Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 38

Bởi vì bị dọa, kiếp trước muốn quên đi của Quỳnh Nương lại bị gợi lên, loại cảm giác lúc chìm xuống khiến Quỳnh Nương không thể hô hấp.

 

 

Nàng không đẩy Lang Vương ra, chỉ mặc hắn ôm nàng vào ngực mềm giọng an ủi.

 

 

Đến lúc Lang Vương mổ lên mặt nàng, hôn liếm sạch sẽ nước mắt trên má, Quỳnh Nương mới hồi thần, dồn sức muốn đẩy Lang Vương ra.

 

 

Sở Tà sớm đã đoán được tiểu nương này sẽ trở mặt vô tình, hai cánh tay sắt giữ nàng thật mạnh, ôm chặt nữ nhân mềm mại trong ngực, dán tai nàng nói: “Vừa nãy tri kỷ suy nghĩ vì bổn vương như vậy, sao trở mặt là không nhận người rồi? Nếu giận chuyện bổn vương dọa nàng, để nàng cắn một cái được không?”

 

 

Quỳnh Nương tức giận bất chấp tôn ti, dùng tay đấm ngực hắn: “Đó là tạ ơn ân nhân. Ai muốn cắn ngươi? Cả ngày ham nữ sắc, dính son phấn, bẩn răng.”

 

 

Lang Vương thích xem tiểu nương này tức giận đỏ mặt trừng hắn, cảm thấy tất cả lời nói đều đã thổi bay ghen tuông của hắn, hắn bế nàng lên, sải bước đi tới sân của mình.

 

 

Quỳnh Nương vẫn khó thở, nói không ra lời, thấy hắn ôm nàng đến nội viện, nàng hoảng sợ giãy giụa muốn xuống, lạnh lùng nói: “Vương gia, ngài muốn làm gì? Nếu không buông tay, nô gia sẽ gọi người!”

 

 

Lang Vương cười như không cười: “Cũng tốt, gọi người nhà nàng đến xem nàng và bổn vương có dây dưa, cũng chết tâm đưa nàng cho bổn vương. Từ nay không cần về nhà nữa, nhốt trong phủ không cho đi đâu cả, cũng không thích nhìn nàng rửa tay nấu canh cho người khác.”

 

 

Hắn vừa nói vậy, quả nhiên Quỳnh Nương ngậm miệng, dùng đôi mắt linh động căm giận trừng hắn.

 

 

Lang Vương cũng không để ý, vào sảnh chính phòng ngủ, đặt nàng xuống giường đối diện cửa, chỉ vào bàn nhỏ trên giường nói: “Vừa hỏi giúp việc dưới bếp, nói mấy ngày nay nàng chưa ăn gì tử tế, mảnh khảnh như vậy, chẳng trách vừa nãy bổn vương nhấc được qua sân, thức ăn trên bàn mới làm, nàng mau ăn đi.”

 

 

Quỳnh Nương cúi đầu nhìn, quả nhiên là mấy đĩa đồ ăn tinh xảo, là mấy loại rau trộn mùa hạ như giá đỗ xào, tôm phù dung bóc vỏ.

 

 

Mấy ngày nay nàng ăn rất ít, không chỉ vì mệt nhọc không có thời gian, chủ yếu là cứ đứng lở nơi khói dầu như phòng bếp, ngửi đã thấy no, lúc nàng ăn thấy đầy dầu mỡ, nuốt không trôi.

 

 

Bây giờ trong phòng gió thổi, nhìn mấy món thanh đạm, một bát gạo tẻ lại khiến dạ dày nàng kêu từng đợt.

 

 

Quỳnh Nương cảm thấy dạ dày không biết cố gắng, nhất thời ngượng ngùng. Nàng giãy giụa muốn xuống đất: “Cảm ơn ý tốt của vương gia, có điều nô gia không quen ăn những thứ này, dưới bếp đã chuẩn bị cơm canh, bây giờ ta sẽ trở về ăn.”

 

 

Sở Tà mất hứng, kéo dài giọng nói: “Bổn vương không thả người, nàng muốn đi đâu cũng đừng có nghĩ!”

