Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 49

Liễu Mộng Đường không nói gì, nhắm mắt trầm tư một lúc, sau đó nói: “Việc này phải làm cho ổn thỏa. Nghe nói Quỳnh Nương đến Thôi gia, mở tiệm chay, kiếm lấy không ít tiền bạc cho nhà hắn. Chỉ sợ nhà kia tham tài, không chịu thả người. Ngươi chỉ cần đến ôn lại chuyện xưa với Quỳnh Nương, nhận làm nghĩa nữ là được. Đến lúc đó chu toàn tiết nghĩa Liễu gia ta, những lời đồn đó sẽ tự khắc sụp đổ.”

 

 

Nghiêu thị nghe lão gia phân phó xong, gật đầu, trong lòng lại hối hận, sớm biết Bình Nương bị Thôi gia nuôi hỏng rồi, tội gì phải vội vàng đổi nữ nhi về chứ. Nếu lúc này người chống đỡ tên tuổi Liễu gia là Quỳnh Nương, vậy thì đâu đến nỗi ồn ào đến kết cục không thu dọn được hôm nay?

 

 

Liễu Mộng Đường nói: “Còn Bình Xuyên, tính khí chợ búa mười lăm năm cũng không dễ sửa, nữ nhi ở lâu thì thành lo, chi bằng sớm gả đi, ai nấy bớt lo, nó thành gia rồi, tính tình cũng sẽ sửa.”

 

 

Nghiêu thị hận nói: “Nhưng nó là người kiến thức nông cạn, lúc trước giới thiệu bao nhiêu tài tuấn cho nó chứ? Đều không chịu đồng ý, bây giờ thì hay rồi, thanh danh ô uế, chỉ sợ những người có ý lúc trước cũng sẽ rút lui.

 

 

Liễu Mộng Đường trầm mặt: “Cũng không nhất thiết phải trèo cao vào hầu môn tướng phủ. Bây giờ vạn tuế kiêng kị con cháu môn phiệt, khoa thi lần này làm rối kỉ cương, nhiều hầu môn quý tử bị tước phong hào chức quan, trái lại con cháu nhà nghèo tăng lên không ít.”

 

 

Nghe Liễu Mộng Đường nói vậy, Nghiêu thị nhớ lại vài ngày trước Liễu Bình Xuyên thường nói bên tai bà: “Bình Xuyên hay nhắc đến nhi tử của gia sư trước đây của Cư Ca Nhi với ta. Không biết công tử này tốt chỗ nào, Bình Nương luôn muốn mời hắn vào phủ, đại khái là nghe nói hắn tài học thanh cao, nếu chịu đến cậy nhờ danh nghĩa lão gia, nhất định có thể giúp lão gia một tay, lại còn nói cái gì mà… Thà gả cho nhà nghèo bần hàn, không gả cho hầu môn giàu có…”

 

 

Liễu Mộng Đường hừ lạnh một tiếng, muốn gả cũng muộn rồi, cho rằng hầu môn dễ vào như vậy sao?

 

 

Chẳng qua ngược lại ông suy nghĩ một chút về cái tên Thượng Vân Thiên này, vài ngày trước đó, tên của thư sinh này thường xuyên xuất hiện trong án làm rối kỉ cương khoa thi, khiến ông không thể không khắc sâu ấn tượng.

 

 

Luận ra, ánh mắt nữ nhi không tồi, sau khi Thượng Vân Thiên này có thể giải tội, có lẽ thật sự sẽ được Hoàng Thượng trọng dụng.

 

 

Nhưng có một sự thật là thanh niên này chưa kịp đi theo con đường làm quan thì lại đắc tội với Thái Tử, có lẽ tiền đồ cũng sẽ ảm đạm.

 

 

Ông lắc đầu, bảo sau này nếu Bình Nương lại nói lời vô lý như vậy, Nghiêu thị phải mở miệng răn dạy, không thể nói chơi bôi nhọ thanh danh khuê nữ.

