Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

Chương 25: Đuôi nhỏ

Từ đó trở đi, Tô Duyệt Cẩn liền ở chung một phòng với Tần Liễm Vi, ý kiến của Tô Duyệt Cẩn, Tần Liễm Vi cùng không thèm suy xét, dù sao kháng nghị cũng không có hiệu quả, huống chi gia hỏa này căn bản bất hòa trong việc nói chuyện với cô.

Cho dù là sống cùng trong một không gian, Tần Liễm Vi cũng không cảm thấy Tô Duyệt Cẩn tồn tại, phần lớn thời điểm đều một mình phát ngốc, ngẫu nhiên sẽ cầm lấy giấy bút tùy ý viết viết vẽ vẽ gì đó. Tần Liễm Vi từng trộm liếc mắt nhìn một cái, phần lớn có chút quỷ dị, ý vị không rõ, lại kỳ lạ, tạo thành cảm giác cực kỳ cổ quái hoặc tự liếʍ ɭáρ  vết thương, đem người ta chặt chẽ trói buộc.

Tần Liễm Vi oai oai đầu, đáy mắt lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, theo đó là vài phần hứng thú. Từ lần phát hiện đó trở về sau, trong tay Tần Liễm Vi thường thường là một quyển vở, ngẫu nhiên sẽ viết gì vào đó, Tô Duyệt Cẩn là người duy nhất nhìn thấy, nhưng cô ấy luôn thẩn thờ, bởi vậy, không ai biết cô đang viết gì.

Buổi tối hôm đó, Tô Duyệt Cẩn yên lặng rời khỏi phòng, Tần Liễm Vi cho rằng cô ấy không muốn cùng mình ngủ trên một giường, nên trở về phòng của mình, vì thế quyết định chờ đến hôm sau sẽ đem người kéo về lại, nhưng không nghĩ tới được, một lát sau, Tô Duyệt Cẩn ôm theo chăn trở lại phòng, sau đó không nói một lời trải chăn ngủ dưới đất.

Tần Liễm Vi ngẩn ra trong chớp mắt, nhíu mày mở miệng: "Không muốn cùng tôi ngủ trên giường, thì quay về ngủ trên giường của mình đi, hà tất gì phải ủy khuất bản thân như thế."

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, tầm mắt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động, đôi con ngươi màu đen phảng phất lớp tuyết mỏng, quá mức sạch sẽ, làm cho đầu quả tim của người đối diện phát run.

Tần Liễm Vi trầm mặc một lát, mới hiểu được ý của cô là nói muốn cùng mình ở trong một phòng. Thật ngoan, trong lòng Tần Liễm Vi vừa động, nhấp môi nói: "Hoặc là ngủ trên một giường, hoặc là lập tức trở về phòng mình đi."

Tô Duyệt Cẩn nhíu mày suy tư một lát, một lần nữa ômg chăn lên rời đi.

Tần Liễm Vi ngồi ở trên giường yên lặng vô ngữ, hơi rũ hạ con ngươi, ngừng một lát, mới tiếp tục lật xem quyển sách trên tay. Nhưng mà, chẳng được bao lâu, Tô Duyệt Cẩn lại tay không trở lại, nhìn cũng không thèm nhìn Tần Liễm Vi, trực tiếp bò lên trên giường, lẳng lặng nằm xuống.

"......" Đầu ngón tay Tần Liễm Vi ngừng lại, nghiêng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, đối phương đã nhắm hai mắt lại, lông mi cong vút khẽ run, để lại bóng rũ lên gò má trắng nõn. Trước mắt thiếu nữ, đẹp đến không chân thật, Tần Liễm Vi nghĩ, chỉ là quá mức yếu ớt, cô ấy giống giống mình. Đẹp là một loại phiền toái, chung quy chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Cô bạn nhỏ đã nằm xuống, Tần Liễm Vi đơn giản khép lại quyển sách trong tay, đem đèn tắt đi, sau đó nằm xuống.

