Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 24

~~~~Chương 24~~~~

Edit: Blanche

Ngay cả Thôi Định Sâm cũng nhịn không được nhíu mày nhìn Hứa Phàm.

Trong tâm trong mắt Hứa Phàm đều là ô tô lớn, không nhìn Thôi Định Sâm hay người khác làm cái gì, ánh mắt ngập nước nhìn thẳng tắp chằm chằm lên chiếc ô tô con màu đen.

Hứa Chiêu mang theo áy náy nhìn Thôi Định Sâm nói: "Tiểu thúc, thật ngại quá, đứa nhỏ không hiểu chuyện, gọi bậy, mong tiểu thúc bỏ qua giúp cho."

Thôi Định Sâm gật đầu, nói: "Không sao."

"Vậy, đường thông rồi, tiểu thúc đi trước đi." Hứa Chiêu thập phần lễ phép mà nói.

"Được, gặp lại." Thôi Định Sâm mặt không gợn sóng mà nói.

"Hẹn gặp lại, tiểu thúc đi thong thả."

Thôi Định Sâm khởi động xe chậm rãi chạy đi.

Đang tò mò quan sát chiếc ô tô con, Hứa Phàm vừa thấy ô tô đi rồi, tay nhỏ bé chỉ thẳng vào ô tô bật người nói: "Ba ba, ô tô lớn chạy đi mất rồi, con còn chưa ngồi lên đâu, nó chạy đi thật nhanh quá đi."

Hứa Chiêu không có tiếp lời Hứa Phàm, ngược lại nói: "Hứa Phàm, lần sau nhìn thấy người vừa rồi kia, không được gọi là đại ca ca nhớ chưa."

Hứa Phàm hỏi: "Vì sao ạ?"

"Bởi vì y không phải là đại ca ca."

"Vậy anh ấy là gì ạ?"

Y là gì đây?

Thôi Định Sâm còn trẻ như vậy, chẳng lẽ thật sự gọi là ông, này có hơi khó nói đi?

Chỉ là không thể vì tuổi còn trẻ mà bỏ qua bối phận, bị Thôi phụ, Thôi Thanh Phong nghe nhiều sẽ không tốt, một hai lần còn hiểu được, dài kỳ gọi sai, vậy là rất không hiểu chuyện, nhưng nếu thế thì gọi thế nào đây? Hứa Chiêu còn chưa nghĩ ra được, phía sau đã có một đám người đi tới, Hứa Chiêu không thể không nhanh chóng đem Hứa Phàm về cửa hàng, tiếp nói chuyện cùng Thôi Thanh Phong về việc bán thuốc lá.

Thôi Thanh Phong theo thói quen đều đồng ý Hứa Chiêu bán này bán kia, cũng không để ý, chỉ nói với Hứa Chiêu chuyện Thôi phụ sắp phẫu thuật.

"Thúc thúc đến ngày phẫu thuật rồi sao?" Hứa Chiêu hỏi.

Thôi Thanh Phong gật đầu.

"Khi nào vậy?" Hứa Chiêu lại hỏi.

"Đại khái ba ngày nữa." Thôi Thanh Phong sắc mặt ngưng trọng mà nói: "Trước tiên quan sát ở bệnh viện Lâm thị, không thành vấn đề sẽ tiến hành."

Hứa Chiêu thấy thể hỏi: "Vậy, phẫu thuật lần này có rủi ro không?"

Thôi Thanh Phong gật đầu: "Chắc chắn có, tuy rằng bác sĩ nói là rất nhỏ, nhưng cũng không thể bài trừ rằng sẽ không phát sinh, nên mọi người trong nhà đều rất lo lắng."

Hứa Chiêu vỗ vai Thôi Thanh Phong: "Vậy mấy ngày này cậu nên ở nhà chăm sóc ba đi, không cần quá lo lắng, không cần lo chuyện ở cửa hàng hay bán kem đâu."

Thôi Thanh Phong hơi hơi an tâm, sau đó là có chút lo lắng Hứa Chiêu, hỏi: "Vậy một mình cậu có được không? Có cần tớ tìm một người tới giúp không?"

Hứa Chiêu nói: "Không cần, giờ không có nhiều chuyện, tớ làm một mình cũng được."

Thôi Thanh Phong cảm thấy có chút không ổn: "Một mình làm kem cây, một mình đưa kem, bán kem cũng được sao? Thôi, để tớ tìm một người tới."

Hứa Chiêu nhanh chóng ngăn lại, nói: "Thật không cần, hiện tại ngày mùa đã qua, tớ không cần lại xuống nông thôn bán."