 

 

Nghiêu thị ghi nhớ tất cả, có điều lời đồn vừa mới tung ra đã đi tìm Quỳnh Nương thì hơi giống con buôn, cuối tháng là ngày sinh trước kia của Quỳnh Nương và Tương Cư. Bà ta mượn cơ hội này đi bồi dưỡng tình mẫu nữ thì không thể tốt hơn.

 

 

Liễu Bình Xuyên đsng bị giam lỏng trong khuê các của minh.

 

 

Bây giờ chuyện Quỳnh Nương sống lại tràn ngập trong não ả ta.

 

 

Chốc lát có tật giật mình, lo lắng Quỳnh Nương sẽ trả thù hại tính mạng của mình; chốc lát lại nghĩ đến chuyện sau khi Quỳnh Nương diệt trừ mình rồi, gương vỡ lại lành với Thượng Vân Thiên, phu thê ân ái đến đầu bạc, tức giận đến nỗi hốc mắt sắp nứt ra.

 

 

Kiếp trước, sau khi Quỳnh Nương chết đi, không riêng gì Thượng Vân Thiên lạnh nhạt với ả ta. Đôi nhi nữ của Quỳnh Nương biết mẫu thân nhảy xuống giếng mà chết, hoá ra có liên quan đến chuyện cha muốn cưới thê tử mới, cũng gào khóc, hét đòi mẫu thân trở về, tình nghĩa bạn chơi cùng với ả ta lúc trước không còn sót lại chút gì.

 

 

Ngày ả ta vào cửa, người làm ca ca hắt bát canh nóng lên người ả ta rồi đuổi ả ta đi…

 

 

Nhớ lại chuyện cũ, sao có thể không hận? Dẫu sao cũng không phải cốt nhục trên người mình rơi xuống, có phí tâm tư thì cũng chỉ đau lòng một lúc.

 

 

Trăn trở như vậy cũng không có kết quả, ả ta ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại.

 

 

Quỳnh Nương sống lại cũng tốt, kiếp trước kiếp này thù cũ nợ mới, gặp mặt tính hết mới vui sướng! Ả ta cũng trọng sinh, còn sống lâu hơn Quỳnh Nương, tiên cơ nắm giữ cũng nhiều hơn nàng ta…

 

 

Vậy thì, có gì để sợ?

 

 

Mấy ngày nữa là thọ thần của đương kim Thái Hậu… Nếu ả ta nhớ không nhầm…

 

 

Bình tĩnh lại, Liễu Bình Xuyên chậm rãi khôi phục sự trấn định, ngồi trước gương đồng cười lạnh, tiếp tục nghĩ đến đường ra của mình.

 

 

Quỳnh Nương không biết tính toán của dưỡng mẫu, trên thực tế mấy ngày nay nàng bận đến độ không có cách để bận tâm đến các lời đồn kinh thành truyền tới.

 

 

Ngược lại hình như dạo này nhiều thực khách đến có dụng ý khác, lúc gọi món luôn cố ý vô tình mà nhìn nàng chằm chằm.

 

 

Chung quy tin tức tiểu thư Liễu gia lại trở thành nữ thương gia thật sự khiến người ta không thể không hiếu kỳ.

 

 

Quỳnh Nương tự nhiên hào phóng mặc kệ để người ta nhìn đủ.

 

 

Nàng không nên giống kiếp trước, cẩn thận dè dặt mọi lúc, sợ bị người ta gièm pha, cuối cùng mệt mỏi đến nỗi không còn là bản thân nữa.

 

 

Chỉ cần đi đoan chính, ngồi đoan trang, kiếm sống dựa vào bản lĩnh của mình, vậy cũng không có gì mà mất mặt.

 

 

Nhưng khách quá nhiều, hai chi nhánh không đủ chỗ ngồi.

 

 

Tiểu nhị hỏi, thêm vài ghế dựa nữa hay không?

 

 

Quỳnh Nương lắc đầu, phân phó thay đổi chén đĩa và huân hương trong tiệm, sau đó tăng tiền vốn lên, mỗi món ăn gấp đôi!

 

 

Dù sao làm mua bán là người phú quý, không có ai sẽ níu lấy bàn tính cò kè mặc cả với nàng. Nếu muốn đến xem diễn thì sao không để lại chút tiền bạc trợ cấp?

