Buổi trưa Diệp Thủy Thanh đến căn tin lấy cơm, lúc đi đến bãi tập nhỏ thì nhìn thấy Thôi Tất Thành đang ở phía trước, do dự một lát rồi đi qua.
“Hiệu trưởng Thôi.” “Không phải thời gian làm việc thì vẫn nên gọi thẳng tên đi, anh đến để thông báo cho em, ngày 28 tháng 12 là chủ nhật, hôm đó anh và Tiêu Nguyệt Ba tổ chức hôn lễ, nếu em có thời gian thì hoan nghênh em đến tham gia, lúc sáng anh nói với mấy giáo viên chung văn phòng với em rồi, có điều anh vẫn muốn đích thân nói với em một tiếng thì tốt hơn.” Thôi Tất Thành hiển nhiên là cố ý ở đây chờ Diệp Thủy Thanh, thoáng cái đã nói xong.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Qua một hồi lâu Diệp Thủy Thanh mới nhìn sang Thôi Tất Thành: “Trước đây anh và Tiêu Nguyệt Ba cũng không quen biết, cho dù sau này thời gian quen nhau cũng không dài, hai người chuẩn bị kết hôn nhanh như vậy sao?” Nụ cười của Thôi Tất Thành hờ hững: “Thời gian quen nhau dài ngắn có liên quan đến kết hôn sao? Anh và em hẹn hò hơn nửa năm, chẳng phải cũng chẳng nói được lý do chính đáng nào đã chia tay là chia tay sao? Là Tiêu Nguyệt Ba nhờ người tìm anh, anh và cô ấy gặp nhau mấy lần cảm thấy tính tình cô ấy rất ngay thẳng, trông cũng không tệ, cũng coi như là cùng cảnh ngộ với anh nên thông cảm nhau, mọi mặt đều rất phù hợp nên quyết định về sau chăm sóc lẫn nhau, bố mẹ anh cũng rất hài lòng, em còn có nghi ngờ gì sao?” “Cái đó thì không, tuy em có nói thêm gì nữa thì tỏ ra là hư tình giả ý, nhưng em vẫn muốn nói hy vọng anh có thể trân trọng người yêu của mình, cuộc đời là của mình, nếu không sống tốt thì vừa có lỗi với bản thân, cũng có lỗi với người nhà.” Thôi Tất Thành phì cười: “Thủy Thanh à, em sẽ không cho rằng anh tự sa ngã mới tùy tiện quyết định kết hôn đấy chứ? Thôi Tất Thành anh dầu gì cũng là một người đàn ông, nếu đã quyết định kết hôn với Tiêu Nguyệt Ba thì anh dự định một lòng một dạ sống ngày tháng vui vẻ, giàu có, không tin thì chúng ta cũng có thể dùng thời gian để chứng minh, mấy năm sau nhìn lại rốt cuộc có phải có người bỏ lỡ gì rồi không! Năm sau em và Cận Văn Lễ mới kết hôn nhỉ, vậy coi như anh và Tiêu Nguyệt Ba dẫn đầu chạy trước, em tự thu xếp ổn thỏa đi.” Nhìn Thôi Tất Thành xoay người rời đi không quay đầu lại, Diệp Thủy Thanh khẽ cười: Thôi Tất Thành, cuối cùng tôi và anh cũng sẽ không lặp lại bi kịch kiếp trước nữa rồi, nhưng cũng mong anh có thể sống vừa ý một chút. Lúc tan làm Diệp Thủy Thanh ở cổng nhà trẻ đợi Cận Văn Lễ đến đón mình, bởi vì trời ngày càng lạnh, thời gian này còn đổ hai trận tuyết không nhỏ, tuyết đọng trên mặt đất rất dày, Cận Văn Lễ sợ mình lại ngã nên không cho cô đạp xe đi làm tan làm, đưa đón anh đều ôm hết, đúng lúc thời tiết này cũng không cách nào bày sạp. “Sao em không ở trong phòng đợi, trời lạnh như vậy em đứng bên ngoài nếu cảm thì làm sao?” Cận Văn Lễ dừng xe lại, đi qua nhíu mày nhìn Diệp Thủy Thanh đứng bên ngoài lạnh đến giậm chân. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Diệp Thủy Thanh thì đến trước xe vỗ tuyết đọng trên yên sau xe rồi ngồi lên: “Em ước chừng gần tới giờ thì mới ra, nếu không thì anh còn phải gửi xe đi tìm em, phiền phức lắm, mau đi thôi, nếu không thì lát nữa tuyết lại rơi đấy.” “Sau này không được như vậy nữa, anh vào tìm em, em lại ra đây.” Cận Văn Lễ đi qua lên xe, rồi lại để Diệp Thủy Thanh quấn kín khăn cổ, ra sức đạp xe mang theo tốc độ rất nhanh về phía trước. “Trên đất có tuyết đấy anh chậm chút, thời gian cũng không gấp.” Diệp Thủy Thanh mặc áo bông lớn, mặt cũng quấn kín đáo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được gió thổi vù vù. “Đạp nhanh chút thì có thể về nhà nhanh chút, em có thể ít chịu lạnh chút.” Diệp Thủy Thanh vỗ lưng Cận Văn Lễ hét lớn: “Em mặc nhiều như vậy, vốn dĩ đã rất nặng, trên mặt đất còn có tuyết, anh đừng để mệt nữa.” Cận Văn Lễ nghe thì cười nói: “Vợ à, không cần đau lòng cho anh, kỹ thuật này của anh vô cùng vững vàng, hơn nữa chở vợ mình thì không thấy mệt chút nào, thật đó! Không tin thì đến phía trước anh còn có thể cua nhanh cho em, ngồi vững đấy, nhìn nè!” Cận Văn Lễ càng nổi hứng, đạp xe nhanh như bay, đến quảng trường phía trước vòng qua khúc cua 45 độ với kỹ thuật cao siêu thì xe vẫn rất vững, có điều cũng chỉ vững hai ba giây, lúc này đột nhiên thân xe lắc lư dữ dội, như cấn phải thứ gì đó, Cận Văn Lễ căn bản không đỡ được tay lái, hai chân chỉ đành chạm đất để làm thắng xe, sau đó lại nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống xem Diệp Thủy Thanh, Vừa nhìn thì ngơ ngác, chỉ thấy Diệp Thủy Thanh không biết đã rơi xuống xe từ khi nào, còn đang lăn lóc dưới đất, thế là vứt xe chạy vội qua kiểm tra. Vẫn may Diệp Thủy Thanh mặc dày mà dưới đất còn có tuyết, đợi sau khi cơ thể dừng lại tự nhiên thì lập tức bò dậy ngồi trên mặt đất thở hổn hển. “Thủy Thanh à em không sao chứ, vừa nãy cũng không biết dưới có thứ gì cấn anh lại, nhất thời anh không vịn được nên xe mới lắc lư, em té chỗ nào không?” Diệp Thủy Thanh nắm viên tuyết ném thẳng vào mặt Cận Văn Lễ, sau đó lấy khăn choàng xuống hét lên: “Cận Văn Lễ, anh xem đầu của em, xem giúp em.” Cận Văn Lễ bước lên nhìn, nguy thật, một cục u sáng bóng sắp nổi lên, sau khi hốt hoảng thì cũng có chút nghĩ không thông: “Cái này làm sao thế?” Ngã trong tuyết sao lại u lên chứ, trừ phi là đập vào thứ gì đó. Lúc này Diệp Thủy Thanh lại giơ cái gậy đen nhỏ trong tay lên, quơ về phía Cận Văn Lễ: “Tâm tư của anh sao lại sơ suất thành kiểu gì thế, chống xe cũng không nhấc lên, vừa nãy lúc anh quẹo cua thì thứ này cạ xuống đất bị gãy bắn thẳng lên đầu em, rồi rơi vào ngực em, anh hay thật đấy!” Vừa nãy mình đang túm chặt áo bông của Cận Văn Lễ, đột nhiên đau đớn sau đó người lại bay ra ngoài, đợi lúc nhìn rõ thứ trong ngực thì liền vô cùng tức giận. “Là anh sơ ý rồi, anh quên mất chuyện này, anh xoa cho em, đợi về nhà thì lại thoa chút thuốc lên.” “Được rồi đó, càng xoa cục u càng to, anh tránh ra em tự đứng dậy, ngồi dưới đất lạnh cóng.” Diệp Thủy Thanh ném chống xe trong tay đi, trở người đưa tay chống bò dậy từ trên mặt đất. Vốn dĩ Cận Văn Lễ đau lòng vì trên đầu Diệp Thủy Thanh bị đập có cục u to, thật ra từ lúc cô lăn trên đất thì đã muốn cười rồi, lúc này lại nhìn bộ dạng tròn vo của cô kềnh càng bò dậy từ trên mặt đất, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười ha ha thành tiếng, chọc Diệp Thủy Thanh tức giận lại đá anh mấy phát. “Vợ à là anh không tốt, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước đi, anh