Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 44: Nguy Hiểm Rình Rập 2

Cô cùng Minh Vũ ngồi trên máy bay suốt 8 tiếng , bây giờ đã khoảng 13h trưa.

Minh Vũ nhìn qua cô

" Trưa rồi ! Chúng ta nên ăn gì đó trước "

Cô cùng Minh Vũ đi đến một nhà hàng ăn , cô điện thoại cho Thiên Bảo

" Alo ? Tuyết nhi ? "

" Tối em sẽ đến "

" Cái gì ? Chẳng phải ...!"

Bên kia Thiên Bảo kinh ngạc , cô cười nhẹ nói

" Không ! Em qua Anh rồi , tối nay 19h em sẽ đến show diễn "

" Em đến Anh rồi ? Em ở đâu ? Anh ra đón "

" Không cần ! Em đang ở cùng bạn.

Tối gặp "

" Ừm ! Tối gặp "

Cô tắt điện thoại nhìn lên Minh Vũ , hắn đang ăn , nói

" Xong rồi sao ? "

" Ừm ! "

Cô gật đầu cầm nĩa lên bắt đầu dùng bữa , cô nhìn ra cửa kính.

Thấy đường phố tấp nập , cô nhìn thấy hai cô gái đang chơi đùa vui vẻ với nhau mà hơi ngẩn người.

Minh Vũ thấy biểu hiện của cô là lạ liền hỏi

" Em sao vậy ? "

" Không có "

Cô lắc đầu , Minh Vũ nhìn ra ngoài.

Thấy hai người bạn đang chơi với nhau , đáy mắt ánh lên lạnh lẽo.

Mỉm cười hỏi cô

" Trông em cô đơn quá nhỉ ? Em từng có bạn chưa ? "

" Hửm ? Bây giờ em có Nguyệt Nguyệt là bạn "

Cô vừa nhấp cà phê vừa nói , Minh Vũ hỏi

" Vậy khi trước ? "

Cô ngẩn ra , động tác chậm lại.

Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt

" Có ! "

Minh Vũ kinh ngạc , cười nói

" Vậy bạn em đâu ? "

Cô đặt tách cà phê xuống nhìn ra cửa kính , đôi mắt ánh lên bi thương

" Em không biết ...!Từ ngày đó đã không thấy cô ấy nữa.

Một ngày bi kịch đầy tuyệt vọng ...!"

Minh Vũ nhìn cô tỏa ra đau đớn mà ánh mắt hiện lên sững sờ , sau đó là âm trầm.

Khóe môi Minh Vũ bất giác hỏi

" Bạn em tên gì ? "

" Tên ? Em ...!không thể nhớ "

Nụ cười Minh Vũ cười lạnh , cô thở dài

" Tất cả đã chìm vào quá khứ ...!Không nên nhắc tới nữa "

Cô cùng Minh Vũ ăn xong bữa cơm liền đến một căn chung cư , Minh Vũ đứng ngoài cửa nói

" Anh có việc phải đi trước.

Em nghỉ ngơi đi "

Cô gật nhẹ đầu mỉm cười

" Cảm ơn anh "

Cô đóng cửa lại thả mình xuống ghế , đôi mắt cô lạnh nhạt nhìn lên trần nhà.

Cô cầm một tách trà uống , bỗng cô trượt tay

Xoảng !

Cô kinh ngạc nhìn xuống , lòng cô bỗng dân lên dự cảm không lành.

Trái tim cứ nhảy thình thịch thình thịch ...!

" Chuyện gì vậy ? "

Cô tự lầm bầm hỏi , sau đó đi tắm thư giản ...!

________________

Buổi tối 19h :

Cô đang ở phòng thay đồ chuẩn bị , Thiên Bảo bước vào mỉm cười.

Đưa cho cô một chiếc váy lộng lẫy

" Cảm ơn em đã tới "

Cô nhận lấy lắc đầu cười nói

" Không có gì ! Anh đừng nói vậy"

Cô đi vào phòng thay đồ , một lát sau cô bước ra.

