Trọng Sinh Thành Bà Cốt

Chương 14

Trương Manh lấy lại tinh thần, cô cười với bà Tam: "Cháu biết mà bà Tam, cảm ơn bà nhưng trước mắt cháu sẽ xem có chữa được bệnh cho anh Tam Cẩu không đã. Là thế này, hiện tại cháu vẫn không biết anh Tam Cẩu vướng vào tà khí gì. Cách duy nhất chính là cháu đích thân đến chỗ anh Tam Cẩu đã đi qua, xem có thể tìm được cách trị không."

Bà Tam cúi đầu suy nghĩ một hồi, lúc bà ấy ngẩng đầu lên thì trên mặt lại tràn đầy lo lắng: "Tiểu Manh, bà Tam không thể ích kỷ như vậy được, không thể chỉ vì cứu Tam Cẩu mà để cháu mạo hiểm được. Cháu nói cho bà đi, lần này cháu đi liệu có nguy hiểm gì không? Nếu có thì bỏ đi, cứ để Tam Cẩu cứ thế mà đi thôi."

Nói đến đây, bà Tam che miệng lại khóc nức nở.

Trương Manh tiến lên nắm chặt tay bà: "Bà Tam, bà đừng lo cho cháu. Chẳng phải bà đã nói rồi sao? Cháu là bà đồng, cháu có năng lực tự bảo vệ mình, cháu không sao đâu, bà cứ yên tâm đi."

Trương Manh nhìn khí đen ở giữa đôi lông mày đang lan ra, nếu như còn kéo dài thời gian thì có là Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không cứu được Tam Cẩu.

"Bà Tam, chuyện này không thể chậm trễ, cháu về nhà một chuyến trước đã, nói với bà nội một tiếng rồi cháu sẽ xuất phát ngay. Bà ở nhà trông anh Tam Cẩu nhé, nếu như anh ấy có gì không ổn thì bà cứ dán cái này lên người anh ấy là được. Nhưng mà đừng để người ta thấy được thứ này, nếu không cháu sẽ mất mạng đó."

Trương Manh lấy ra một lá bùa màu vàng. Hôm qua cô nhìn sách vẽ ra lá bùa này, cô cũng không biết nó có tác dụng hay không.

Vốn dĩ cô muốn nhân ngày hôm nay, vào lúc giúp Hà Kim Thành thì lấy ra dùng, nhưng mà đến cuối cùng vẫn không có cơ hội dùng thử.

Bà Tam nhìn lá bùa trên tay cô rồi trịnh trọng nhận lấy, bà ấy cầm rất cẩn thận: "Tiểu Manh, sau này bà sẽ bảo Tam Cẩu báo đáp cháu."

Trương Manh khoát tay một cái, cô nói: "Bà đừng nói như vậy mà bà Tam, ngày thường anh Tam Cẩu cũng giúp cháu rất nhiều việc, đây là chuyện cháu nên làm cho anh ấy thôi."

Chào bà Tam xong, Trương Manh quay về nhà họ Trương. Lúc về đến nhà, bà nội Trương và Tiểu Trương Đào đã ăn cơm xong, Tiểu Trương Đào cũng đã rửa chân tay sạch sẽ và đi ngủ rồi.

Trong phòng chính nhà họ Trương, bà nội Trương đang thắp đèn dầu may vá quần áo cho hai chị em.

Bà ấy nghe thấy tiếng cửa mở thì nhìn ra bên ngoài, lập tức nhìn thấy cháu gái đang đi vào.

"Cơm để trong nồi đó, còn ấm, nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Trương Manh đáp lại: "Cháu biết rồi, bà nội."

Thoáng một cái, Trương Manh bưng bát cơm vừa ăn vừa đi đến trước mặt bà nội rồi ngồi xuống.

"Bà nội, lát nữa ăn xong có lẽ cháu phải ra ngoài một chuyến, bà với Đào Nhi ở nhà chờ cháu về nhé."

Bà nội Trương đang vá quần áo thì khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường: "Đi đường cẩn thận, đừng để bà nội lo lắng. Bây giờ bà nội chỉ còn hai người thân là cháu và em trai cháu thôi, bà không mong cháu lại xảy ra chuyện gì đâu."

Trương Manh đang ăn thì dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn bà nội Trương vẫn đang may quần áo, viền mắt lập tức ướŧ áŧ: "Bà nội, bà không hỏi cháu muốn đi đâu sao?"

"Đương nhiên là cháu muốn đi đến nơi mà cháu nên đi rồi, bà nội không biết làm sao cháu lại học được bản lĩnh này. Nhưng nếu như cháu đã học được, thì có lẽ là do ông trời muốn cháu làm vậy, bà nội sẽ không hỏi gì cả."

Trương Manh nghe đến đó thì vội vàng buông bát đũa trên tay xuống, cô nhào vào lòng bà nội Trương: "Bà nội."

