất định cô sẽ cho rằng Ninh Thư Thiến đang quan tâm cô, cho nên mới nhắc nhở cô. Nhưng sống lại, Ôn Hinh Nhã biết thật ra Ninh Thư Thiến sợ cô nói ra chuyện Ôn Du Nhã mang cô đến Black Sunday cho ông nội, nên nhìn đúng cô vừa mới trở về nhà họ Ôn, nơi nơi muốn lấy lòng ông bà nội, không dám chọc bọn họ tức giận, nói như vậy đương nhiên cô không dám đề cập trước mặt ông bà nội. Thấy trên mặt cô đầy thấp thỏm và lo âu, mắt Ninh Thư Thiến lóe lên tia châm chọc, không phóng khoáng như vậy, đâu có phong phạm của một cô chủ nhà giàu nên có chứ: “Dì không biết Black Sunday là nơi nào, nhưng vừa nghe liền biết không phải nơi gì tốt, ở trong vòng này không có gì là nên chơi hay không nên chơi, cũng không có nơi nào nên đi hay không nên đi, nhưng bất kể thế nào đều không thể truyền tới tai ông bà nội cháu.” “Cảm ơn dì Ninh nhắc nhở, cháu đã biết!” Nếu vừa rồi là có ý khác, hiện tại chính là cảnh cáo nhẹ, nhưng Ninh Thư Thiến chính là có bản lĩnh này, cho dù cảnh cáo cũng có thể nói đến nỗi người ta cảm động. Cái gì kêu ngày thường nên chơi cũng có thể chơi? Từ nhỏ cô trà trộn đầu đường xó chợ, mất đi khí chất, trình độ, hàm dưỡng, nội hàm mà một cô chủ nhà giàu nên có, thậm chí không biết một cô chủ nhà giàu nên làm cái gì không nên làm cái gì, lời này của Ninh Thư Thiến rõ ràng đang lừa gạt cô. Ninh Thư Thiến thấy cô ngoan ngoãn, cầm tay cô dịu dàng nói: “Cháu biết là tốt rồi, cháu mới trở về nhà họ Ôn, không biết gì về nhà họ Ôn cả, dì không hy vọng cháu chọc ông nội và bà nội không vui, bọn họ tuổi lớn nhưng đã mệt nhọc cả đời vì con cháu, hiện giờ thật vất vả con cháu mới viên mãn, cũng không nên nói mấy chuyện lung tung rối loạn này với bọn họ.” Ôn Hinh Nhã trợn mắt, trong mắt cái hiểu cái không: “Dì Ninh, cháu biết ông bà nội vì tìm cháu mà phí rất nhiều tâm tư, nhất định cháu sẽ không chọc bọn họ tức giận.” Khóe miệng Ôn Hinh Nhã như có như không cong lên, lúc trước bà ta cũng nói lời như vậy, cũng bởi vì nói như vậy, cô xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái ở nhà họ Ôn cũng không dám đi nói với ông bà nội, luôn một mình gánh vác, cuối cùng cô bị người nhà họ Ôn hiểu lầm, mặc kệ nỗ lực bù đắp như thế nào đều không được người nhà họ Ôn yêu quý. Ninh Thư Thiến lộ ra nụ cười hài lòng: “Cháu biết là tốt rồi, cháu mới trở lại nhà họ Ôn, nếu có chuyện gì thì có thể tới tìm dì.” Ôn Hinh Nhã lộ ra nụ cười cảm kích: “Cảm ơn dì Ninh.” Ninh Thư Thiến dịu dàng mỉm cười: “Cháu không thoải mái thì trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút! Sáng mai còn phải dậy sớm ăn sáng với ông bà nội, đây là truyền thống của nhà họ Ôn.” Ôn Hinh Nhã cười nói ngủ ngon với Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã, sau đó mới xoay người rời khỏi đại sảnh. ……..