Một đêm vô mộng, thời điểm Tô Duyệt Cẩn tỉnh lại, ánh mắt có chút đăm đăm nhìn Tần Liễm Vi, tối hôm qua cô không gặp ác mộng, có phải nhờ có Tần Liễm Vi hay không không quan trọng, quan trọng là, còn có chuyển cơ (?).

"Như, như thế nào?" Tần Liễm Vi bị Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm đến có chút không tự nhiên, biểu tình trên mặt đều dại ra.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không nói một lời, chỉ là từ đó trở về sau, phía sau Tần Liễm Vi lại có nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.

Mới đầu, Tần Liễm Vi đối chuyện này còn có chút kinh ngạc, nhưng thời gian lâu dần, liền bắt đầu sinh ra ý thức trách nhiệm. Cô bắt đầu để ý đến cái đuôi nhỏ này, mềm mại như mèo con. Đuôi nhỏ chỉ cần dựa vào gần người Tần Liễm Vi, chỉ dùng cặp mắt kia, liền cũng đủ làm lòng cô mềm đến rối tinh rối mù. Ngoài việc lúc cần sẽ mở miệng nói chuyện với Tần Liễm Vi, phần lớn thời điểm cô điều tận lực giảm cảm giác tồn tại của bản thân. 

Mấy lần cuối tuần qua đi, Tô Duyệt Cẩn không hề vẽ thêm mấy bức trên giấy mà người ta không hiểu nữa, ngược lại bất luận đi đến chỗ nào, trong tay đều cầm một quyển sách thật dày.

Tần Liễm Vi đem loại này chuyển biến xem ở trong mắt, trên mặt tuy không hiện, trong lòng lại thập phần cao hứng.

Một ngày, Tần Liễm Vi ngồi trong phòng đánh đàn, Tô Duyệt Cẩn đứng ở ngoài cửa, theo tiếng đàn nơi đầu ngón tay chảy xuôi mà đi qua, cô khép lại quyển sách trong tay, ngưng mắt nhìn về phía người đang ngồi trước chiếc đàn.

Ánh mặt trời vừa nhảy nhót giữa trán Tần Liễm Vi, khóe mắt đuôi lông mày nhìn qua so với ngày thường nhu hòa hơn rất nhiều, cô ngồi ở đó, như phát ra ánh sáng, như là sao trời giữa trời đêm.

Tô Duyệt Cẩn ôm sách, đi về phía Tần Liễm Vi, sau đó đem quyển sách trong tay đặt trên nóc sau dương cầm.

Đầu ngón tay Tần Liễm Vi hơi khựng lại trong chớp mắt, ngước mắt nhìn vào đôi mắt Tô Duyệt Cẩn, liền nhanh chóng tiếp tục đàn.

Tô Duyệt Cẩn nghe giai điệu du dương, đầu ngón tay đặt xuống phím đàn, vừa vặn cùng hoà nhịp hoàn mỹ, bản nhạc này chính là bản nhạc có thể tấu bốn tay.

Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, đầu ngón tay dừng lại, dịch sang bên cạnh một khoảng, nói: "Ngồi đi."

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, theo lời Tần Liễm Vi ngồi xuống.

Tiếng nhạc một lần nữa vang lên, ánh mắt Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lóe lóe lên, tầm mắt dừng trên phím đàn, đầu ngón tay nhẹ động.

Hoà tấu kết thúc, Tô Duyệt Cẩn đứng lên, một lần nữa đem quyển sách ôm vào trong lồng ngực, ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi nhẹ nhấp môi dưới, "Không tiếp tục?"

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười với Tần Liễm Vi, dưới ánh mặt trời, phảng phất thanh nhã tựa như đoá diên vĩ mới nở, nhàn nhạt, làm lòng người phát ngứa.

Tần Liễm Vi chỉ nhìn thoáng qua, liền dời đi ánh mắt, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, hình như có cái gì mọc rễ nảy mầm, mọc lên đoá hoa động lòng người.

Từ đó trở về sau, Tần Liễm Vi cùng Tô Duyệt Cẩn vẫn duy trì khoảng cách, quyển sách trong tay Tô Duyệt Cẩn thay đổi vài lần, đoạn nhạc của Tần Liễm Vi đạn cũng thay đổi vài lần, không còn ngồi cùng nhau quá nhiều.