 

 

Một câu hai nghĩa, tất nhiên Quỳnh Nương nghe hiểu —— nếu chọc vị này mất hứng, e rằng cửa phủ cũng khó mà ra được, tiệm chay của nàng cũng không thể lại khai trương được.

 

 

Nghĩ vậy, Quỳnh Nương cầm chén đũa, gắp giá đỗ vào miệng, chuẩn bị ăn nhanh xong để ứng phó với tên Vương gia vô lại này.

 

 

Nhưng vừa vào miệng, Quỳnh Nương chợt mở to mắt, giá đỗ này sao lại ngọt giòn ngon miệng, mang theo vị tươi ngon của biển như vậy? Không giống bình thường nàng hay ăn.

 

 

Lang Vương nhìn nàng ăn, cười dịch một chén canh bí đao đến trước mặt nàng: “Biết nàng đã thấy qua cảnh đời, không dám lấy đồ ăn tầm thường ứng phó. Nước tương của giá đỗ trộn này không giống loại nàng bình thường hay ủ, chính là dùng hai loại, một loại là cá tươi ướp theo cách cổ xưa, loại còn lại là cá tươi Nam Man thích ủ. Hai cái đều hợp, gia vị tốt nhất, vị tươi tăng gấp bội.”

 

 

Quỳnh Nương làm người hai đời, trước nay chưa từng ăn qua cái gọi là nước tương thịt tươi cá tươi này.

 

 

Thứ nhất, bởi giá tiền làm thịt ủ theo cách cổ xưa cực cao, đã bị xoá bỏ từ lâi, đổi sang dùng đậu nành lên men hương vị không khác lắm.

 

 

Thứ hai, man di là vùng duyên hải, cách Nguyên Triều khá xa, cũng chỉ có Lang Vương từng tác chiến với trưng binh man di mới có cơ hội nhận được đồ gia vị nơi đó.

 

 

Nghĩ vậy, miệng cũng trở nên thành thật hơn, đồ ăn thơm ngon, nàng ăn hơn nửa bát cơm.

 

 

Sở Tà thấy nàng ăn ngon lành, cái miệng nhỏ bị dầu mè nhuộm đỏ tươi, hắn cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, không nói lời nào, chỉ ngồi ngắm nàng.

 

 

Lúc nàng ăn sắp xong, hắn mới lười biếng ngồi dựa bên cạnh nàng: “Đã sai người đóng kín nắp đem hết mấy lọ nước tương này đến nhà nàng rồi.”

 

 

Quỳnh Nương nghe xong lời này của hắn, không phải hắn không muốn thả nàng, nàng thả lỏng, nói: “Nô gia làm thức ăn chay, nước tương này là đồ mặn, cũng không dùng được, Vương gia để mà ăn, không cần cho nô gia.”

 

 

Lang Vương dùng ngón tay dài cuốn đai áo nàng, thất thần quấn chơi, chóp mũi đến gần, ngửi mùi u hương nhàn nhạt trên cổ nàng: “Không phải cho những người không liên quan ăn, mình nàng ăn là được.”

 

 

Quỳnh Nương vẫn luôn muốn tìm cơ hội khuyên nhủ Lang Vương, lúc này trong phòng chỉ có hai người, không có nha hoàn người hầu, tuy Vương gia đang nửa ngồi dựa không đứng đắn bên người nàng, nhưng đây là thời cơ tốt để góp lời.