Mái tóc đen dài búi lên xinh đẹp.

Dung nhan mĩ lệ khiến người khác điêu đứng , đôi mắt to tròn tím than nỗi lên sự ưu sầu.

Mũi cao thẳng.

Môi đỏ mọng ướt át.

Mi dài quyến rũ.

Làn da mịn màn trắng hồng.

Chiếc váy màu đỏ đen dài tới gót chân , chiếc váy hai dây làm lộ ra vòng một đầy đặn.

Chiếc áo khoác mỏng phía ngoài càng khiến cô sang trọng.

Đôi găn tay đen , trên eo của váy còn đính những viên kim cương kết thành chiếc nơ.

Cô xinh đẹp lộng lẫy , có phần ma mị quyến rũ.

Khiến Thiên Bảo phải ngẩn ngơ ...!

Cô nhìn hắn đưa tay lên lay lay trước mắt khiến Thiên Bảo bừng tỉnh , hắn ho khan đỏ mặt nói

" Em đẹp lắm "

Cô cười nhẹ sau đó đi theo Thiên Bảo , phía sau đài tiếng MC vang lên

- Hôm nay chúng ta hãy cùng xem chiếc váy lộng lẫy của tập đoàn Âu Dương vừa mới thiết kế ...!Hãy cho một tràn vỗ tay nào

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ , cô nhìn những người mẫu phụ đi tới đi lui trên khán đài.

Đây là một căn phòng rất lớn , hàng trăm người đang ngồi phía dưới.

Ánh đèn vàng lung linh chiếu xuống , dù vậy nhưng vẫn vô cùng thoáng mát.

Cô lấy hơi sau đó bước ra , bước chân cô uyển chuyển mềm mại , sự xinh đẹp càng khiến cô có sức hút hơn.

Mọi người khi thấy cô liền điêu đứng , cô xoay một vòng.

Dưới ánh đèn chiếc váy càng thêm linh động , nụ cười nhẹ vươn lên.

Cô nhìn Minh Vũ đang ngồi phía dưới vỗ tay.

Đôi mắt Minh Vũ ánh lên một tia sững sờ , nụ cười kéo dài

Cô đi thêm mấy vòng sau đó đi vào , khi cô đi mọi người mới bừng tỉnh vỗ tay nhiệt liệt.

Thiên Bảo phía sau mỉm cười , có cả ReZin ...!

" Cô làm tốt lắm "

ReZin gật đầu hài lòng , hiền từ nói.

Cô gật nhẹ đầu , bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng náo loạn

Bằng bằng bằng ...!!

- Aaaaaaaa

- Cứu với ....!

- Aaaaa , các người là ai ...!

...........!

Cô và Thiên Bảo nhìn ra ngoài , có một đám hơn 200 người bịt mặt cầm súng bắn tất cả những người có mặt , khiến hiện trường trở nên náo loạn.

Một tên trong đó nói

" Phượng Tinh Tuyết ! Mau ra đây "

Cô nhìn phía sau bọn họ là hai đứa trẻ đang bị kìm hãm và bị hai cái bao màu đen trùm lên đầu.

Dù vậy nhưng cô vẫn biết là Thiên Hạo và Duy Khánh , cô định bước lên nhưng bị Thiên Bảo ngăn cản

" Đừng đi.

Ở đây an ninh chặt chẽ mà bọn chúng có thể vào được.

Thì chứng tỏ đã có sắp xếp từ trước.

Em đừng manh động "

" Nhưng hai đứa trẻ đang trong tay chúng "

" Để anh kêu người tới "

Cô lo lắng nhìn ra ngoài , Thiên Hạo và Duy Khánh trông rất tiều tụy.

Thân thể chúng hầu như có rất nhiều vết thương , tên áo đen nhìn quanh.

Bắn lên không trung mấy phát , sau đó kéo hai cái bao đang trùm đầu Duy Khánh và Thiên Hạo ra.