Bình tĩnh an ổn trôi qua không bao lâu, Tần Liễm Vi đi lấy điểm tâm ngọt, không cho Tô Duyệt Cẩn đi theo, lại ngẫu nhiên nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ.

"Tình huống của con bé hình như không có chuyển biến tốt đẹp, nó chỉ nguyện ý tới gần Liễm Vi, đối với người khác vẫn như lúc ban đầu."

"Đó không phải chuyện tốt sao? Tuổi của hai nó cũng không cách biệt nhau lắm, hợp nhau cũng là chuyện rất bình thường không phải sao? Liễm Vi thật vất vả mới làm cho người ta cảm thấy nó mang theo chút nhân khí."

"Chính là Liễm Vi không có khả năng...... Em đang nói, mối quan hệ thân mật có lẽ mới là điểm mấu chốt, trước kia, trong thế giới của Duyệt Cẩn chỉ có mẹ, mẹ không còn, thì cái gì cũng không còn, hiện tại...... không thể như vậy, em nghĩ thời điểm chúng ta đem nó đưa trở về, lần thứ hai thương tổn sẽ càng thêm nghiêm trọn."

"Này...... Được, được rồi."

Tần Liễm Vi rời đi, điểm tâm ngọt cũng quên lấy, thời điểm trở về phòng nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô Duyệt Cẩn, nhấp môi dưới, đem người đẩy ra ngoài.

Ngoài cửa, Tô Duyệt Cẩn có chút ngây ngốc, đã xảy ra chuyện gì?

Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, Tô Duyệt Cẩn có gõ cửa nhưng Tần Liễm Vi không đáp lại. Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn chằm chằm cánh của lạnh băng trước mặt, trong mắt xuất hiện vài phần mờ mịt, rốt cuộc làm sao vậy?

Bên trong phòng, Tần Liễm Vi dựa vào trên cửa, cau mày, một tay ấn ngực, biểu tình có chút thống khổ, cô lại phát bệnh, chỉ là lần này tựa hồ không có nghiêm trọng như những lần trước, ít nhất cô còn có thể đứng ở chỗ này.

Tiếng đập cửa vang lên bên tai Tần Liễm Vi, làm cô mím chặt khóe môi, ngừng một lát, Tần Liễm Vi đem tay ấn vào cửa, chống đỡ thân thể, đi uống thuốc.

Tiếng đập cửa lúc vừa mới bắt đầu có quy luật mà khắc chế, dần dần chuyển thành hỗn độn mà nóng nảy. Trong mắt Tô Duyệt Cẩn xuất hiện vài phần hoảng sợ cùng hoảng loạn, mày càng nhăn càng chặt.

Sau một lúc lâu, cửa mở ra, giữa mày Tần Liễm Vi phủ lên một tầng sương mỏng, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, ngữ điệu cùng biểu tình kém khá xa, "Muốn ăn gì thì tự mình đi lấy."

Tô Duyệt Cẩn nhẹ mím môi, đáy mắt kinh hoảng chưa hoàn toàn rút đi, do dự hai giây, tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay áo của Tần Liễm Vi, lời nói ra có vài phần trúc trắc, "Cô..... tên gì?"

Tần Liễm Vi ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, mặt có chút ngây người.

Tô Duyệt Cẩn đợi trong chốc lát, nghiêng đầu lộ ra vài phần nghi hoặc, lại giơ tay nhẹ nhàng túm túm cổ tay áo Tần Liễm Vi, ý bảo cô nói chuyện.

"Tần Liễm Vi." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà nói ra mấy chữ, xoay người đi vào trong phòng, bóng dáng nhìn có vài phần mảnh khảnh.

Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi bóng dáng, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ rồi."

Bước chân Tần Liễm Vi hơi dừng một chút, lại không quay đầu, chỉ ngồi vào mép giường, cầm lấy quyển sách quen thuộc, viết vào trong gì đó.