 

 

Nghĩ vậy, nàng duỗi tay cướp lại đai áo, uống trà Long Tĩnh súc miệng, vừa dùng khăn ướt cạnh bàn lau miệng vừa nói: “Hiện giờ Vương gia vào kinh làm quan, cũng biết nơi này không thể so với Giang Đông, hơn trăm đôi mắt đang nhìn vào Vương gia. Giống như yến hội hôm kia, chỉ một món ăn mà đã bị ngự sử làm thành văn. Nếu Vương gia không cẩn thận, không riêng gì liên luỵ đến uy danh của Vương gia, chỉ sợ sau này sẽ chọc phải tai hoạ không phá giải được…”

 

 

Nàng nói chuyện đứng đắn, đáng tiếc lúc này trong đầu Vương gia lại nghĩ không đứng đắn. Hắn vuốt tóc mai nàng hỏi: “Nàng nói lời này y như nương tử của bổn vương vậy, câu nào cũng lộ ra vẻ quan tâm. Nhưng vì sao nàng cứ giả đứng đắn, không chịu gần gũi với bổn vương mãi vậy? Mấy ngày nay luôn nhớ nàng, ban đêm cũng không ngủ được, nếu Quỳnh Nương ở trong ngực bổn vương thì tốt biết bao…”

 

 

Quỳnh Nương bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Cổ nhân nói không sai, đàn gảy tai trâu, quả nhiên là gảy ra tin tốt của tri âm tri kỷ.

 

 

Như vậy cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, xem như nàng không mắc nợ ân nhân kiếp trước nữa.

 

 

Nhưng khác với Quỳnh Nương đang cụt hứng, Lang Vương lại cảm thấy cuối cùng hắn cũng đã nhìn ra tâm tư của tiểu nương.

 

 

Trong lòng nàng có hắn. Nếu không thic vì sao lại dụng tâm với hắn như vậy? Có điều nàng đã trải qua phú quý ở Liễu gia, là tiểu thư con vợ cả, nếu để nàng làm thiếp, tất nhiên là không muốn.

 

 

Đáng giận là thân phận của phụ mẫu nàng quá thấp, dù hắn muốn đưa nàng lên làm chính Vương phi cũng mâu thuẫn với luật pháp của Đại Nguyên —— cái gọi là quan thương không kết thông gia, tuy quan gia có thể nạp nữ nhi thương gia làm thiếp, nhưng nếu làm thê thì rối loạn cương thường. Huống chi hắn là Vương gia, càng không thể cưới nữ nhi tiểu thương chợ búa làm Vương phi… Sở Tà cảm thấy tiểu nương Thôi gia tuổi vẫn còn quá nhỏ, về Thôi gia quá muộn. Vẫn chưa nhận rõ tình cảnh của chính mình, luôn tồn tại vọng tưởng không thực tế.

 

 

Nếu đã như vậy, hắn cũng không đành lòng nhắc lại với nàng, chỉ để nàng tùy hứng một khoảng thời gian, tự nghĩ kỹ, bằng lòng vào vương phủ, lúc đó hắn sẽ nâng nàng vào cửa, sau này dù có chính Vương phi thì chẳng qua cũng để đứng đó ra vẻ, hắn chỉ yêu mình nàng là được.

 

 

Hai người nghĩ hoàn toàn khác nhau, nhưng sắc mặt cực kỳ dịu dàng.

 

 

Quỳnh Nương nghĩ, bây giờ Vương gia không muốn bị cắt ngang, chỉ cần không kích hắn, thuận theo mà vuốt lông, có lẽ có thể xuất phủ, nàng bèn nhẫn nại xả một ít phong hoa tuyết nguyệt với hắn.

 

 

Còn Lang Vương thì sao, bây giờ hắn quyết định lấy lòng tiểu nương này, muốn nàng biết hắn đang thật lòng. Tuy không nhịn được sờ sờ bàn tay mềm, mút mút đôi môi đỏ kiều diễm kia, bảo tiểu nương nhận lời sau này nhất định phải trộm ước hẹn với hắn, nhưng rốt cuộc hắn không làm ra chuyện cởi áo truỵ lạc đó.

 

 

Hai đời rồi Quỳnh Nương chưa từng thấy nam nhân quấn người như vậy, không ngừng mút hôn trên mặt nàng như bôi mật. Bị hắn khinh bạc mấy lần, Quỳnh Nương có chút nản lòng thoái chí, cảm thấy nàng bị người khác khinh bạc như vậy, rốt cuộc không thể gả cho nam nhân đứng đắn được nữa.