Tranh chấp trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Thôi Thanh Phong thoả hiệp, nói: "Vậy được, cậu đừng có nhập nhiều đồ như vậy về, không bán được hết lại luỵ thân."

Hứa Chiêu nói: "Biết rồi."

Thôi Thanh Phong nghĩ nghĩ nói: "Ngày mai tớ đi theo tiểu thúc lên viện, có thời gian sẽ trở lại giúp cậu, phòng làm kem cây kia để lại cho cậu chìa khoá."

"Được rồi, đi đi đi đi, bên này không cần quản nữa."

Sáng hôm sau, Hứa Chiêu mang theo Hứa Phàm lại đây như mọi khi, thấy Thôi Định Sâm ôm Thôi phụ lên xe, Thôi mẫu, Thôi Thanh Phong ngồi ở phía sau, sau đó người một nhà lên hết xe lên bệnh viện thành phố Lâm.

Hứa Chiêu thì bắt đầu công việc lu bù lên, mỗi ngày dắt theo Hứa Phàm đi làm kem, đưa kem, bán kem, nhập mì sợi, lấy thuốc lá, mỗi ngày đều qua lại giữa thị trấn và thôn Nam Loan, người bình thường dưới tình huống đi lại nhiều như vậy sẽ cháy nắng vô cùng đen.

Chỉ là Hứa Chiêu, Hứa Phàm mỗi ngày đều mang theo mũ rơm và bao tay Hứa mẫu đan, nên cũng không quá bắt nắng, hai cha con vẫn trắng trẻo như trước, khiến người khác nhìn một cái cũng cảm thấy tâm tình khoái trá, bằng vào cỗ khí chất đặc biệt trời sinh này, hấp dẫn không ít khách hàng qua lại, lại thêm hai cha con thông minh giỏi ăn nói, sinh ý cư nhiên không tồi.

Nhất là cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Phàm, nói ngọt ơi là ngọt, trước kia đều là theo Hứa mẫu ra cửa, giờ đi theo Hứa Chiêu khắp hang ngõ hẻm học, hơn nữa bé học cực nhanh, mặc dù có thời điểm học mấy thứ chả ra gì cả, nhưng bởi vì lớn lên bụ bẫm dễ thương tuổi còn nhỏ, ngược lại khiến người gặp người thích.

Hứa Chiêu nương theo sinh ý kem cây, dần dần tạo ra danh tiếng của cửa tiệm, không ít người thị trấn biết được ở ngã tư phố lớn có một cửa hàng bán kem cây, một ít báo chí, mì sợi và thuốc lá.

Vì thế, Hứa Chiêu cố ý lấy một cái tên cho cửa hàng, trên thùng giấy các-tông lớn viết ba chữ - Phàm Tiểu Điếm (cái này là ghép giữa tên bé Hứa Phàm và cửa hàng, nhưng dịch là "cửa hàng nhỏ Phàm" nghe ngu ngu nên mình mạn phép giữ nguyên Hán Việt). Cậu còn viết cả lên biển các-tông treo cả lên ba mặt tường còn lại, khiến khách hàng từ đâu cũng có thể nhìn thấy.

Hứa Phàm vỗ tay, kích động nói: "Oa! Ba ba viết chữ đẹp quá đi!"

Hứa Chiêu hỏi: "Đẹp lắm sao?"

Hứa Phàm nói: "Siêu đẹp luôn."

Hứa Chiêu sờ khuôn mặt phúng phính đầy thịt của Hứa Phàm, nói: "Thật sự là con ngoan."

Sau đó tiếp tục bán hàng, bởi vì không có Thôi Thanh Phong, Hứa Chiêu làm việc càng thêm nghiêm túc, bán được cái gì, cũng không tự ý chia thành hai phần riêng biệt, mà chờ Thôi Thanh Phong trở về, song phương đều ở tình huống rõ ràng, công bằng công chính mà phân.

Chỉ là đừng nói Thôi Thanh Phong trở về, Thôi gia một người cũng không thấy ai về, một ngày hai ngày ba ngày bốn ngày... Duy trì gần nửa tháng, còn chưa thấy trở về, mấy đồng tiền lớn trong tay Hứa Chiêu chỉ còn lại tám phân tiền, cũng không dám lấy từ "của công", chỉ là, Hứa Phàm đã vài ngày rồi chưa được ăn thịt.

Kể từ khi bắt đầu chuyển lạnh được ăn một con gà trống, mấy ngày sau đó đều không có thịt ăn.

Hứa Chiêu rất đau lòng.

Tới lúc chờ Thôi Thanh Phong đến lo lắng bồn chồn, một nhà Thôi Thanh Phong rốt cục trở lại vào ngày thứ hai mươi ba.

