Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

Chương 2: Là Tần Liễm Vi

Thang máy dừng lại tại tầng lầu, nơi đoàn phim《 vương quyền 》 tổ chức thử vai, cửa thang máy vừa mở ra, Tô Duyệt Cẩn liền nhìn thấy được khu vực chờ, bước ra khỏi thang máy, cô cùng một người gặp thoáng qua, không chú ý tới khuôn mặt đối phương, nhưng lại ngửi thấy mùi hương chanh nhàn nhàn của người nọ, bước chân vẫn không dừng, rốt cuộc cũng không quay đầu lại.

"Duyệt Cẩn, làm sao vậy?" Lâm Không Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì."

"Không cần khẩn trương, cùng lắm thì chúng ta đi thử vai tiếp theo, lấy điều kiện của em, sẽ không lo không có vai diễn" Lâm Không Thanh ôn nhu nói.

Tô Duyệt Cẩn thấp thấp mà cười khẽ một tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống, chưa nói gì. Cô chỉ là đụng phải một người bạn tốt lâu năm của mình mà thôi, tuy rằng hiện tại hai người còn chưa quen biết nhau.

Liên tiếp mấy vẻ mặt thất thần từ khu vực thử vai đi ra, làm những người ngồi trong khu chờ càng thêm khẩn trương, không khí càng thêm ngưng trọng, làm Lâm Không Thanh cũng có chút hồi hộp.

Vậy mà chính chủ Tô Duyệt Cẩn, giờ phút này không chút để ý mà thưởng thức oanh oanh yến yến trong khu chờ, thật giống khung cảnh tuyển chọn phi tần. Nói như thế nào đây nhỉ, có thể tiến vào giới nghệ sĩ, giá trị nhan sắc đều sẽ không dưới mặt bằng chung, mỹ nhân thật nhiều, mặc kệ phía dưới mạch nước ngầm mãnh liệt như thế nào, ít nhất phải đẹp mắt.

Lâm Không Thanh không biết Tô Duyệt Cẩn lúc này đến cùng là đang làm gì, hận không thể giáo dục cô một phen. Đôi mắt lúc này có thể trực tiếp dùng làm gương soi, không phải... thời điểm này còn thưởng thức sắc đẹp, cũng quá có tố chất hôn quân, như vậy là không được.

Đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng đến phiên Tô Duyệt Cẩn.

"Số 46."

Tô Duyệt Cẩn đứng lên, hướng đến cửa phòng diễn thử mà bước đi.

Bên trong phòng thử vai, bày một loạt những chiếc bàn, trên cơ bản là đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đều ở đây. Trừ những cái này, là một khoảng trống để cho diễn viên thể hiện.

Tô Duyệt Cẩn thong thả ung dung đứng ở giữa, khí chất xuất chúng.

"Tên họ."

"Tô Duyệt Cẩn."

"Thử nhân vật nào?"

"Uất Trì Giác."

"Từ từ, cô nói cô muốn thử vai nào?" Liêu Xương Hâm nhíu mày, ngắt lời phó đạo diễn.

Tô Duyệt Cẩn khóe miệng mỉm cười, mười phần bình tĩnh, "Uất Trì Giác."

"Như thế nào lại nghĩ muốn diễn một nhân vật nam?" Khuôn mặt Liêu Xương Hâm nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Tô Duyệt Cẩn thản nhiên mà đáp: "Cảm giác."

Liêu Xương Hâm giống thật mà giả lên tiếng, nghe không ra cảm giác gì, chỉ nói tiếp: "Diễn một đoạn ngắn đi."

Những người còn lại trong phòng liếc mắt nhìn nhau, ấn xuống nghi hoặc trong lòng, đem ánh mắt nhìn trên người Tô Duyệt Cẩn.

Từ trong tay nhân viên Tô Duyệt Cẩn nhận một tờ giấy, mặt đó một đoạn thoại ngắn của nhân vật Uất Trì Giác.

"Chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu." Liêu Xương Hâm mặt mày hơi trầm xuống, vặn nắp chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh, uống một ngụm nước, dựa lưng vào ghế, khẽ nhếch cằm, dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt ra được bản thân không ôm quá nhiều hy vọng.

Tô Duyệt Cẩn gật đầu, điều chỉnh cảm xúc, từ nhân viên công tác mượn một chiếc ghế.