Gương mặt bọn nó hốc hác , hơi thở dường như rất yếu.

Nhưng ánh mắt lại là sự kiên cường không khuất phục.

Hai tên áo đen đá vào bụng chúng , gương mặt hai đứa trẻ nheo lại đau đớn.

Nước mắt cô chảy xuống , không thể kìm lòng mà chạy ra

" Mau thả hai đứa trẻ "

" Mày là Phượng Tinh Tuyết ? "

" Phải "

Đám người hỗn loạn , cầm súng chĩa vào cô.

Thiên Bảo bước ra chắn trước cô nói

" Đây là Show diễn của Âu Dương gia , các người nghĩ các người đang làm gì ? "

Đám đó nhìn nhau , từ ngoài có thêm hơn 100 tên chạy vào.

Cô nhìn đến sững sờ ...!

Bằng bằng

Họ bắn liên tục xuống đất như báo hiệu gì đó , hơn 10 tên xông lên đánh với Thiên Bảo.

Cô sững người , Duy Khánh la lên

" CHẠY ĐI ! BẪY ĐÓ "

Duy Khánh ho khan khiến cô sợ hãi , cô xông lên xoay vòng trên không trung hạ gục đám người đang bắt giữ Thiên Hạo và Duy Khánh.

Đám người chĩa súng về phía cô , cô chắn trước mặt hai đứa trẻ , Minh Vũ đứng trong góc nheo mài lại nhìn qua Thiên Bảo.

Sau đó đi lên đánh ngã đám người đang chĩa súng vào cô , Thiên Bảo nhìn qua bọn cô , nói lớn

" Mau qua đây "

Cô và hai đứa trẻ được Minh Vũ bảo vệ nên qua phía Thiên Bảo an toàn , đám người chĩa súng về phía bọn cô dường như có gì đó chần chừ.

Bọn họ nhìn nhau không ra tay , cô đứng đó cảnh giác

Bọn chúng cứ thế chĩa súng về phía cô , từ phía sau cô cảm nhận được một ánh sáng lạnh.

Cô xoay lại liền thấy Thiên Hạo đang cầm một con dao lao về phía mình mà kinh hãi.

Phập !

Cô mở to mắt nhìn máu văng khắp nơi , Thiên Bảo đau đớn ở trước mặt cô từ từ ngã xuống , lưng hắn đang cắm một con dao sắc lẻm , mà người cầm lại chính là Thiên Hạo ...!Cô sững người , Duy Khánh giờ đây đang rất yếu.

Mở mắt cũng mở không lên , khóe môi run rẩy muốn nói gì đó nhưng liền ngã quỵ.

Minh Vũ nhìn thấy nheo mài lại , đáy mắt lạnh lẽo

" Thiên Bảo ...!anh ...!anh không sao chứ ? "

Cô sợ hãi nhìn Thiên Bảo , sau đó đá vào bụng Thiên Hạo văng ra

" Ngươi không phải Tiểu Hạo "

Cô nhìn thẳng về phía người đó , từ Thiên Hạo vươn tay lột ra chiếc mặt nạ.

Một gương mặt xinh đẹp xuất hiện , cô bé này chỉ khoảng 14 tuổi.

Thân hình cởi ra quần áo , bên trong là bộ đồ đen ôm sát người.

Cao khoảng 1m5

Mái tóc ngắn ôm lấy gương mặt bầu bĩnh , đôi mắt to tròn lạnh lẽo.

Mũi cao , môi đỏ mọng ...!Trên tay là hai thanh thủy thủ sắc bén ...!

Đôi mắt cô hiện lên tức giận , cô gái đó lạnh lùng lên tiếng

" Ta là sát thủ của tổ chức , tên là Ira.

Nhiệm vụ là bắt cô về "

" Bắt tôi ? "

Cô nheo mài lại muốn đứng lên thì

Bằng !

Một viên đạn được bắn ngay dưới chân cô , cô ngồi trở lại ôm Thiên Bảo đang máu chảy rất nhiều.