 

 

Vị chưởng quầy Sở Hà dưới tay Lang Vương rất thích hồng nhan tri kỷ của Vương gia có ý chí tiến thủ chuyên chú kiếm tiền như vậy, vậy nên hắn chủ động đến hỏi Quỳnh Nương có ý muốn mở một chi nhánh nữa hay không?

 

 

Quỳnh Nương lắc đầu, chỉ hỏi Sở Hà về một loại gia vị lá thơm Nam Man mới có, rất chăm chỉ lãnh giáo.

 

 

Thọ thần của Thái Hậu sắp đến, nàng phải đặt mua vài hương liệu tốt mới có tự tin làm một bàn yến hội sắc vị đều tuyệt.

 

 

Sở Hà thấy tiểu nương khiêm tốn lãnh giáo bèn tỉnh táo lại, nói: “Đất Nam Man không giống Trung Nguyên, bốn mùa chẳng phân biệt, âm dương không hoà hợp. Một năm có hơn phân nửa là mùa hè nóng bức, còn lại lạnh lẽo ẩm ướt đến tận xương. Vì vậy người Nam Man dương khí quá thịnh, thể nhiệt nóng khô, thân hình thấp nhỏ, thọ mệnh không dài. Nếu người Trung Nguyên đến đó thì sẽ không chịu nổi. Nóng ẩm, chướng khí, thuỷ thổ đều có thể lấy mạng.”

 

 

Quỳnh Nương nghe xong gật đầu, lời này không sai, Lĩnh Nam vẫn luôn là nơi sung quân của người chờ trị tội, nếu đi thì thường là chết tha hương!

 

 

Sở Hà uống một ngụm trà Quỳnh Nương đưa qua, lại thao thao bất tuyệt nói: “Nhưng nguyên nhân chính là do khí hậu Nam Man khác thường, núi cao hiểm trở, sinh trưởng rất nhiều vật kỳ lạ, nếu có người quen thuộc dược liệu đến đó, vặya có thể nói là báu vật khắp nơi.”

 

 

Quỳnh Nương muốn nghe thêm một ít, lại rót một ly trà thơm đưa cho Sở Hà. Tay Sở Hà tiếp nhận, ngửi mùi thơm, nửa khép mắt uống một ngụm, nói tiếp: “Nói đến gia vị, đất Nam Man rất nhiều, có hương thơm nồng đậm, có cay độc gay mũi, có dịu nhẹ thuần hậu, đều là vật Trung Nguyên chưa từng thấy qua. Bởi vì khí hậu địa thế tạo thành hao tổn, đại phu đi chân trần trên đất Nam Man có sở trường nấu canh, cho các đồ bổ như dược liệu và gà vịt thịt cá, củ từ khoai sọ và các vật tầm thường lẫo vào một nồi, cho gia vị địa phương vào, nấu lửa nhỏ thành một nồi canh đặc, mùi thơm ngập mũi, uống xong có thể loại bỏ cái nóng, bồi dưỡng tính khí, đây cũng là pháp bảo trường thọ của dân bản xứ, mỹ vị trong dược thiện.”

 

 

Nói đến đây, Sở Hà nhắm mắt dừng lại, dường như vẫn còn dư vị của nồi canh đặc nguyên liệu nấu ăn, tản ra mùi thơm nếm qua ở đất Man.

 

 

Cổ tay nhỏ của Quỳnh Nương chấp bút, nhanh chóng ghi xuống, lúc Sở Hà hồi thần lại, nàng hỏi tỉ mỉ về chủng loại, hương vị, công dụng của gia vị đất Nam Man.

 

 

Sở Hà thấy hình như Quỳnh Nương có hứng thú với dược thiện, bèn nói: “Vương gia chúng ta là bậc thầy sưu tầm, thích thu gom kỳ thư các nơi nhất. Ta nhớ rõ ngài ấy có một quyển chép tay về dược thiện y học Nam Man lão lang trung đích thân sửa lại, Thôi chưởng quầy đừng ngại mượn đọc, tất có thu hoạch.”