"Đại Yến của ta mênh mông rộng lớn, thế nhưng không một chỗ bao dung bổn vương." Mặt mày Uất Trì Giác nặng nề, ngũ quan lúc này thoạt nhìn nhiễm thêm vài phần âm u, một lát sau, cười nhạo một tiếng, "Nếu như thế, bổn vương huỷ hoại nó, thế nào?"

Nói xong câu đó, Uất Trì Giác hơi dừng một chút, tựa hồ như đang nghe người khác nói.

"Cẩn thận lời nói?" Đầu ngón tay Uất Trì Giác nhẹ siết mặt bàn, tầm mắt dạo qua một vòng nhìn những người quanh mình, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, ngữ điệu nhu hòa chút, "Ngươi nói đúng."

Tiếp theo, Uất Trì Giác đứng lên, chậm rãi đi về hướng ngoài cửa, thời điểm sắp bước ra ngoài, bước chân dừng lại, nhàn nhạt mở miệng: "Xử lý sạch sẽ, không lưu hậu hoạ." Phân phó xong những lời này, Uất Trì Giác khóe môi treo lên cười nhạt rời đi, giữa mày một mảnh lạnh nhạt mỏng lạnh, người sau lưng phát lạnh.

Tô Duyệt Cẩn xử lý phân đoạn này, hướng đi đến ngoài cửa chính là hướng tới mấy cái bàn của những người ngồi đối diện, ánh mắt sắc lạnh làm tay chân tất cả mọi người bắt đầu lạnh lẽo, hơi có chút trố mắt.

"Kết thúc." Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn mọi người một lượt, khí chất đột nhiên biến đổi, lại cười nói.

Liêu Xương Hâm liếc mắt quét qua vài người bên cạnh, hơi suy tư, ngồi thẳng thân người, nói: "Lại diễn thêm một đoạn."

Tô Duyệt Cẩn đối với yêu cầu này không có bất luận ý kiến nào, tùy tay lấy một tờ giấy, mắt nhìn nội dung, mày hơi nhíu.

"Bắt đầu đi." Liêu Xương Hâm lần này không cho Tô Duyệt Cẩn thời gian chuẩn bị.

Tô Duyệt Cẩn thật ra cũng không có yêu cầu thời gian chuẩn bị, quay về vị trí chỉ định ban đầu, đoạn diễn này liền chính thức bắt đầu.

Uất Trì Giác đi ở giữa phố xá uất ồn ào, đột nhiên bước chân dừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía ven đường, một bảng niêm yết giá bán công khai của một hài tử, ngồi xổm xuống, mặt mày lãnh đạm, lại không mở miệng.

Qua vài giây, Uất Trì Giác lạnh lạnh nói: "Tiểu nha đầu, có thể có ích lợi gì?"

Tiếp theo, tựa hồ là người bên cạnh nói gì đó, Uất Trì Giác cười nhạo một tiếng, "Không liên quan, bổn vương đều chướng mắt."

Nói, Uất Trì Giác lại cẩn thận quan sát tiểu nha đầu, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nàng, đáy mắt cất giấu vài phần lãnh ngạo, ngữ khí khinh mạn, "Ánh mắt không tồi." Dứt lời, Uất Trì Giác đứng lên, từ chỗ người hầu lấy ra một chiếc khăn, rũ mắt tinh tế lau sạch tay, tùy ý ném xuống trước mặt tiểu nha đầu, lười biếng mà mở miệng, "Đi thôi."

"Vương gia, ngài nếu cảm thấy đáng thương cho tiểu nha đầu kia, vì sao không mang nó về phủ? Ở chỗ này không biết sẽ lưu lạc đến nơi nào." Người hầu thấp giọng nói, nếu không phải thấy tiểu nha đầu kia đáng thương, hà tất lại để trong khăn một thỏi bạc?

Uất Trì Giác khuôn mặt lãnh đạm, "Bổn vương đến bản thân còn khó bảo toàn, lấy đâu ra năng lực bảo hộ tiểu nha đầu đó chứ? Hà tất."

Tô Duyệt Cẩn diễn xong một đoạn này, Liêu Xương Hâm cùng mấy người còn lại nhìn nhau vài lần, nhỏ giọng thương lượng gì đó, lúc này mới nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nói: "Thay trang phục diễn vào cho tôi nhìn chút."

"..." Tô Duyệt Cẩn nhất thời trầm mặc, trang phục diễn sợ là thay đổi hơi khó đây.