Hóa ra bà nội cô không phải không tin chuyện cô là bà đồng, chẳng qua là không muốn hỏi nhiều mà thôi.

Bà nội Trương vỗ về cháu gái trong lòng mình rồi thở dài, xem ra chuyện cháu gái bà ấy trở thành bà đồng là chuyện trời định rồi.

"Cháu ăn cơm trước đi đã, bà đi lấy cho cháu thứ này." Bà nội Trương đứng lên đi vào phòng ngủ của mình. Trương Manh còn chưa ăn thêm được mấy miếng cơm nữa thì bà đã đi ra, trên tay còn cầm thêm một thứ đồ nữa.

"Bà vốn cho là cả đời cũng không thể lấy những thứ này ra, không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải mang nó ra."

Trương Manh cúi đầu nhìn cái bọc vải bà nội đặt trước mặt cô, cô ngẩng lên nhìn bà nội Trương: "Bà nội, trong này có gì vậy?"

"Đây là đồ ông nội cháu để lại đấy, năm xưa ông nội cháu là thầy phong thủy có tiếng, đã từng giúp rất nhiều quan to quý nhân xem phong thủy bảo địa. Sau này bởi vì thời cuộc, ông nội cháu mới giấu thứ này đi, giấu đến tận bây giờ."

Trương Manh mở bọc vải ra, phát hiện bên trong có một la bàn, còn có một quyển sách về phong thủy.

"Cháu cầm lấy đi, biết đâu lại có có ích."

"Cháu sẽ giữ cẩn thận, bà nội." Trương Manh gói ghém đồ đạc lại.

Bây giờ trong lòng bà nội Trương rối bời hết cả lên, đêm hôm cháu gái phải đi ra ngoài, sao bà ấy có thể không lo cho được.

"Được rồi, cháu ăn từ từ thôi, cũng không biết lần này cháu ra ngoài mất bao lâu mới về được. Bà nội làm ít cơm nắm cho cháu mang theo, đói bụng thì lấy ra ăn là được."

Trương Manh thấy cái lưng lòng của bà nội, nước mắt sắp chảy xuống rồi.

Mặc kệ trong lòng cô có không nỡ thế nào đi nữa, vì cứu người, ngay lúc trời tảng sáng thì Trương Manh đã đeo túi vải, mang theo một cái ô. Cô nhân lúc mọi người trong thôn vẫn đang ngủ say, lặng lẽ rời khỏi nhà, đi đến ngọn núi ở sau thôn Trương Gia.

Lúc cô lên đến núi thì trời đã sáng.

"Tiểu Manh, cô có biết nơi cô đến lần này chính là cái nơi mà tôi kể cho cô nghe lần trước không?" Lúc trời hửng sáng, Trương Vũ mới tỉnh ngủ, cô ta lên tiếng nói.

"Nơi nào cơ?" Bước chân của Trương Manh vẫn không dừng lại, cô tiếp tục đi về phía trước.

"Chính là cái nơi mà tôi kể cho cô nghe ấy, cái nơi mà có người đàn ông trong sách ở đó, tôi nói với cô rồi mà, chỗ đó tà ma quỷ quái lắm. Lần trước tôi tới đó một lần, lúc quay về thì khó chịu trong người, linh lực còn bị hao tổn nữa. Tôi khuyên cô đừng đi thì hơn, nhanh về nhà đi." Trương Vũ gấp gáp nói.

Trương Manh dừng lại, ngay sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, cô lắc đầu: "Không được, tôi không thể trở về, nếu tôi về thì anh Tam Cẩu sẽ mất mạng. Tôi không thể nào trơ mắt nhìn anh ấy chết được. Anh ấy đối xử với nhà tôi rất tốt, mấy năm trước, nếu không có anh ấy tiếp tế, tôi với bà nội và cả em trai đều chết đói từ lâu rồi."

Trương Vũ trốn trong ô trợn trắng mắt: "Tôi nói cho cô biết, cô mà đi thì người chết sẽ là cô đó."

Trương Manh mỉm cười: "Không đâu, chỉ cần tôi cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi nói này, từ khi học quyển sách mà người đàn ông đó tặng, tôi phát hiện tôi giỏi hơn nhiều lắm."

Một người một quỷ bầu bạn trên đường đi, đi được nửa ngày, một người một quỷ cuối cùng cũng đứng dưới chân một ngọn núi yên tĩnh lạ thường.

"Tiểu Vũ, có phải là ngọn núi này không?" Trương Manh cúi đầu hỏi cái ô mình đang cầm trên tay.

"Chính nó đó, cô cẩn thận vào, trước mắt tôi cứ ở yên trong ô đã."

Một lát sau, không cần biết là Trương Manh nói chuyện gì với Trương Vũ ở trong ô, thì cũng không hề có tiếng đáp lại.