 

 

Chẳng qua cuối cùng vị Sở chưởng quầy này cũng lộ mặt thật: “Lần Vương gia chúng ta giao chiến ở Nam Man, tuổi vẫn còn nhỏ, y phục ăn uống đều không nghe người ta khuyên, thế cho nên thể hàn, nương tử ngươi học nhiều về dược thiện cũng tốt, nấu ít canh điều trị thân thể cho Vương gia của chúng ta…”

 

 

Quỳnh Nương dở khóc dở cười thu ghi chép lại, nàng nghĩ tuy Lang Vương không biết cách làm người trên triều đình, nhưng hắn lại là cao thủ thu mua nhân tâm thủ hạ, ít nhất những thuộc hạ này của hắn cũng rất khăng khăng một mực với vị tiểu chủ công này.

 

 

Tiễn Sở Hà đi, nàng kiểm tra rồi đóng cửa tiệm, đưa nha hoàn Hỉ Thước về sân của mình.

 

 

Rửa mặt xong, nàng vừa đọc sách giải trí, vừa nghĩ Lang Vương thật biết cách làm giàu.

 

 

Kiếp trước lúc bị cầm tù ở Hoàng Tự, hắn mang hư danh nhàn vương bị giam lỏng, nhưng lại ra tay rộng rãi, khiến người ta ào ào ghé mắt. Bây giờ nghĩ lại, đó là do những gia nô cấp dưới này không rời không bỏ, tích cóp gia tài khiến thế gian kinh sợ cho hắn.

 

 

Nhớ có một năm, các quý nhân trong kinh thành thịnh hành phẩm chước mẫu đơn. Trong đó có loại mẫu đơn thay đổi màu sắc mà mọi người người thích nhất.

 

 

Lúc đầu hoa “mỹ nhân diện” có màu trắng sữa, dần dần chuyển thành hồng nhạt, lúc cánh hoa tầng tầng nở rộ thì là màu hồng như hoa đào. Có phải rất giống mỹ nhân má thơm ngượng ngùng mới chớm yêu không?

 

 

Nhớ rõ lần đầu tiên nàng thấy hoa này là một cung yến, nàng thấy hoa này thật kinh diễm, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, còn không nhịn được nói đùa với phu quân Thượng Vân Thiên: “Nếu sinh thần của ta có thể có một vườn đầy hoa này, vậy cuộc đời này không uổng phí rồi.”

 

 

Lúc ấy Thượng Vân Thiên còn liên tục cười lời si ngốc của nàng, một gốc cây hoa giá trị vạn kim cầu mà không được, nếu bày đầy vườn thì chẳng phải là lắm tiền lắm sao?

 

 

Thật sự cuộc đời này có thể có tiếc nuối gì chứ? Nếu nguyện vọng của nàng trở thành sự thật, e là kiếp sau đầu thai, gả cho đế vương mới được.

 

 

Lúc ấy nàng nói đùa với phu quân, lúc chuyển qua góc tường, suýt chút nữa đâm vào ngực Lang Vương đang đến từ phía đối diện.

 

 

Lúc ấy hắn ôm mỹ nhân quyến rũ trong ngực, mỹ thiếp diễm tì vây quanh, nhưng ánh mắt có tà khí kia lại liếc nàng.

 

 

Dáng vẻ truỵ lạc kia khiến nàng nhíu mày, kéo phu quân nhanh chóng rời đi.

 

 

Còn cảnh hoa thơm đầy vườn hoang đường xa hoa lang phí này, đương nhiên cũng chỉ là lời nói mà thôi.

 

 

Nhưng hai năm sau, trong một yến hội cử hành ở biệt viện ngoại ô kinh thành, nàng thật sự nhìn thấy một vườn đầy hoa “mỹ nhân diện”.

 

 

Lúc ấy các phu nhân dự tiệc cùng nàng liên tục kinh ngạc cảm thán, hỏi là danh tác của ai?