"Đạo diễn Liêu, thời gian không đủ, hôm nào đi, làm hoá trang lão sư tốn nhiều lo lắng là được." Phó đạo diễn nhìn đồng hồ, nói.

Liêu Xương Hâm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Hôm nay cứ như vậy trước đi, bây giờ cô cứ trở về chờ thông báo."

"Được, cảm ơn đạo diễn Liêu." Tô Duyệt Cẩn cười cười, liền đi ra cửa.

Mới vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Không Thanh liền đi đến, nhíu mày mở miệng nói: "Như thế nào rồi, sao ở trong đó lâu như vậy? Không phải là bị mắng đố chứ?"

"Chị không có chút tin tưởng đối với em sao?" Tô Duyệt Cẩn bất đắc dĩ mà nói.

Lâm Không Thanh nháy mắt thở dài nhẹ nhõm, "Không có việc gì thì tốt, thế nào? Cảm giác như thế nào?"

"Yên tâm, mọi thứ đều thuận lợi." Tô Duyệt Cẩn dứt lời, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lại nhận được một cuộc điện thoại.

Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Tô Duyệt Cẩn cùng Lâm Không Thanh đi vào.

Tô Duyệt Cẩn nghĩ nghĩ, vẫn làn nên nhận điện thoại. "Alo."

"Từ khi nào ông lại quan tâm đến chuyện của tôi?" Tô Duyệt Cẩn khuôn mặt lạnh lùng, cả người như bị đông cứng lại bên trong lớp băng diễm lệ đầy hoa hồng, chỉ là nhìn đã làm người ta cảm thấy có khoảng cách.

Lâm Không Thanh hơi có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, cô chưa từng nhìn thấy qua biểu cảm này của Tô Duyệt Cẩn, phần lớn thời điểm cô ấy đều lười biếng như mèo vậy, rất ít khi hùng hổ doạ người, trừ phi có người thật sự chọc tới.

Tô Duyệt Cẩn khẽ tựa vào vách trong thang máy, ánh mắt u lãnh, như một con thú đang ngủ đông sâu trong lớp sương mù dày đặc, "Bất luận kết quả như thế nào, chút đầu tư này, ông sẽ không phải bồi thường."

Lâm Không Thanh cảm thấy Tô Duyệt Cẩn như vậy có chút dọa người, trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, không khí áp lực làm người ta cho chút hít thở không thông.

"Quan tâm? Ông không cảm thấy có chút chậm rồi sao?" Tô Duyệt Cẩn ngữ khí cực nhẹ cực đạm, dường như cũng không để ý, "Cứ như vậy đi, tạm thời tôi không có ý định trở về, thay tôi hỏi thăm bọn họ."

Không biết đầu dây bên kia người nó nói gì, Tô Duyệt Cẩn cười khẽ một tiếng, "Cứ bảo hắn ngoan ngoãn chờ, tôi sẽ tự mình đến tìm." Nói xong, Tô Duyệt Cẩn liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Lâm Không Thanh thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, áp suất thấp như cũ vây quanh cô không có tan hết, làm Lâm Không Thanh có chút do dự muốn không biết có nên mở miệng dò hỏi hay không.

Lúc này, thang máy tới rồi lầu một.

Tô Duyệt Cẩn cùng Lâm Không Thanh đi ra khỏi thang máy, trực tiếp ngồi vào chiếc xe đã sớm chờ ở đây, đi về công ty.

Dọc theo đường đi, Tô Duyệt Cẩn vẫn như thường, Lâm Không Thanh lại mười phần câu nệ, một hai phải đi hình dung tâm tình của nàng nói, đại khái chính là hài tử có bí mật, cô rất muốn biết, nhưng lại sợ bởi vậy mà làm hài tử không vui.

Rốt cuộc, trong không gian trầm mặc, hai người đã đến công ty, ngồi trong văn phòng.

Tô Duyệt Cẩn nhìn rõ ràng tâm sự của quản lý nhà mình, có chút buồn cười, nói: "Muốn hỏi thì liền hỏi đi."

"Lúc nãy có phải... là..." Lâm Không Thanh muốn sắp xếp từ ngữ thật tốt, lời nói có chút do dự.

Tô Duyệt Cẩn không chút để ý nói: "Ba em."