Khi xe Thôi Định Sâm đi ngang qua cửa hàng, Thôi Thanh Phong khuôn mặt tươi cười gọi lớn: "Hứa Chiêu! Tam oa tử!"

Hứa Chiêu nhìn thấy Thôi Thanh Phong vui vẻ như vậy, là biết Thôi phụ khẳng định khoẻ lại, cũng vui vẻ theo, hân hoan đáp lại.

Chỉ là Hứa Phàm không thèm đáp Thôi Thanh Phong, chú ý của bé tất cả đều đặt trên xe ô tô, bé thật sự có một sự mê luyến với ô tô, không đúng, nói thật ra, bé thích tất cả các loại xe, không quản là xe bò hay xe đạp, chỉ cần là xe, chạy hay không chạy, bé đều muốn ngồi một chút.

"Ba ba! Ô tô lớn trở về rồi nè!" Hứa Phàm cao hứng mà chỉ vào xe của Thôi Định Sâm nói.

"Ừ ừ, về rồi, chốc lát chúng ta qua xem." Hứa Chiêu nói.

"Con muốn đi xem luôn ngay bây giờ cơ."

"...Được rồi."

Chờ sau khi khoá kĩ cửa hàng, Hứa Chiêu mang theo sổ sách, lại xách theo hai bao đường đổ, là lễ vật mừng Thôi phụ, dắt tay nhỏ của Hứa Phàm tới nhà họ Thôi, còn chưa tới sân nhà Thôi gia đã nhìn thấy ngoài cửa nhà đỗ xe ô tô con của Thôi Định Sâm.

"Ba ba! Ba ba! Ô tô lớn!"

Hứa Phàm hưng phấn mà chạy tới trước xe, vây quanh xe con chạy một vòng, sờ sờ khung xe, sờ sờ hai bánh xe, sau đó toàn bộ thân nằm lên đầu xe, thông qua kính chắn gió trong suốt nhìn vào bên trong, tay nhỏ chỉ vào nói: "Ba ba, nhìn kìa, bên trong có ghế!"

Hứa Chiêu nói: "Cái đó gọi là chỗ ngồi."

Hứa Phàm nói: "Là ghế dựa, cũng là ghế."

"Được rồi, con nói gì cũng đúng."

Qua một chốc, Hứa Phàm luyến tiếc rời khỏi ô tô, còn nói: "Ba ba, con muốn ngồi, con muốn ngồi, con muốn ngồi lên ô tô lớn."

Hứa Chiêu nói: "Vậy con tới tìm tiểu thúc của Thôi Thanh Phong, hỏi y có nguyện ý cho con ngồi một chút hay không."

Hứa Phàm hỏi: "Thúc ở chỗ nào?"

Hứa Chiêu chỉ vào sân nhà Thôi gia nói: "Ở bên trong, nhưng mà, con trước tiên đừng quấy rầy thúc ấy."

Hứa Phàm không hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì ông Thôi của con sinh bệnh, mọi người đều bận rộn chăm sóc, không có thời gian, chờ thúc hết bận, lại hỏi được không?"

"Vậy khi nào hết bận ạ?"

"Y đang chăm sóc ông Thôi trong phòng, khi nào ra nhà chính, là hết bận rồi."

Hứa Phàm gật đầu nói: "Dạ, vậy khi nào thúc hết bận, con sẽ hỏi thúc cho con ngồi trên đại đại đại ô tô."

"Được."

Tiếp Hứa Chiêu mới dắt Hứa Phàm vào phòng Thôi phụ, thấy được Thôi phụ.

Thôi phụ tuy rằng sắc mặt tiều tuỵ, nhưng tinh thần rất tốt, hơn nữa có thể ngồi thẳng trên giường, Hứa Chiêu đưa hai bao đường đỏ cho Thôi mẫu, hỏi tình huống Thôi phụ hiện giờ một chút.

Thôi gia vốn là tính nằm viện ba ngày rồi phẫu thuật, kết quả trong thân thể Thôi phụ có một hạng mục không thích hợp, cho nên ở thêm hai ngày, sau đó phẫu thuật, bởi vì lớn tuổi, hồi phục tương đối chậm, mọi người sợ Thôi phụ xảy ra điều không hay, cho nên ba người Thôi gia đều túc trực bên người Thôi phụ, đến khi Thôi phụ tốt rồi, Thôi Định Sâm lại chưa lái xe tới, Thôi Thanh Phong, Thôi mẫu định ngồi xe lửa về trước, nhưng xe lửa lại đi tận bốn, năm tiếng, cho nên cũng chỉ đành chờ Thôi phụ xuất viện, lúc này cả nhà mới cùng nhau về.