cười sốc hông quá.” Cận Văn Lễ đỡ Diệp Thủy Thanh đi đến bên đường, phủi sạch tuyết trên ghế gỗ ở bên cạnh để Diệp Thủy Thanh ngồi xuống, sau đó mới đẩy xe qua. “Cười chết anh luôn đi, lần sau anh làm việc để tâm chút cho em, vẫn may là mùa đông, nếu là mùa hè thì khuôn mặt này của em bị rách một chút rồi lại lăn mấy vòng dưới đất còn không bị hủy sao!” Cận Văn Lễ gật đầu liên tục: “Vâng, vâng, anh nhất định chú ý.” Cận Văn Lễ ngồi trên ghế suy nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, mình cũng cười ra tiếng, hai người lại cùng nhau cười. “Ơ, anh Văn Lễ và chị dâu đây là ngọt ngào trong trời băng đất tuyết sao?” Diệp Thủy Thanh nghe thấy có người nói chuyện thì ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là Hầu Quý Nghĩ, thế là cười nói: “Cậu cũng tan làm à, chúng tôi chỉ nghỉ chút rồi đi.” Hầu Quý Nghĩa vừa nghe thì lập tức có tinh thần, đạp xe đến bên cạnh Diệp Thủy Thanh cười ha ha: “Chị dâu, có phải anh Văn Lễ của em cuối cùng cũng không làm bộ rồi không? Đừng thấy anh ấy bình thường đạp xe đến chở chị đi làm tan làm cũng không th ở dốc, thật ra đợi chị về nhà rồi, anh ấy mệt đến mức từ hẻm nhà bọn chị đạp tới đầu hẻm cũng có thể nghỉ mấy lần, em sớm đã bảo anh ấy đừng khoe khoang, anh ấy không nghe, bây giờ chịu không nổi rồi chứ gì? Vẫn là chị dâu biết chăm sóc anh Văn Lễ của em!” Hầu Quý Nghĩ nói xong, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ không ai lên tiếng, hồi lâu Diệp Thủy Thanh mới nói một câu: “Thật ra là tôi mới té lộn mèo, Văn Lễ để tôi ngồi nghỉ một lát.” “Hả? Haiz, vậy là em hiểu lầm rồi, chị dâu vừa nãy là em đùa thôi, đùa thôi, căn bản không có chuyện đó, chị đừng để trong lòng. “Hầu Tử, tôi đắc tội với cậu phải không? Lần trước cậu nói với tôi lấy kem chữa đau răng thì cũng thôi đi, lần này làm sao thế, còn muốn đạp tôi dưới chân à?” Cận Văn Lễ thẹn quá hóa giận đấm Hầu Quý Nghĩa một phát. Hầu Quý Nghĩ thầm than mình xui xẻo, lần sau không được nói nhiều nữa, bị một đấm thì cười hì hì đạp xe bỏ chạy. Đợi cậu ấy đi xa rồi, Diệp Thủy Thanh nhìn sang sóng lưng thẳng tắp của Cận Văn Lễ rồi cười hỏi: “Từ nhà em đạp đến đầu hẻm anh phải nghỉ mấy lần vậy?” Mặt Cận Văn Lễ chỉ hơi đỏ chút thì lập tức khôi phục lại: “Cái này mệt hay không còn phải xem tâm trạng, lúc em ngồi sau xe anh thì anh không thấy mệt xíu nào, cho dù đạp thêm mười dặm anh cũng đạp được, lúc không có em thì anh không có sức nữa, em đừng nghe Hầu Tử nói bậy, lời cậu ta nói chính xác được sao?” “Anh cứ lừa em đi, người bị mệt còn không phải bản thân anh sao, sau này nhất định phải nghỉ hai lần rồi lại đạp, nếu không thì dứt khoát cùng nhau đẩy xe về nhà.” Diệp Thủy Thanh nghe lời ngon ngọt của Cận Văn Lễ thì vui vẻ trong lòng, nhưng cũng hoàn toàn không nỡ để anh chịu mệt. Cận Văn Lễ đáp lại một tiếng rồi đỡ Diệp Thủy Thanh đứng dậy về nhà. Đến nhà họ Diệp, Chung Xuân Lan thấy cục u trên đầu con gái thì hỏi bị làm sao, đợi sau khi hiểu ra là chuyện gì thì cũng vừa giận vừa buồn cười, đến nhà bếp lấy dầu đậu nành thoa lên cho cô, rồi nói đợi lát nữa dọn cơm. “Vợ à, cục u này của em bôi thêm dầu nữa thì giống như cái bánh bao nhỏ, trông rất ngon.” “Anh cứ đùa đi, hay là em cũng lấy gậy gõ cho anh một cái?” “Chỉ cần em