Gương mặt hắn nhợt nhạt , cô ôm lấy Thiên Bảo nhìn qua Minh Vũ

" Anh không sao chứ ? "

Minh Vũ lắc đầu , nụ cười vươn lên lạnh lẽo.

Cô hơi ngẩn ra

Rầm ! Bằng bằng đoàng đoàng

Từ ngoài xông vào những người khác bắn chết đám áo đen , Ira nheo mài xông về phía cô.

Cô đứng lên đá vào người cô gái đó , Minh Vũ nhìn đến nheo mài.

Đưa tay ra phía sau , một cây súng xuất hiện ...!chĩa lên

Bằng !

Bỗng một viên đạn bay vào tay hắn , máu chảy ra.

Cô quay lại kinh ngạc

" Anh không sao chứ ? "

Minh Vũ ôm cánh tay đang chảy máu , môi nở nụ cười lạnh.

Đáy mắt hiện lên tức giận liếc đến phía trên cao.

Từ bóng tối một người nhảy ra lướt nhanh xuống.

Cô kinh ngạc nhìn tốc đồ đó , bóng đen kia khi biến mất thì Duy Khánh cũng không còn khiến cô sững sờ.

Khi cô vẫn đang ngẩn người thì Ira lao tới

Xẹt !

Cô bị chém ở tay trái , xoay người cô đá vào bụng Ira khiến cô ta văng ra.

Nhìn qua Minh Vũ

" Chúng ta chạy thôi "

Minh Vũ dìu Thiên Bảo cùng cô muốn ra ngoài thì

Bùm ! Bùm bùm ...!

Tiếng nổ vang lên , cô kinh ngạc nhìn đám lửa đang lan tới.

Nhanh chân chạy ra ngoài , cô nhìn qua đám người áo đen đeo mặt nạ quăng xuống nút khởi động bom liền hiểu ra.

Cô chạy ra ngoài , gương mặt bị khói bao phủ.

Ngã xuống đất cô ho khan , chân tay cô hầu như đều bị trầy xước.

Minh Vũ đang đỡ Thiên Bảo nhìn đến cô

" Em không sao chứ ? "

Cô lắc đầu đứng lên nhìn show diễn rộng lớn bị hóa thành tro bụi , Duy Khánh lại một lần nữa mất tích.

Lòng bàn tay cô siết chặt lại , sau đó đưa Thiên Bảo đến bệnh viện ...!

_______________

Sau khi cô tắm rửa , xử lý vết thương xong liền ngồi bên ngoài chờ phòng cấp cứu.

Cô nhìn qua đám người áo đen đã cứu bọn cô liền nheo mài

" Minh Vũ đâu ? "

Một người đi lên cung kính

" Thưa Phượng tiểu thư , không thấy cậu ta "

Cô nheo mài lại , Minh Vũ lại biến mất bí ẩn ...!

_________________

Trên một chiếc xe màu đen , ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.

Ly rượu đỏ trên tay lắc lư , nụ cười lạnh lẽo hiện rõ.

Ira lái xe nói

" Thiếu gia ! Kế hoạch thất bại "

" Ha ! Ta sớm biết rồi , nhưng không ngờ tên đó lại dám cản trở ta ...!"

Lời nói âm vang như tử thần , màn đêm đã phủ đi gương mặt của người nam nhân đó.

Ira nói

" Có cần ta giết hắn ? "

" Không được ! Lão già vẫn còn cần hắn "

Lời nói mang theo ý cười

" Vậy thiếu gia định làm gì tiếp theo ? "

Ly rượu đang lắc lư được đưa lên miệng

" Ha ! Tất nhiên là chờ đợi Phượng Tinh Tuyết và Lâm tổng trở mặt rồi ...!"

" Thiếu gia anh minh "

Người nam nhân uống hết ly rượu nhìn ra ánh trăng , đôi mắt hổ phách như dã thú điên cuồng hiện rõ.

Khóe môi gằn hai chữ lạnh thấu xương

" Lăng ! Triệt ! "