"Vậy hiện tại thân thể của chú đã dưỡng tốt rồi sao?" Hứa Chiêu hỏi.

Thôi mẫu cười nói: "Đúng vậy, giờ có thể đi lại được rồi."

Hứa Chiêu giờ mới lộ ra tươi cười, nói: "Vậy thì tốt quá."

Thôi mẫu thở ra một hơi, mang theo tươi cười nói: "Rốt cục cũng yên tâm."

Hứa Chiêu gật đầu, dư quang nhìn Hứa Phàm bên cạnh, từ khi Hứa Phàm vào phòng đã bắt đầu nhìn chằm chằm Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm ra ngoài lấy ghế, bé cũng theo ra, Thôi Định Sâm đi vào, bé lại đi vào, luôn luôn theo sát Thôi Định Sâm.

Hết thảy đều vì muốn ngồi lên "đại ô tô" nha.

Hứa Chiêu không ngăn cản Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm, thấy Thôi phụ cần nghỉ ngơi, Hứa Chiêu mới mở miệng nói với Thôi Thanh Phong: "Thanh Phong, cậu lại đây một chút, tớ có chút việc muốn nói với cậu."

"Được." Thôi Thanh Phong đáp một tiếng.

Mọi người đều đi ra, Hứa Phàm cũng theo ra.

Thôi Thanh Phong lúc này mới nhìn thấy Hứa Phàm đang chạy bên chân mọi người, chấn động nói: "Ai nha, Hứa tam oa tử, cháu sao lại béo lên rồi!"

Hứa Chiêu: "..."

Hứa Phàm nghiêm túc mà nói: "Không có, cháu không có béo, ba ba nói vài ngày rồi cháu đều không có ăn thịt thịt."

Thôi Thanh Phong nói: "Chính là cháu béo ra mà."

Hứa Phàm kiên trì nói: "Cháu không có béo."

"Cháu thật sự béo." Thôi Thanh Phong đuổi theo Hứa Phàm khắp nhà, ngồi xổm xuống tóm người lại, giữ chặt Hứa Phàm mập mạp, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, cánh tay nhỏ, chân ngắn nhỏ, chỗ nào chỗ nấy đều là thịt chắc nịch, hắn nhớ rõ lần đầu thấy Hứa Phàm, Hứa Phàm khá là nhỏ gầy, Thôi Thanh Phong lần thứ hai nói: "Thật mà, Hứa tam oa tử, cháu thật sự béo lên rất nhiều đó, nhìn này, thịt chắc nịch luôn á."

Chỉ là Hứa Phàm kiên trì cho rằng mình không béo, hơn nữa lực chú ý của bé đều đặt trên người Thôi Định Sâm, bé luôn nghĩ muốn ngồi lên "ô tô lớn" của Thôi Định Sâm, vì thế bé nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Thôi Thanh Phong, chạy tới chỗ Thôi Định Sâm, thấy Thôi Định Sâm ngồi xổm bên giếng đánh giày cho Thôi phụ, bé cũng đi lên, mở miệng gọi: "Thôi Nhị gia."

Thôi Nhị gia?

Thôi Nhị gia!

Thôi - Nhị - gia!

Không khí trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại.

Thôi Định Sâm mặt thường không có biểu tình gì cũng nhịn không được giật giật khoé miệng, ngẩng đầu nhìn Hứa Phàm.

Thôi Thanh Phong cũng nhìn Hứa Phàm.

Hứa Chiêu cũng nhìn Hứa Phàm, hơn hai mươi ngày trước cậu nói với bé là gọi y là Thôi Nhị gia, đã lâu như vậy rồi – Hứa Phàm sao vẫn còn nhớ rõ cơ chứ?

Hứa Phàm hồn nhiên không biết mình sai chỗ nào, tựa hồ cảm thấy Thôi Nhị gia ngồi xổm, bé đứng cũng không tốt lắm, vì thế đi lại gần Thôi Định Sâm thêm hai bước, cũng ngồi xổm xuống, mới vừa ngồi, chợt nghe quần phát ra tiếng "xoẹt" một cái thật vang.

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, Thôi Thanh Phong cùng nhìn về phía quần của Hứa Phàm, theo tiếng "xoẹt", quần của Hứa Phàm bị rách, theo sát lại một trận "xoẹt xoẹt xoẹt" vang lên không ngừng truyền đến.

Quần rách....

Hứa Chiêu: "..."

Thôi Định Sâm: "..."

Thôi Thanh Phong: "..."

Editor"s note: Theo các bạn mình nên để là "Ông hai Thôi" cho thuần Việt hay là "Thôi Nhị gia" cho sang =))

Editor"s note 2: Đã sửa thành Thôi Nhị gia nha mọi người:)))