vui gõ mấy cái cũng được.” Cận Văn Lễ cười áp lại gần. Diệp Thủy Thanh đẩy Cận Văn Lễ ra: “Anh đừng làm bậy, em nói với anh một chuyện, hôm nay Thôi Tất Thành nói với em tháng sau anh ta kết hôn với Tiêu Nguyệt Ba, anh biết không?” “Biết rồi, Tiêu Nguyệt Ba bảo em trai cô ta đưa thiệp đến nhà anh rồi, đúng là chú trọng thật, thật ra anh đã nghe nói từ lâu, là Tiêu Nguyệt Ba chủ động tìm Thôi Tất Thành, chắc em không khó chịu thay Thôi Tất Thành chứ?” “Vậy thì không có, em là sợ hai người bọn họ vì tức giận, nhất thời kích động mới kết hôn, nếu như vậy chẳng phải mình chịu tội sao?” Cận Văn Lễ suy nghĩ rồi mới nói: “Mặc dù anh thấy Tiêu Nguyệt Ba phiền phức, nhưng cũng không muốn cô ta sống không tốt, cô ta và Thôi Tất Thành đều là người lớn như thế rồi, hơn nữa cũng có bố mẹ bề trên, chắc chắn cũng đều cảm thấy cả hai phù hợp, sẽ không đồng ý chuyện cưới xin qua loa đơn giản vậy đâu, em không cần nghĩ nhiều.” Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Chỉ mong là vậy.” Sau khi ăn tối xong, Diệp Thủy Thanh bắt đầu cảm thấy mỏi eo đau lưng, lần này Cận Văn Lễ thật sự khó chịu theo, vừa nhận sai vừa bưng trà rót nước hầu hạ, cuối cùng làm đến mức Chung Xuân Lan cũng không nhìn nổi nữa: “Không phải con chỉ ngã xíu thôi à, sao cứ như gãy xương thế, tự con không làm được hay sao mà cứ sai người khác hết lần này tới lần khác?” “Mẹ, cũng có phải con bảo anh ấy làm đâu.” “Dì à, là tự con bằng lòng, dì thấy Thủy Thanh đã bị thương rồi dì đừng nói cô ấy nữa.”Cận Văn Lễ vội tỏ rõ thái độ của mình, không để Chung Xuân Lan nói Diệp Thủy Thanh nữa. Chung Xuân Lan lườm con gái, hất tay rồi đi ra khỏi nhà, bằng lòng thì bằng lòng đi, người ngoài không nhìn nổi không ngăn được người ta vui vẻ mà, không phải Cận Văn Lễ này đánh nhau rất dữ à, sao lần này trông cứ như một kẻ nhát gan thế. Sau đó, Diệp Thủy Thanh lại thương lượng với Cận Văn Lễ chủ nhật này lúc đến nhà anh phải mua quà. “Em không cần lo, đến lúc đó quà anh mua là được, em cũng không biết họ thích gì.” “Vậy cũng được, đến lúc đó em đưa tiền cho anh.” Cận Văn Lễ nghe rồi cũng không nói gì khác, lại ngồi một lúc thì rời khỏi. Đến chủ nhật, Diệp Thủy Thanh chú tâm trang điểm một phen, đợi Cận Văn Lễ đến đón mình. Cận Văn Lễ xách một đống đồ vào nhà họ Diệp, Diệp Thủy Thanh thấy đống sữa mạch, bánh ngọt, kẹo nha trên giường mình đều là đồ hiếm, thế là vội hỏi: “Những thứ này ở đâu ra thế?” “Bỏ tiền ra mua đấy, anh có tính toán em đừng lo, hai lon sữa mạch nha này để lại cho bố mẹ em, túi kẹo còn có bánh ngọt này cũng vậy.” “Không phải mua đồ cho bố mẹ anh à, sao còn mang cho nhà bọn em?” Cận Văn Lễ chia đồ xong mới cười nói: “Bố mẹ em không phải bố mẹ anh sao, anh đều hiếu kính như nhau, đợi chúng ta kết hôn rồi, mỗi tháng lại cho họ thêm năm mươi tệ tiền sinh hoạt!” Diệp Thủy Thanh không biết nói gì mới được, trong lòng cô vốn không để ý Cận Văn Lễ có thể đối xử tốt với bố mẹ mình hay không, ai ngờ được người này còn nghĩ chu đáo hơn cả mình. “Vậy được, hai bên bố mẹ đều cho, thà bản thân chúng ta tiết kiệm chút.” “Vợ anh đúng là hiểu chuyện, em yên tâm, không cần tiết kiệm, tiền đủ dùng!” Diệp Thủy Thanh nghe câu này thì không khỏi nghi ngờ: “Anh chẳng qua chỉ là bán than đá chia với