 

 

Hỏi rồi mới biết, hoá ra là muội muội của Lang Vương vào kinh thăm ca ca. Nàng ấy thích mẫu đơn nhất, vì vậy Lang Vương liền bày một vườn đầy kỳ trân mẫu đơn, chỉ để muội muội nhoẻn miệng cười…

 

 

Mọi người thổn thức cảm thấy Lang Vương xa xỉ, lại cảm thấy Vương gia này đúng là không biết thu liễm, cảnh ngộ như này lại còn rêu rao, chẳng lẽ không biết xưa có Thạch Sùng đấu phú(1), cuối cùng nhận kết cục bất ngờ là tai hoạ diệt môn rồi chết thảm sao?

 

 

Nghĩ đến đây, Quỳnh Nương bỗng đẩy thư tịch trong tay, đột nhiên nghĩ đến: Ngày đó… không phải là sinh thần trước kia của nàng sao?

 

 

Có điều khi đó nàng đã biết bản thân không phải nữ nhi Liễu gia, sinh thần cũng không giống ca ca Liễu Tương Cư, thêm nữa Thôi Bình Nhi về phủ, nàng càng không thể đi quấy rầy người Liễu gia hoà thuận vui vẻ.

 

 

Vì vậy sinh thần ban đầu vứt bỏ không cần nữa, phu quân Thượng Vân Thiên không ghi nhớ việc nhỏ nịnh nọt phụ nhân này, bà bà càng sẽ không nhớ để làm sinh thần cho nhi tức. Sau đó nàng lại có nhi nữ, đã quên đi bản thân, chỉ vậy mà thôi.

 

 

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

 

 

Quỳnh Nương lắc đầu, làm gì có trùng hợp kín kẽ như vậy?

 

 

Ban đầu không hiểu tâm tư Lang Vương, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, người nam nhân này thật là điên cuồng!

 

 

Nàng đã xuất giá, sinh nhi dục nữ cho người khác, tội gì hắn phải dụng tâm tới vậy, đầu tiên là giấu tên họ, liều mình cứu giúp.

 

 

Sau đó vung tiền như rác, trải kỳ hoa dị thảo, nhưng lại không thể chính danh gặp trước mặt nàng.

 

 

Điên cuồng, hết thuốc chữa, uống thuốc gì cũng không trị hết…

 

 

Đúng lúc nàng đang suy nghĩ hết sức nhập thần, bản thân đột nhiên bị người ôm lấy.

 

 

Nàng sợ tới mức định kêu lên, nhưng lại bị hắn che kín miệng: “Kêu cái gì, không nhận ra bổn vương sao?”

 

 

Quỳnh Nương trợn tròn mắt quay người nhìn, không phải là oan gia kiếp trước, ma chướng kiếp này sao?

 

 

Mùa hè tham lạnh, cho nên nàng mở toang cửa sổ sau. Có lẽ là Vương gia đã luyện ra, bây giờ nhảy cửa sổ vào mặt không đỏ, tim không đập.

 

 

“Chuyên tâm như vậy, đang nghĩ đến ai? Có người vào phòng mà nàng cũng không biết.”

 

 

Quỳnh Nương mệt mỏi cả ngày, cả người không có sức, cũng lười đuổi tên vô lại này đi, phí nước bọt.

 

 

Thêm nữa nhớ đến chuyện kiếp trước, liền buồn bã đáp: “Nhớ đến cố nhân vì một nụ cười của hồng nhan mà vung tiền như rác.”

 

 

Tay Lang Vương đang định móc thứ gì đó từ trong ngực ra, nghe xong lời của nàng, thủ thế hơi ngừng, kéo dài giọng nói: “Ồ, vung tiền như rác thế nào? Nói nghe xem.”

 

 

Tất nhiên Quỳnh Nương không thể nói rõ được, chỉ nói cố nhân mua ngàn kỳ hoa giá trị vạn kim để chúc mừng sinh thần một tiểu thư đã xuất giá.

 

 

Chẳng qua Lang Vương lại nghĩ: “Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi! Tiểu nương này muốn níu chuyện năm đồng lợi tức hàng tháng đến khi nào? Bịa ra cái chuyện đồ ngu rải tiền vô ích không có căn cứ này, chẳng lẽ lại đang châm chọc bổn vương?”

 

 

 

 

(1) Sự tích Thạch Sùng : https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Sự_t%C3%ADch_con_thạch_sùng