"..." Lâm Không Thanh nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

"Không phải chị lúc nãy muốn biết làm sao em có thể dễ dàng đến thử vai sao? Rất đơn giản, đầu tư." Tô Duyệt Cẩn nói tiếp.

Lâm Không Thanh ngẩn ngơ, "Em là đang nói, đầu tư để có tên trong danh sách thử vai?"

"Ân." Tô Duyệt Cẩn lười biếng mà lên tiếng, "Có lẽ là cảm thấy em rốt cuộc cũng có chỗ để ông ta dùng đến, nếu không chắc chắn sẽ không có cuộc gọi lúc nãy."

Lâm Không Thanh nhất thời không biết nên mỉa mai địa vị gia đình nhà bọn họ, hay nên mỉa mai cái kiểu đầu tư này đây, người khác đều mang vốn tiến vào đoàn, Tô Duyệt Cẩn mang vốn vào chỉ muốn được đi thử vai, những người giàu đều sẽ như thế này sao?

"Em cùng ba cảu mình..." Lâm Không Thanh có vài phần rối rắm, quan hệ trong gia đình nghệ sĩ, cô nên hỏi đến một chút... đi?

Tô Duyệt Cẩn dựa người trên sô pha, không chút để ý, "Không có gì, chị có thể tạm hiểu quan hệ của chúng em rất đạm bạc."

"Có phải có hiểu lầm gì hay không?" Lâm Không Thanh theo bản năng nói, thật sự tình thân đạm bạc, sẽ quản loại sự tình này sao? Đây rõ ràng là Tô Duyệt Cẩn tức giận ba mình.

Nhưng Tô Duyệt Cẩn rõ ràng không nghĩ liền vấn đề này nói chuyện nhiều, chỉ là đột nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi chị Lâm, lần trước em có đề cập qua với chị chuyện ký túc xá, thế nào rồi?"

Lâm Không Thanh chớp chớp mắt, nói: "Còn chưa có phản hồi lại, để chị gọi điện thoại hỏi lại một chút." Lâm Không Thanh nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại hụt hẫng, nếu cô là người đại diện có chút danh tiếng, tuyệt đối sẽ không để loại tình huống này kéo dài.

Lâm Không Thanh đi sang một bên gọi điện thoại, trong chốc lát liền nhớ kỹ địa chỉ, chỉ là biểu tình có chút phức tạp.

Tô Duyệt Cẩn nhìn biểu tình của Lâm Không Thanh, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Không Thanh không nói chuyện, chỉ là đem địa chỉ chính mình đã nhớ kỹ viết ra đưa cho Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn rũ mắt nhìn thoáng qua, mày hơi nhăn lại, "Xác định không có lỗi?" Trên tờ giấy viết địa chỉ, là một khu biệt thự xa hoa.

Lâm Không Thanh lắc đầu, nói: "Chị có hỏi lại rồi, không có sai, đêm nay có thể vào ở, người đó chỉ nói là bên trên phân phó, có lẽ là công ty nhìn trúng tiềm lực của em, muốn đưa em trở thành trọng điểm để bồi dưỡng. Đoàn phim《 Vương quyền 》 có khả năng đã liên lạc với công ty, có thể là đạo diễn Liêu khen ngợi em vài câu?"

Tô Duyệt Cẩn vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không thể nói ra được không đúng chỗ nào.

"Tóm lại em cũng không thể luôn sống ở khách sạn, đây là chuyện tốt, bên kia an ninh chắc chắn sẽ không tồi." Lâm Không Thanh cao hứng bộc lộ ra ngoài, "Công ty chịu vì em tiêu tiền, là nhìn trúng giá trị trên người của em, nếu thật sự cảm thấy không đúng, vậy nỗ lực làm việc để biến thành đúng đi."

Tô Duyệt Cẩn cũng không phải người thích rối rắm, cho nên liền nghe theo.

Tới buổi tối, Tô Duyệt Cẩn ghi nhớ mật mã khoá của điện tử, hai tay trống trơn mà đến "Ký túc xá nhân viên".

Thời điểm Tô Duyệt Cẩn cúi đầu ấn mật mã, cửa đột nhiên mở ra, phía sau cửa có một người đang đứng, giữa mày người nọ tựa như có một tầng sương mỏng, tầm mắt yên lặng dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, đôi mắt thâm thúy, đen nhánh như chứa cả bầu trời đêm sâu thăm thẳm.

Là Tần Liễm Vi.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

28/12/2021