nhà họ Dương, sao khẩu khí lớn như vậy?” Cận Văn Lễ cười đắc ý: “Còn không phải vì anh lấy được cô vợ tốt như em sao! Trước đây anh từng nói với em nhà họ Dương và nhà Tiêu Nguyệt Ba là bà con xa, bố Dương Lạc vẫn luôn cho rằng anh có thể thành đôi với Tiêu Nguyệt Ba cho nên ít nhiều gì cũng đề phòng anh, chẳng phải từ khi biết anh sắp kết hôn với em thì thái độ thay đổi hoàn toàn sao. Vợ à, anh nói với em nhé, than đá này chia ra là kế hoạch than đá và trả giá than đá, lần này bố của Dương Lạc đã yên tâm giao phần than đá thừa cho anh bán rồi.” “Vậy có thể kiếm được bao nhiêu?” Đồ giống nhau chia ra bán hai loại giá thì Diệp Thủy Thanh biết, nhưng chi tiết cụ thể thì không hiểu. “Trong kế hoạch 30 tệ một tấn, trả giá 60 tệ một tấn thì giành giật, 100 tệ cũng có nguồn tiêu thụ, anh với nhà cậu ấy chia bốn sáu, em nói xem còn cần phải lo sao, nếu không phải lấy em thì Dương Hữu Trí sẽ giao cho anh làm chuyện mua bán này sao?” Trời ơi khoảng cách cũng lớn quá rồi, Diệp Thủy Thanh chỉ nghe thì đã kích động không thôi, đây là sắp bắt đầu phát tài rồi sao? Quả thật là cười vui một trận, hai người mới vui vẻ ra khỏi nhà, không ngờ ở đầu hẻm lại gặp Tiêu Nguyệt Ba. Tiêu Nguyệt Ba quan sát Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đứng đối diện với mình, vẫn cảm thấy một cơn đau đớn khó chịu trong lòng, nhưng ngoài mặt lại mang theo nụ cười: “Đi gặp chú Cận và dì à?” “Ừm, cũng nên qua thăm rồi, nghe nói cô sắp kết hôn, chúc mừng cô nhé.” Diệp Thủy Thanh cố gắng khiến cuộc đối thoại đơn giản chút. “Cảm ơn, hôm đó hai người nhất định phải có mặt đấy, bố tôi tìm người làm tiệc rượu, đều là món bình thường không ăn được.” Giọng điệu của Tiêu Nguyệt Ba mang theo chút kiêu ngạo. “Được, tôi và Thủy Thanh nhất định sẽ đi.” Cận Văn Lễ đồng ý, rồi kéo Diệp Thủy Thanh đi. “Đợi đã Diệp Thủy Thanh, tôi nghe nói giáo viên của nhà trẻ sắp tăng lương rồi.” Tiêu Nguyệt Ba gọi Diệp Thủy Thanh lại, sau đó vào lúc đối phương chưa kịp phản ứng thì cười sâu xa, sau đó không nói gì liền xoay người rời đi. Người này kỳ lạ thật, tăng lương thì tăng thôi, còn có thể không tăng cho mình à, đến mức cười như vậy sao, Diệp Thủy Thanh cảm thấy Tiêu Nguyệt Ba thật sự thay đổi rất nhiều. Chỉ là đợi đến lúc đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thủy Thanh lại không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, cũng không phải chưa qua cánh cửa này, nhưng lại chưa từng đến thăm hỏi chính thức như vậy, thật sự có hơi căng thẳng. “Em thả lỏng chút, con người bố mẹ anh đều rất tốt, người khác thì em không cần lo. Diệp Thủy Thanh gật đầu tỏ ý mình biết rồi, hít sâu một hơi cùng Cận Văn Lễ vào sân. “Thủy Thanh đến rồi, mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.” Đồng Tú Vân nghe thấy động tĩnh thì ra đón, kéo Diệp Thủy Thanh vào nhà rất nhiệt tình. Vừa vào thì cảm thấy một luồng hơi nóng đập vào mặt, trong phòng bố mẹ Cận Văn Lễ vô cùng nóng, căn bản không thể mặc nổi áo bông, Diệp Thủy Thanh liền cởi áo bông ra đặt lên giường bên cạnh. “Áo len này đẹp thật, là tự đan hay là mua thế?” Diệp Thủy Thanh vừa đặt áo len xuống thì nghe thấy bên cạnh có giọng nữ hỏi mình, thế là quay đầu lại nhìn thì ra trong phòng đã có mấy người đang đứng.