 

 

Chẳng qua chuyện làm ăn trước mắt rất tốt, cẩn thận ngẫm lại, nếu chỉ gả cho người nông hộ thì chắc nàng cũng chẳng có chuyện đáng nói gì với phu quân, tình thú không hợp.

 

 

Nàng lại nghĩ: Xưa có quả phụ Thanh ở nước Thục Ba, sau khi trượng phu chết, nắm giữ gia nghiệp, giàu nhất một vùng. Tần hoàng nhận sự giúp đỡ của nàng ta cũng phải cho phụ nhân này ba phần mặt mũi, xây dựng tượng đài cho nàng ta, nổi danh thiên hạ.

 

 

Nàng nghĩ nếu chỉ độc lập một mình, sống sẽ thoải mái như ý hơn.

 

 

Nàng kiếm lấy gia nghiệp bạc triệu, cần gì phải xuất giá, bị nam nhân vô tri quản thúc? Có điều nàng luôn muốn có nhi nữ, nhưng vậy thì không thể thiếu nam nhân…

 

 

Suy nghĩ phiền loạn, Quỳnh Nương không nghĩ ra nguyên do, đành giả vờ với hắn một lúc, cuối cùng cũng có thể thoát thân, trở về nhà.

 

 

Ngày hôm sau, Quỳnh Nương kết toán rõ ràng với quản gia, quản gia lại đưa hồng bao một ngàn lượng cho Quỳnh Nương: “Vương gia nói, biết công việc gần đây của nương tử rất nhiều, tiền bạc quay vòng, liền sai tiểu nhân thưởng tiền lãi cho tiểu nương tử, nếu sau này tiền bạc có chỗ không tiện thì chỉ cần gọi người đến phủ tìm tiểu nhân lấy là được.”

 

 

Quỳnh Nương cũng không khách khí, duỗi tay nhận tiền, chỉ tránh cho Lang Vương bị hoàng đế trách phạt, mất mặt trước văn võ cả triều thôi mà đã được một ngàn lượng.

 

 

Nhưng hắn bảo quản gia nói cái gì? Muốn lấy tiền thì lấy? Đúng là coi nàng như ngoại thất sao?

 

 

Người Thôi gia thu thập sẵn sàng xuất phủ, nhưng mà Quỳnh Nương cảm tạ xe ngựa của vương phủ, tỏ vẻ không vội về mà muốn đi dạo phố xá. Quản gia nghĩ tiểu nương tử vừa kiếm được bạc, nhất định là muốn tiêu dùng trong kinh thành một phen, vì vậy không kiên trì nữa.

 

 

Quỳnh Nương dẫn cha nương đến chợ bán súc vật phía đông. Thôi Trung biết nữ nhi nhận được tiền thưởng, ông nhớ trước đó nàng nói muốn mua xe lừa, chỉ nghĩ là nàng muốn mua về.

 

 

Nhưng ai ngờ, Quỳnh Nương vòng qua con lừa không xem, lại xem vài con ngựa cao to.

 

 

Vẻ muội Truyền Bảo hưng phấn, mở miệng hỏi: “Muội muội, không phải muốn mua lừa thay đi bộ sao? Sao muội lại xem ngựa?”

 

 

Quỳnh Nương cười nói: “Ban đầu tiền trong tay không đủ, nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng bây giờ trong tay dư dả, mua xe ngựa vẫn thích hợp hơn, có thể vận chuyện thêm nhiều hàng hoá, dùng cũng tiện, đồ ăn nguyên liệu cũng không tốn bao nhiêu tiền, tránh sau này lại phải đổi, càng lãng phí.”

 

 

Quỳnh Nương mở miệng, cả nhà đều không phản bác, Thôi Trung và Lưu thị thấy nữ nhi này của mình dám nói chuyện với hoàng đế lão nhân, mà cho tới bây giờ Thôi gia bọn họ chưa từng có con cháu gan lớn như vậy, làm theo lời nàng, chuẩn không thể sai.

 

 

Cuối cùng chọn một con ngựa lông đỏ thẫm, lại mua một bộ trục bánh xe sắt, hợp với con ngựa mới mua, có chút khí phái thân hào.