Không bao lâu sau, Tô Duyệt Cẩn liền rời khỏi Tần gia, Tô Trình Viễn mời một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, sau đó tình trạng của Tô Duyệt Cẩn có chuyển biến tốt hơn. Cô cũng được đưa đến trường học, mà ba cô lại chạy ra nước ngoài xử lý công việc, quyết định đem chiến lược trọng tâm của công ty một lần nữa quay về quốc nội. Ở nước ngoài, chỉ cần có thể tồn tại, sinh ra chút lợi nhuận là được.

Tần Liễm Vi cũng dường như trở về lại trạng thái sinh hoạt trước kia.

Thời gian trở về hiện tại, Tô Duyệt Cẩn ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi đang đứng ở cửa, đột nhiên có vài phần hoảng hốt, giống như giấc mơ thời niên thiếu lại từng chút từng chút biến thành hiện thực, ở trong bóng tối, luôn có một người với đôi mắt hóa thành sao trời dõi theo, soi sáng cho quãng thời gian tăm tối của cuộc đời.

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nhỏ đến khó phát hiện mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt không có việc gì xảy ra.

Đóng lại cửa phòng, Tần Liễm Vi cất bước đi qua, đơn giản là ngồi xuống bên cạnh Tô Duyệt Cẩn, sâu kín mở miệng: "Là ai nói muốn cùng nhau đi?"

Tô Duyệt Cẩn há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên trả lời sao cho tốt, nhẹ nhấp môi dưới, trầm mặc không nói.

"Tôi rất tức giận." Ngữ điệu của Tần Liễm Vi hơi trầm xuống.

Tô Duyệt Cẩn nghiêng mắt nhìn Tần Liễm Vi, nương theo ánh sáng ảm đạm, chỉ nhìn thấy đáy mắt của đối phương có một tầng ánh sáng mỏng, như là viên ngọc lưu li * trong sáng tinh xảo.

(Lưu li *: ngọc quý có màu xanh biếc)

"Chị muốn mắng tôi?" Tần Liễm Vi nói tiếp.

Tô Duyệt Cẩn buồn cười mà ngưng mắt nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, "Mắng như thế nào?"

Tần Liễm Vi nghiêm trang mà mở miệng: "Vừa mắng vừa giáo huấn một trận?"

"Ân, không mắng." Tô Duyệt Cẩn vẻ mặt thản nhiên, đúng lý hợp tình.

Tần Liễm Vi trong mắt xẹt qua một mạt ý cười, "Đưa tay cho tôi."

"Làm gì?" Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, có vài phần chần chờ.

Tần Liễm Vi không trả lời, nắm lấy tay Tô Duyệt Cẩn, thời điểm cánh môi cùng đầu ngón tay của Tô Duyệt Cẩn chạm nhau, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên, mặt mày đuôi lông mày diễm sắc, phảng phất như có có rừng hoa nở nơi đáy mắt.

Tô Duyệt Cẩn ngơ ngẩn, theo bản năng rút tay về, tầm mắt dời đi, lại không biết nên đặt vào nơi nào.

Tần Liễm Vi lại không dễ dàng buông tha như vậy, duỗi tay, ôm eo đem người hướng kéo vào trong lòng ngực.

Tô Duyệt Cẩn dại ra trong một giây, phản ứng lại thì đã nằm gọn trên đùi Tần Liễm Vi, mờ mịt chớp chớp mắt.

Tần Liễm Vi rũ mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, cười khẽ một tiếng, ngữ điệu mềm nhẹ, nghe có vài phần câu người, "Muốn nằm một lát không?"

Tô Duyệt Cẩn quay đầu đi, thấp thấp mà lên tiếng, bên tai ửng đỏ, giấu trong bóng đêm không bị bất kỳ người nào phát giác, "Ừm."

Tần Liễm Vi cong cong mặt mày, duỗi tay vén sợi tóc lên Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt tinh tế miêu tả ngũ quan của người trong lòng ngực, trong mắt phảng phất có thể làm thời gian ngừng trôi.

Tô Duyệt Cẩn nhắm mắt lại, mày dần dần giãn ra, không bao lâu, thế mà lại nặng nề ngủ thiếp đi, rõ ràng biểu lộ sự tín nhiệm hoàn toàn.

========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

01/03/2022